Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2)

Chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Pằng --" Tiếng súng vang lên, một hộ vệ ứng tiếng ngã xuống. Hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng rút súng giằng co với sát thủ, Lương bảo vệ đại tiểu thư rút lui từ cầu thang đình bên kia, Tiểu Anh ôm đầu tránh né đạn. Bọn cận vệ và mai phục ở đây đối kháng kịch liệt mười mấy tên sát thủ, "Pằng pằng pằng!" Tiếng súng nổi lên bốn phía.

"Á!" Lại một tên hộ vệ trúng đạn, ngã xuống. Sát thủ chia làm hai nhóm, một nhóm lấy hỏa lực hung mãnh che chở, dồn lên đình. Một nhóm khác đánh giết sát đình bên kia, chuẩn bị bắt sống Đằng Nguyên Ái Hương. Thuật bắn súng của Lương như thần, giải quyết xong hai người ngu ngốc xông lên, một tay thủ sẵn trong ngực Ái Hương, mặt mũi lạnh lùng, chuẩn bị mở một đường máu.

Sát thủ tre già măng mọc, Lương bắn tất cả đạn trong băng đạn, quay đầu lại nhìn Tiểu Anh vẫn luôn đi theo sau lưng và mấy tên hộ vệ áo đen, quả quyết giao Ái Hương cho Tiểu Anh, ra lệnh: "Đi!" Hắn đá bay súng sát thủ, một người một ngựa ngăn bọn sát thủ lại.

Tiểu Anh lôi kéo đại tiểu thư thừa dịp rối loạn chạy đi, Ái Hương không ngừng nhìn về phía sau, "Lương, cẩn thận."

"Yên tâm, anh sẽ không chết." Lương hô lên bảo đảm, quả đấm đánh vào trên xương sườn sát thủ, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng trầm đục.

Tiếng súng nổi lên bốn phía sau lưng, Tiểu Anh lôi kéo Ái Hương liều mạng chạy ra, đại tiểu thư ăn sung mặc sướng, chân mệt mỏi mềm nhũn ra, hơi thở xốc xếch. Gặp phải một cây anh đào cực lớn, Tiểu Anh buông lỏng tay ra, vòng qua trở ngại. Tay Ái Hương chống đầu gối, cúi đầu hung hăng thở hổn hển.

Thấy xe, Tiểu Anh vui mừng nói: "Tiểu thư, chúng ta an toàn."

Sau lưng không có tiếng động, Tiểu Anh lập tức quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra, đại tiểu thư không biết gì bị mình vứt bỏ. Trời ơi, tại sao cô có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Tiểu Anh nhất thời đau đầu nhức óc, bận rộn lo lắng trở về đường cũ, bên cạnh cây hoa anh đào lớn, Đằng Nguyên Ái Hương bị hai người sát thủ bắt được, đang muốn mạnh mẽ mang đi.

"Buông tôi ra, mau buông tôi ra." Ái Hương gọi: "Lương, cứu cứu em."

Tiểu Anh muốn tiến lên ngăn cản, nhưng cô không có vũ khí, nghĩ thầm mình khẳng định đánh không lại những sát thủ liều mạng kia. Làm thế nào? Làm thế nào? Không thể để cho kẻ xấu mang Ái Hương đi. Tâm quýnh lên, nắm hai khối đá trên mặt đất lên, ném tới cái ót sát thủ.

Hòn đá lớn chừng nắm đấm, vẽ ra trên không trung đường vòng cung hoàn mỹ, trực tiếp văng vào cái gáy sát thủ. Tiểu Anh luyện qua vô số lần bay dây thừng, Tiểu Anh xác định 100% ngay chính giữa mục tiêu, nhắm mắt lại chờ đợi kết quả, chỉ nghe "bốp" một tiếng. Vừa mở mắt nhìn, sát thủ lảo đảo bước chân, từ từ ngã xuống đất, cái ót nở ra một đóa hoa lớn màu đỏ, máu tươi không ngừng tuôn ra.

