Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

chương 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Tây Hoạ

❀❀❀❀❀

Phòng ngủ lầu trên, Phùng Cù cởi bao đựng súng xuống, tiếng động "loảng xoảng" trên tủ dầu giường, kéo cái ghế dựa trước bàn trang điểm qua, ngồi xuống, sắc mặt băng lãnh, bày ra tư thế thẩm vấn tội phạm: "Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Cố Mính bị hắn kéo về, cúi đầu ngồi trên giường, lặng lẽ liếc nhìn bao đựng súng một cái, cẩn thận cân nhắc ở tình thế chuẩn bị rơi đầu này, vẫn là nên giả ngu: "Chuyện gì là chuyện gì?" Âm thầm đoán mò hắn đã biết được bao nhiêu thứ.

Phùng Cù cười lạnh: "Trước mặt tôi mà Công Tây Uyên lôi kéo em, nghĩ tôi là đứa ngu à?" Càng nói càng giận, đột nhiên đứng dậy, thật sự rất muốn tét mông cô hai cái.

Cố Mính phản ứng cũng nhanh, thấy hắn đột ngột đứng dậy đã "vèo" ôm cái bao súng đặt trên tủ vào ngực, sắp khóc tới nơi: "Nói đạo lý thì nói đạo lý, không cần dùng súng đâu!" Trong lòng kinh ngạc: Thì ra Phùng Cù không chú ý tới Tạ Dư à?

Hoặc là thấy nhưng không thèm để vào mắt.

Phùng Cù thấy bộ dáng ôm súng co rúm lại góc của cô, đôi mặt đảo qua đảo lại, chính là sợ muốn chết nhưng vẫn ninh ninh bướng bỉnh, quả thực tức cười!

Hắn tiến một bước, Cố Mính đứng trên giường không khỏi lui về sau mọt bước, đôi mắt nhìn hắn đang lại gần: "Đừng... đừng tới đây!"

"Em nghĩ tôi sẽ nghe em à?"

Phùng Cù là nhân vật nào?

Ở Dung Thành, ngoại trừ Phùng Đại soái dám chỉ tay mắng mỏ hắn ra thì con có kẻ nào có thể ngăn cản quyết định của hắn?

Thân thể cao lớn của hắn quả thực là thứ vũ khí khiến người khác cảm thấy bức bách, biểu cảm trào phúng đó chính là ác mộng của Cố Mính, làm cô từng bước lui về sau, ném binh bỏ giáp, quân lính tan rã, chỉ thiếu tước vũ khí giương cờ trắng đầu hang.

"Đừng tới đây! Đ... để tôi nói là được chứ gì?"

Cố Mính ôm súng dịch tới mép giường, chỉ kém ngã xuống, cắn môi quyết định nửa thật nửa giả nói: "Công Tây tiên sinh là bạn của thấy Vương lớp văn của tôi, thấy ấy đề cử tôi cho Công Tây tiên sinh, có ý định mời tôi về tòa soạn của hắn viết báo."

Cảnh giới cao nhất của nói dối là khiến người khác nhất thời không thể phân biệt được thật giả, huống chi Công Tây Uyên thật sự muốn mời cô về, bạn bè với thầy Vương cũng là thật.

"Thật không?"

"Thiên chân vạn xác!" Cố Mính gật đầu như giã tỏi, vì muốn cho Phùng Cù tin mà cô hận không thể tự bẻ cổ để chứng minh: "Thầy ấy rất thích tôi." Dưới ánh mắt lạnh lùng của Phùng Cù, thông minh sửa lại: "Thầy Vương rất thích mấy bài văn của tôi."

Đầu năm nay, chuyện thầy giáo vứt bỏ vợ của mình để ở bên nhau với một nữ sinh không phải không có, xưng danh "tình yêu", tựa như theo đuổi tình yêu là hành động chí thiêng liêng tốt đẹp, lấy nó ra làm một cái chùi nghiền nát xiềng xích trách nhiệm hôn nhân, ba chữ "rất thích tôi" có thể bị hiểu theo nghĩa khác, hiện tại Cố Mính không dám tùy tiên kích động Phùng Cù.

