Mặc dù Đường Thiên Dật hết lần này đến lần khác bảo đảm hắn sẽ cứu cha mẹ mình ra, nhưng Lâm Hiểu vẫn không giảm lo lắng. Cũng không phải cô không tín nhiệm Đường Thiên Dật, mà là thời điểm có chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, con người lại sinh ra nhiều lo âu.
Lâm Hiểu nghĩ mình đã đáp ứng Đường Thiên Dật sẽ không tự chủ trương, nhưng ngồi chờ chết cũng không phải là phong cách của mình. Đường Thiên Dật nếu đã không để cho mình tham dự kế hoạch của hắn, vậy chính mình len lén thăm dò thêm là được.
Nghĩ tới đây, Lâm Hiểu cũng không ngồi yên nữa, cô lập tức từ ghế salon đứng lên đi đến phòng ngủ bọn họ. Cô tìm giấy bút bắt đầu hồi tưởng ngày đó gặp Hứa Nhan đường đi như thế nào, cùng với miêu tả căn cứ kinh đô ra sao, từ đó tìm ra chỗ nhốt cha mẹ mình.
Cô nhớ lại trong sách có viết qua một đoạn Hứa Nhan bị một cừu địch nhốt ở hoàng cung, bên trong một cái sân ở mặt đông, cái sân này nguyên lai là lãnh cung, tác giả còn miêu tả rõ ràng hoàn cảnh tiêu điều ở chỗ lãnh cung này, từ đó đem ra so sánh tương phản với chỗ Hứa Nhan ở.
Mặt khác, sau này khi dùng chỗ này làm nhà giam, để người ngoài không phát hiện ra chỗ này, thủ vệ bên ngoài cùng những thủ vệ ở địa phương khác không có gì khác biệt, chỗ khác nhau là muốn xuất nhập ở đây nhất định phải có giấy chứng nhận đặc thù, thủ vệ sẽ dùng máy quét hình. Nói cách khác, thủ vệ sẽ không nhìn người, chỉ cần nhìn giấy chứng nhận đã có thể thông hành. Nhưng, mình đi nơi nào tìm giấy chứng nhận? Không cần nói, giấy này không thể nào tùy tùy tiện tiện mà có người cầm đến.
Lâm Hiểu cảm giác mình giống như vừa tìm ra một đường hy vọng, nhưng con đường hy vọng đó lại dày đặc sương mù, phải chi chính mình có thể ẩn thân thì tốt rồi! Như vậy có thể không một tiếng động núp ở gian phòng của người nào đó, thừa dịp người ấy không chú ý là có thể cầm đến giấy chứng nhận.
Nghĩ đến đây, con mắt Lâm Hiểu liền sáng ngời, đúng rồi, mặc dù mình không có năng lực ẩn thân, nhưng mà mình có không gian nha. Nếu như mình có thể sớm tìm được một chỗ mai phục, trốn vào không gian, không phải là ẩn thân sao!
Vấn đề mới xuất hiện bây giờ là, đi nơi nào mới tìm được một gian phòng của người có giấy thông hành, và làm sao mới có thể đi vào phòng đó mà trốn!
Đang lúc Lâm Hiểu hết đường xoay sở, Tào Tử Lâm cùng Thi Mẫn đến tìm cô, nói muốn đi mua lễ phục ngày mai, Lâm Hiểu không từ chối được, chỉ có thể đi theo các cô ấy lựa chọn y phục.
Trong kinh đô có vài cửa hàng thời trang, đều do căn cứ tự kinh doanh, bên trong làm ăn hết sức tất bật, chủ yếu đều là nữ tính có dị năng lựa chọn quần áo, giá cả cũng không mắc. Lâm Hiểu không yên lòng nhìn Tào Tử Lâm cùng Thi Mẫn chọn đồ, cô nhìn dòng người ngoài tiệm mà ngẩn người.
Tào Tử Lâm vỗ bả vai Lâm Hiểu, "Ngẩn người cái gì thế? Kêu cô mấy tiếng, mau tới xem y phục của chúng tôi như thế nào?"
Thi Mẫn cũng đã đi tới, "Đúng vậy, cô sao cứ đứng một chỗ ra như vậy, không chọn bộ lễ phục nào cho mình sao? Đừng nói ngày mai còn mặc bộ đồ này nha!"
Lâm Hiểu xin lỗi cười cười, nghĩ đến lễ phục Hứa Nhan đưa cho mình, trong lòng không thoải mái, "Xin lỗi, vài ngày nay thân thể không được thoải mái."
Tào Tử Lâm quan tâm nói, "Không có sao chứ?"
"Không có việc gì, chính là nhức đầu mà thôi." Lâm Hiểu vài ngày nay xác thực thân thể không được tốt, chỉ là cô cũng không biết mình không thoải mái chỗ nào, chỉ là một loại cảm giác, mặc dù không phải là nhức đầu, nhưng cũng không tính là cô nói dối.
Lâm Hiểu nhìn về mấy bộ lễ phục trong tay các cô, "Mấy món này các cô đều muốn?"
Thi Mẫn ha ha cười, "Chúng tôi đều muốn mua, nhưng hiện thời cũng không như trước kia, có nhiều tinh hạch để mua quần áo còn không bằng mua đồ ăn còn hay hơn. Trong những thứ này chỉ chọn ra một món mà thôi."
Lâm Hiểu gật gật đầu, lúc này mới chú ý chọn được một bộ váy ngắn màu đỏ, Thi Mẫn cũng Tào Tử Lâm cũng đã quyết định mua gì, ba người đi về quầy thu ngân trả tiền.
