Hàn Nại như vậy khiến Nặc Nhất Nhất chua xót trong lòng, cô hít mũi một cái, cúi thấp đầu xuống. Có mấy lời cô cũng không có nói ra miệng, nhưng đều giấu ở trong lòng, cô không cho rằng bản thân là người giỏi biểu đạt, nhưng ẩn nhẫn của Hàn Nại lại càng làm cho cô đau lòng. Không có phẫn nộ, có cũng chỉ là đau lòng.
Hoan Thần nhìn Hàn Nại, cười lạnh châm chọc: “Cô thật sự muốn nói sao?” Là người thì sẽ sợ mất đi, cô không tin Hàn Nại sẽ không có sợ hãi.
Hàn Nại nhàn nhạt nhìn nàng: “Hoan Thần, tôi không nợ cô gì cả.” Đây là một câu nhìn như hời hợt kì thực rất có trọng lượng, làm người ta vô cùng khó đoán. Nặc Nhất Nhất nắm chặt tay trái, cô muốn nắm lấy tay Hàn Nại, nhưng lại không dám. Hoan Thần cũng không nói, miệng ngậm thật chặc bất khuất nhìn Hàn Nại. Nàng cư nhiên tức giận? Nàng bởi vì một nữ nhân mà tức giận? Từ sau khi Hoan Hi qua đời, hai nhà không còn qua lại, nàng chỉ là từ một nơi bí mật gần đó nhìn chăm chú vào Hàn Nại, nhìn nàng mang theo hối hận xuất ngoại du học lại lần nữa trở về lấy tư thái bước người tiếp nhận Ma Huy, đã nhiều năm như vậy trêи mặt Hàn Nại Hoan Thần chẳng bao giờ thấy qua “nhân nhượng hay thất bại”, đôi khi nàng rất muốn xông lên trước hỏi nàng một chút, cô không có tim sao? Tâm của cô sẽ không đau sao? Cô thật sự đã quên mất Hi Nhi rồi sao?
“Nhất Nhất.”
Ánh mắt của Hàn Nại rơi vào trêи người Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất đĩnh trực thân thể, nhìn nàng.
“Bạch Ngọc đã nói với cô bao nhiêu?”
“Không có, chị ấy không nói gì.”
Nặc Nhất Nhất không được tự nhiên nghiêng đầu, trong lòng có chút cay đắng, quả nhiên, quả nhiên giống như cô đã phỏng đoán.
“Ân.”
Hàn Nại gật đầu, thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ ánh trăng phát ra ánh sáng nhu hòa, bầu trời đêm những ngôi sao nhấp nháy, tuy rằng người bên cạnh đang thay đổi, tâm tình đang thay đổi, nhưng bầu trời sạch sẻ này vẫn mãi không thay đổi. Qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn giấu rất kỹ, cố chấp đem bản thân giam cầm trong lao ngục tưởng niệm, nhìn như nghiêm túc nhưng rồi chi là trò chơi nhân sinh, nàng cho là tâm của nàng sẽ không rung động bởi ai khác nữa. Nhưng Nặc Nhất Nhất là ngoài ý muốn trong sinh mệnh của nàng, một thoáng tốt đẹp chính là ngoài ý muốn, hay là từ hôm nay trở đi, lần ngoài ý muốn này cũng không phải là dấu chấm tròn trêи bức tranh nữa.
“Hoan Hi là người yêu của tôi.”
Nặc Nhất Nhất thoáng cái nhìn Hàn Nại, cô đã nghĩ tới rất nhiều loại phương thức mở đầu, nhưng thế nào cũng không ngờ Hàn Nại sẽ thẳng thừng như vậy, “người yêu”, a, “người yêu”, là một từ sâu nặng cỡ nào.
“Cô ấy đi rồi, tôi đã đáp ứng cô ấy, bất luận sau này gặp phải người nào, cũng sẽ không quên cô ấy, cô ấy mãi mãi là người yêu của tôi.”
Trong mắt Hàn Nại tụ một tầng thủy quang, nàng nhìn ánh mắt Nặc Nhất Nhất bắt đầu trở nên nhu nhược, giống như rơi vào dòng chảy hồi ức. Nặc Nhất Nhất cắn môi, không nói được lời nào. Cô cho rằng bản thân sẽ không để tâm nhưng trong đáy lòng vẫn có một loại để cho tâm tình là “đố kị” yên lặng kết phát, khiến lòng cô chua xót.
