Thời điểm bọn Lâm Hiểu còn đang loay hoay ở phòng mới, căn cứ thành phố H đã gió nổi mây phun.
"Cậu xác định chính cậu chứng kiến?" Một người đàn ông cao cao vẻ mặt nghiêm túc, chau mày hỏi người mặt tròn trước mặt.
Người mặt tròn vẻ mặt ngưng trọng, thần sắc căng thẳng, "Thật, tôi thấy mà, giống như đúc người phụ nữ thủ lĩnh chúng ta đang tìm, hơn nữa tôi còn đặc biệt đi qua chỗ ghi danh hỏi qua, cô gái kia cũng gọi là Lâm Hiểu!" Anh ta nuốt một ngụm nước bọt.
Người cao đứng ngồi không yên, lập tức từ ghế sô pha nhảy dựng lên, "Mặc kệ có phải là thật hay không, chúng ta cũng phải đi tìm đến cùng."
Mặc dù nghe nói vị hôn thê thủ lĩnh đã chết, nhưng tổng thủ lĩnh chưa bao giờ từ bỏ ý định, mỗi khi đến một chỗ nào đều kêu bọn họ lưu ý, nói không chừng cô ấy còn sống. Bọn họ đã vô số lần thất vọng, cũng thường xuyên gặp phải tin tức giả lừa gạt tiền tài, nhưng lần này chính là người của bọn họ phát hiện, người cao có cảm giác lần này là thật, nếu là thật, vị hôn thê của thủ lĩnh còn sống, nói không chừng tính tình biến ảo không ngừng của thủ lĩnh sẽ như đội trưởng Lý Song Bằng nói, sẽ có chỗ cải thiện, như vậy chút ít áp lực của thuộc hạ cũng sẽ nhẹ hơn rất nhiều. Hai ngày trước thủ lĩnh đã dẫn đội ra ngoài, tối hôm nay mới trở về, còn may đội trưởng Lý Song Bằng đang ở căn cứ, "Đi tìm Lý đội trưởng, nói anh ấy tới khu C dãy , nói không chừng lần này chúng ta có thể tìm được!"
Chính mình nhanh chóng triệu tập thủ hạ còn dư lại trong trụ sở, đứng ở lầu dưới khu C dãy , anh vừa tới, Lý Song Bằng cũng cơ hồ trong nháy mắt cũng đã đến, ngửa đầu nhìn mục tiêu phòng trên lầu, lẩm bẩm nói, "Hy vọng Lâm Hiểu là thật sống sót, nếu không..."
Bởi vì lời trăn trối của Lâm Hiểu, cậu được Đường Thiên Dật an bài làm đội trưởng đội hậu cần, cậu một người bình thường có thể làm đội trưởng hoàn toàn nhờ vào Lâm Hiểu. Cũng bởi vì cậu đi theo Đường Thiên Dật một thời gian dài, thỉnh thoảng cậu còn có thể nói một vài lời với Đường Thiên Dật, khuyên một chút, nhưng hiện thời Đường Thiên Dật ngày càng vặn vẹo hắc ám, cậu cũng không dám nhiều lời. Trong rất lâu cậu đều nghĩ đến, nếu Lâm Hiểu còn sống thì tốt rồi, nhưng cậu biết rõ ngày đó Lâm Hiểu đã chết, Đường Thiên Dật trong lòng cũng rõ ràng, chỉ là hắn quá yêu Lâm Hiểu, không muốn thừa nhận mà thôi, không có tia hy vọng kia, Đường Thiên Dật sẽ sụp đổ, không còn ý nghĩa sống sót nữa.
Tìm được cha mẹ Lâm Hiểu, Đường Thiên Dật liền cắm rễ ở thành phố H, nếu Lâm Hiểu còn sống, lại đọc được tờ giấy kia, cô nhất định sẽ đến thành phố H, cho dù không thấy tờ giấy đó, cô cũng sẽ đi tìm cha mẹ mình. Chỉ là, niềm hy vọng này mong manh phi thường.
Lý Song Bằng hướng về phía người cao, đội phó đội chiến đấu, Chu Hạo, gật gật đầu, "Anh và tôi đi lên, những người khác tại chỗ đợi lệnh."