"Vậy cái phong thư hắn đưa cho em xem là gì?"

"Cái đó là tiền nhuận bút tiêu chuẩn do tòa soạn đưa ra." Cố Mính nói hươu nói vượn: "Chắc là Công Tây tiên sinh cảm thấy tôi yêu tiền như mạng nên mới ùng thứ này để tôi lung lay."

Âm thanh Phùng Cù cao hơn: "Em yêu tiền như mạng?" Sự tức giận cũng giảm xuống: "Tôi thế mà nhìn không ra đấy."

Cố Mính cười lấy lòng: "Thì cũng do tôi giấu kỹ!"

Đối với Phùng Cù, người đang nắm giữ cái mạng nhỏ của cô, nịnh vài câu cũng không hề gì.

Ở thời đại mà sinh tồn là nhất, còn sống được thì là kẻ thắng, mấy thứ như tiết tháo liêm sỉ gì đó thì dẹp qua một bên đi.

"Vậy, trả súng cho tôi."

Phùng Cù duỗi tay.

Cố Mính ôm chặt không buông: "Tôi giúp Thiếu soái bảo quản nó cho."

Cố nói muốn bảo quản thì nhất định sẽ bảo quản, ôm súng không buông, dù biết mình sẽ không dùng thứ này.

"Tôi còn cần em giữ hộ?" Phùng Cù càng nghĩ càng sinh khí: "Mới nãy em còn hẹn gặp Công Tây Uyên, ngay trước mặt tôi mà cấu kết với thằng khác làm bậy, tưởng tôi chết rồi hả?"

"Thiếu soái đừng nóng giận!" Cố Mính nhanh nhảu vuốt mông ngựa: "Tôi với Công Tây Uyên hẹn nhau cũng là bàn chuyện chính sự. Lần trước Thiếu soái cũng nói tôi rất khó làm giáo viên, nhưng nếu làm ở tòa soạn... chắc là không mất mặt lắm. Với lại Dung Thành công tử cũng nói, phụ nữ trong gia đình dù gì cũng phải có quyền kinh tế, mà Thiếu soái đó giờ đều nuôi tôi cũng không tốt lắm, vẫn nên tự kiếm tiền thì tốt hơn."

Phùng Cù cười ra tiếng, vẻ mặt khinh khỉnh trêu ghẹo: "Vậy em có thể kiếm được bao nhiêu?"

Chính phủ Dung Thành giàu nứt khố đổ vách, nằm ven biển, đường vận chuyển mậu dịch hô mưa gọi gió, đối với mấy người thường thì thù lao ở tòa soạn được xem là khá tốt, nhưng với Phùng Cù cũng không bằng hạt mè đen.

Mặt Cố Mính đỏ lên: "Thiếu soái dừng có coi thường tôi! Tuy tiền thu nhập từ tòa soạn không nhiều lắm nhưng cũng đủ ăn đủ mặc!"Còn cười thẹn thùng: "Còn có thể mua tặng ngài cái áo sơ mi này nọ."

Bộ dáng nhớ nhung của cô làm Phùng Cù không khỏi mềm nhũn, ngữ điệu cũng chậm lại: "Ai nói em kiếm tiền mua đồ cho tôi?"

Mặt mày Cố Mính chân thành: "Tôi vẫn luôn ăn chực của Thiếu soái, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên kiếm tiền mua cái gì đó tặng ngài. Biết ngài không thiếu gì nhưng... dù gì cũng là một chút tấm lòng của tôi."

