Tầm vài tiếng sau kể từ khi hổ và phượng ngất ,Wake thay vì bỏ đi hắn lại ngồi đợi chờ hai tên đó thức dậy.
Như mục đích đầu tiên hắn sẽ thu hai người trên làm thuộc hạ nên sẽ không bỏ bọn họ đi .
Hắn ngồi suy nghĩ về giấc mơ cho đến sức mạnh mình nắm giữ.
"Tại sao mình lại thuần thục các động tác chiến đấu tới mức đó"
Các động tác chiến đấu khi nãy của Wake hoàn toàn theo bản năng , nhưng đó không phải là của một người mới mà là của một cựu chiến binh mạnh mẽ thậm chí còn hơn thế .
Những skill từ hai người họ không mang cho Wake một cảm giác nguy hiểm hắn chỉ đứng yên chịu đòn , đó có lẽ là do bản thân hắn mách bảo hãy chịu đòn để gây ra cảm giác mạnh áp đảo đến mức các skill của họ vô dụng khi chạm đến Wake.
Nhưng cho đến cú đá của cô gái kia lại mang đến , người Wake đã cảm thấy nguy hiểm , song hắn tóm lấy chân cô ta dù tốc độ cô ấy không phải dạng vừa gần như là ngang với ánh sáng , trong vô thức hắn tự nói với câu nói đầy rẫy sự thách thứ rồi tay nắm đầu cô ấy đẩy xuống đất.
Đây hoàn toàn không phải do Wake làm mà là do cơ thể hắn tự di chuyển , tới con hổ kia Wake cũng dám chắc là anh ta lớn tuổi hơn với kinh nghiệm chiến đấu hơn mình nhưng khi đồng đội anh ta bị quật ngã anh ấy mới kịp phản ứng , sau đó do tốc độ quá chậm , Wake đã đánh gục anh ấy.
Bản thân hắn hơi kiêu ngạo nhưng cơ thể còn hơn thế nữa, chỉ khi nguy hiểm mới kịp thời đánh trả , Wake còn chẳng hiểu cơ thể của mình như thế nào.
-Cơ thể của ta...lại có thể tự chuyển động sao...
Wake bây giờ cảm thấy việc càn quét Dungeon đã trở thành việc vô nghĩa khi cơ thể hắn còn có kỹ năng chiến đấu giỏi hơn cả hắn , nếu hắn học được cách làm chủ có lẽ cơ thể sẽ mạnh một cách tự nhiên hết mức cũng như có thể vận dùng toàn bộ sức mạnh của cơ thể này đang có.
[Đó là bản năng của cơ thể ạ]
Sera cô ta giải thích , Wake ngồi với tư thế suy nghĩ.
-Bản năng?
[Cơ thể ngài trước đây đã trải qua hàng ngàn trận chiến khác nhau rồi tự hình thành bản năng]
Cô ấy nói tiếp , Wake cũng hiểu đôi chút.
Nhưng cơ thể này trước đây là của ai ? Ai có thể rèn luyện bản năng của nó đến trình độ này ? Một trình độ cao tới mức không có một động tác thừa nào , các đòn tấn công lại mạnh đến khó hiểu ? Câu trả lời chỉ là những dấu chấm hỏi chiếm hết đầu Wake.
Hắn thở một hơi nóng từ miệng ra tỏ ra vẻ mệt mỏi , mệt vì đã nghĩ quá nhiều trong khi những cái suy nghĩ đó chỉ là vô ích , những suy nghĩ không có câu trả lời trừ khi hắn phải tự tìm hiểu.
Wake phải tự đi tìm câu trả lời cho riêng mình mới có thể giải đáp được , mọi tiềm năng của cơ thể hắn sẽ bộc lộ được hết (đéo có đâu :>) rồi điều khiển nó theo ý muốn.
Nhưng bây giờ việc đầu tiên nên làm là thu hai tên đang ngủ ngày thành thuộc hạ cái đã rồi tính tiếp.