Lý Song Bằng hít sâu một hơi, bước chân trầm trọng tiến về phòng . Đứng trước cửa, cậu đang muốn nhấn chuông xuống, kết quả cửa tự động mở.
Lâm Hiểu cùng Nghiên Kinh, La Tiểu Bàn thương lượng xong, đang chuẩn bị xuống lầu, La Tiểu Bàn trước đi mở cửa, kết quả cậu vừa mở cửa ra, liền phát hiện ở cửa đang đứng chặn hai người, cậu mặt mũi đầy đề phòng, "Các người là ai?"
Nghiên Kinh vừa nghe có chuyện, cũng lập tức hướng tới cửa, ánh mắt lộ vẻ sắc bén, "Các người muốn làm gì?"
Lý Song Bằng vừa thấy mở cửa là một chàng trai trẻ tuổi, trong lòng không khỏi có hơi thất vọng, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, lại có một người đàn ông mang mắt kính sắc mặt bất thiện chất vấn, vốn là thất vọng chuyển thành cơn tức, trong nháy mắt liền nóng lên, "Các người đây là thái độ gì? Là muốn cùng binh đoàn Thần Hi chúng ta đối địch hay sao?"
Lúc La Tiểu Bàn hỏi thăm tin tức đã nghe được, binh đoàn Thần Hi là thế lực lớn nhất bên ngoài quân đội, ngay cả quân đội cũng phải kính họ ba phần, nghe nói thủ lĩnh bọn họ thực lực quỷ thần khó lường.
Không nghĩ tới binh đoàn Thần Hi lại đứng trước cửa nhà mình, La Tiểu Bàn sắc mặt trắng bệch, Nghiên Kinh lại không biết binh đoàn Thần Hi lợi hại, khẩu khí vẫn hết sức bực bội, "Binh đoàn Thần Hi thì thế nào? Tôi..."
La Tiểu Bàn lập tức dùng tay che miệng Nghiên Kinh, cúi đầu khom lưng, "Xin lỗi, xin lỗi, huynh đệ của tôi không biết nặng nhẹ."
Lâm Hiểu từ phòng mình đi ra cầm cái ba lô, lại phát hiện La Tiểu Bàn cùng Nghiên Kinh tư thế thật quỷ dị, Lâm Hiểu dừng lại, "Các người... đây là đang làm gì?"
La Tiểu Bàn cùng Nghiên Kinh ánh mắt vừa đối mắt, phát hiện tư thế bọn họ không đúng, lập tức buông lỏng đối phương ra, "Ha ha, hiểu lầm."
Lý Song Bằng nghe đến thanh âm bên trong truyền ra, tâm thần chấn động, thanh âm này! Tiếp theo tách ra hai người còn đứng trước mắt, cậu cuối cùng thấy rõ gương mặt cô gái đứng đằng sau, lập tức cả kinh kêu lên, "Lâm Hiểu! Cô còn chưa chết!"
Lâm Hiểu thấy Lý Song Bằng còn chưa kịp cao hứng, sắc mặt lập tức đen lại, nghiến răng nghiến lợi, "Cậu hết sức hy vọng tôi chết sao?"
Kết quả cô liền thấy Lý Song Bằng lập tức vọt vào, ôm lấy mình, Lâm Hiểu nghĩ thầm, sao kích động như thế, giống như cậu ta gặp được mẹ mình.
"Chúng ta cuối cùng có cứu tinh rồi, ông trời còn chiếu cố chúng ta!"
Lúc Lâm Hiểu còn rối rắm có nên đẩy cậu ra hay không, Lý Song Bằng lại hùng hùng hổ hổ buông cô ra, sau đó giữ chặt tay Lâm Hiểu kéo cô xông ra ngoài cửa, "Mau đi theo tôi."
"Uy uy, cậu đến cùng là muốn làm gì?"
Nghiên Kinh, La Tiểu Bàn nhìn thấy là trợn mắt há hốc mồm, Chu Hạo nhìn thấy hai người còn không kịp phản ứng gì, nói chuyện, "Hai vị, chúng ta cũng đi thôi, vừa đi tôi sẽ giải thích cho các người biết. Vị vừa rồi kia là Lý Song Bằng, đội trưởng đội hậu cần binh đoàn Thần Hi chúng tôi, tôi là đội phó đội chiến đấu Chu Hạo, Lý đội trưởng cùng Lâm Hiểu là bạn cũ, hai vị không cần lo lắng, trước hãy cùng tôi đi đến chỗ chúng tôi ở."