Một gã sát thủ khác thấy đồng bạn bị thương, lập tức quay đầu, bóng đen khổng lồ đập vào mặt. Hắn sợ đến trợn mắt há mồm, quên tránh né, cái trán đụng vào độ bén nhọn, lực va chạm khiến cho hắn ngã xuống, "Pằng" súng trong tay của hắn vang lên, đạn bắn về phía không trung.

Chim chóc trong rừng cây bị dọa bay lên trời, Lương bị năm, sáu tên sát thủ bám chặt liền ngơ ngẩn cả người, lập tức mạnh tay với đám sát thủ, không ngừng dây dưa, âm thanh gảy xương vang lên.

Ái Hương nhìn thấy sát thủ bị thương ở đầu, lảo đảo bò dậy, hoảng sợ lui về phía sau. Tiểu Anh sải bước chạy tới, kêu to: "Mau nhặt súng lên."

Ái Hương ngây ngốc sững sờ, động tác cứng nhắc nhặt súng lục trên cỏ lên, tay run run nhắm ngay cái trán sát thủ. Tiểu Anh phi thân dùng một cước gạt ngã một người sát thủ khác, lăn một vòng trên cỏ tới bên cạnh Ái Hương, đạp cổ tay sát thủ, làm khẩu súng trong tay hắn rơi xuống, nhắm ngay đầu đang chảy máu của hắn.

Tiếng bước chân gấp gáp đến gần, Tiểu Anh lập tức xoay người nhắm họng súng ngay người vừa tới. Lương sững sờ, Ái Hương thả súng trong tay xuống, nhào vào trong ngực hắn. Lương tới, Tiểu Anh mới yên lòng, thu hồi súng. "Đi mau."

Lương mang theo hai cô gái đi tới bên chỗ để xe hơi. Lúc này, phía sau đại thụ lại xông ra năm người, năm khẩu súng đều nhắm ngay đầu ba người.

"Pằng --" đạn bắn xuyên bả vai Lương, máu đỏ tươi chảy ra từ bả vai.

"Lương!" Ái Hương đỡ hắn, khóe mắt ướt át.

Tiểu Anh nhíu mày nhỏ, lẩm bẩm: "Tôi không muốn chết ở đây."

Tiểu Anh dứt lời, móc súng lục giấu ở ngang lưng ra, "Pằng" một tiếng. Một sát thủ che cánh tay chảy máu nhe răng nhếch miệng, đạn bắn như mưa rơi tới. Lương mang theo Ái Hương chạy trốn ở trong mưa đạn đến dưới cây ngô đồng, Tiểu Anh nổ súng lung tung, vừa đánh vừa kêu: "Mau tránh ra, kỹ thuật bắn súng của tôi rất tệ. Bắn chết người, tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Đạn "pằng pằng pằng" sượt qua bên mặt sát thủ, ba tên sát thủ mắng chửi nhắm họng súng ngay Tiểu Anh. Tiểu Anh liền lăn một vòng núp ở phía sau đại thụ, "Pằng pằng pằng" số đạn bắn vào cây cối. Tiểu Anh nhắm mắt cắn răng bắn lung tung, một viên đạn bay về hướng mặt trời lặn.

Bọn sát thủ thấy tình cảnh này, khóe miệng nở hoa, bước từng bước tiến tới gần cây ngô đồng. Bên kia, Lương rút chủy thủ ra, chịu đựng đau đớn trên bả vai, gọt một nhánh cây nhỏ bằng ngón tay, ngồi dưới đất gọt từng dao.

Bên này, Tiểu Anh giống như có thể nghe được tiếng bước chân tới gần của sát thủ, ngừng thở, vừa "Pằng pằng" hai phát, đạn vút vút đều lệch mục tiêu. Kỹ thuật bắn súng quá tệ, chọc cho bọn sát thủ không có đẳng cấp điên cuồng cười lên.

"Bộp!" Một con chim trúng đạn rơi xuống từ trên trời, rớt ngay trên đầu một tên sát thủ. Sát thủ lấy con chim chết chảy máu trên đỉnh đầu xuống, khẽ nguyền rủa một câu: "Khốn kiếp!"