Wake ngắm trăng chờ đợi , hắn không thể ngủ được vì đó là đặc tính của Undead cổ .
"Không được ngủ" Undead khởi nguyên truyền câu đó cho các Undead cổ , vì ông ta tin rằng khi ngủ sẽ lãng phí thời gian trở nên mạnh mẽ hơn .
Sau đó dần dần Undead cổ có thói quen rằng không thể ngủ chúng sẽ làm việc / khi cần thiết sẽ để cho lõi của chúng nghỉ ngơi , chỉ cần đến tiếng để lõi hồi phục lại trạng thái cao nhất rồi có thể sử dụng trong hàng trăm năm.
Màn sương lạnh bay khắp cánh rừng , từng những đóm cháy giờ cũng chỉ còn là những mảnh đất đen khét của trận chiến , tàn dư trận chiến là quá khủng khiếp nhưng để khôi phục lại cũng chỉ mất vài chục năm .
Mặt trăng lặn dần dần , màn sương gần như biến mất , ánh bình minh cũng trỗi dậy với những ánh nắng vàng óng ánh đầu tiên . Một cảnh tượng đẹp đẽ để nhâm nhi một ly rượu , ăn món bít tết kèm nghe nhạc lofi rồi chill cùng The Lord .
À mà The Lord làm gì chill nhỉ .
-Ư ư...
Thật bất ngờ khi cô gái phượng hoàng lại thức dậy đầu tiên có vẻ như đòn tấn công linh hồn mạnh hơn vật lý .
Tóc cô ta rối rắm , dáng vẻ lộn xộn như của một cô gái vừa ngủ dậy.
-Mình đang ở đâu...
Cô ta vô thức nói , như có vẻ cô ấy còn chưa thấy ánh bình minh với Wake đứng che khắp cả ánh mặt trời nhỉ ?
Khi dụi đôi mắt mình xong cô ấy thấy Wake mắt mở to ra .
-Ngươ-ngươi làm gì ở đây ???
Cô ấy thốt lên, Wake như một nỗi khiếp sợ với con gà lửa này , hình như khi bất tỉnh cô ta đều mơ thấy Wake đang đuổi giết cô ấy như một nỗi ám ảnh đáng sợ.
-Đã bao lâu rồi !!!
Cô ấy loay hoay đứng dậy mò trong túi mình lấy một cái đồng hồ quả quýt ra , cái đồng hồ ấy từng rất thịnh hành ở một số nước trên trái đất lúc chưa có đồng hồ đeo tay thì đồng hồ đó rất tiện lợi khi vừa có thể làm dây chuyền lại được dùng bỏ vào túi.
Cái đồng hồ đó làm bằng vàng với các con số thay bằng các ký tự la mã , những cây kim cũng bằng vàng với trung tâm là một viên kim cương trông rất đắt.
Nhưng nó có vẻ như là đã rất lâu không được lau chùi khi mà trong các rãnh có những hạt bụi hoặc trên bề mặt kính đồng hồ là các hạt bụi che phủ gần như tất cả.
Một cái đồng hồ bị quên lãng.
-Mình đã ngất tiếng rồi ư ?
Cô ấy có vẻ như không quan tâm gì Wake lắm , mà lại ôm đầu lo về khoảng thời gian mình đã ngất đi.
Còn về phần Wake , do ánh sáng bình minh dội từ sau người hắn , bên trong cơ thể hắn tỏa một luồng sáng linh hồn uy áp trải dài khắp cơ thể.
-Này
Hắn nhẹ nhàng nói nhưng chất giọng lại không cho phép , Wake hơi khó chịu vì cô ta không để ý tới hắn.
-Hả ? Úi !! Ngươi muốn gì ??
Cô ấy giờ như đã sợ sệt Wake , từ dáng vẻ cao bất thường của hắn tạo ra một uy áp bí ẩn khác , mắt của gà lửa như vừa được mở to ra khi thấy những linh hồn chạy xong quanh hắn.