Lâm Hiểu đi ra ngoài liền bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ, chiếc xe ngừng ở dưới lầu, bên cạnh đều có người đứng, ánh mắt nghiêm túc nhìn Lâm Hiểu, Lý Song Bằng vung tay lên, "Mau gọi phu nhân!"
Lâm Hiểu lui về phía sau vài bước, "Các người gọi gì sai rồi, tôi không phải là cái gì phu nhân. Lý Song Bằng, các người này là làm cái gì?"
Lý Song Bằng đẩy Lâm Hiểu lên xe, hướng về lái xe nói câu, "Lái xe."
Lúc Chu Hạo ba người xuống lầu, không còn một người nào, xe cũng không lưu lại một chiếc, anh cười khổ, nhưng trong lòng thì thật cao hứng, xem ra lần này bọn họ lập công lớn, "Nếu không, chúng ta đi đến đó đi?"
Nghiên Kinh lấy chìa khóa xe của mình ra, "Không cần, tự chúng tôi có xe."
La Tiểu Bàn trong nội tâm khinh bỉ, thật thổi phồng a, nói cái gì căn cứ thế lực lớn hạng nhì ở thành phố H, kết quả một chiếc xe cũng không có, còn muốn đi nhờ xe chúng ta.
Lý Song Bằng ở trên đường giải thích cho Lâm Hiểu, nghe được mọi việc ánh mắt Lâm Hiểu trở nên phức tạp, nguyên lai tính tình Đường Thiên Dật đại biến sau khi mình bị "chết", cô kinh hãi, hắn rốt cuộc vẫn biến thành bộ dáng như trong sách.
Đồng thời cô cũng yên lặng bội phục Đường Thiên Dật, hắn lúc này đã là thủ lĩnh của một nhân đoàn hơn người, thủ hạ người người cường hãn, mặt khác hắn còn đã tìm cha mẹ mình lại đây luôn.
Nghe được cha Lâm mẹ Lâm đều không có việc gì, Lâm Hiểu cuối cùng có một tia vui mừng, Đường Thiên Dật chiếu cố bọn họ rất tốt.
Nghe xong Lý Song Bằng nói, Lâm Hiểu rơi vào trầm mặc.
Lý Song Bằng cũng không nói thêm nữa, dù sao đây cũng là chuyện giữa Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật, hắn là người ngoài nói nhiều cũng không tốt, rất nhiều chuyện, Lâm Hiểu chính mình đi hỏi mới được. Nhưng cậu ngược lại đối với việc Lâm Hiểu tại sao còn sống thật tò mò, nhưng giờ phút này cũng không phải là thời cơ tốt để hỏi.
Đến chỗ bọn họ ở, Lâm Hiểu đi xuống trước, nhìn biệt thự ba tầng trước mắt, trong nội tâm sợ hãi than, không hổ là boss, phát triển cường đại nhanh như thế, Lý Song Bằng chỉ chỉ căn biệt thự xung quanh, tràn trề tự hào, "Những thứ này đều là địa bàn của chúng ta."
Đáng tiếc giờ phút này Lâm Hiểu cũng không có tâm tư gì thưởng thức, cô cũng chỉ là gật gật đầu, Lý Song Bằng cũng thấu hiểu, "Nhanh đi gọi tiên sinh cùng phu nhân lại đây!" Cậu hướng về một người thủ vệ phân phó, tiên sinh, phu nhân ở đây tự nhiên là cha Lâm, mẹ Lâm.
"Không cần, cậu dẫn tôi đi qua đi."
Bây giờ là hơn ba giờ chiều, cha Lâm, mẹ Lâm ở hoa viên phía sau đi dạo, dắt theo một con labrador. Đường Thiên Dật sợ cha Lâm mẹ Lâm nhàm chán, trong một lần đi ra ngoài gặp được đã mang nó về, để cho cha mẹ Lâm nuôi. Kể từ khi trùng phùng thời mạt thế, tình cảm bọn họ vậy mà lại trở nên tốt hơn.
