Trước lời nói của tôi, Arnolde trông có vẻ buồn.
“Tôi đã hứa với mẹ sẽ khiến anh khỏe mạnh trở lại. Nên là hãy cứ tin tưởng và giao moi việc cho tôi.
“Giao cho cô ư?” Anh ta nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.
“Đúng vậy, vì anh là chồng tôi mà.”
“Giọng cô nói to quá…” Anh ta ngưng nói, và đôi mắt xanh của anh ta liếc nhìn xung quanh.
Rồi, những người hầu cả nam lẫn nữ và người làm vườn, những ai đang nhìn chúng tôi, lập tức quay đi hướng khác. Một số họ thậm chí còn núp trong đám cây cối. Chúng tôi nhận ra khá nhanh là số người ở trong vườn đã tăng lên. Tôi xem kĩ cảnh tượng kì lạ này mà không bỏ lỡ một giây nào.
“Bây giờ thì xong chưa?” Anh ấy trông rất khó chịu vì đột nhiên bị lôi ra ngoài đi dạo.
“Chưa.” Tôi cố tình chọn những con đường đông người để đi dạo với Arnolde.
Dù anh ta đang có vẻ khó xử và hành động không được tự nhiên, nhưng chừng này đã đủ để tôi đạt được mục đích của mình là thể hiện mối quan hệ đặc biệt của chúng tôi với mọi người.
“Từ giờ trở đi, anh phải thường xuyên đi dạo cùng tôi. Vào thời gian đã định.”
“Gì?” Anh ta ngạc nhiên trước câu trả lời hờ hững của tôi. “Không phải một lần này thôi sao?”
“Vâng, đó là những gì tôi đã nói với mẹ. Từ nay, tôi sẽ lo mọi việc liên quan đến chồng mình là anh. Tôi nhất định sẽ làm cho anh hết ốm yếu.” Tôi tự hỏi liệu hét to thế này có ổn không, nhưng không có lý do gì mà tôi lại không thể làm vậy.
“Theo ý muốn của ai?” Anh ta cười như thể anh ta nghe thấy điều gì đó vô lý.
“Theo ý muốn của vợ anh.”
Ngay khi đó, đôi mắt lạnh lùng của anh ta trừng tôi. Tôi cảm thấy ớn lạnh đến thấu xương. Tôi chợt nhớ đến một câu nói rằng một số người có thể giết người qua ánh mắt. Có vẻ như tôi đã khiêu khích anh ta quá nhiều. Đã đến giới hạn của anh ta rồi khi mà tôi đột ngột đi nhanh tiến độ.
‘Những lúc như thế này mình tốt nhất nên chạy trốn…’
“Cô muốn đi đâu?”
“Tôi ư…. À, tôi có đi đâu đâu…” Tôi đoán rằng mình đã vô thức lùi lại một bước.
Nhìn tôi rụt rè đi lại, anh chỉ hơi lùi lại phía sau. Tôi lập tức quay đầu và định bỏ chạy. Như một bản năng.
Ngay lúc đó…
Eoooooow…
Ở đâu đó, tôi nghe thấy tiếng khóc đầy oán than của con gì đó. Tiếng kêu thình lình đã phá tan không khí căng thẳng. Đôi mắt của Arnolde thôi không nhìn tôi nữa mà bắt đầu rà soát xung quanh. Tôi cũng đi tìm kiếm nguồn gốc của tiếng kêu ấy.
“Đ-đó! Bàn Chân! Chân của anh!” Khi tìm thấy nguyên nhân, tôi chỉ vào chân anh ta rồi hét lên.
“Chân của ta?” Arnolde nhìn xuống nơi tôi chỉ.
“Đuôi! Cái đuôi đó!”
Một chiếc đuôi đầy lông của một con vật uốn éo dưới chân Arnolde.
Eoooooowwww…
Như hiểu được lời tôi, tiếng kêu của con vật nghe càng thê thảm hơn.
“Noir!” Tôi ngay lập tức lao về phía Arnolde và nắm lấy chân anh ta. “Anh còn đang làm gì đấy? Nhấc chân nhanh lên! Cái chân!!!”
Anh ta nhấc chân lên, nhìn vào cái đuôi anh ta giẫm phải. “Đây là thứ gì?”
“Ý anh là sao chứ? Nó là con mèo.” Tôi lên tiếng khi thấy anh ta hỏi với vẻ mặt ngờ nghệch.
“Noir, em ổn chứ?”
“No…ir? Tên của thứ này à? “
“Nó không phải là ‘thứ này’!”
“Vậy có chuyện gì với con vật này vậy chứ? Cô đang nuôi nó à?”
“Người ta gọi nó là ‘con mèo’, không phải ‘con vật’. Con mèo mà anh cũng không biết à?”