"Pằng" là đạn xuyên qua ống giảm thanh. Sát thủ cười vui vẻ nhất đột nhiên bất động, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cổ tay chảy máu của mình. Lại thêm hai tiếng "Pằng pằng", cổ tay hai gã sát thủ khác đồng thời bị bắn trúng. Tia hồng ngoại nhắm ngay lồng ngực một tên sát thủ trong đó, chấm đỏ nhỏ làm người ta kinh ngạc sợ hãi. Bọn sát thủ che vết thương liều mạng rút lui.

Tiểu Anh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô gái có thân thủ nhanh nhẹn treo ngược trên cành cây, mang mặt nạ bươm bướm chỉ cách Tiểu Anh một chút. "Khuynh Tâm!"

Tiểu Anh nhỏ giọng hô, vui mừng thiếu chút nữa kêu thành tiếng."Sao cô lại ở nơi này?"

Lý Khuynh Tâm nhẹ nhàng nhảy xuống, liếc bốn phía mở miệng: "Sư huynh lo lắng cho cô."

Cô ấy dạy dỗ: "Mèo đần, sao qua một năm lại càng làm cho đầu của mình đần thêm. Đến súng cũng không biết dùng, còn có thể làm gì chứ!"

Tiểu Anh biện giải cho mình: "Lần đầu tiên tôi nổ súng với người khác, có thể không khẩn trương sợ hãi sao?"

"Được rồi, đừng giải thích, nhanh đi tìm bạn của cô đi!"

Lương là hộ vệ đứng đầu nhà Đằng Nguyên, cao thủ hạng nhất. Bọn sát thủ không dám chậm trễ, nắm chặt súng lục đè thấp bước chân, cẩn thận tiến tới gần. Lương ở phía sau đại thụ nhắm đúng thời cơ, ném chủy thủ bay ra, "A!" Đao ở giữa ngực một sát thủ,

"Á!" Mi tâm một gã sát thủ khác trúng tên, chính là mũi tên được gọt đến bén nhọn từ một nhánh cây

Sau khi dùng sức ném mạnh, Lương dựa vào đại thụ trượt xuống, vết thương trên bả vai không ngừng tuôn máu ra. Ái Hương cởi áo khoác xuống, quấn lấy cánh tay của hắn, nóng nảy lo lắng hỏi: "Lương, không sao chứ!"

"Yên tâm, không chết được." Ái Hương rơi nước mắt lã chã, cắn chặt lấy môi dưới, không để cho mình khóc thành tiếng.

"Tiểu thư, Lương đại nhân, các người có ở đây không?" Tiểu Anh ở gọi đồng bạn ở trong rừng.

Ái Hương gạt lệ, thò đầu ra, "Dữu Nguyệt, chúng tôi ở đây."

Tiểu Anh bước nhanh chạy tới, vừa nhìn hơn nửa bả vai Lương đã nhuộm thành máu đỏ, thân thể khom xuống đỡ hắn, "Chúng ta phải nhanh rời khỏi đây." Ánh mắt Lương bén nhọn, vẫn còn phòng bị với cô.

Tiểu Anh thúc giục: "Mau lên!" Lương đưa tay cho cô, hai cô gái có vóc người nhỏ nhắn dìu lấy hắn đi ra cánh rừng.

"Đại tiểu thư, Lương đại nhân." Bọn cận vệ tuôn ra vây lấy hội hợp với bọn họ, còi cảnh sát kêu vang ở nơi xa. . . . . .

Lý Khuynh Tâm chui vào xe, ném cho Hạ Thiệu Nhiên một túi ny lon trong suốt. Hai ngón tay Hạ Thiệu Nhiên nắm một góc túi, nâng lên. Thạch Nam nghiêng đầu nhìn, vừa thấy máu dính trên lông vũ của thi thể chim nhỏ, ngửa thân thể ra sau, mặt chán ghét nói: "Cái gì đây!"

Hạ Thiệu Nhiên cau mày nhìn về phía Lý Khuynh Tâm, Lý Khuynh Tâm nói: "Một con mèo đần bắn xuống ."