Mang Lâm Hiểu tới đó rồi, Lý Song Bằng liền rời đi.
Lúc Lâm Hiểu thấy chính là cha Lâm cùng mẹ Lâm đang vì vấn đề giáo dục con chó mà gây gổ, cha Lâm tức giận, "Em phải chỉ nó, không được tiểu tiện bậy bạ!"
Mẹ Lâm ra vẻ không sao cả, "Đây đâu là cái gì, nó còn nhỏ mà."
"Nhưng nó làm dơ thảm trong phòng chúng ta!"
"Dơ thì đổi đi!"
Cha Lâm tức chết, "Em không có đầu óc gì, em cho rằng còn là thái bình hay sao, Thiên Dật vì xem trọng con gái chúng ta nên mới hiếu thuận như thế, nếu con đã mất, nếu Thiên Dật tìm được người phụ nữ khác, chúng ta hai người sẽ bị khó khăn!"
Mẹ Lâm trầm mặc, kỳ thật bà cũng biết vậy, chỉ là những ngày này trôi qua đích xác quá an nhàn.
"Ba, mẹ!" Mới nói tới Lâm Hiểu, Lâm Hiểu liền xuất hiện ở phía sau bọn họ, mẹ Lâm trái tim cuồng loạn, "Này... Này, tôi không phải là xuất hiện ảo giác chứ?" Mẹ Lâm run run rẩy rẩy nắm chặt tay cha Lâm.
Cha Lâm trầm ổn hơn, đây là ban ngày, sao có thể có ảo giác, hơn nữa mẹ Lâm bóp tay ông rất đau, rõ ràng con gái trước mắt là thật!
"Thật sự là Hiểu Hiểu của chúng ta, con còn sống!"
Lâm Hiểu chạy như bay qua ôm cha Lâm mẹ Lâm khóc rống, mặc dù cô cùng hai người tình cảm chẳng hề sâu, nhưng cỗ thân thể này đối với cha mẹ Lâm dị thường quen thuộc, khi bọn họ ôm chặt mình, nước mắt Lâm Hiểu không khống chế nổi chảy ràn rụa.
Đợi đến khi Lâm Hiểu tách rời khỏi cha mẹ, Lâm Hiểu còn chưa kịp hỏi bọn họ có chịu khổ nhiều hay không, đã bị mẹ Lâm đẩy một cái, "Sắp tới lúc Thiên Dật trở lại rồi, con đi nhanh lên đến đó chờ đi, cậu ta nhìn thấy con nhất định sẽ thật cao hứng."
Kỳ thật cha mẹ Lâm đối với Đường Thiên Dật cũng là còn sợ hãi, cũng có điểm nơm nớp lo sợ. Giờ phút này con gái còn sống, mẹ Lâm tự nhiên là muốn con gái dành hết thời gian cùng con rể cư xử khéo léo, tốt nhất nhanh nhanh sinh hạ đứa bé, đem Đường Thiên Dật cột chặt lại. Vì thế, mẹ Lâm đặc biệt đem Lâm Hiểu tới phòng mình, bắt Lâm Hiểu tắm rửa thật tốt, thay đổi quần áo, còn khuyên bảo một hồi, làm Lâm Hiểu một phen mặt đỏ tận mang tai, nghĩ thầm, có người muốn bán con gái mình thật nhanh như vậy sao? Cho đến khi mẹ Lâm cảm thấy chỉ dẫn đã tạm đủ, bà mới đem Lâm Hiểu tới cửa phòng Đường Thiên Dật.
Bình thường phòng Đường Thiên Dật không ai dám tiến vào, có một lần có một người phụ nữ muốn bò lên giường hắn, vụng trộm trốn ở trên giường, kết quả ngày hôm sau đã nhìn thấy thi thể cô ta bị ném ở bên ngoài, còn có một lần nữa một đội viên lặng lẽ vào phòng hắn trộm đồ, ngày hôm sau bị Đường Thiên Dật xách đi ra cửa lớn thi hành hình phạt, nghe bên ngoài kêu thảm thiết, mẹ Lâm cũng không dám ra nhìn. Bọn họ đều không hiểu Đường Thiên Dật làm sao biết được người đội viên đó làm, bất quá từ đó về sau cũng không ai dám tiến vào phòng hắn nữa.
