Nặc Nhất Nhất ngơ ngác nhìn Hàn Nại, cô cho rằng gặp lại nàng, bản thân sẽ không chút lưu tình mà xoay người rời khỏi, nhưng lúc này đây, cô lại bị uể oải cùng rối rắm không cách nào che giấu trong mắt Hàn Nại đông cứng. Hàn Nại lại gầy đi, khuôn mặt vốn dĩ đã nhỏ, hiện tại hoàn toàn chỉ lớn bằng bàn tay, càng lộ ra ngũ quan lập thể tinh xảo, một thân tây trang tăng thêm vẻ nghiêm túc, chỉ là lúc này lại có vành mắt đen không giấu đi được.
“Oa, đó chính là Hàn tổng sao? Thật sự thật xinh đẹp a, Trần ca bọn họ không gạt ta.”
Một bên Vương Cường hưng phấn cảm thán, trong mắt lóe diễm quang, Nặc Nhất Nhất mím môi: “Chúng ta đi thôi.”
“Đi? Nhưng tôi còn chưa gặp người phụ trách.”
Vương Cường kinh ngạc nhìn Nặc Nhất Nhất, đang nói, một cổ quen thuộc lãnh hương quen thuộc bay vào trong mũi, thân thể Nặc Nhất Nhất cứng đờ, tựa hồ dự cảm được là ai đến.
“Nặc cảnh quan.”
Ai có thể nói cho Nặc Nhất Nhất biết xa cách lâu như vậy, lần thứ hai gặp lại nữ nhân khiến cô thống khổ thì cô nên có phản ứng gì?
Nặc Nhất Nhất rốt cuộc cũng đã học qua khóa khống chế cảm xúc, cô hít một hơi thật sâu, quay đầu mỉm cười nhìn Hàn Nại: “Hàn tổng, cô khỏe không, đã lâu không gặp, càng thêm mỹ lệ động nhân rồi.”
Lời này Hàn Nại nghe là một loại cảm giác, mà những người khác nghe được lại là một loại cảm giác khác.
Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất, nhìn chằm chằm vào mắt cô, đọc được một tia phẫn hận. Nàng nghiêng đầu, trong lòng có tia chua xót
“Được rồi, đây là cảnh sát mới của chúng ta Vương Cường, sau này hắn sẽ nhờ phúc của Hàn tổng, quản lý khu trực thuộc.”
Nặc Nhất Nhất vân đạm phong khinh nói, nếu như không phải Hàn Nại, cô còn thật không biết mình có thể ăn nói giỏi như vậy. Vương Cường bị nhắc đến hướng Hàn Nại mỉm cười, lịch sự vươn tay chào hỏi: “Người khỏe.”
Hàn Nại không phản ứng hắn, mà là lạnh lùng nhìn Nặc Nhất Nhất, nàng chính là loại nữ nhân thật lợi hại rất lợi hại, chỉ cần không cười nhìn người khác thì sẽ khiến người khác trong lòng phát lạnh. Nặc Nhất Nhất không sợ hãi chút nào nhìn Hàn Nại. Thế nào, đã lâu như vậy rồi, nàng còn cho là cô sẽ sợ nàng sao?
“Đây là cảnh sát Vương đi.”
A Khôn từ phía sau Hàn Nại bước đến, khách khí bắt tay Vương Cường đang lúng túng, Vương Cường miễn cưỡng mỉm cười, Nặc Nhất Nhất thu hồi ánh mắt, nhìn Vương Cường: “A Cường, ngươi nhìn kỹ chưa?”
“A? Được rồi, được rồi.” Vương Cường tâm tình lúc này so với lúc nãy là một trời một vực, đã hoàn toàn bị băng lãnh của Hàn tổng ngưng kết, căn bản không muốn ở lâu. Nặc Nhất Nhất gật đầu: “Đi thôi, trở về ta còn phải làm quen với khu vực mới.”
“Nga, là khu vực của Trần ca sao? Nghe nói không dễ quản lý đâu, đều là xí nghiệp vi phạm quy đinh.”
“Thật không? A…”
Nặc Nhất Nhất chỉ có thể mỉm cười, không lưu luyến chút nào xoay người rời khỏi, Vương Cường chạy theo cô ra khỏi cửa Ma Huy.
