Mấy người rất nhanh đã ăn sạch nồi cơm, mặc dù không no bụng nhưng không ai nói ra, dù sao lương thực thiếu như vậy, thời tiết không biết rõ duy trì hay thay đổi như thế nào, tiết kiệm là việc tốt nhất.
Có lửa ấm, có cơm ăn, lại có y phục giữ ấm, sắc mặt Lý Song Bằng cũng đã khá hơn nhiều.
Lâm Hiểu cầm hộp sữa đưa cho Lý Song Bằng, "Cho cậu."
Lý Song Bằng khoát khoát tay, "Không, không cần."
Lâm Hiểu kín đáo đưa cho hắn, "Nên bổ sung chất dinh dưỡng."
Lý Song Bằng lúc này mới cầm trong tay, "Cảm ơn."
Cách đó không xa chỗ Lâm Hiểu nhìn không tới, Đường Thiên Dật quay lưng về phía bọn họ, nắm tay thật chặt thành quả đấm.
Lâm Hiểu đi đến bên cạnh Đường Thiên Dật nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ, "Dật ca ca, qua bên kia sưởi ấm đi, chỗ này rất lạnh."
"Không cần. Anh ở chỗ này tốt rồi." Đường Thiên Dật lạnh như băng trả lời.
Lâm Hiểu không biết vì cái gì Đường Thiên Dật vừa rồi tâm tình còn rất tốt, bỗng nhiên lại trở nên lạnh lùng, kéo ra khoảng cách với mình như vậy.
Lâm Hiểu đành không nói gì thêm, chỉ đứng yên lạnh bồi bên cạnh hắn.
Nhưng rất nhanh, Lâm Hiểu nhìn ra không đúng, "Dật ca ca? Anh thế nào rồi?"
Mặt mũi Đường Thiên Dật đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt vốn trắng bạch nay càng thêm tái nhợt, gân xanh trên tay lộ ra, nắm thật chặt tay vịn xe lăn. Lâm Hiểu nắm lấy tay hắn, "Dật ca ca?"
Nghe được Lâm Hiểu gọi, Đường Thiên Dật thu hồi tinh thần lực phóng ra, "Không có việc gì, anh chỉ là rèn luyện dị năng." Vừa rồi hắn liên tục dùng dị năng quan sát bọn Lâm Hiểu, sau lại dùng tinh thần lực dò xét bốn phía, tinh thần tiêu hao rất nhiều.
Rèn luyện dị năng? Lâm Hiểu hé miệng, ở mạt thế muốn tăng cấp dị năng, ngoại trừ hấp thu năng lượng bên ngoài từ tinh hạch, còn có một phương thức khác, đó là đem dị năng tiêu hao hết, không ngừng đột phá cực hạn của chính mình, dị năng sẽ từ từ mà liên tục tăng trưởng. Chỉ là, loại tăng trường này rất chậm, hơn nữa mỗi lần dị năng tiêu hao hết cũng sẽ kèm theo thân thể cùng thần thức vô cùng suy yếu, ở mạt thế này đây là chuyện rất nguy hiểm, việc làm vô bổ như vậy dần dần bị vứt bỏ, không cần tới.
Trong nội tâm cô hết sức đau lòng, không biết phải nói gì.
"Ngày hôm qua anh tiêu hao hết dị năng, sau đó phát hiện dị năng có tăng lên một chút, cho nên anh nghĩ thử lại lần nữa. Không cần lo lắng."
"Chúng ta có thể tìm tinh hạch trong suốt, cái kia cũng có thể tăng lên dị năng."
"Cái kia căn bản không có qua nghiệm chứng, nếu là không phải thì sao?"
Lâm Hiểu rất muốn nói, không có vạn nhất, nhưng cô lại nói không nên lời.
Đường Thiên Dật lại không lo lắng chút nào, "Tốt rồi, anh không có việc gì. Em lại gần đây." Thời điểm mang thứ đó cho cô, không biết rõ cô có thích hay không, Đường Thiên Dật thấp thỏm trong lòng, lấy giọng mệnh lệnh ra nói với Lâm Hiểu.
Lúc này Lâm Hiểu đang ngồi xổm trước xe lăn Đường Thiên Dật, nghe hắn yêu cầu như vậy, không chần chờ tiến lên, hai tay tựa trên đùi hắn, ngẩng đầu nhìn.