Hoan Thần ở một bên nước mắt chảy xuống, đã nhiều năm như vậy, cô không phải là không nỗ lực quên đi, nhưng là chị em, cùng nhau lớn lên, cũng chỉ có Hoan Hi khiến nàng cảm giác được ấm áp của thế gian này. Sự ra đi của nàng giống như ông trời thu hồi ánh nắng vốn dĩ đã heo hắt, lấy đi kỳ vọng duy nhất trong cuộc đời nàng, mắt lạnh nhìn trời phiêu đãng không tiêu cự.
“Tôi và Hoan Hi, cùng Bạch Ngọc và Mẫn Văn giống nhau, là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên.” Hàn Nại biết những lời này sẽ làm Nặc Nhất Nhất khó chịu nhưng hôm nay, cô đã quyết định, Nặc Nhất Nhất nói đúng, so với để người khác không ngừng mang đến tổn thương cho bằng tự nàng nói ra, mặc kệ Nặc Nhất Nhất chấp nhận hay không, mặc kệ kết cục sẽ bi thảm như thế nào, nàng cũng chấp nhận. Nặc Nhất Nhất có quyền lợi được lựa chọn, nàng không thể cứ như vậy lừa mình dối người tiếp tục giấu diếm, như vậy không công bằng đối với cô. Hơn nữa, nếu đã lựa chọn thẳng thắn, liền một lần nói triệt để.
“Chỉ là chúng tôi đều quá mức do dự, dây dưa dằn vặt lẫn nhau, năm thứ ba đại học quyết định cùng một chỗ, năm thứ tư đại học cô ấy qua đời.”
Hàn Nại hít một hơi thật sâu, uống một ngụm nước, ép nước mắt chảy ngược vào trong. Hoan Thần gắt gao cắn môi, gần như muốn cắn ra máu.
“Là tai nạn giao thông sao?”
Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn Nại, Hàn Nại nhìn cô gật đầu: “Là tai nạn giao thông, nhưng cũng không phải ngoài ý muốn, mà do có người cố ý. Cô ấy là chết ở trong lòng tôi.”
“Cô đủ rồi!”
Hoan Thần bạo phát, nghĩ tới em gái mình nằm trong vũng máu. Nước mắt chảy xuống thành dòng. Cảm giác trái tim cũng bị đào rỗng, mặc dù nàng không có rơi lệ nhưng lại cảm giác có một bàn tay hung hắn moi tim nàng ra, từng chút bóp chặt, đây đã là chuyện cũ phủ đầy bụi bậm nhưng cứ như vậy lần thứ hai bại lộ dưới ánh mặt trời. Mất đi người yêu nhất có bao nhiêu đau đớn, nàng cũng không muốn nhớ đến nữa, thậm chí giờ này khắc này nàng còn có thể nhớ đến lần cuối cùng Hoan Hi nhìn nàng, ánh mắt quyến luyến không thôi. Như vậy làm cho lòng người đau nhức.
“Bốn nhà bọn tôi thuộc cách lĩnh vực khác nhau. Lưu gia trước nay tham chính, Mẫn gia theo nghề y, Hoan gia là kinh doanh bất động sản, mà nhà tôi là thương nhân, các phương diện cũng có liên quan đến nhau. Năm thứ hai đại học, tôi bắt đầu từng bước tiếp nhận việc làm ăn của gia tộc, tôi thật không ngờ, vừa tiếp xúc ba tôi đã bắt tôi tham gia công của mười một khu vực.”
“Mười một khu vực?” Nặc Nhất Nhất nhíu mày, từ trong đầu tìm kiếm ký ức, tựa hồ nghe nói qua.
“Nặc cảnh quan, cô muốn biết mười một khu vực là hoạt động gì sao?”
Hoan Thần vẫn đang rơi lệ đột nhiên xen vào, Nặc Nhất Nhất tựa vào ghế Hàn Nại trầm mặc nhìn Hoan Thần. Hoan Thần đối với Nặc Nhất Nhất có một gia đoạn tìm hiểu nhất định, cho dù nàng không thể ly gián quan hệ của hai người, nhưng ít nhất cũng có thể ghim một dao thật sâu vào trong lòng các nàng, vô luận là đạo đức hay là phương diện nào khác, tối thiểu nàng sẽ rời bỏ Hàn Nại, đây là điều Hoan Thần muốn.
