Edit: Tây Hoạ
❀❀❀❀❀
Hai chữ "thỉnh giáo" rất mạnh mẽ, lần trước chĩa súng vào đầu Công Tây Uyên, lúc này nhất quyết không nhường nhịn, sau khi ngồi xuống ghế liền mở miệng chỉ trích: "Công Tây tiên sinh danh tiếng khắp Dung Thành, tự hỏi tại sao lại dụ dỗ di thái thái nhà người khác?"
Công Tây Uyên hơi biến sắc.
Bây giờ là thời đại hỗn loạn, quan niệm cũ nát dần biến mất, nhưng hệ thống đạo đức mới vẫn chưa được thiết lập, tất cả đều theo bản năng hành động. Giới hạn nhân tính chưa được đặt ra, không thể tưởng tượng con đường phía trước nó sẽ như thế nào.
Kẻ yêu quý thanh danh có thể cải trang bề ngoài thành một tượng đài mẫu mực, người cậy vào "tình yêu" để đạp lên quy tắc vốn có của xã hội.
Không ít văn nhân phong lưu giả tình giả nghĩa, yêu đương với vợ người khác, tương ái tương sát; cũng có trường hợp người để vợ ở nhà phòng không gối chiếc, còn mình thì ở ngoài cưới vợ bé; đồng thời có có mấy gã chơi bời những cô gái nhỏ, mấy chuyện này thường hay xảy ra.
"Thiếu soái ăn nói cẩn thận!"
Hắn luôn khinh thường những loại người đó, tội danh "dụ dỗ di thái thái nhà người khác" không hợp với tác phong của hắn.
Cố Mính kinh ngạc: "Thiếu soái hình như đã đồng ý cho tôi đi làm ở chỗ Công Tây tiên sinh rồi mà?" Cô thất vọng nói: "Tôi còn tưởng Thiếu soái là người nói được làm được chứ."
Phùng Cù nghẹn họng.
Nha đầu này đang tiếp tay cho giặc à?
"Tôi đồng ý chuyện gì?"
Trong mắt Cố Mính tràn đầy sự thất vọng: "Trừ chuyện đi làm ra thì tôi có xin Thiếu soái việc gì đâu?"
Phùng Cù: "..."
Công Tây Uyên liều mạng giữ trong sạch của mình, những thông tin mà Đường Bình điều tra cũng không sai, nên cái chậu nước "dụ dỗ di thái thái" này hơi gượng ép.
Cố Mính đứng dậy xin lỗi Công Tây Uyên: "Thành thật xin lỗi khi tiên sinh vô cớ bị chỉ trích, đều là lỗi của tôi, mong tiên sinh đừng để trong lòng. Tôi về trước đây, hôm nào sẽ nhận lỗi với tiên sinh sau."
Cô mang mặt lạnh đi ra ngoài, Đường Bình đứng cạnh Phùng Cù rất muốn giơ ngón tay cái cho di thái thái.
Có gan vả mặt không chừa cho Thiếu soái tí mặt mũi nào, Cố di thái là người đầu tiên dám làm vậy.
Phùng Cù sốt ruột hoảng hốt chạy theo, ngồi chưa nóng ghế đã bị di thái thái ném mặt mũi, lửa giận trong lòng bốc lên "phừng phừng", hô: "Đứng lại!"
Cố Mính dừng chân, đưa lưng về phía hắn.
Công Tây Uyên nhớ lại phong cách hành văn của Dung Thành công tử, người viết ra văn phong sắc bén như thế, nghĩ thế nào cũng là dạng người quả quyết nóng nảy, lại mang thân phận như vậy, không khỏi mềm lòng, mở miệng hòa giải: "Thiếu soái bớt giận."
Phùng Cù đứng dậy, bưới tới trước mặt cô: "Em đang làm cái gì?" Cúi đấu thấy khóe mắt cô đã tích tụ nước mắt, từng giọt rơi xuống, lập tức luống cuống: "Tôi vẫn chưa nói gì mà?" Bất chấp Công Tây Uyên đang ngồi đó, kéo tay cô chạy ra ngoài.
Khi lên tới xe, ô tô đã chạy ổn định, hắn mới hỏi: "Sao em khóc? Tôi có làm gì đâu."
Từ khi Phùng Cù nuôi cô, luôn cảm thấy như nuôi một con mèo ôn thuần ngoan ngoãn, ban đầu còn mang theo chút lạ lẫm, mang ý định nịnh nọt hắn, sau đó dần quen thuộc nên cũng dám giơ móng vuốt cào cào mấy phát, nhưng mà không đau, chỉ có hơi ngứa.
Cố Mính khóc tới thở không nổi: "Anh bội nhọ tôi cũng không có vấn đề gì, nhưng anh còn đi bôi nhọ luôn cả bản thân!"
"Tôi... bôi nhọ bản thân?" Phùng Cù khó hiểu: "Là như thế nào?"