Một lần nữa, tôi lại lớn tiếng với anh ta và ngồi xổm xuống để xem xét chiếc đuôi của Noir, cái mà bị Arnolde giẫm đạp không thương tiếc.
Meow! Meeoooowwwwww!
Khi tôi cố gắng kiểm tra phần đuôi bị Arnolde giẫm lên, nó đột nhiên kêu lên một tiếng và giương móng vuốt ra. Móng vuốt cào vào tay tôi. “Oái!”
Nhìn vào móng vuốt của con mèo, Arnolde lùi lại.
‘Cái quái…anh sợ mèo à?’ May mắn thay, là không có gì bất thường với cái đuôi ấy. Tôi nghĩ rằng nó bị gãy rồi, nhưng không.
“… Nó không dơ à?”
Tôi bật cười khi nghe thấy tiếng thì thầm sau lưng. Ngay cả khi không nhìn thì tôi cũng biết bây giờ anh ta đang làm ra vẻ mặt gì. Đang ngồi xổm, tôi quay người lại nhìn anh ta. Tôi cố tỏ ra đáng ghét hết mức có thể và nói “Công tước ơi, anh đang khoe rằng anh là cậu ấm à?”
Anh ấy ngay lập tức cau mày trước lời nói của tôi.
‘Tại sao anh lại làm ra vẻ mặt như vậy? Sao anh lại dùng gương mặt đẹp trai của mình như thế chứ?’ Trước vẻ mặt đáng sợ ấy, tôi co ro lùi lại.
Anh ta liếc nhìn tôi một lúc, rồi thở dài khi vuốt tóc ra sau. “Nếu cô chạm vào thú hoang một cách bất cẩn như vậy, cô có thể bị ốm đấy.”
“Bị ốm? À….”
Tay tôi dính một ít tro đen, nhưng rửa cái là chắc nó sạch ngay. “Tro này ở đâu vậy chứ?”
Con mèo hẳn đã bị dính tro khi mà nó lăn lộn bên ngoài với bộ lông đen đó, nó y như một cục bụi.
Khi tôi đưa tay áo lên để lau mặt cho nó, con mèo nỗi loạn âm ĩ lên. “Im nào.” Tôi ôm lấy Noir đang vùng vẫy.
“Cô có biết con mèo này không?”
“Nó sống trong biệt thự này mà. Anh không biết à? “
Chúng tôi tiếp tục nói khi tôi đang giữ lấy Noir. Arnolde đang đứng phía sau tôi, vì vậy tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy.
“Ta không biết.” Anh trả lời bằng một giọng khô khan. “Ta không biết là ở đây lại có một con mèo lớn và bẩn thỉu như vậy.”
Tôi như muốn khóc khi nghe những lời anh ta nói. “Nó không có dơ, do lông nó màu đen thôi, nếu anh nhìn kĩ thì mặt nó vô cùng dễ thương này.” Tôi quay lại và giữ đầu Noir bằng cả hai tay để cho anh ấy xem.
Meeeoowww… Con mèo lấy chân của nó đập vào tay tôi, cố gắng kéo đầu ra.
“Cô gọi nó là Noir?”
“Vâng, tên đẹp mà nhỉ?” *[note41008]
“Nghe hoành tráng quá.”
“Lúc đầu, tôi gọi nó là ‘Gultugi’, nhưng sau đó tôi đã đổi tên vì tôi nghĩ nó hơi quá đà”.*[note41009]
“Chà, nhìn bộ lông kia y hệt như nó rơi xuống từ cái ống khói vậy.”
Noir là một con mèo đen với đôi mắt màu hổ phách. Bộ lông đen càng làm nổi bật màu mắt của nó. Tôi gặp Noir vào lúc tôi lấy lại những ký ức tiền kiếp.
Lúc đó, tôi đang ngồi trong vườn như một ả điên. Rồi một con mèo đen từ đâu đi đến bên cạnh tôi và nằm xuống, nó đưa đôi mắt màu hổ phách ấy lên nhìn tôi. Tất nhiên, Noir không làm điều gì đặc biệt cả. Nhưng kể cả vậy, tôi cũng thấy như được an ủi. Và lớp mỡ bụng của nó… chạm vào đám lông trên bụng nó là một niềm vui đối với tôi.
“Nó không có chủ à?” Anh ta vẫn đang nhìn con mèo với ánh mắt không mấy thiện cảm.
‘Đồ không có nhân tính.’ Tôi tặc lưỡi trong lòng.
“Chúng tôi chỉ đang chăm sóc nó cùng nhau.”
‘Bộ nuôi một con mèo khó khắn lắm sao khi mà anh có khả năng sống trong cái dinh này.’