Đường Thiên Dật từ trên cổ mình tháo xuống một cái phỉ thúy như ý xanh biếc, màu sắc sáng rỡ, thế nước mười phần, dài chừng cm, cỡ ngón trỏ của Lâm Hiểu. Cô còn chưa kịp phản ứng, Đường Thiên Dật đã đeo vào cổ cô.
Phỉ thúy mang theo nhiệt độ cơ thể của Đường Thiên Dật được Lâm Hiểu nắm trong lòng bàn tay, ngọc như ý đẹp mắt như vậy, cho dù là Lâm Hiểu không có kiến thức gì cũng khẳng định được ngọc này giá trị rất xa xỉ, "Đây là?"
Đường Thiên Dật thản nhiên nói, "Đây là năm đó mẹ đưa cho anh, hiện tại đưa lại cho em." Đường Thiên Dật khẩn trương, cũng có một chút lo lắng sợ Lâm Hiểu cự tuyệt.
Lâm Hiểu cả kinh, "Đây là bác gái đưa cho anh? Sao em lấy được, không được, quá quý trọng." Mẹ Đường Thiên Dật đã qua đời, vật quý trọng như vậy, Lâm Hiểu không dám lấy.
"Đưa cho em thì em cầm đi!"
Đường Thiên Dật vừa nghe Lâm Hiểu không cần, mặt lập tức đen thui, trong nội tâm bắt đầu luống cuống, vì cái gì cô không cần, vì sao cô có thể không cần!
"Nhưng đây là di vật của mẹ anh, em..."
Đường Thiên Dật bắt được tay Lâm Hiểu đang muốn cởi dây chuyền xuống, con mắt rét lạnh nhìn cô, "Em nhất định phải lấy!"
Lâm Hiểu ngây người, lần đầu tiên cô thấy Đường Thiên Dật lạnh lùng đối với mình như thế, phảng phất như mình cự tuyệt như vậy sẽ có chuyện không tốt phát sinh. Cô không rõ ràng, cái dây phỉ thúy này đại biểu cho cái gì, làm hắn tức giận như vậy.
Trong mắt Đường Thiên Dật lộ ra khói mù, làm Lâm Hiểu sợ hãi. Tay cô cũng bị hắn không ngừng gia tăng lực đạo làm đau, Lâm Hiểu trong nội tâm đầy ủy khuất, "Dật ca ca, anh làm em đau."
Lý Cường nghe được động tĩnh, cũng đã đi tới, "Đã xảy ra chuyện gì?" Anh là hảo tâm, cảm giác bọn họ đang gây gổ cho nên lại đây khuyên can.
Đường Thiên Dật mặt chuyển một cái, trừng trừng nhìn Lý Cường, "Cút!"
Lý Cường nhất nghẹn, "Cậu..."
Anh còn muốn nói điều gì, lại đột nhiên cảm thấy chính mình bị một lực đạo bắn ngc một cái, căn bản chưa kịp phản ứng liền bị quăng đến bức tường đối diện, hôn mê bất tỉnh.
Lý Song Bằng lập tức chạy tới, "Ca!"
Lâm Hiểu bị Đường Thiên Dật trước mắt hù đến, yếu ớt hô một tiếng, "Dật ca ca, em đau."
"Vậy em có muốn hay không?"
Lâm Hiểu nào dám không cần, "Muốn, muốn, em muốn."
Đường Thiên Dật lúc này mới tỉnh táo lại, sờ sờ cổ tay Lâm Hiểu bị hắn cầm đến phát đỏ, "Sao lại hồng như thế, về sau em ngoan ngoãn nghe lời, không cần chọc giận anh, được không?"
Lâm Hiểu hít mũi một cái, nuốt nước mắt xuống, "Em nhất định nghe lời."
Đường Thiên Dật khẽ hôn cổ tay Lâm Hiểu một cái, "Ngoan."
Đôi môi mỏng của Đường Thiên Dật có chút lạnh, vừa đụng đến da thịt Lâm Hiểu liền làm cho cô trong lòng sợ hãi, không biết vì cái gì, cái hôn này của Đường Thiên Dật không những không làm cho Lâm Hiểu cảm thấy ấm áp, ngược lại khiến cho cô cảm thấy một tia rùng mình, muốn rút tay về nhưng lại không dám.
