CHƯƠNG
“Chúng ta mời bác sĩ gỏi nhất trên thế giới tới, nhất định sẽ có cách.”
“Không cần, con tin y thuật của Lâm Chí.”
Mâu Nghiên nhắc tới Lâm Chí, ông cụ Mâu lại không biết nên trả lời như nào, so với ba của anh, Mâu Nghiên càng coi trọng người đi ra từ nhà họ Thịnh trước đây hơn.
Mâu Nghiên tin tưởng Lâm Chí, ông ta lại không thể không có động tác gì, liên quan tới sự sống chết của đứa con trai duy nhất, không thể có chút sai sót.
Hai người rất lâu không có yên lặng ở chung như vậy, như này cũng có hơi không thích ứng, không biết tiếp theo nên nói chủ đề gì.
Sau khi yên lặng một lúc, Mâu Nghiên gọi luật sư ở bên ngoài vào, một bản văn kiện ngay ngắn đặt trước mặt ông cụ Mâu: “Ký tên đi.”
” Thằng hai…”
Ông cụ Mâu muốn tiếp tục khuyên con trai, anh thật sự từ bỏ như vậy sao? thằng hai sao lại cam tâm, ông ta sao cam tâm.
Mâu Nghiên nhìn sang chỗ khác, không thể nhìn vào ánh mắt bi thương của ông cụ Mâu.
Hồi lâu sau, ông cụ Mâu thở dài bất lực, bàn tay run rẩy ký tên ở chỗ nên ký tên.
Sau khi ký tên xong, ông ta nặng nề ngã ra sô pha, sắc mặt tái xanh, hai mắt vô hồn, giống như trong nháy mắt già đi hơn tuổi.
Thấy ông lão cô đơn trên sô pha, Mâu Nghiên lần đầu tiên cảm nhận rõ, thì ra ba cũng già rồi. Anh muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng lại không biết giữa bọn họ còn có thể nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể cứng nhắc nói hai chữ: “Bảo trọng.”
Mâu Nghiên cất bước đi ra ngoài, ra hiệu cho Lâm Chí đứng ở bên ngoài đi vào khám sức khỏe cho ông cụ Mâu, Lâm Chí mới vừa bước vào phòng khách, bên trong truyền tới tiếng quát giận dữ của ông cụ Mâu: “Cút ra ngoài!”
Khi mắng người có sức như vậy, xem ra cơ thể của ông cụ Mâu tốt hơn trong tưởng tượng của anh.
Ra khỏi nhà tổ nhà họ Mâu, Mâu Nghiên vốn muốn trực tiếp đi tìm Thương Mẫn thì lại do dự một lát, tình trạng của Kỷ Mộng Hiền chắc đã chuyển biến tốt rồi, anh cần phải đích thân qua xem thử, dặn vài câu.
Suy cho cùng là người thân duy nhất của đội trưởng Kỷ, anh không thể không ngó không ngàng.
…
Khi điện thoại của Mâu Nghiên được bật lên, trên màn hình máy tính của Bạch Chấp xuất hiện một chấm nhỏ màu xanh, anh ta lập tức nói chuyện này cho Thương Mẫn.
“Điện thoại của Mâu Nghiên mở rồi.”
“Ở đâu?” Trong mắt Thương Mẫn vụt qua tia vui mừng, nôn nóng hỏi.
“Quốc tế Bắc Mậu.”
Thương Mẫn hiểu ra, cô biết nhất định là cơ thể của Mâu Nghiên xảy ra vấn đề, nếu không hành vi khác thường của anh trong khoảng thời gian này không thể giải thích được.
“Cô muốn gọi điện cho anh ta sao?” Bạch Chấp không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên mở miệng.
Thương Mẫn quả quyết từ chối: “Không gọi.”
Dựa vào đâu lần nào cũng là cô cúi đầu cô nhận lỗi, lẽ nào Mâu Nghiên trước giờ chưa từng làm sai sao? Trước đấy có lẽ đều là do cô, cô nhận, nhưng lần này Mâu Nghiên buộc phải cúi đầu giải thích rõ ràng trước mới được, mới vừa kết hôn thì không rõ ràng với người phụ nữ khác, sau này còn được sao.
Cô biết bên cạnh các cậu chủ hào môn trước nay không thiếu phụ nữ, nhưng cô tin Mâu Nghiên không giống, tình cảm của bọn họ không giống.