"Phốc --" Thạch Nam cười phun. Hạ Thiệu Nhiên nhíu mày, quay đầu đi chỗ khác. Trầm mặc qua đi, khóe miệng hơi cong lên.

Lý Khuynh Tâm trêu nói: "Thần trộm BLACK dạy dỗ đồ đệ chính là không tầm thường, ánh mắt của chim ưng, kỹ thuật súng bắn chim."

"Kỹ thuật bắn súng không tốt, phương diện khác chắc chắn tốt." Thạch Nam cười nhìn Lý Khuynh Tâm, nháy mắt mập mờ mấy cái, nói: "Đúng không, Khuynh Tâm."

Lý Khuynh Tâm nhét khối chocolate vào miệng, giả bộ ngu, "Phương diện khác là chỉ phương diện nào?"

Thạch Nam cười đùa nói: "Chuyện nam nữ, Cảnh Triệt không có dạy cô à?"

Hạ Thiệu Nhiên vẫn trầm mặc nghiêng đầu lại, không khách khí chút nào nhét túi đựng chim lên mặt Thạch Nam. Lý Khuynh Tâm cũng thế, quả đấm đánh vào trên người hắn. Hạ Thiệu Nhiên ôm lấy tay như có điều suy nghĩ, hai người náo xong, Lý Khuynh Tâm loay hoay đưa túi đựng chim cho Hạ Thiệu Nhiên nói: "Cứ như vậy đặt cô ấy ở trong đám sói, anh thật sự bỏ được ư!"

Bỏ được sao? Không bỏ được!

Hạ Thiệu Nhiên cầm túi chim chết từ trong tay Khuynh Tâm, đặt ở trong lòng bàn tay, nói: "Thời điểm cha mẹ con chim để nó một mình bay lượn, sẽ không suy nghĩ con chim có thể ngã úp mặt bị thương. Một lòng chỉ nghĩ tới để chúng nó mau mau học tốt bản lĩnh, ở bầu trời thuộc về mình, không sợ hãi, giương cánh bay lượn."

Thạch Nam sờ mũi một cái, "Tôi có loại dự cảm, trong tương lai, Tiểu Anh nhất định có thể trở thành một tên ăn trộm rất giỏi."

"Đúng rồi, là hiệp trộm rất giỏi." Lý Khuynh Tâm sửa lời hắn.

. . . . . .

Đạn xuyên qua xương bả vai, lúc bác sĩ lấy đạn ra, Lương cắn răng chịu đau. Cầm máu, bôi thuốc, băng bó, cả quá trình Ái Hương vẫn luôn chờ đợi ở bên cạnh, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. Bắp thịt nửa người trên căng thẳng, vết thương có đếm cũng không hết, vết thương đạn bắn, vết đao sâu, cạn, lớn nhỏ không đều. Tiểu Anh thấy mà tâm cũng co rút, từng gặp bao nhiêu lần ám sát và phục kích thì mới có thể lưu lại những vết thương này.

Chém giết, âm mưu, đến tột cùng đại tiểu thư Đằng Nguyên trôi qua đã những ngày như thế nào. Hoa phục xinh đẹp, quyền lợi địa vị cũng không có quan trọng bằng mạng nhỏ, cũng không thể quan trọng bằng gắn bó bên cạnh người mình yêu. Tiểu Anh chợt cảm thấy, không có ghen tỵ chút nào với đại tiểu thư rồi. Không chỉ có như vậy, còn sinh ra một cỗ đồng tình thật sâu với cô ấy.

Đằng Nguyên Quân Nhất và Mỹ Tuyết đến thăm con gái bảo bối, sau khi an ủi mấy câu liền rời đi. Tâm tình Ái Hương rất sa sút, bởi vì chính mình làm hại Lương bị thương lần nữa, hận những người kia vì bảo tàng mà sử dụng đủ mọi thủ đoạn, càng hận hình xâm hoa anh đào ở trên người mình.