Cô có khuôn mặt khiến người khác dễ mến, thêm khả năng gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, nói dối như thật, thể hiện một chút tâm ý đối với Phùng Cù, hắn hình như cũng không còn nóng giận, lời nói cũng mang theo ý an ủi: "Em chỉ là một cô gái nhỏ, ai thèm bắt em kiếm tiền?"

Mẹ nó, rốt cuộc cửa ải này cũng khó qua quá đi!

Trong lòng Cố Mính thả lỏng, nước mắt lạch bạch rớt xuống: "Ba tôi nói... tôi ăn của ngài, ở của ngài. Tôi nghĩ... nghĩ là mình tự kiếm tiền sau đó..."

Phùng Cù lành lạnh tiếp lời: "Sau đó thì có thể không cần nghe lời của tôi?"

Cố Mính lắc đầu: "Tất nhiên là không thể có chuyện đó!" Vội vàng tỏ lòng trung thành: "Người cả Thiếu soái đương nhiên là phải nghe ngài. Thiếu soái nói đông tôi không dám đi tây, kêu tôi đánh chó tôi tuyệt đối không đuổi gà!"

Phùng Cù suýt chút bị nha đầu này chọc cười, vội xụ mặt: "Thật không?"

"Thật! Thật chứ!" Chỉ cần tổ tông ngài không bắn chết tôi thì sao cũng được!

Phùng Cù: "Em không được làm ở tòa soạn của Công Tây Uyên."

Cố Mính: "Sao thế ạ?"

Phùng Cù: "Tôi không thích!"

Cố Mính lập tức không chịu, nhảy dựng lên cố gắng biện giải: "Ngài như vậy tính làm gì? Tôi cực khổ hết lòng đọc sách rồi chẳng lẽ tương lai ở nhà đánh mạt chược à? Mà mạt chược tôi còn không biết đánh, vậy thì làm gì? Trên báo đều đề xướng phụ nữ nên ra ngoài phục vụ xã hội, thế tại sao tôi lại không được phép? Công Tây tiên sinh rất tôn trọng những người làm phái nữ, ngài một câu ba chữ đã không cho tôi đi làm, sinh hoạt gia đình cũng không thể nào dựa hết vào ngài."

Phùng Cù chỉ nói mấy chữ, không ngờ dẫn đến cô một hơi phản bác, tiểu nha dầu trợn tròn mắt, gương mặt phồng lên thở phì phì trông rất đáng yêu, hơn nữa có lẽ ngày thường quá ngoan ngoãn nên bây giờ tức giận không khỏi khiến người khác cảm giác có sinh khí.

Hắn duỗi tay xoa nhẹ đầu cô: "Tại sao nhất quyết phải làm ở tòa soạn của Công Tây Uyên? Nếu thích công việc như thế không bằng tôi sắp xếp một chỗ cho em ở 「Dung Thành nhật báo」, thế nào?"

"Chủ biên của 「Dung Thành nhật báo」 chỉ giỏi bám mông ông lớn còn có thể làm cái gì ra hồn?" Cố Mính không hề khách khí.

Tuy cô cũng là thành phần khiến hắc bạch điên đảo lấy tiền tẩy trắng, nhưng nhìn kẻ khác không có liêm sĩ chết cũng bám đít, còn khoa trương hơn cả cô nên cảm thấy có chút ghê tởm.

Lông mày Phùng Cù dựng lên.

Cố Mính lập tức sửa miệng: "Kỳ thật là tôi cảm thấy chủ biên của 「Dung Thành nhật báo」 có vấn đề."

"Vấn đề gì?"

Cố Mính vặn mấy ngón tay giơ lên: "Hắn ta có vấn đề lớn đấy! Mỗi ngày đọc báo đều cảm thấy xấu hổ hộ hắn, thổi phòng cũng phải có mức độ, làm quá thì nhìn vào có chút vô sỉ. Ít gì... cũng phải nói cho chân thật một chút."

Phùng Cù hứng thú: "Ồ, vậy nói thế nào mới giống thật?"