"Phan Kim Liên hồng hạnh vượt tường không phải là do Võ Đại Lang à?"()
(() Phan Kim Liên và Võ Đại Lang đều là nhân vật trong "Thủy Hử", hai người là vợ chồng, trong truyện Phan Kim Liên thuộc dạng dâm phụ và chết không toàn thay... muốn biết thêm chi tiết xin mời mọi người đọc "Thủy Hử")
Phùng Cù: "..."
Đường Bình đang lái xe trượt tay, suýt thì đâm vào lề đường.
Không ngờ Cố di thái dám nói vậy!
Cố di thái không biết trời cao đất rộng hỏi ngược lại: "Chẵng lẽ Thiếu soái cũng không tin tưởng chính mình?"
Ánh mắt Đường Bình xuyên qua kính chiếu hậu, trong lòng tự động thắp ba cây nhang cho Thiếu soái.
Cảm nhận được ánh mắt "thâm tình" đang nhìn chăm chú của cấp dưới, Phùng Cù: "..."
"Thiếu soái không những đánh giá thấp Công Tây tiên sinh mà ngay cả mình cũng xem nhẹ!"
Cố Mính một câu lại một câu, như cầm con dao nhỏ đam từng nhát khiến Phùng Cù tạm thời không thể chấp nhận nổi.
Thực tế đúng là như vậy, nếu Võ Đại Lang nam tử hán đại trượng phu thân cao chín thước, đẹp trai lắm tiền, đối xử ôn nhu săn sóc với Phan Kim Liên thì làm gì có chuyện lòi ra tay ăn chơi Tây Môn Khánh chứ?
Hắn tới tận cửa chỉ trích Công Tây Uyên, không phải là đang thừa nhận việc chính mình không thể giữ chân được phụ nữ sao?
Đường Bình lần đâu tiên thấy Thiếu soái bị cho ăn quả đắng trước mặt phụ nữ, cười "phốc" ra tiếng, bả vai run rẩy, mém đập đầu vào vô lăng.
Cố di thái tự lấy mình so sánh với Phan Kim Liên, đây là lần đầu tiên hắn gặp người như vậy!
"Đường Bình..." Trên mặt Phùng Cù không nhịn được.
"Vâng!"
"Lăn xuống xe!"
Đường Bình không thể nói không, dừng xe, ngoan ngoãn từ ghế lái lăn ra, đứng chờ ở ngoài xe, chừa lại không gian riêng tư cho hai người nói chuyện.
Không gian nhỏ hẹp yên tĩnh lại, chỉ có âm thanh khóc nức nở của Cố Mính quanh quẩn bên trong.
Cô không nói gì mà chỉ im lặng khóc, khóc tới Phùng Cù đều thấy đau lòng, ôm người vào ngực an ủi: "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa."
Cô dựa vào ngực Phùng Cù khóc sướt mướt: "Tôi nghĩ là... Thiếu soái nói lời giữ lấy lời, kết quả thì chỉ lừa tôi! Lần trước đánh cược, ngài thua tôi cũng không mở miệng nhắc tới. Tại tôi biết súng Browning đó quý giá, là vũ khí phòng thân của Thiếu soái, coi như Thiếu soái nhất thời hùa theo chơi với tôi một chút. Nhưng lần này... lần này quá lắm rồi, tôi... nào còn mặt mũi gặp Công Tây tiên sinh nữa?"
Thật sự thì Phùng Cù đã quên lần cá cược của hai người khi trước.
Cô khóc lớn: "Thầy Vương lo lắng thay tôi giới thiệu việc làm, nhưng chưa đi làm đã chọc giận ông chủ, ai còn dám thuê tôi nữa?" Oán giận trời xanh: "Không phải cha tôi yêu địa vị như mạng, dâng con gái làm quà tặng, cho nên cũng không trách Thiếu soái coi tôi như món đồ. Chỉ là một món đồ chơi thì còn cần mặt mũi làm chi, tốt nhất tôi nên bị dẫm đạp không ra gì mới đúng!"
Trong lòng Phùng Cù không đặt nặng việc của di thái thái, trước đó đuổi hai người đi là đi, khóc long trời lở đất cũng không cho ở lại, người trong lòng này hơi khác, nhưng dù trời sập thì vẫn là di thái thái, còn khác chỗ nào chứ?
Trước nay hắn luôn đặt ra mục tiêu rõ ràng, không thích mấy việc tú ân tú ái yêu đương. Địa vị thê thiếp trong lòng hắn đều được định sẵn không có thay đổi, Doãn Chân Châu xuất thân cao, được tiếp thu giáo dục tốt đẹp, hai người tình đầu ý hợp, ở phương diện chính trị cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, quả thực là trời đất tạo nên.
Ban đầu Cố Mính không nằm trong kế hoạch của hắn, một món đồ chơi được tặng.
"Ơn" này tất nhiên hắn trả nổi, chỉ là chuyện nhỏ vật mà thôi, nhận cũng nhận thôi.
