Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2)

Chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiểu Anh mang theo một bụng nghi vấn trở lại phòng của mình, mới vừa đóng cửa phòng liền bị một bóng đen nhảy từ trên đỉnh đầu xuống ghìm chặt cổ. Tiểu Anh chụp cánh tay ghìm cổ mình, nhấc chân đạp lên cánh cửa, mượn lực đẩy người đàn ông phía sau, người đàn ông ghìm chặt cô lao thẳng kéo cô tới bên giường nhỏ mới buông tay. Tiểu Anh giận đến xoay người trực tiếp nhào vào trong ngực người đàn ông, bỉu môi nói: "Ban ngày ban mặt, sao anh lại tới đây?"

"Mèo đần!" Ngón tay Hạ Thiệu Nhiên vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé sưng to lên, nói: "Phản ứng chậm chạp như vậy, lúc nào thì mới có thể một mình đảm đương một phía, để cho anh yên tâm."

Đầu nhỏ của Tiểu Anh cọ cọ trong ngực anh, ủy khuất nói: "Em cũng cảm giác mình quá đần, làm thế nào đây?"

Hạ Thiệu Nhiên nói: "Dụng tâm, tập trung lực chú ý, không nên bị những chuyện khác phân tán tinh lực."

"Nói đơn giản, làm khó!" Tiểu Anh giang chân ở trên đùi Hạ Thiệu Nhiên, hai tay nắm cổ của anh, rúc vào trước ngực anh, vẻ mặt tịch mịch nói: "Nhưng, mới vừa rồi em ở đại sảnh nghe được Đằng Nguyên Quân Nhất nói có người bởi vì Mỹ Tuyết mà chết, còn có cái gì Tiểu Nại Tử trả thù. Em có cảm giác kỳ quái, người chết kia có thể có liên quan tới em. Em ngay cả người kia là nam hay nữ, tên gọi là gì cũng không biết, nhưng lại có loại cảm giác này, thật kỳ quái đó!"

Hạ Thiệu Nhiên cúi đầu, hôn xuống một cái lên cái trán trơn bóng của cô, "Có thể là gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, tâm tình căng thẳng, hai ngày nữa anh mang ra ngoài giải sầu."

"Thật?"

"Ừ."

Tiểu Anh mặt mày hớn hở.

"Cốc cốc cốc --" Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Á! Không tốt, có người tới. Tiểu Anh dùng khẩu hình môi nhắc nhở Hạ Thiệu Nhiên nhớ mang cô đi chơi, Hạ Thiệu Nhiên nhảy xuống từ cửa sổ.

Tiểu Anh mở cửa, vừa nhìn là đại quản gia Cao Mộc Thanh Sa, cười đùa hỏi: "Thanh Sa đại nhân, sao người lại tới đây."

"Biết cô bị đánh, tới thăm cô một chút." Cao Mộc Thanh Sa mang theo bánh ngọt nhỏ vào cửa. Tiểu Anh thấy bánh kem có vẻ ngoài mê người liền phát ra cảm thán, "Đang cảm thấy đói bụng thì cô liền tới rồi, thật tốt!"

Hai cô gái chênh lệch hơn mười tuổi ngồi cùng nhau trao đổi tâm sự, Tiểu Anh nói cho Cao Mộc Thanh Sa đại khái chuyện xảy ra ở nhà Sâm Xuyên. Cao Mộc Thanh Sa oán giận hành động việc làm của Sâm Xuyên Minh Trí, đồng tình cảnh ngộ của đại tiểu thư.

Tiểu Anh cầm lấy bánh ngọt, chán ghét nói: "Không ngờ Sâm Xuyên Minh Trí lại là một người biến thái mặt người dạ thú như vậy, may mà tiên sinh hủy bỏ hôn ước của tiểu thư với hắn."

Cao Mộc Thanh Sa nói: "Ừ, tôi sống ở nhà Đằng Nguyên hơn 30 năm, lần đầu tiên nhìn thấy tiên sinh phát giận lớn như vậy."

Hơn 30 năm, khẳng định biết không ít chuyện bên trong nhà Đằng Nguyên. Di0en-da14n.le9.quy76.d00n Tiểu Anh thầm tính toán ở trong lòng, ăn bánh ngọt, làm bộ như lơ đãng hỏi lên: "A! Đúng rồi, Tiểu Nại Tử mà tiên sinh nói là ai?"

"Bà ấy vốn là vị hôn thê của tiên sinh." Cao Mộc Thanh Sa lơ đãng trả lời.

". . ." Tiểu Anh nháy nháy mắt. Cao Mộc Thanh Sa giật mình vì đã lỡ lời, bỗng chốc sa sầm mặt xuống.

Tiểu Anh nhìn bộ dáng cô ấy như vậy, cười hì hì nói: "Tôi không có nghe rõ cô mới vừa nói cái gì?" Cao Mộc Thanh Sa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Anh cúi đầu, nĩa nhỏ trong tay khuấy đều bơ trên bánh ngọt.

Ở chỗ Lương, Ái Hương vì được giải trừ hôn ước mà vui mừng vừa khóc vừa cười, lắc lư cổ tay Lương. Thuốc mê Lương hút vào ngưng đọng ở trong người cũng chưa tiêu tán, bây giờ cả người vẫn vô lực mềm nhũn, hơn nữa Ái Hương cố ý lay động, đầu cũng choáng váng.