“Mười một khu là khởi nghiệp của Hàn gia, Ma Huy có gia sản lớn như vậy, ha ha, nếu như không phải Hi Nhi báo cho Hàn Nại biết không nên tham dự chuyện của mười một khu, xe của cô ta thế nào sẽ đột nhiên mất phanh? Em ấy mới tuổi, tuổi…. Tôi đã cảnh cáo em ấy, không nên quản chuyện của Hàn gia, nhưng em ấy đã nói gì với tôi ? Nặc cảnh quan, em ấy cũng giống như cô, vì Hàn Nại, có thể ngay cả tính mạng cũng không cần.”
Nước mắt của Hoan Thần giống như vòi nước hỏng van, cả người mất kiểm soát, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất: “Cô biết câu sau cùng em ấy nói trước khi chết là gì không? Em ấy bảo tôi đừng hận Hàn Nại, em ấy bảo tôi chăm sóc thật tốt cho Hàn Nại, chăm sóc? A…”
Nói xong, Hoan Thần đem ảnh chụp vứt lên bàn. Nặc Nhất Nhất liếc nhìn, đây là lần đầu tiên cô thấy Hoan Hi.
Trong hình là Hoan Hi cùng Hàn Nại chụp chung, Hàn Nại một tay ôm cổ Hoan Hi, Hoan Hi thoạt nhìn có chút xấu hổ, tóc dài phất phới, khuôn mặt trắng nõn, trong mắt mang theo một tia xấu hổ cùng hạnh phúc, nàng cứ như vậy dựa vào Hàn Nại. Mà khi đó Hàn Nại rất không giống hiện tại, khóe mắt cong lên, mang theo mỉm cười, trong mắt có một loại bồng bột dã tâm của thanh xuân, vô cùng khí phách. Nặc Nhất Nhất cẩn thận xem ảnh, Hoan Hi cũng không giống cô, nếu quả như thật muốn nói có điểm tương tự thì đó chính là ánh mắt khi nhìn Hàn Nại, còn có đôi môi khêu gợi hơi giương lên.
“Ánh mắt của các người, giống nhau như đúc, khi tôi nói đến Hàn Nại, cũng là che chở cùng kiên định… Còn có đôi môi….”
Lời kế tiếp của Hoan Thần khẳng định suy đoán của Nặc Nhất Nhất, nàng nhìn Nặc Nhất Nhất, ánh mắt có chút si mê dừng trêи môi cô, Nặc Nhất Nhất quay đầu nhìn Hàn Nại, Hàn Nại cúi đầu, có mắt nước mắt rơi xuống. Lúc mới vừa gia nhập thập nhất khu, nàng cũng không tham dự bất kỳ công việc gì, đến sau đó mới mơ hồ phát hiện, nàng cũng từng chạy đi chất vấn ba nàng, mà câu trả lời của ba nàng rất đơn giản, hắn sẽ không để cho con gái bảo bối của mình nhiễm phần này dơ bẩn, nhưng tất cả của Ma Huy, nàng đều phải nắm giữ, nhất là trước khi thập nhất khu đóng cửa,, tương lai của Hàn gia là Hàn Nại, cho nên quá khứ của Hàn gia, nàng cũng nhất định phải biết.
“Cái chết của em ấy cùng Hàn Nại không thoát khỏi quan hệ, Hàn gia bối cảnh sâu sắc, chúng tôi cũng không thể chống lại, thủ đoạn của lão gia tử Hàn gia không minh bạch chúng tôi không thể chống lại, ha ha, tai nạn giao thông…. Hoan Hi chết không minh bạch, Nặc cảnh quan, cô nói một chút xem, nếu như cô là tôi cô sẽ cứ như vậy trơ mắt nhìn em gái mình chết không rõ ràng sao?”
Từ đầu đến cuối, Hàn Nại cũng không giải thích gì, đầu của Nặc Nhất Nhất chậm rãi hạ xuống, trong đầu, đều là ánh mắt của Hàn Nại lần đầu tiên nhìn thấy cô. Theo bản năng, Nặc Nhất Nhất nâng tay sờ môi mình, trái tim trong nháy mắt bị thống khổ chiếm lấy.
Thật sự….. Thật sự là thế thân sao?
“Nhất Nhất, đi thôi.”
