CHƯƠNG
Bạch Chấp không biết cô đang băn khoăn cái gì, muốn nói cái gì nói thẳng không phải là được rồi sao?
“Nói cho anh ta.”
“Điện thoại của Mâu Nghiên bây giờ mở máy không?” Thương Mẫn đang băn khoăn, nếu như điện thoại của Mâu Nghiên khóa máy thì thôi, vậy thì không thể trách cô được.
Bạch Chấp nhanh chóng chạy vào trong phòng liếc nhìn, gật đầu.
Ở trong ánh mắt không hiểu của Bạch Chấp, Thương Mẫn nhắm mắt ấn gọi cho số điện thoại ghi nhớ trong tim.
Trải qua một phen điều trị của Lâm Chí, cơ thể của Mâu Nghiên khôi phục không ít, tuy vẫn phải nghỉ ngơi trên giường, nhưng nói chuyện là tuyệt đối không thành vấn đề, điện thoại của anh mở máy không bao lâu thì nhìn thấy Thương Mẫn gọi tới.
Tay của Mâu Nghiên khựng vài giây ở không trung, nghe máy.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, sự lúng túng khiến cuộc gọi vốn có hơi kỳ quặc càng thấy rõ sự kỳ lạ.
Bỏ đi, Thương Mẫn quyết định gạt qua.
“Anh khỏe chứ?”
Trong lòng có vô số sự uất ức và chất vấn, nhưng thực tế tới khi mở miệng, Thương Mẫn lại không thể nói lời cay nghiệt.
“Rất khỏe.” Giọng nói của Mâu Nghiên lạnh lùng, không có bất kỳ tình cảm gì.
Thương Mẫn bị nghẹn không biết tiếp lời như nào, kìm nén cảm giác muốn khóc mà nói chuyện chính: “Chân của Mâu Khải đã chữa khỏi rồi.”
“Em sao lại biết?”
Giọng nói của Mâu Nghiên cuối cùng cũng có chút dao động, bọn họ liên lạc từ khi nào, bây giờ quan hệ tốt như vậy sao? Mâu Khải trước giờ đều không phải là người tốt gì, anh không cho phép anh ta lại gần Thương Mẫn.
“Anh ta vừa mới tới, nói Lâm Chí chữa chân cho anh ta.”
Cho dù không có chứng cứ chắc chắn, vì có thể khiến Mâu Nghiên nâng cao cảnh giác với Lâm Chí, cô chỉ đành nói như vậy.
“Lâm Chí?” Giọng nói của Mâu Nghiên lại có sự lên xuống, nhưng anh không thể ngốc nghếch mà tin lời của Thương Mẫn: “Mâu Khải sao lại nói với em chân của anh ta là do Lâm Chí chữa khỏi.”
Lời nói dối bị vạch trần, Thương Mẫn không có cảm thấy ngại, ngược lại thẳng thắn nói: “Bạch Chấp đã tra camera giám sát của Dinh thự lưng chừng núi, khoảng thời gian này Mâu Khải luôn không ra khỏi cửa, chỉ có Lâm Chí xuất hiện hai lần ở gần dinh thự lưng chừng núi.”
Mâu Nghiên không tiếp lời nữa, một lúc sau mới nói: “Anh biết rồi.”
Siết chặt chiếc điện thoại bị cúp máy, Thương Mẫn phát tiết ném điện thoại lên sô pha.
“Chảnh cái gì mà chảnh, làm như ai muốn quản anh chắc.”
“Anh ta nói như nào?” Thông minh đợi tới khi Thương Mẫn bình ổn cơn giận, Bạch Chấp mới từ tốn đi ra hỏi.
“Không nói gì, những gì nên nói tôi nói hết rồi, anh ấy muốn như nào thì tùy anh ấy.”
Vốn tưởng rằng Bạch Chấp sẽ cùng cô phỉ nhổ Mâu Nghiên không biết lòng người tốt xấu, không ngờ anh ta hờ hững ‘ồ’ một câu rồi xoay người đi vào bếp.
Nhìn bóng lưng điềm nhiên của anh ta, Thương Mẫn nghĩ, không nóng nảy thật tốt.