“Ah……!” Có lẽ vì tôi đứng dậy đột ngột, tôi đã nhìn thấy rất nhiều sao trong giây lát. Rina ngay lập tức đỡ lấy khi tôi vấp ngã.
“Phu nhân ơi, người ổn không? Em có thể báo lại với bà chủ rằng phu nhân còn… “
“Không.” Tôi lắc đầu và tiếp tục bước về phía gương.
“Rina, chuẩn bị phòng tắm đi. Tôi muốn tắm rửa một chút.”
Tôi nói với giọng uy nghiêm như một chiến binh sắp xông pha chiến trận.
“Vâng, em đi làm nóng nước đây.”
Sau khi Rina ra khỏi phòng, tôi đi chân trần đến trước bàn trang điểm. Khuôn mặt phản chiếu trong gương khá quen thuộc. Tôi nhìn chằm chằm vào đó. Ngoài sự bối rối trên gương mặt, đôi mắt màu lục ánh lên khá đẹp.
Quý bà Louise đánh giá ngoại hình Selena khá cao. Mái tóc màu nâu vàng óng mượt, xõa dài xuống tận eo. Làn da không tì vết và thân hình đầy đặn gợi cảm tự tin. Mặc dù nhìn có chút kì lạ do dư chấn của cơn ác mộng, nhưng nhìn chung, cô ấy không tệ. Không, cô ấy trông khá đẹp chứ.
Tôi lắc đầu. Kể từ khi tôi nhìn thấy Arnolde mỗi ngày, tiêu chuẩn về cái đẹp của tôi đã tăng lên đáng kể mà tôi còn chẳng nhận ra. Tôi chỉ ý thức được việc này khi nghe được cuộc nói chuyện của các cô hầu.
[Nhìn thấy ngài công tước mỗi ngày nên giờ nhìn những người đàn ông khác, tôi thấy họ thật xấu xí làm sao.]
Sau đó, một nàng hầu đang mếu máu tiếp tục tâm sự. Khi có được kỳ nghỉ đã mong đợi từ lâu, cô ấy đã đi hẹn hò cùng người yêu của mình, nhưng cô ấy cảm thấy rằng người yêu không còn đẹp trai nữa. Cô nhìn thấy ngài công tước mỗi ngày và đôi mắt của cô đã quen với vẻ ngoài điển trai ấy. Do đó cô than vãn rằng không biết mình nên làm gì.
Đúng vậy, tôi cũng vậy, tôi đã quen với vẻ đẹp lộng lẫy của chồng và quên mất nét đẹp đặc biệt của chính mình. Tôi thích nhìn gương mặt của Arnolde hơn bất cứ thứ gì. Khi tôi thoáng nghĩ đến việc sinh đứa con sẽ thừa kế nhan sắc của anh ấy, mặt tôi nóng bừng lên.
Mặc dù một loạt các câu như ‘Biến đi’ của anh ấy khiến tôi quên mất điều đó, tôi vẫn không ghét Arnolde. Tôi có thể hiểu rõ hoàn cảnh của anh ấy. Trên đời này có ai lại thích một người phụ nữ được mẹ sắp đặt thúc giục phải nhanh chóng sinh con cho mình?
Vì vậy, trừ khi một ngày tôi bỗng nổi cơn điên và giết Arnolde, thì rõ ràng đây có lẽ là một sự hiểu lầm rất tai hại. Chắc có ai đó coi tôi như cái gai rồi. Tôi phải đá phăng sự bất công này mới được.
Ít nhất, miễn là tôi nhận ra được sự thật này, thì tương lai sẽ khác đi. Đúng vậy, thiệt tình…… và để làm được việc này, tôi cần có đủ quyền hạn để nhúng tay vào bất cứ chuyện xảy ra trong dinh thự này.
Chải mái tóc rối bù của tôi vài lần, Rina gần như đã hoàn thành việc làm tóc với vài phụ kiện nhỏ. Tôi trông tươm tất hơn khi thay một bộ váy mới. Nhờ lớp trang điểm nhẹ, vẻ mặt không mấy tươi tắn của tôi trông sinh động hẳn ra.
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi sau khi cẩn thận kiểm tra hình ảnh của mình trong gương và nghiêm giọng nói. “Rina, từ giờ trở đi, mọi thứ liên quan đến chồng tôi sẽ nằm trong tầm kiểm soát của tôi.”
“Vâng?” Rina nghiêng đầu như thể cô ấy đã nghe nhầm.
“Tôi sẽ tự mình chăm sóc sức khỏe của Arnolde. Tôi sẽ nói với mẹ như vậy.”