Đột nhiên Lưu Bạch Ngọc xuất hiện phá vỡ cục diện bế tắc giữa ba người, nét mặt của nàng rất lạnh, tóc có chút mất trật tự, mặc một thân quần áo đen, gương mặt còn có chút tái nhợt, cơn sốt cũng chưa hoàn toàn thối lui. Sau khi Nặc Nhất Nhất đi rồi, nàng vốn là nằm ngủ giữa mơ hồ nàng đột nhiên nhớ lại số điện thoại kia, mạnh đứng dậy, không suy nghĩ nàng mặc quần áo liền ra ngoài. Tính tình của Hoan Thần nàng là hiểu rõ, từ nhỏ đến lớn, chỉ nàng cổ quái, tuy rằng Lưu Bạch Ngọc đã từng nói với Hàn Nại Hoan Thần đối với nàng có tình cảm đặc thù, nhưng Hàn Nại cũng từng lấy tính chiếm hữu giữa chị em để giải thích hết thảy, nhưng Lưu Bạch Ngọc kết luận, nàng nhất định sẽ không để cho bên cạnh Hàn Nại có người khác, cho dù là không từ thủ đoạn. Nặc Nhất Nhất ngồi trêи ghế nhìn Hàn Nại cũng không nhúc nhích, Lưu Bạch Ngọc tức giận, vươn tay kéo cô: “Em, em bây giờ muốn cô ta nói cái gì?”
“Bạch Ngọc, cô…”
Hoan Thần đứng dậy nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc quay đầu nhìn nàng: “Hoan Thần, cô đủ rồi, muốn đem mọi người đều dằn vặt đến chết cô mới hài lòng sao? Chỉ là Hàn Nại có lỗi với Hi Nhi sao? Chính cô không thẹn với lương tâm sao? Hả!”
Nặc Nhất Nhất bị Lưu Bạch Ngọc cưỡng chế kéo dậy, đầu cô hiện tại trống không, tựa hồ cái gì cũng không nghe được cái gì cũng nhìn không thấy.
“Cô có ý gì?” Hoan Thần giống như muốn bạo phát, ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc giống như một thanh lợi kiếm, không chút nào né tránh đâm thẳng vào lòng nàng: “Cô đi hỏi chính cô, cô làm tất cả thật chỉ là vì Hi Nhi sao?”
Nói xong, Lưu Bạch Ngọc bắt đầu kéo Nặc Nhất Nhất đi ra ngoài, lúc sắp đến cửa, Nặc Nhất Nhất hồi phục tinh thần, cô bám lấy khung cửa, quay đầu nhìn Hàn Nại, Lúc này Hàn Nại giống như lão tăng nhập định, vẫn duy trì dáng vẻ cúi đầu, không nhúc nhích.
Nặc Nhất Nhất cảm giác lòng của mình đều sắp bị cắt nát.
Tránh ra khỏi tay của Lưu Bạch Ngọc, Nặc Nhất Nhất chậm rãi đi đến bên cạnh Hàn Nại, cô ngồi xổm xuống, nhìn ánh mắt của Hàn Nại, một tay vuốt ve má nàng: “Hàn Nại, cô nhìn tôi, cô nói cho tôi biết, Hoan Thần nói có phải là thật không? Huh?”
Ánh mắt của Hàn Nại rơi vào trêи người Nặc Nhất Nhất, nhìn thấy khẩn thiết trong mắt cô, trong lòng đau nhức khó nhịn, lại phải mất đi sao? Lúc này đây, có phải nàng lại phải tự tay chôn vùi tình yêu của mình không.
“Cô ta nói không sai, Hoan Hi quả thật là bởi vì tôi mà chết, mà tôi, sau khi cô ấy chết đã lựa chọn thân tình, bỏ qua tình yêu, không có vì cô ấy mà báo thù.”
“Tôi cũng không quan tâm quá khứ của cô.” Nặc Nhất Nhất lắc đầu, hai mắt đẫm lệ nhưng vẫn kiên định như cũ: “Tôi không muốn bởi vì cô chựa chọn tình thân mà chỉ trích gì cô.” Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve gò má mang theo nước mắt của Hàn Nại: “Tôi chỉ muốn hỏi cô, ở trong lòng cô tôi rốt cuộc có phải cái bóng của Hoan Hi không, tôi muốn cô chính miệng nói cho tôi biết. Lời của người khác, tôi một câu cũng sẽ không nghe một câu cũng sẽ không tin.”