Phía sau, Hàn Nại khoanh tay không nháy một cái nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất bóng lưng của Nặc Nhất Nhất, đã lâu không gặp, cô gầy đi không ít, trong mắt cũng không còn ánh sáng của nhiệt huyết hướng đến lý tưởng nữa, cả người giống như quả cà gặp sương, không có tinh thần. Đó cũng không phải điều Hàn Nại muốn thấy, nhưng cũng do nàng một tay tạo ra.
“A Khôn.”
Mãi cho đến khi Nặc Nhất Nhất ra khỏi cửa, Hàn Nại mới thu hồi ánh mắt, A Khôn tiến lên một bước: “Tiểu thư.”
“Cô ấy nhận khu vực của Trần cảnh trưởng sao?”
Hàn Nại nhíu mày, A Khôn gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ân. Tìm người đi theo cô ấy, có chuyện gì lập tức nói cho tôi biết.”
Hàn Nại phân phó, A Khôn gật đầu đáp lời, len lén nhìn một chút sắc mặt của tiểu thư, thở dài.
Kỳ thực sau khi làm cảnh sát Nặc Nhất Nhất cũng ít nhiều có tiếp xúc qua chuyện nguy hiểm vài lần, nhưng phần nhiều là xuất hiện trong quá trình xử lý, đi tuần tra gặp phải vẫn là lần đầu tiên.
Nguyên nhân rất đơn giản, lúc Nặc Nhất Nhất ở xã khu kiểm tra, thấy một thợ hàn đang hàn điện gần một đống linh kiện, Nặc Nhất Nhất nhíu mày, bước đến.
“Chứng chỉ kỹ thuật điện của anh đâu?”
Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm nam nhân hàn điện, nam nhân kia trêи mặt đều là dầu máy, thấy không rõ tướng mạo, hắn thấy cảnh sát đến hiển nhiên là lại càng hoảng sợ, nhưng vừa nhìn Nặc Nhất Nhất là một nữ cảnh sát, liền đem tâm thả lại trong bụng.
Vừa mới bắt đầu thái độ coi như là khá ổn, nhưng khi Nặc Nhất Nhất muốn hắn về sở lập biên bản xử phạt vi phạm, nam nhân kia có chút nóng nảy. Hàn điện bên cạnh các linh kiện, hơn nữa không có chứng chỉ kỹ thuật, lại nhìn bên bản trêи tay Nặc Nhất Nhất, nếu như cùng cô quay về sở nhất định là sẽ bị tạm giữ.
Nặc Nhất Nhất cũng phát giác nam nhân này không thích hợp, nhạy cảm lui về phía sau một bức, mở bộ đàm bắt đầu gọi về sở.
Nặc Nhất Nhất gọi người khiến hắn kinh hoảng, hắn xoay người muốn chạy, Nặc Nhất Nhất tiến lên một bước, vặn tay hắn, từ bên hông móc ra còng tay muốn còng hắn lại, nhưng trước khi Nặc Nhất Nhất hành động thì trong tay hắn đã giấu sẵn một cây tua vít, mắt thấy một tay bị Nặc Nhất Nhất chế trụ, hắn hoảng loạn, cầm lấy tua vít đâm tới, Nặc Nhất Nhất kinh hãi, cây tua vít kia rõ ràng cho hướng về phía má trái mà đâm đến, cô theo tiềm thức vươn tay ra đỡ. Nam nhân kia vốn là một tay bị chế trụ, hắn coi như là cá chết lưới rách, kéo lấy còng tay, thấy Nặc Nhất Nhất vươn tay đến đỡ liền đâm vào cánh tay phải của cô, Nam nhân kia tuy rằng không có học võ nhưng làm việc năng lâu ngày khiến hắn có sức hơn người bình thường rất nhiều, hắn là hoàn toàn không quan tâm lý lẽ mà đâm xuống, chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp.
Nặc Nhất Nhất vốn dĩ có thể chế trụ cổ tay của hắn, nhưng lại bị hắn dùng lực mạnh thoát ra. “Xích” một tiếng, âm thanh của da thịt bị xuyên thủng truyền đến, Nặc Nhất Nhất mi tâm nhíu lại một chỗ, máu tươi trong nháy mắt lan tràn khắp cánh tay, cánh tay phải hoàn toàn bị đâm thủng. Nam nhân kia còn đang giãy dụa, đau đớn kịch liệt khiến Nặc Nhất Nhất ngồi xổm người xuống, máu chảy rất nhanh, Nặc Nhất Nhất cắn răng dùng tay kia đè lại vết thương, dùng sức làm chậm tốc độ mất máu.