"Lương, em thật là vui mừng, lúc này chúng ta có thể quang minh chánh đại ở cùng một chỗ rồi." Kinh nghiệm sống chưa nhiều, Ái Hương khờ dại cho là không có Sâm Xuyên Minh Trí là xong, nhưng còn có thể có người có tiền có thế khác tới cửa cầu hôn, thân phận và địa vị cách xa, Lương lại một lần nữa vì thân phận hộ vệ của mình mà cảm thấy tự ti. Không có phá vỡ tính tích cực của Ái Hương, Lương lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

"Lương, Ái Hương rất yêu mến anh, Ái Hương muốn gả cho anh, sinh con cho anh, vĩnh viễn ở chung với anh không xa rời nhau." Đại tiểu thư xấu hổ, lần đầu tiên thổ lộ với người trong lòng. Mặt đẹp đỏ hồng, cúi đầu xuống. Lương nâng cằm nhỏ của cô lên, Ái Hương ngượng ngùng mắt to chớp chớp, không dám nhìn anh. Lương cúi đầu, hôn lên Ái Hương.

Tóc dài che kín nửa bên dung nhan, Ma Lý bôi loạn thuốc cao tiêu sưng giảm đau ở trên da thịt sưng đỏ của Mỹ Tuyết, Mỹ Tuyết nằm lỳ ở trên giường cắn răng chịu đựng đau đớn. Đằng Nguyên Quân Nhất nhỏ giọng vào cửa, ý bảo Ma Lý lui xuống đi. Ma Lý giao thuốc cao cho ông, khom người thối lui đến cạnh cửa, tay kéo cửa, từ từ đóng lại, lưu lại một khe hở.

Quét thuốc cao lên đầu ngón tay bôi loạn ở miệng vết thương, ngón tay Đằng Nguyên Quân Nhất rất nhẹ nhàng. Mỹ Tuyết quay đầu thấy là chồng, giùng giằng muốn đứng dậy, Quân Nhất để bà nằm xuống, vừa thoa dược cao vừa nói: "Mỹ Tuyết! Ở cùng với tôi nhiều năm như vậy, hình như chưa từng trôi qua một ngày có tâm tình thoải mái, người làm chồng như tôi thực xin lỗi bà!"

Mỹ Tuyết đỏ mắt nói: "Đừng nói như vậy, Quân Nhất."

"Không, là tôi thực có lỗi với bà, hại bà mất đi người thân."

". . ." Mỹ Tuyết không tiếng động, chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt. .

Sau khi Cao Mộc Thanh Sa rời khỏi phòng của Tiểu Anh, Tiểu Anh mở máy truyền tin nói với Hạ Thiệu Nhiên: "Nhiên, em từ chỗ Cao Mộc biết được một chuyện, người phụ nữ Tiểu Nại Tử đó đã từng là vị hôn thê của Đằng Nguyên Quân Nhất."

"Ừ." Hạ Thiệu Nhiên ngồi ở trong ghế xe nhàn nhạt đáp lại một tiếng, nhắc nhở: "Chăm sóc bản thân thật tốt."

"Em biết rõ, đừng quên dẫn em đi chơi."

"Ừ."

Hai người kết thúc trò chuyện, Hạ Thiệu Nhiên ngồi ở trong xe một lát. Trong đầu liên tục nghĩ tới nhà Đằng Nguyên, về chuyện thân thể của Tiểu Anh, tìm kiếm đầu mối ở trong phức tạp rắc rối. Tay Hạ Thiệu Nhiên đưa vào túi áo, chuẩn bị móc điếu thuốc hút, phát hiện trên vạt áo dính một sợi tóc màu đen, đầu ngón tay cầm tóc đen lên cẩn thận nhìn một chút, chóp mũi hít hà thật sâu. Hương hoa anh đào nhàn nhạt, mùi hương cô gái của anh.

Đặt sợi tóc ở bên môi hôn, Hạ Thiệu Nhiên có ý tưởng mới.

Lần trước sau khi trao đổi ngắn gọn với Quỷ Ảnh Thạch Đầu, Thạch Nam cũng không có gặp được tên lừa bịp giả mạo mình ở trên internet nữa. Trong chợ bán đồ tụ hội của đám trộm, Quỷ Ảnh Thạch Đầu ở trong khung đối thoại công cộng giải thích sinh động với mọi người mình lợi dụng tia hồng ngoại trêu đùa cảnh sát ở viện bảo tàng Ucraina Kiev như thế nào. Bọn tiểu bối trong giới trộm rối rít cười nhạo hắn, đều nói lần đó là kiệt tác lớn của thần trộm BLACK.

Quỷ Ảnh Thạch Đầu không phục phản bác: "Nhiệm vụ đó là do ông đây liều chết thay hắn."

Bọn tiểu bối phát ra tiếng than thở, cho là Quỷ Ảnh Thạch Đầu này hét cao như vậy, hóa ra chỉ là thế thân mạo danh người khác. Quỷ Ảnh Thạch Đầu xếp thứ tư trong giới trộm là một tên cực kỳ khiêm tốn, tới vô ảnh đi vô tung. Dạng giương cao như vậy, tuyệt đối không phải cá tính của hắn.

Có người đưa ra cảnh cáo, "Nhóc con, che chặt cúc hoa, cẩn thận bị anh Thạch Đầu của cậu bạo đấy!" Một đám người phát ra vẻ mặt cười to ha ha.

Quỷ Ảnh Thạch Đầu ném một trái bom cho người nọ, biểu tượng người nọ tối đi trong nháy mắt.

Thạch Nam ngồi ở trước màn ảnh, suy nghĩ vuốt lỗ mũi. Biết anh đùa giỡn cảnh sát ở Kiev, trừ sư huynh Hạ Thiệu Nhiên thì chính là sư muội Lý Khuynh Tâm, hai người này dĩ nhiên đều không phải là người nhàm chán như thế. Vậy sẽ là ai đang mạo danh mình đây?

Truyện Chữ Hay