Đường Thiên Dật buông tay Lâm Hiểu ra, "Đi sưởi ấm đi, ở đây lạnh nhiều."
Lâm Hiểu ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."
Nghe Đường Thiên Dật phảng phất đã khôi phục bình thường, Lâm Hiểu dè dặt đi về hướng Lý Cường.
"Yên tâm, anh ta chỉ là ngất đi mà thôi, không có việc gì."
Lâm Hiểu nghe vậy hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục như bình thường đi về hướng bọn Lý Cường.
"Thực xin lỗi, anh của cậu không có sao chứ?"
"Cô nói đi!" Lý Song Bằng thật phẫn nộ, nếu không phải thực lực mình yếu hơn, cậu đã sớm xông lên đánh nhau với Đường Thiên Dật.
"Dật ca ca nếu đã nói không có việc gì, vậy thì sẽ không có việc gì." Lâm Hiểu hết sức xin lỗi, mặc dù không biết Đường Thiên Dật vì sao tổn thương Lý Cường, nhưng cô đối với Đường Thiên Dật tuyệt đồi tin tưởng .
Lý Song Bằng hừ một tiếng, người so với mình cường thế, cậu mục đích bất mãn, nhưng trước mắt chỉ có thể chờ Lý Cường tỉnh lại.
Sự thực chứng minh Đường Thiên Dật nói hết sức chính xác, chỉ qua vài phút Lý Cường đã tỉnh lại, anh còn hết sức mờ mịt nhìn Lý Song Bằng vẻ mặt như cha mẹ chết.
Từ miệng Lý Cường nói anh không có việc gì, Lý Song Bằng mới yên lòng. Lý Cường lại có cái nhìn mới với Đường Thiên Dật, dựa theo lời Lý Song Bằng, anh bị đụng mạnh vào tường, đáng lẽ phải có cảm giác đau, nhưng khi mình tỉnh lại trên người xác thật một chút cũng không đau, nói cách khác, Đường Thiên Dật có thể khống chế mạnh yếu chính xác tới cỡ nào!
Cả một buổi chiều, cả người Lâm Hiểu cảm giác không tốt. Cô mặc dù biết trong sách Đường Thiên Dật là kẻ biến thái, nhưng kể từ khi mình xuyên sách đến giờ, Đường Thiên Dật so ra lãnh đạm, nhưng chưa từng biến ảo đến như vậy. Vấn đề là, Lâm Hiểu căn bản không hiểu hắn vì cái gì mà phát hỏa đến như vậy.
Kể từ sau khi tỉnh lại ở khách sạn Đường gia, biểu hiện Đường Thiên Dật hết sức bình thường, mặc dù có điểm biến hóa nhưng cũng chỉ là trở nên trầm mặc mà thôi, Lâm Hiểu căn bản không thể tưởng tượng được hắn chỉ vì mình không chấp nhận cái dây phỉ thúy này mà bộc phát.
Lâm Hiểu mò dây chuyền phỉ thúy trên cổ, trong nội tâm có chút nghi hoặc.
Lâm Hiểu một bên nhức đầu suy nghĩ, một bên tiếp tục cùng Lý Cường, Lý Song Bằng xúc tuyết, tuyết rơi cả đêm, ở cửa tuyết đọng muốn đến đầu gối.
Bất quá tuyết rơi cũng có chỗ tốt, đó chính là thây ma trên đường đều biến mất, hoặc là nói đều đã trốn. Đối với thây ma, thời tiết ác liệt như vậy sẽ ảnh hưởng hành động của chúng, bản năng của động vật khiến cho chúng lựa chọn ở trong phòng.
Lâm Hiểu híp mắt quan sát toàn bộ mặt đường, giờ phút này cả con đường, trừ bọn họ mấy người bên ngoài, một nhân hình vật thể đều không có
Đột nhiên Lâm Hiểu nghe được thanh âm động cơ xe, từ đường phố bên kia có mấy chiếc xe chạy đến, phía trước vài chiếc quân xa mở đường, đằng sau đi theo ba chiếc xe buýt, thanh âm lớn như vậy làm thây ma núp trong bóng tối cuối cùng không kháng cự lại được.