Đường Thiên Tuấn bị bộ dáng hỉ nộ vô thường của Đường Thiên Dật dọa ngây người, "Ca... Ca... đừng giết em, đối phó anh không phải là em, em vô tội. Anh muốn Đường gia, em sẽ không đoạt với anh!"
"Vô tội? Chẳng lẽ không phải là ngươi dụ dỗ ba để ông ta vào ngày sinh nhật của ngươi làm mặt mũi ta mất hết? Chẳng lẽ không phải ngươi mua chuộc Ngô Đại Minh? Chẳng lẽ không phải ngươi gọi người trói ta đem đến khách sạn hay sao? Chẳng lẽ những người trong khách sạn đó không phải là ngươi an bài?" Càng nói sắc mặt Đường Thiên Dật càng thêm dữ tợn, con ngươi đen chỉ còn thị huyết.
Đường Thiên Tuấn từng bước một lui về phía sau, cuối cùng không thể lui được nữa, chỉ có thể co lại ở trong góc, "Tôi... Tôi..."
Hắn muốn thanh minh cái gì, nhưng như thế nào cũng nói không nên lời.
Đường Thiên Dật từng bước một tiến tới gần Đường Thiên Tuấn, sắc mặt đã khôi phục bình thường, "Yên tâm, là ca ca của ngươi, ta còn rất thương yêu đệ đệ."
Đường Thiên Dật càng nói như vậy, trong nội tâm Đường Thiên Tuấn sợ hãi càng tăng, chỉ là hiện thời hắn bị Đường Thiên Dật tinh thần lực trói buộc, không thể động đậy.
Lúc Đường Thiên Tuấn cho rằng Đường Thiên Dật muốn động thủ, hắn thấy Đường Thiên Dật chợt nhíu mày, nhìn qua một phương hướng đến xuất thần, đồng thời cũng buông tập trung trên người hắn ra.
Mắt Đường Thiên Tuấn sáng ngời, không chờ ngẫm nghĩ Đường Thiên Dật vì sao dừng lại động tác, dù sao đối với hắn mà nói đây tuyệt đối là cơ hội tốt, Đường Thiên Tuấn lập tức liền lăn một vòng hướng tới cửa bỏ chạy.
Đường Thiên Dật rất nhanh phục hồi tinh thần lại, một lần nữa dùng tinh thần lực khóa chặt lại Đường Thiên Tuấn phòng ngừa hắn chạy trốn, "Ngược lại tiện nghi ngươi!"
Nói xong không để ý Đường Thiên Tuấn la to, cứ như vậy dùng tinh thần lực ném hắn đến chỗ có đôi thây ma, còn chính mình vội chạy tới một phương hướng.
Nguyên lại trong một khắc vừa rồi, Đường Thiên Dật đột nhiên cảm thấy tim đập thật nhanh, dường như có chuyện gì không tốt phát sinh, mà nguồn gốc nguy hiểm là phía đông, Đường Thiên Dật luôn hết sức tin tưởng trực giác của mình, lần này hắn trực giác Lâm Hiểu đang gặp nguy hiểm.
Vì vậy hắn không còn tâm tư chậm rãi đùa giỡn với Đường Thiên Tuấn nữa, ngược lại giải quyết một lần, nhanh chóng tiến về phía đông.
Bọn Lâm Hiểu xác thật là gặp phải nguy hiểm, bọn họ sau khi gặp được nữ chủ, sau đó cửa sau kho hàng bị phá, hơn nữa xúi quẩy gặp được bọn Thiệu Nhạc Kỳ.
Vì sao lại nói xúi quẩy, bởi vì đi theo bọn Thiệu Nhạc Kỳ là con thây ma cấp cùng ba con thây ma cấp !
Lâm Hiểu thấy chóng mặt ngay, sớm biết rằng không nên gần nữ chủ, đi theo nữ chủ thì nữ phụ như cô tuyệt đối không có chuyện tốt. Nhưng thật không có cách nào khác, hiện giờ đã muộn, xung quanh đều là thây ma, đúng, bọn họ đã bị thây ma vây quanh!
Thây ma cũng sẽ không cho bọn họ thời gian phản ứng, tất cả thây ma đồng nhất tiến lên.
Bởi vì đã cùng phối hợp, Lâm Hiểu cùng Cố Tử Dương đã quen thuộc, cô cùng Lý Cường, Lý Song Bằng bốn người tạo thành một tiểu đội chống cự thây ma. Thây ma cấp tự nhiên có người có dị năng đối phó, bốn người bọn Lâm Hiểu chủ yếu mục tiêu là thây ma cấp một.
Nhưng có lúc, mình không nghĩ tới chọc người khác, người khác lại nhất định phải chọc giận mình!
Lâm Hiểu thấy đột nhiên có một con thây ma cấp một nhắm vào bọn họ.
Trước mắt đây, Cố Tử Dương, Lý Cường và Lý Song Bằng thấy được thây ma cấp một này, trong nội tâm âm thầm có tính toán, khác nhau là Cố Tử Dương là thật sự sợ hãi, mà Lý Cường và Lý Song Bằng dù sao biết rõ Lâm Hiểu có dị năng, trong lòng mặc dù không kinh hãi như Cố Tử Dương, nhưng cảm thấy muốn giết chết thây ma cấp một này sẽ tương đối phiền toái.