Linh hồn đấy như các giọt sương sáng , vừa lạnh lẽo vừa u ám.
-Ta muốn ngươi và tên kia làm thuộc hạ của ta
Hắn nói rồi chỉ cô với tên hổ .
Cũng vừa lúc con hổ cũng vừa dậy , hắn ôm đầu mình một cảm giác đau đớn khủng khiếp tràn qua đầu anh ta , đau như muốn rơi nước mắt , còn đau hơn cả cảm giác bị cắm sừng của một số thanh niên thời nay.
Ôm chặt đầu mình song co rúm người lại , anh ta rơi những giọt nước mắt đầu tiên , tàn dư của skill [Soul attack] là quá khủng khiếp Wake không để ý đến điều đó , nếu như hai người này đồng ý làm thuộc hạ của hắn thì cơn đau sẽ được chữa bằng phương pháp nào đó.
Cũng có thể nói như là làm thuộc hạ của hắn là chết , ép buộc công khai.
-AHHHHH!!!
Anh ta la lên gương mặt tối sầm lại , nước mắt liên tục rơi ra , cảm giác đau cổ họng rồi đến khắp người , con hổ ấy muốn nôn ra vì lực nén hết nội tạng anh ấy.
-Này ! Có chuyện gì vậy !
Cô gái lại gần anh ta , dùng năng lực sinh mệnh giải trừ cho con hổ nhưng lại bất thành , không thứ gì có thể chữa được công kích linh hồn trừ khi tự lành lại.
-Ọe
Anh ta quay đầu qua hướng khác rồi làm một bãi , khắp nội tạng như bị thứ gì đó ép buộc dày vò.
-Này Wake có chuyện gì vậy !
Cô gái lo sợ nói , vẻ mặt lo cho bạn mình , cô sợ vì sẽ mất đi một đồng đội còn hơn cả tên đang đứng trước bọn họ.
Cô ta cũng gọi thẳng tên Wake đây là lần đầu cô ta làm thế.
-Dư chấn khi chiến đấu với ta
Nếu dư chấn của cô gái là mảnh đất bị nứt thì của chàng trai là thiếu sót linh hồn dẫn đến việc cơ thể tạo ra cảm giác ép đến khó thở.
Cơn đau ngày càng lớn hơn , anh ta từ nôn trở thành ho ra máu , hai dòng nước mắt cũng bị máu thay thế cho , ngón tay thì liên tục bung ra máu . Như thế này là quá lắm rồi nếu tiếp tục nữa thì anh ta sẽ chết.
Bị dày vò , linh hồn bị mất gần hết bây giờ chỉ có Sera mới có thể cứu được anh ta.
-Có cách nào chữa không!
Cô ấy cũng rơi nước mắt khi thấy bạn mình đau khổ . Hai dòng nước mắt chảy trên gương mặt khá trẻ con sẽ làm cho vài người rụng tim thương xót vì nó.
Nhưng với Wake thì chỉ có từ "Đéo"
-Làm thuộc hạ của ta
Lời nói của hắn như đánh sâu vào tâm hồn Phượng Hoàng.
"Đây là cách duy nhất ?"
Cô ta cắn môi quỳ một gối xuống trước mặt Wake cúi người xuống .
Rồi từ đó , trước ánh bình minh một cảnh tượng hùng vĩ ra đời .
-Kính chào chủ nhân.
Nếu đây là cách duy nhất thì cũng phải thực hiện.
Tên hổ bất ngờ gương mặt lem lép máu của anh ta dường như sự đau đớn linh hồn của anh ta gần như biến mất khi thấy phượng hoàng quỳ trước mặt Wake.
"Tại sao..."
Anh ta cũng chỉ nói được hai từ đó , nhưng lời sau thì cũng im lặng .
Cố gắng gượng dạy quên đi sự đau đớn của mình làm theo hành động của Phượng.
-Chào chủa nhân!
Bùm!!!
