Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chừng chập chạng tối, bên ngoài mặt trời đã nhá nhem ngã bóng xuống chân đồi.
Ánh sáng dần yếu đi nhường chỗ cho màn đêm bao trùm phủ khấp cả thung lũng.
Thôn sắc hữu tình, nước non còn chưa khai nhưng lại thật hùng vĩ khiến người nhìn phải kinh hỉ một phen, sau lưng là núi trước mặt là sông.
Xa xa còn có thể thấy rõ sương mù.
Nên thơ mộng mị không gì sánh bằng.
Ngôi làng được chia đôi hai bên, các dãy nhà lầu đứng đối diện san sát nhau.
Lấy sông làm ranh giới, ở giữa có cây cầu gỗ bắt ngang qua.
Dù không tính là lớn nhưng cũng ít nhất là trên dưới ba mươi hộ sinh hoạt.
Theo như y thấy điều lạ nhất có lẽ phải kể đến đời sống thu nhập ở đây rất là khá giả.
Việc dùng gỗ liêm quý giá để làm cơ cấu thiết kế chung của ngôi làng là điều thể hiện rõ nhất.
Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Mái ngói đỏ từ Phú Châu, gạch nung của Xuyên Bắc.
Nền gạch vàng của Tô Châu có lẽ là thứ bản thân y quen thuộc nhất.
Đấy chẳng phải là gạch được lát trong cung sao?
Y có thể tự tin mà khẳng định tuyệt đối không phải là hàng nhái, là loại hàng nguyên bản thượng phẩm.
Tuyệt không bị pha loãng.
Ngươi hỏi vì sao ta biết à?
Vì nhà ngoại Trương Ân ta là có xưởng sản xuất gốm, sứ sành, các loại chế tác thủ công tinh sảo không gì là không có.
Mà trong đó nổi tiếng nhất là phải kể đến gạch vàng nhà ta, đa phần đều được tiếng cống cho hoàng thành đương kim thánh thượng ( cẩu hoàng đế) dùng đó.
Thiên thời địa lợi nhân hòa.
Việc buôn bán như vậy mà ngày càng phất lên, nay đã giàu lại càng giàu hơn.
Tô gia bước lên thời kì đỉnh cao của giới thương nghiệp kinh thành.
Trở thành nhà giàu số một số hai cả nước.
Có thể nói là sánh ngang với kho bạc của quốc gia.
Đừng nói đến công tôn quý tộc, ngay cả nhà nào chỉ hơi giàu có một chút đều sẽ cắn răng mà chi trả nữa năm tiền thu nhập của mình để được sử dụng loại gạch này.
Muốn có phải đặt trước thật lâu, có liền lại càng không dễ.
Là xa sỉ phẩm số một nức tiếng có tiền cũng chưa chắc đến lược.
Không phải người giàu đểu có sở thích chung là khoe khoang sự hào nhoáng mà bản thân có được sao?
Càng quý càng hiếm bao nhiêu lại càng trổi lên lòng ham muốn có được bấy nhiêu.
Đó là bản chất chung của con người.
Nên vì thế việc nhà nào có loại gạch vàng này phải nói nở mặt nở mài, hận không thể ngẩn cao đầu mà đi.
Khoe mẽ cả thiên hạ rằng ta đây là nhà có điều kiện a~
Nhưng ngoài những lí do đó ra thì nó cũng chỉ là một vật dụng lót dưới chân mà thôi.
Họ làm sao có thể không nghĩ đến cơ chứ.
Người giàu có thể khoa môi múa mép đó là chuyện của người ta, nhưng đừng vì thế mà bị đánh lừa thị giác.
Nhìn họ giống kẻ ngốc nhưng tuyệt không có ngu.
Cái mà thật sự quan tâm vẫn là giá trị thật mà nó mang lại.
Chế tác cầu kì tốn rất nhiều công sức lẫn thời gian, được làm từ nguyên liệu tốt cứng hơn gạch thông thường rất nhiều nên vì thế độ bền cũng rất cao.
Mùa đông thì ấm chuyển sang mùa hạ thì lại mát vô cùng.
Thần kì không nói nên lời.
Ngoại trừ Hoàng Đế, những người sử dụng loại gạch này hiện nay đa phần đều là những quan chức và quý tộc quyền lực.
Lót càng nhiều lớp gạch cũng chính là chứng minh gia càng sang càng quý, địa vị càng cao.
Nói không ngoa thời kỳ huy hoàng đó, mẹ ta Tô Cẩm Lệ chính là kinh thành tiểu thư nằm trong nhóm nhất đẳng.
Chính là gia tài bạt triệu vạn kim, giàu có nứt đố đổ vạch.
Sau này vì gặp một chút vấn đề khiến cho việc kinh doanh gia đình trải qua vài biến cố lớn nhỏ.
Nhưng cũng nhờ vào loại gạch vàng này là ắt chủ bài mà Tô gia mới có thể giữ vững được phong độ, chống đỡ được đến bây giờ.
Nên vì thế Trương Ân y có thể đặt cược hết gia sản của mình, để khẳng định tất cả những gì mà y đang thấy đều là thật đến không thể thật hơn.
Một thôn làng hoang vu nằm ở nơi khỉ họ cò gáy này, không thể nào mà tự dưng một bước mà bay lên trời được.
Giống y như xác xuất việc một người đi trên đường vô duyên vô cơ lụm được một thỏi vàng vậy.
Điều đó là bất khả thi.
Trừ phi là có người chỉ điểm, nâng đỡ mà thành.
Tất cả đều có dụng í sâu xa không lường trước được, chỉ là không biết điềm lành hay dữ mà thôi.
Nhưng theo y thấy, mọi thứ đều đang rất tốt, không có gì bất thường cả.
Thật không thể tả độ chịu chơi lẫn xa sỉ của cái người đứng sau kia a.
Nếu nói thứ hai tuyệt không ai dám nhận mình đứng nhất.
Ngay cả người giàu nhất kinh thành bây giờ cũng không dám tiêu sài phung phí như vậy, vậy mà kẻ ngốc kia...đất nước thái bình cũng không có nghĩa là sẽ không có sung đột trong đảng cầm quyền.
Kinh tế cũng vì thế mà lâm thời bất ổn.
Nhìn đi!!! Nhìn đi!! Này chẳng những là cải thiện cho một nhà mà là một làng đó.
Một cái làng đó có biết không?
Vậy mà họ những con người sống ở đây nhìn rất chất phát, hầu như không mấy để ý đến hay hiểu những thứ này có giá trị như thế nào a.
Cẩu hoàng đế tân nhiệm kia cũng chưa ngồi được nóng mông đâu.
Mà nhà ngươi đã vung tiền như rác thế này.
Thật sự là không thể tiếp thu nổi suy nghĩ của loại người này.
________
(Giàu quớ cho xin ít, Covid đói quá nè????) tác giả said
________
Đừng nói đến việc vận chuyển, chỉ e đi từ đây đến đó người không cũng mất thời gian công sức cả năm nay lại còn là gạch nặng.
Chưa kể tính cả chuyến đi lẫn chuyến về là bao lâu, vừa dụng tâm vừa dụng quyền như thế.
Không biết là thần thánh phương nào.
Nếu có tiền như thế thì cũng đủ để so bì với quốc khố rồi.
Nhân vật này dù không biết tiếng tâm ra sao, nhưng chắc chắn là hạng không dễ chọc đến.
__________
Đây là thôn mà A Dao đang ở nè.
Mình lấy í tưởng từ phượng hoàng cổ trấn của Trung Quốc????.
.