Cố Mính thấy hắn hoàn toàn nguôi giận mới ôm súng khoanh chân ngồi xuống, vỗ vị trí kế bên: "Thiếu soái lại đây ngồi, để tôi nói cho ngài nghe."

Phùng Cù không phản kháng bị cô dắt mũi đi lòng vòng, đã hết giận, cởi quân ủng ngồi xuống: "Nếu em không ra cái gì thì xem tôi trừng phạt em thế nào!" Hai chữ trừng phạt phát ra từ kẽ răng, tựa như có ý gì khác.

Cố Mính: "Thiếu soái, ngài nghĩ lại xem, một người hoàn mỹ từ trên xuống dưới lâu lâu mới có sai sót hoặc một người có nhiều khuyết điểm hơn, vậy trong hai loại đó ngài nghĩ loại nào chân thật, sinh động hơn?"

Phùng Cù: "Tất nhiên là người sau, ai mà không từng mắc sai lầm?"

Cố Mính: "Nếu thần thánh chỉ là truyền thuyết không có thật thì tôi cảm thấy Nhậm chủ biên có thể thổi phòng ngài lên thành phật tổ luôn rồi, giả tạo đến nổi khiến người khác đau đầu."

Phùng Cù nhịn không được vỗ đầu cô một cái, cươi rộ lên: "Tiểu nha đầu nói hươu nói vượn!" Trong lòng cũng thấy cô nói không sai, Nhậm Hạ hình như làm hơi quá thật

Cố Mính tiếp tục cố gắng: "Chiêu bài của Dung Thành là 「Dung Thành nhật báo」, lúc trước thì toàn là những báo cáo tuyên bố của chính phủ, những tin tức quan trọng, để người dân có thể biết rõ thái độ, hành động của bề trên, chính sách đặt ra cho dân chúng, nâng cao tầm hiểu biết cũng như lòng tin đối với chính phủ. Chủ biên Nhậm quả thực khác biệt, cho Đại soái với Thiếu soái thành ngôi sao tỏa sáng trên báo, ca ngợi đủ thứ."

Phùng Cù: "..."

Lần đầu tiên trước mặt tiểu di thái thái nhà mình Phùng Thiếu soái không biết nói gì, nhưng hắn cảm thấy cô lời cô nói đặc biệt có đạo lý.

"Nếu em nói vậy, 「Dung Thành nhật báo」 nên làm thế nào?"

Cố Mính được cưng mà lo sợ: "Thiếu soái thật sự muốn nghe à?" Sau đó cô nói: "Sự thật chủ biên Nhậm cũng không có vấn đề gì, nghe nói 「Ngọc Thành nhật báo」 cũng tấu một điệu như thế này, cho cha con Tào Đại soái nói thành độc nhất vô nhị, khá giống với Dung Thành bây giờ. Đầu năm nay có trào lưu đề cao quá đáng, như vậy cũng là bình thường, dù sao thổi kèn xô na hay thổi loa cũng là thổi cho lớn tiếng để ai cũng nghe được."

Phùng Cù bị cô chọc cười: "Tiểu nha đầu lại nói bậy bạ cái gì đó?" Lại hối thúc cô: "Mau nói!"

Không ngờ Cố Mính nổi lên xíu tâm tư: "Thiếu soái muốn tôi nói cũng được nhưng mà phải đáp ứng điều kiện của tôi!"

Phùng Cù: "Em làm phản hả? Dám nói điều kiện này nọ với tôi?" Hán áp sát tới, đem cô đè trên giường, lấy lại cây súng cô đang ôm trong ngực, vóc người nho nhỏ tức khắc bị giam lại, mặt đối mặt uy hiếp: "Nếu hôm nay em không nói, có tin tôi làm chết em không?"

❀❀❀❀❀

Hoạ: tuần này đủ chương rồi nhe mấy người đẹp

Truyện Chữ Hay