Cơm tối, Tiểu Anh tự mình đến phòng bếp bưng thức ăn, đưa đến trong phòng của đại tiểu thư. Ái Hương không có một chút khẩu vị, Tiểu Anh khuyên: "Tiểu thư ăn chút đi, nếu Lương đại nhân biết cô như vậy thì sẽ rất đau lòng, anh ta sẽ càng khó chịu."

Ái Hương ngẩng đầu nhìn cô một chút, Tiểu Anh nói tiếp: "Cô không biết đâu, Lương đại nhân đối với ai cũng lạnh lùng, nhưng mỗi lần nhìn thấy đại tiểu thư thì giống như thấy được nắng ấm mùa xuân ấm áp nhất lòng người, ánh mắt vô cùng dịu dàng."

Ái Hương bị cô trêu chọc, hỏi: "Thật sao?"

"Đúng vậy!" Tiểu Anh không lớn không nhỏ ngồi xuống ghế dựa, miệng nhỏ vểnh lên nói: "Lương đại nhân rất thích tiểu thư. Ở trong lòng của anh ta, nhất định xem mạng tiểu thư còn quan trọng hơn của mình. Cho nên, tiểu thư người nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt. Nếu không, Lương đại nhân sẽ đau lòng ."

". . . . . ." Ái Hương trầm mặc, thật sợ có một ngày Lương đã vì cô mà vứt bỏ tánh mạng.

Tiểu Anh đưa đũa cho cô, "Ăn cơm đi, tiểu thư."

"Ừ." Ái Hương nhận lấy chiếc đũa, từ từ ăn cơm. Tiểu Anh chống hai khuỷu tay lên bàn, nâng cằm lên nhìn Ái Hương.

Ái Hương vừa ăn vừa nói: "Nếu hôm nay không phải là cô đã cứu tôi, tôi đã có thể đã rơi vào trong tay người xấu. Cám ơn cô, Dữu Nguyệt."

"Đừng nói như vậy, bảo vệ tiểu thư người là trách nhiệm của tôi mà!"

Ái Hương cúi thấp đầu, tâm tình không tốt."Tôi rất xấu hổ, mỗi lần đều cần người khác bảo vệ, thường hại Lương bị thương. . . . . ." Nghĩ đến thương thế của người yêu, đôi mắt lần nữa ửng hồng.

Tiểu Anh nâng cằm nhỏ nói: "So với đàn ông, phụ nữ luôn nhỏ yếu, cần đàn ông tới bảo vệ. Trước kia tôi ở bên ngoài xông xáo một mình, cũng thường sẽ gặp phải các loại đối đãi không công bằng, từng gặp phải chuyện làm cho người ta sợ hãi. Thời điểm gặp phải nguy hiểm, đều dựa vào chính mình, biết có người nhớ thương mình, bảo vệ mình thì đều sẽ liều mạng cầu xin người ấy có thể đuổi đi nguy hiểm trước mắt, chạy tới cứu tôi. Có người đã từng nói với tôi, kỳ vọng người khác cứu, không bằng tự cứu mình."

"Người ấy, là đàn ông sao?" Ái Hương hỏi.

"Ừ." Tiểu Anh gật đầu một cái, lộ ra vẻ thẹn thùng như thiếu nữ mới lớn.

"Là người đàn ông cô thích à?" Ái Hương luôn là tò mò lại hâm mộ với chuyện tình yêu của người khác.

"Ừ." Tiểu Anh ngượng ngùng cúi đầu, cười ngốc nghếch.

"Vậy anh ta làm cái gì?"

"Anh ấy là nhiếp ảnh gia, nhiếp ảnh gia tự do." Tiểu Anh thêu dệt chuyện xưa rất thành thạo, ứng phó Ái Hương - đại tiểu thư chưa nhiều kinh nghiệm sống rất dễ dàng. Trong đầu nhỏ liên tưởng hình ảnh Hạ Thiệu Nhiên cầm máy ảnh, khóe miệng nâng lên nụ cười ngọt ngào.

"Ồ!" Trong đầu của Ái Hương đã bắt đầu tưởng tượng bay xa. Hình ảnh cô gái nhỏ trẻ tuổi, dễ thương và nhiếp ảnh gia cao lớn đẹp trai đứng chung một chỗ. Giọng nói đặc biệt hâm mộ nói: "Thật hâm mộ cô nha, Dữu Nguyệt."