Bốn người cùng nhau đấu với thây ma cấp một một hồi, con thây ma này không có tính nhẫn nại, rống lên một tiếng, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, Lâm Hiểu than lên, hỏng bét!
Đáng tiếc, bốn người tập trung vào một thây ma, với tình hình hiện tại, mỗi người trong số họ đều có thể trở thành mục tiêu công kích của nó!
Trước mắt Lâm Hiểu chợt lóe, phát hiện được tung tích của nói, "Cố Tử Dương, cẩn thận đằng sau!"
Lâm Hiểu vừa dứt lời, thây ma đã xuất hiện đằng sau lưng Cố Tử Dương, nhất trảo hướng tới cổ hắn tập kích. Cố Tử Dương vừa nghe Lâm Hiểu kinh hô, lập tức tại chỗ lăn một vòng, hắn thậm chị cảm giác được hơi thở tanh hôi xẹt qua phía sau lưng mình, đến khi hắn đứng lên lại trên người đã toát ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn đứng tại chỗ nuốt một ngụm nước bọt, chưa tỉnh hồn lại, chỉ là làm một người lính, hắn nhất định có tố chất của một người lính, nhanh chóng điều chỉnh chính mình, tinh thần tập trung cao độ, chỉ sợ lại bị thây ma cấp một đánh lén.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp thây ma cấp một, lần trước tiểu đội của bọn họ gặp được thây ma cấp một hệ thổ, toàn đội có người, cuối cùng chỉ có một mình hắn đào thoát ra được! Vì vậy đối với thây ma cấp một này, hắn không chút nào dám xem thường.
Lâm Hiểu cuối cùng quyết định không giấu dốt nữa, thời điểm này cô không hành động, bọn họ chỉ có chờ chết, huống chi mấy ngày qua cô cẩn thận không lộ, dị năng căn bản không rèn luyện được chút nào, nếu tiếp tục như vậy, ưu thế của cô sẽ biến mất, đây không phải là chuyện cô muốn!
Giờ phút này, cô nhìn tới thây ma kia, ánh mắt trở nên kiên định chưa từng có, tay chậm rãi giơ lên, một hỏa cầu hừng hực bùng cháy đột nhiên xuất hiện trong tay Lâm Hiểu.
Cố Tử Dương vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Hiểu, "Cô! Cô là người có dị năng!"
Lâm Hiểu không quản Cố Tử Dương khiếp sợ, hướng tới hắn cùng Lý Cường, Lý Song Bằng, "Đợi tí nữa các người ngăn chặn nó, để tôi giải quyết!"
Lâm Hiểu đối với dị năng của mình khá hài lòng, nhưng dị năng hiện tại cũng chỉ ở cấp một, khuyết điểm là rõ ràng, đó chính là tốc độ công kích chậm, hơn nữa cần khá nhiều thời gian để hình thành hỏa cầu, căn bản không phát được liên tục, công kích cũng chỉ được một lần.
Nhưng cho dù dị năng yếu như hiện tại, đối mặt với con thây ma cấp một này, ưu thế dị năng của cô vẫn còn rõ ràng, không giống như trước đây lúc bọn họ đánh chết thây ma hệ thổ có bao nhiêu khó khăn, thây ma dị hóa cấp một này chỉ cần bị hỏa cầu của Lâm Hiểu đụng vào, không nghi ngờ gì sẽ bị chết ngay!
Lý Cường cùng Lý Song Bằng không chút do dự, lập tức hướng thây ma cấp một công kích lên. Cố Tử Dương cũng chỉ là chậm một nhịp, dù sao bây giờ không phải thời điểm khiếp sợ cùng do dự, cho dù trong lòng hắn có nghi vấn nhưng hết thảy chỉ chờ sau khi chiến đấu rồi nói!
Lâm Hiểu đương nhiên cũng không nhà rỗi, tay phải cô nắm chặt mã tấu cùng gia nhập vào, chỉ dựa vào người kia căn bản không phải đối thủ của thây ma cấp một, cô muốn làm một kích giết chết nó!
Thây ma này ưu điểm chính là tốc độ, thân hình so với thây ma khác còn nhanh hơn, Lâm Hiểu mãi vẫn chưa tìm được cơ hội. Bọn họ cùng con thây ma này chiến đấu đã khá lâu, lúc nào cũng bị nó khống chế tiết tấu, căn bản như trơn tuột, mà nó tựa hồ cũng biết Lâm Hiểu là nguy hiểm nhất, trong mắt lộ hung quang đem mục tiêu nhắm ngay Lâm Hiểu.
Mã tấu Lâm Hiểu "keng" một tiếng, lại một lần ngăn trở thây ma cấp một, lúc này nó như đánh máu gà, mặc kệ người khác công kích thế nào, nó chỉ một mình mạnh mẽ đánh tới Lâm Hiểu.
Lúc này cô đã không còn bộ dáng lạnh nhạt nữa, đầu tóc tán loạn, trên trán đều là mồ hôi, theo gò má đầy bụi mà chảy loang lổ xuống, lộ ra làn da trắng nõn dưới lớp bụi bẩn, ngực kịch liệt phập phồng thở phì phò, y phục trên người cũng rách vài chỗ, nhưng cô không có thời gian bận tâm đế chính mình, con mắt cũng không dám nháy, tay nắm mã tấu đã có chút ít run rẩy.