Cách đó không xa hai nam nhân cao to chạy đến, một trong số đó tiến đến đè nam nhân kia lại, một người khác lo lắng nhìn cô: “Nặc cảnh quan, cô không sao chứ? Tôi đã gọi , hay là ngồi xe của tôi đi bệnh viện trước đi.”
Nặc Nhất Nhất nhìn hắn, ý thức có chút hoảng hốt, thế nào đều cảm thấy nam này có chút quen mắt, tựa hồ đã gặp qua ở đâu rồi.
“Nhất Nhất!”
Cách đó không xa xe cảnh sát cũng đã đến, xe còn chưa dừng hẳn, Lưu Bạch Ngọc liền từ trêи xe nhảy xuống, nàng bị cánh tay hoàn toàn bị đâm thủng của Nặc Nhất Nhất dọa sợ, nàng cắn răng, xông lên hung hăng đạp nam nhân hàn điện một cước: “Mẹ nó!” Lập tức bị Triệu Vũ từ phía sau xông tới cố sức kéo ra.
“A Cường, cậu giải người này về sở, nói cho lãnh đạo biết, tra xét lại lịch! Bạch Ngọc, cô đỡ Nhất Nhất lên xe của Triệu ca đi bệnh viện! Đi mau, lên xe cảnh sát!”
Triệu Vũ cũng đỏ mắt, Nặc Nhất Nhất được Lưu Bạch Ngọc cơ hồ là kéo đến trêи xe, cô bởi vì mất máu quá nhiều sắc mặt bắt đầu tái nhợt, tựa trêи vai Lưu Bạch Ngọc, Nặc Nhất Nhất cúi đầu thở dốc: “Đừng, đừng nói cho mẹ tôi…..”
“Đã biết.”
Đôi mắt của Lưu Bạch Ngọc đỏ bừng, lo lắng nhìn về phía trước, không có hộ lý chuyên nghiệp, ai cũng không dám chạm vào cánh tay của Nặc Nhất Nhất, cứ thế để một cái tua vít ghim trêи cánh tay, nhìn thấy ghê người. Mà khoảng thời gian này chính là giờ tan tầm, trêи đường còn bị kẹt xe. Triệu Vũ mở còi cảnh sát, mở hết tốc lực lái xe đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, nhân viên y tế từ lâu đã chuẩn bị xong đem Nặc Nhất Nhất đưa vào phòng giải phẫu, trước khi vào phòng giải phẫu, thần chí của Nặc Nhất Nhất đã hoảng hốt, cô không ngừng lẩm bẩm gì đó, Triệu Vũ nóng nảy cái gì cũng không nghe được, Trần cảnh trưởng cũng dẫn theo mọi người đến, Lưu Bạch Ngọc cả người là máu ngồi trêи ghế, nàng biết Nặc Nhất Nhất đang nói gì, trong lòng càng thêm khổ sở.
Nếu như lúc trước nàng sớm nói cho Nặc Nhất Nhất biết nên cách xa nàng một chút, Nhất Nhất có thể sẽ không cần thống khổ như vậy?
Nghe bác sĩ nói tình trạng không mấy lạc quan, kiểm tra sơ bộ thì bốn bó cơ trêи cánh tay phải có hai bó bị đâm đứt, hơn nữa còn bảo bọn họ chuẩn bị tâm lý thật tốt, rất có thể sau khi hồi phục sẽ lưu lại chứng ngại vĩnh viễn đối với cơ năng của tay
Giải phẫu tiến hành thời gian rất dài, nửa giờ sau, một trận tiếng giày cao gót dồn dập truyền đến, Hàn Nại vội vã chạy đến, thấy Lưu Bạch Ngọc cả người máu tươi, nàng cắn môi dưới.
Ẩn nhẫn nửa ngày Lưu Bạch Ngọc chợt đứng dậy, nàng biết bên cạnh còn có những người khác, đè thấp ngữ khí, cứng rắn nói: “Hàn tổng, tôi có chuyện muốn nói.”