Rina mở to mắt khi hiểu được vấn đề. “Bà chủ sẽ cho phép chứ?”
Rina lo lắng hỏi, nhưng tôi gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc. Cứ chờ xem. Tôi sẽ sống sót và ra khỏi đây an toàn. Với chiếc cổ quý giá này gắn liền với cơ thể, đã đến lúc phải hành động theo kế hoạch mà tôi đã nghĩ ra trong hai tuần qua.
“Đi thôi.” Tôi đứng lên, dũng cảm mở cửa như một hiệp sĩ được trang bị bộ giáp sáng chói.
*****
“Ta nghe nói cô ngất xỉu.” Camilla hỏi mà trong giọng nói không hề có chút lo lắng nào.
“Vâng ạ.” Tôi nhanh chóng đáp lại.
Camilla tặc lưỡi và cau mày như không đồng thuận câu trả lời của tôi. “Nếu cô yếu …….”
“Con nghe rằng mẹ cho gọi con.” Tôi hỏi Camilla, giả vờ như không nghe thấy.
“Ðúng vậy.”
“Có gì không ạ…”
“Có gì không à? Ta chỉ đang xem coi một người phụ nữ yếu đuối có thể sinh ra một người thừa kế cho gia đình này hay không. “
Ta không hề lo cho cô chút nào. Lời nói của Camilla vô cùng thẳng thắng mà không che đậy thứ gì.
“Con trai ta ốm rồi. Nếu cô cũng ốm rồi sụp đổ, thì người kế vị sẽ …….”
“Con chỉ cảm thấy hơi chóng mặt. Con khỏe mà.
“Tôi cắt lời trước khi bà ta bắt đầu cằn nhằn.
“… Cô cảm thấy chóng mặt?”
Camilla hỏi lại, lưng ngừng dựa vào ghế sô pha mà thẳng lên.
“Chóng mặt? Cô thấy thế nào? Hở? Có thèm gì chua không?” Trong khi hỏi, mắt Camilla sáng lấp lánh hơn bao giờ hết.
“Ah.” Nhìn vào đôi mắt cô ấy long lanh đó, tôi chợt nhận ra Camilla đang nghĩ gì.
“Cô không thèm chua à?”
Giờ đây bà ấy đang nuôi dưỡng một tia hi vọng phù phiếm nhất trên thế gian này.
“Không có, thưa mẹ.”
“……Không?”
Chúng tôi hiểu tình huống này ngay mà không cần giải thích thêm chữ nào. Sự mong đợi nhất thời trên gương mặt của Camilla tan biến ngay lập tức.
Tôi cố gắng thể hiện sự khỏe mạnh của mình với Camilla bằng cách duỗi thẳng vai. Một cơ thể khỏe mạnh và một trí óc minh mẫn. Đó là điều đã giúp tôi tiến xa cho đến tận hôm nay. Nếu tôi nghèo và ốm đau, tôi còn khổ hơn gấp trăm lần.
Nếu tôi bị ốm và không có tiền đến bệnh viện hoặc mua thuốc, còn gì tệ hơn nữa chứ? Về khía cạnh đó, tôi vô cùng biết ơn cha mẹ mình vì đã ban cho tôi một cơ thể khỏe mạnh như thế này.
“Vậy tại sao cô lại ngất?” Camilla hỏi, nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Nhưng tôi không thể trả lời câu hỏi này một cách dễ dàng.
‘Ký ức về kiếp trước của con đột nhiên quay trở lại.’
Vậy là, tôi không thể nói rằng mình bị dày vò về cả thể chất lẫn tinh thần vì chuyện đó trong hai tuần qua. Khi tôi đang suy nghĩ về những mình sắp nói, tôi nghe thấy giọng nói của Camilla.
“Nếu cô không chăm sóc tốt bản thân và không thể sinh con, ta sẽ bị tổn thất lớn.”
“……” Như bị dồn vào đường cùng, tôi không thể nói nên lời.
“Tất cả thời gian, tiền bạc và công sức đầu tư cho cô để sinh ra người kế vị sẽ trở nên lãng phí.” Biểu cảm của Camilla rất chi là lạnh lùng khi bà ấy nói vậy.
“Đó rõ ràng là lỗi của cô. Ta sẽ yêu cầu tiền bồi thường hợp đồng nên hãy nhớ cho kĩ….”
“Đó là những gì được ghi trong hợp đồng.” Tôi trả lời trước với một tiếng thở dài.