Nhưng nuôi lâu ngày, sự tình phát triển ngày càng mất khống chế.
Tựa như bao đựng súng, dùng lâu nên cũng có tình cảm.
Phùng Cù tự nhận mình là người có tình nghĩa, có thể ôn nhu an ủi di thái thái khóc lóc, giống như mèo nuôi ở nhà chạy qua nhà hàng xóm chơi, về tới nhà la mắng một hai câu, khi ăn chỉ cần bỏ thêm vì miếng ca khô là êm xuôi.
Thú cưng nhỏ nhà mình, hắn có thể âu yếm ôm trong ngực cũng có thể xụ mặt giáo huấn, nếu đã được hắn nuôi thì chính là thú cưng tôn quý của phủ Thiếu soái, không ai được nhục mạ cô, cả cha ruột Cố Bảo Bân cũng không được!
"Sao có thể? Đừng nói bậy, em là người của tôi, hay là tôi tặng gì đó cho Công Tây Uyên?"
"Chĩa súng vào đầu anh ta à?" Cố Mính khóc càng lớn: "Tôi kính nể khí khái của Công Tây Uyên, nếu tôi bị người khác chĩa súng vào đầu đã sớm quỳ lạy xin tha rồi. Tính cách chết cũng không rờn đó khá hiếm gặp, Thiếu soái không nể mặt anh ta còn muốn chà đạp..."
"Kẻ nào dám dùng súng dọa em? Muốn chết sao?" Phùng Cù thân mật hôn đỉnh đầu Cố Mính: "Được được, tôi đồng ý được chưa? Khi nào em tốt nghiệp xong thì công tác ở chỗ Công Tây Uyên đi. Hắn trong quân Chính phủ sớm bị liệt vào danh sách đen, nếu hắn làm ra hành động quá khích thì tòa soạn có thể bị phong tỏa, nếu em tới đó làm cũng coi như là một lá bùa hộ mệnh." Phản ứng của Cố Mính như bị Công Tây Uyên hoàn toàn tẩy não.
Phùng Cù rất là bất đắc dĩ.
Quân Chính phủ muốn trị an yên bình, không muốn ở đâu xuất hiện một phần tử kích động dân tâm, cho nên ít nhiều đều chú ý tới hướng gió của văn nhân, hy vọng bọn họ biết điều một chút, tốt nhất là đừng gây phiền toái cho Chính phủ.
Cố Mính nín khóc mỉm cười: "Thiếu soái cuối cùng cũng chịu rồi hả?"
Phùng Cù nhức đầu: "Tôi còn có thể không đồng ý được sao? Em một khi khóc thì dỗ cỡ nào cũng không nín." Không lo tới hình tượng, mặt đầy nước mắt, chỉ là một chuyện nhỏ mà khiến cô khóc tới như vậy, đầu cần đến nỗi thế?
Một bụng lửa giận bị nước mắt của cô hắt lên đã sớm tắt ngúm.
Qủa nhiên tính cách Cố Mính trẻ con, khóc đã rồi xoa xoa bụng làm nũng: "Tôi đói, hay là Thiếu soái đãi tôi một bữa lớn đi."
Phùng Cù hoảng hốt nhận ra địa vị hai người hình như thay đổi, còn chả biết ai chiều ai.
Hai di thái thái trước kia đều nghĩ nát óc để nịnh bợ hắn, ngóng trông hắn ở lại một đêm, ai mà dám nổi giận với hắn?
Cũng chỉ có nha đầu trước mặt đây không biết lớn nhỏ, có gan xòe móng vuốt cào cào.
Trong lòng Phùng Cù đầy thương tiếc: "Muốn ăn gì thì nói."
"Nghe nói Thành Tây mới mở nhà hàng của người Nga..." Cô mới vùa khóc xong, đôi mắt như được rửa sạch, trong suốt lấp lánh, hốc mắt vẫn còn đỏ, bộ dáng đáng thương khiến hắn không nỡ từ chối.
Cửa xe mở ra, Đường Bình đứng ở sau nghe Thiếu soái quát: "Không mau cút về đây?!"
Hắn nhanh chân "lăn" qua: "Vâng."
"Tới nhà hàng Nga ở Thành Tây."
Đường Bình nhanh nhẹn về ghế lái, điều khiển xe chạy về hướng Thành Tây, thông qua kính chiếu hậu hắn lặng lẽ nhìn tình hình giữa Thiếu soái và di thái thái đằng sau, thấy di thái thái yên tĩnh nằm trong ngực Thiếu soái, không hề nhìn ra bộ dáng giương nanh múa vuốt hất cằm oán giận công khai với Thiếu soái, mà Thiếu soái cũng không có gấp gáp như lửa đốt, hai người không ai nói chuyện nhưng không khí lại hài hòa nói không nên lời.
Thật là lạ.
❀❀❀❀❀
Hoạ: ước chi một ngày có tiếng để vừa chạy deadline trên lớp vừa edit truyện