Bởi vì vậy, mẹ Lâm cũng chỉ dám kéo Lâm Hiểu đến, ở cửa dặn dò thêm một phen, "Thiên Dật mặc dù tính tình âm trầm, nhưng đối với con rất tốt, chính con cũng có thể hiểu, đợi tí nữa con cũng không nên nhút nhát quá, phụ nữ nha, cũng có lúc nên chủ động một chút, có hiểu không?"
Lâm Hiểu sợ mẹ Lâm nói cái gì nữa càng thêm xấu hổ, cô vội vàng gật đầu, "Biết rõ rồi, mẹ, mẹ nói rất nhiều lần rồi."
"Được, được, mẹ cũng không nhiều lời nữa, con nhớ kỹ là được." Mẹ Lâm nói xong liền vừa lòng thỏa mãn rời đi.
Lâm Hiểu vỗ nhẹ gò má đỏ ửng của mình, "Cái gì, so với ta, mẹ làm con gái còn cởi mở hơn."
Lâm Hiểu thoáng tỉnh táo một cái, sau đó mở cửa, phát hiện bên trong tối đen, cô liền dùng hỏa cầu chiếu sáng mới phát hiện, nguyên lai rèm cửa trong phòng Đường Thiên Dật đều đóng kín, cô mở toàn bộ rèm ra, sau đó nhìn quanh mới thấy cả phòng bài trí vô cùng đơn giản.
Một cái giường lớn chăn mền màu đen, trong góc đặt một cái xe lăn, trên tủ đầu giường có một cái hộp, cạnh cửa sổ đặt một cái ghế sô pha cũng màu đen, ngoài ra không còn bài trí gì khác. Lâm Hiểu nhếch miệng, "Một điểm sinh hoạt tình thú cũng không có."
Lâm Hiểu lấy cái hộp ở tủ đầu giường mở ra nhìn, rõ ràng bên trong toàn là tinh hạch, từ cấp một đến cấp đều có, duy chỉ không có hệ hỏa. Lâm Hiểu thấy tinh hạch cấp , lập tức ánh mắt sáng lên, "Trời ạ, boss chính là boss, tới tinh hạch cấp cũng có, vậy anh ấy hiện tại là cấp mấy? hay ?" Nhưng mà, tại sao không có hệ hỏa? Chẳng lẽ sợ thấy cảnh sinh tình, đặc biệt không thu thập sao?
Lâm Hiểu lập tức mất hứng, hừ, thiệt thòi ta trên đường còn đặc biệt lưu tâm, vì anh thu thập một viên tinh hạch cấp , kết quả anh một viên cũng không thu thập cho em!
Hôm nay Đường Thiên Dật vừa về tới trụ sở, liền phát giác tất cả mọi người đều không thích hợp, đặc biệt là cha mẹ Lâm và Lý Song Bằng, mọi người đều mặt tươi cười nhìn hắn, cha mẹ Lâm dĩ nhiên hắn sẽ không đi hỏi thăm, mà mặt vô cảm nhìn Lý Song Bằng, "Như thế nào?"
Lý Song Bằng cười tủm tỉm, cũng không có sự sợ hãi như ngày thường, nhưng chính là không nói lời nào, cố làm ra vẻ thần bí, mẹ Lâm ngược lại không kháng cự được, "Uy, Thiên Dật, con mấy ngày nay nhất định là mệt mỏi, nhanh trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Cha Lâm có chút bất mãn với cố ý diễn xuất của mẹ Lâm, nhưng ông cuối cùng cũng không nói gì.
Trở về phòng? Đường Thiên Dật lập tức đem tinh thần lực triển khai bao trùm cả chỗ phòng ở, lại đem tất cả chú ý tập trung đến phòng mình, khi hắn nhìn đến hình ảnh trong đó, máu huyết toàn thân hắn lập tức gia tốc khởi động, tâm tình vốn như một hồ nước đọng lập tức nổi lên cơn sóng thần, một khắc này hắn cảm thấy thế gian hết thảy đều không còn tồn tại, tất cả đều biến thành hắc ám vô biên, chỉ có bóng người trong gian phòng kia mới là ánh sáng, mới là sắc thái, mới là thế giới của hắn!