Nữ công tước tiền nhiệm của Efret, Camilla, thậm chí còn coi đó là một trong những khoản thu nhập khi tạo nên một bản hợp đồng khá chi tiết.
‘Mình có nên ly hôn không?’
Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi sau khi biết mọi thứ về thế giới tiểu thuyết này là phá bỏ hợp đồng và rời khỏi dinh thự càng sớm càng tốt. Nếu tôi từ bỏ vị trí nữ công tước và tránh xa Arnolde, chẳng phải tôi đã tránh được bi kịch treo cổ ấy rồi sao?
Nhưng thực tế thì mọi chuyện không dễ như tôi tưởng. Khi tôi đọc đi đọc lại bản hợp đồng mà mình giấu sâu trong hầm ở phòng thay đồ, tôi cảm thấy tia hi vọng về việc ly hôn đã tan thành mây khói.
[‘B’ sẽ trả một khoản tiền phạt tương đương với khoản trả trước mà ‘A’ đưa ra nếu cô ấy bỏ trốn trước khi hợp đồng hết hạn hoặc không thể tiếp tục hợp đồng do ‘lỗi’ khác do ‘B’ gây ra.]
Bên A là Camilla, bên B là tôi.
Chúa ơi, tôi thực sự đã ký bản hợp đồng này sao? Cái mà đầy ắp những điều khoản bất lợi này? Hình phạt. Số tiền tương tự như khoản trả trước.
Nhưng…
[… Nếu ‘B’ đáp ứng các yêu cầu do ‘A’ đặt ra, ‘A’ sẽ trả 500.000 ducat cho ‘B’.]
Nửa triệu ducat… trong kiếp trước của tôi, số tiền này là khoảng năm tỷ. Tất nhiên, tôi chưa bao giờ có đuợc một số tiền khổng lồ như vậy. Đó là số tiền đủ khiến tôi cảm thấy choáng váng. Tôi còn chẳng có cơ hội nào để có được nó, chứ đừng nói đến việc tiêu xài! Đưa ra một số tiền lớn làm phần thưởng… quả thực, Camilla đã chơi một ván lớn.
Mọi điều khoản trong hợp đồng như được lặp ra để làm tôi nghẹt thở. Trong cuộc đời của mình, tôi không thể tin được rằng bản thân lại có 'lỗi' khi bị bệnh. Thật là không công bằng.
Tuy nhiên, không ai khác chính là tôi, người đã chấp nhận các điều khoản và ký hợp đồng. Đó là một hợp đồng, nhưng chẳng phải nó giống một bản cam kết giao mọi quyền hành quản lí cơ thể tôi hơn sao?
Sẽ chẳng hề ngạc nhiên khi mà tôi dựt lấy bản hợp đồng này ngay lập tức rồi chạy đi làm đơn khiếu nại. Một sự thương cảm sâu sắc dành cho chính bản thân mình nổi lên khi nghĩ đến việc tôi phải sống cả đời trong Công quốc này, và bị trói chân chỉ bởi một tờ giấy.
Trên thực tế, đó là một hợp đồng công bằng. Camilla cũng không đơn phương ép buộc tôi. Những lợi ích mà tôi có thể nhận được khi sinh con là rất nhiều. Hợp đồng nêu rõ rằng trong khi tôi thực hiện nghĩa vụ của nữ công tước, Camilla sẽ hỗ trợ chi phí sinh hoạt và học tập cho các em tôi.
Nếu tôi yêu cầu ly hôn, rõ ràng là khoản hỗ trợ tài chính cho các em tôi sẽ bị cắt ngay. Thật nhẹ nhõm nếu đó là hậu quả duy nhất. Tệ hơn nữa chính là việc tôi phải trả lại toàn bộ số tiền đã chi cho mình và các em, như trong hợp đồng đã ghi.
Vì vậy, tôi nhanh chóng từ bỏ ý định ly hôn và thay đổi suy nghĩ của mình. Tôi xem kĩ hợp đồng để tìm ra sơ hở của nó. Dù cho nó có hoàn hảo đến đâu thì cũng phải có ít nhất một chỗ hỏng chứ. Không, nó nhất định phải có. Ngay cả khi nó không có thì tôi cũng sẽ tự mình chế ra một cái.
Rồi một ánh sáng yếu ớt như soi rọi vào chỗ nào đó. Ở trang cuối cùng của hợp đồng, có phần viết một điều khoản đặc biệt.
[Nếu lý do tiếp tục hợp đồng biến mất, hợp đồng có thể bị chấm dứt theo ý muốn của ‘A’.]
Tôi đọc đi đọc lại phần đó.