Lúc xếp hàng, đối thoại của cô gái có dị năng phía trước Lâm Hiểu gây cho cô chú ý, "Nghe nói vài ngày nay "Bóng Đêm" mới tới một trang tuyệt sắc."
"Đã sớm có tin tức truyền khắp. Không chỉ vóc người soái, công phu trên giường cũng tuyệt hảo. Tôi kỳ này đi là để kiến thức một lần."
"Thôi đi, cô à? Chúng ta muốn gặp hắn, còn khó hơn lên trời. Không nghe nói đội trưởng đội thủ vệ hoàng cung bao anh ta hết một tháng sao?"
"Nói với chúng ta không có cơ hội gặp à? Thật mất hứng!"
"Tuyệt sắc không thấy được, cái mỹ nam khác còn rất nhiều, chờ đội trưởng chơi chán, chúng ta sẽ có cơ hội."
"Có lý, đêm nay chị đây mời khách, chơi đến tận hứng mới được!" Hai cô gái nhìn nhau cười.
Lâm Hiểu đầu óc chợt lóe sáng, trong nội tâm đã có kế, cô đem y phục trong tay đưa cho Thi Mẫn, cũng đưa cho cô ấy tinh hạch, "Tôi đột nhiên có việc, bộ y phục này cô thay tôi trả tiền, nếu thiếu ngày mai tôi trả lại cho cô."
Nói xong không đợi Thi Mẫn cùng Tào Tử Lâm phản ứng, liền lao ra khỏi cửa hàng, trong chớp mắt đã biến mất trong biển người.
Tào Tử Lâm kỳ quái lẩm bẩm nói, "Cô ấy có chuyện gì?"
Thi Mẫn nhún vai, "Ai biết được."
Hộ vệ đi theo Lâm Hiểu vừa nhìn thấy thủ lĩnh phu nhân chạy ra cửa hàng lập tức đuổi theo, Lâm Hiểu thấy họ, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, hướng tới bọn họ hô lên, "Các người đừng đi theo tôi, nói cho Dật ca ca rạng sáng tôi nhất định trở về."
Nói xong, Lâm Hiểu liền dựa vào thân thủ dị năng cao cấp biến mất trong biển người. Hai người hộ vệ lập tức lo lắng, đây là lần đầu tiên phu nhân vận dụng dị năng vứt bỏ bọn họ, mặc dù bọn họ cũng biết phu nhân đẳng cấp cao hơn so với họ, nhưng chính là thủ lĩnh muốn bảo đảm hành tung của phu nhân nên vẫn luôn an bài hộ vệ đi theo cô ấy, mà phu nhân cũng vì không muốn thủ lĩnh lo lắng nên chưa bao giờ vứt bỏ bọn họ.
Mấy người hộ vệ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều dự cảm không ổn, nghĩ đến thủ đoạn của thủ lĩnh, trong nội tâm run lên, để giảm bớt tội phải gánh, hai người trong nháy mắt liền quay người về hồi báo với thủ lĩnh.
Vài giờ sau, Lâm Hiểu đã trốn được vào một gian phòng siêu cấp xa hoa của "Bóng đêm."
"Bóng đêm" là chỗ ăn chơi ngầm lớn nhất của căn cứ kinh đô. Mặc kệ đàn ông, đàn bà hay gay, les, chỉ cần muốn, "Bóng đêm" đều có. Lâm Hiểu phải bỏ ra vài tinh hạch cấp mới tra ra được đầu bảng của "Bóng đêm" – phòng của Nam Tầm. Chờ thêm một tiếng mới đợi được Nam Tầm ra khỏi phòng, thừa lúc không có người Lâm Hiểu lẻn vào trong.
Lâm Hiểu nhìn trước mắt gian phòng siêu hào hoa cả hơn mét vuông, trong mắt sợ hãi than, thế này so với gian phòng của mình ở căn cứ Thần Hi còn muốn xa hoa hơn. Lâm Hiểu nhìn tới trong phòng có thể để năm sáu cái giường lớn, cùng với đủ loại "công cụ", làm cho cô không khỏi nổi da gà, "Trời ạ, cho tới bây giờ ta cũng không biết nguyên lai có thể có nhiều công cụ như vậy." Lâm Hiểu nhìn trước mắt bày đủ các loại còng tay, ngọn nến, roi, cùng những thứ cô cũng chẳng biết gọi là gì, đột nhiên Lâm Hiểu lấy lại tinh thần, đánh vào đầu mình một cái, "Ta suy nghĩ cái gì đây, hiện tại quan trọng nhất là trốn vào không gian!"
Nhưng hiếu kỳ chưa dứt, Lâm Hiểu đã trốn vào không gian vẫn tiếp tục tưởng tượng xem những cách dùng những công cụ này, kết quả mặt càng hồng bạo, thiệt là! Mình rốt cuộc đang làm gì thế!
Đang lúc Lâm Hiểu tự ảo não vì mình phân tâm, cửa phòng mở, một người đàn ông tóc dài đi đến.
Lâm Hiểu thề, mình chưa từng gặp qua mỹ nhân như thế, hắn vượt qua giới hạn nam nữ, da thịt trắng nõn, đôi môi đỏ thắm, lông mày tung bay, tóc dài không những không có vẻ nữ tính chút nào mà ngược lại có một loại mỹ cảm vượt qua giới hạn, quả thực tựa như thiên thần!