"Hâm mộ tôi cái gì chứ?"

"Có thể ở chung một chỗ với người mình thích."

"Cô cũng có thể đó!"

"Có thể sao?" Ái Hương không dám ảo tưởng tương lai, tâm tình mất mác. "Kiên trì tâm thích hắn của mình, kiên định tình cảm của hai người, nhất định có thể."

"Thật có thể không?"

"Ừ."

Giảng giải với Ái Hương xong thì cũng đã qua thời gian cơm tối, Tiểu Anh chỉ có thể ở nhà bếp phía sau ăn đơn giản một chút rau dưa xào. Huân Huân đáng yêu len lén giữ lại lươn cuốn năm màu. Cà rốt sợi, đậu phụ mềm và gạch cua đỏ cuốn lươn nướng, ăn ngon lại đẹp mắt. Nhai món lươn cuốn mỹ vị, Tiểu Anh nhớ lại mùi vị sườn kho của nhà họ Hạ, nhớ lại Hạ Thiệu Nhiên. Không biết bây giờ anh đang làm gì?

"Cô ở đây ăn vụng cái gì?" Chỗ nào cũng có, quản gia Cao Mộc giống như quỷ hồn đột nhiên hiện thân sau lưng Tiểu Anh, mặt đen lại lỗ, giọng nói trầm thấp hỏi.

Giọng nói đột nhiên xuất hiện, Tiểu Anh bị dọa đến một hớp nuốt trọn lươn cuốn, trừng mắt dùng sức nuốt xuống. Đầu lưỡi liếm liếm môi, xoay người nói: "Tôi đang muốn đưa canh cho Lương đại nhân ....! Thanh Sa đại nhân, tôi đi trước."

Tiểu Anh bưng mâm lên, bàn chân bôi dầu né ra, từ sau lưng truyền đến tiếng gầm thét lớn tiếng của Cao Mộc Thanh Sa, "Còn dám lười biếng ăn vụng, tôi phạt cô quét dọn nhà cầu ba tháng."

Ôi! Ôi! Ăn một ít lươn cuốn ngon miệng vừa rồi nên bị nghẹn. Tiểu Anh dùng một tay nâng khay vuông bằng bạc, mở nắp canh tẩm bổ lên, bưng chén lên uống ực ực hơn nửa chén, đấm ngực mới thuận khí được. Vừa cúi đầu nhìn thấy đáy chén trống không, mắt to rơi từng giọt nước.

Lương đang nghỉ ngơi, chảy không ít máu nên sắc mặt hắn trắng bệch, môi cũng không có màu sắc. Thấy Tiểu Anh đi vào, bày ra bộ dáng xa cách. "Lương đại nhân, Dữu Nguyệt đưa canh tới cho ngài."

Tiểu Anh ngồi ở bên giường, bưng chén lên, cầm thìa múc một muỗng, đưa đến khóe miệng Lương. Lương cũng không có tiếp nhận ý tốt của cô, con ngươi đen như mực nhìn cô chằm chằm. Tiểu Anh thấy thế, trái tim nhỏ thình thịch, có loại cảm giác làm việc trái với lương tâm. Cô yếu ớt nói: "Nếu không, anh tự ăn đi."

Đôi mắt Lương nhìn một chút chén nước canh trong veo, há miệng uống xong canh, đưa đến khóe miệng. "Mùi vị không tệ, nghe nói đầu bếp ở phòng bếp ninh toàn bộ ba giờ!" Tiểu Anh cười khúc khích. Trong lòng lẩm bẩm: Ha ha, canh thêm nước sôi, mùi vị không tầm thường đi.

Từ nhỏ, Lương đã không thích được người phục vụ, nhận lấy chén từ trong tay Tiểu Anh, một hơi uống cạn toàn bộ. Chén canh rời khỏi bên môi thì chủy thủ đâm về Tiểu Anh.

"Keng" Âm thanh kim loại va chạm.

Truyện Chữ Hay