“Ta hiểu rồi….”
“Anh có ghét mèo không?”
“À, thì cũng không có lý do gì để thích nó.”
Anh ta trả lời ngay lập tức.
“Vâng, vâng, đúng vậy.”
Tôi gật đầu lia lịa và đưa tay về phía con mèo. “Hôm nay để chị tắm cho em nhé. Bộ lông của em ngày càng đen này. Ôi trời ơi, bụng mỡ của em to hơn rồi kìa!” Tôi kêu lên khi ôm bụng nó. Hình như nó nặng hơn rồi.
“Ui!” Ngay khi cố bế con mèo lên, tôi cảm thấy đau nhói.
Meoowww… Mặc dù có thân hình khá nặng nề, con mèo vẫn nhảy rất nhanh và hạ cánh êm ái trên mặt đất. Sau đó, nó như một mũi tên lao vèo về phía bụi cây.
“Cô quên là tay của mình bị thương rồi à?” Anh lao đến khi nhìn chằm chằm vào những vết xước trên tay tôi.
Tôi quá ngạc nhiên và bất giác lùi lại. “S-Sao?”
“Cô bị ngốc à?”
“Gì?” Tôi hỏi lại trong cơn thịnh nộ. “Sao tự nhiên anh lại gọi tôi là đồ ngốc vậy?” Nó khiến tôi ngốc- không, ý tôi là, nó khiến một người bị xúc phạm khi bị gọi như vậy.
“…!”
Anh ta đột nhiên nắm lấy tay tôi, đưa lên và nhìn kỹ. “Sao cô lại có thể quên mất là tay mình bị thương chứ?”
'Hở? Lý do tức giận gì kì cục vậy?’
“Cô quên cô bị thương, và dễ nổi nóng nữa.”
“…” Tay tôi chứ có phải tay anh bị thương đâu.
‘Sao anh lại nổi đóa khi mà anh có bị thương đâu?’
Tôi đang chìm trong suy nghĩ, nhưng đột nhiên, tôi chạm mắt anh. Đôi mắt anh vẫn nhìn tôi chằm chằm, nhưng đã dịu dàng hơn trước. Mặc dù anh ấy đã nhìn tôi như vậy…
“Lau tay đi.” Anh ấy lấy khăn tay ra và ném cho tôi. Tuy nhiên, tôi chưa kịp bắt thì anh ta đã lấy lại.
‘Giơ rồi lấy lại làm chi chứ?’ Hành động vô cùng bí ẩn.
Khi tôi sắp buồn tới nơi, anh ấy bắt đầu dùng chiếc khăn tay đó lau sạch bụi bẩn trên bàn tay bị băng bó. Tôi chỉ nhìn anh ấy một cách ngây người. Có lẽ do muốn tiết kiệm sức lực của mình, những cái chạm của anh ấy đặc biệt nhẹ nhàng và cẩn thận.
Ngay khi anh ta lau sạch rồi, tôi xấu hổ đưa tay còn lại ra. “Cái này cũng vậy.” Tôi nhanh chóng thêm vào trước khi anh ta kịp lên tiếng. “Tôi không thể lau nó bằng tay kia vì còn rất đau.”
“….” Anh ta than vản một lúc và lau tay còn lại của tôi một cách cẩn thận y vậy.
“Cảm ơn.” Khi tôi mỉm cười cảm ơn, anh ấy buông tay tôi ra rồi vò đầu bức tóc.
“Thôi về được rồi đấy.” Arnolde vừa nói vừa nhét chiếc khăn tay bị đen vào túi.
“Đi dạo chưa xong mà.” Tôi hờ hững đáp.
“Chưa xong…?” Anh nhìn tôi ngơ ngác.
“Đã lâu rồi tôi không ra ngoài, vì vậy tôi muốn được phơi nắng nhiều hơn. Và tôi vẫn còn chỗ muốn đi…” Tôi nhìn qua vai anh. “Đi tới kia đi.” Tôi vừa nói vừa kéo cánh tay anh ấy.
Anh định hất tay tôi ra, nhưng anh lại nhận ra rằng tôi đã nắm lấy bằng bàn tay bị thương yếu ớt đó, nên anh ta ngừng kháng cự mà chỉ lặng lẽ đi theo tôi.
‘Chà, cách này hiệu quả quá.’
---
Chà, chưa gì mà soft quá đi. Dịch chap này hài kinh khủng. Anh nhà bị ‘bệnh mạnh’ nên dưỡng bệnh riết thành người rừng rồi. Cậu ấm quá mà. Cũng quan tâm chị nhà hé hehe. Tuần này gần thi học kì rồi nên trans sẽ giảm tiến độ lại nhá. Mong mn ủng hộ ~~