Cảm xúc của Wake như vừa được nổ ra , hắn nhìn hai tên đó tuy hơi vô cảm nhưng cũng đáng khen cho lòng trung thành của chúng.
Đưa tay lên đầu của con hổ rồi từ trong tay Wake tỏa ra một ánh sáng xanh đen cuốn lấy đầu con mèo.
-[Soul Recovery]
Ánh sáng ấy truyền vào đầu của anh ta , hồi phục từ vết thương cho đến linh hồn , ngay bây giờ con hổ ấy có cảm giác như vừa được sống lại .
-Skill...gì thế này...
Anh ta đổ chút mồ hôi trên người . Phượng hoàng nhìn Wake từ nghi ngờ giờ chuyển sang chút ngưỡng mộ , cô ta không biết sức mạnh của hắn là từ đâu mà có nhưng cô tin chắc rằng làm thuộc hạ của Wake là điều đúng đắn.
-Thưa ngài Wake...thần muốn hỏi câu không biết có được không ?
Cô ta quyết định không tò mò về thân thế hắn nữa mà sẽ hỏi thẳng Wake luôn. Wake nhẹ nhàng gật đầu dù cậu chưa đoán trước câu hỏi đó là gì nhưng có lẽ sẽ không liên quan gì đến tương lai.
-Ngài làm sao để có một sức mạnh lớn như thế này ạ ?
Hắn có chút sự vui vẻ để tay ra đằng sau rồi trả lời.
-Sữa đậu nành Fami gấp đôi canxi
(Lưu ý phần trên không có trong kịch bản =))) kịch bản gốc là "Đoán xem" )
Cô ta cúi đầu xuống như khi nghe câu trả lời của cậu đã tiếp thêm một động lực to lớn cho cô ta .
-Giờ thì ngài hãy làm nghi thức đi ạ !
Bạch hổ nói anh ta cũng chấp nhận Wake làm chủ nhân của mình.
Nhưng mà...
"Hả nghi thức gì ???"
Hắn ta khó hiểu về câu nói của anh ta nên đã thầm thì trong đầu . Sau đó Wake cũng hiểu đôi chút về từ "Nghi thức" đó.
"Sera có nghi thức nhận thuộc hạ không ?"
[Đương nhiên là có thưa ngài chỉ cần thuộc hạ đồng ý hoặc là thuộc hạ tự ý nhận chủ nhân ]
[Nhưng khi họ trở thành thuộc hạ của ngài mỗi người bọn họ sẽ nhận được % sức mạnh của ngài]
[Đại hiền triết] nói tiếp cô ấy đang thể hiện lượng kiến thức rộng lớn của bản thân .
Wake cậu ta đứng suy nghĩ vài giây , nghe có vẻ nhanh nhưng mỗi thời gian cậu tự suy nghĩ ra hàng trăm ý nghĩ tiêu cực.
Giả sử như họ yếu hơn Wake một tí và nhận Wake làm chủ nhân , cậu sẽ ban cho họ % sức mạnh rồi họ trở nên mạnh hơn cậu rồi giết cậu chẳng lẽ đó là một cách tự tử ngu ngốc sao ?
[Họ gây sát thương cho chủ nhân thì sẽ bị phản lại gấp ngàn lần]
Sera nói ra câu sau như cô đã đoán được vấn đề mà Wake đang lo lắng trong đầu .
"Thế bây giờ ta làm như thế nào ?"
Wake lấy lại sự tự tin của mình , cậu đã có cho bản thân quyết định rồi là cậu sẽ thu nhận hai người họ làm thuộc hạ dù gì thì đông người vẫn an toàn hơn một mình , với lại Wake cũng mù tịt về thế giới bên ngoài như thế nào mà .
[Ngài chỉ cần vẽ phù văn lên trên trán hai người họ đợi bọn họ đồng ý là xong , hoặc họ cũng có thể vẽ cho ngài nhận ngài làm chủ nhân ngài mà ngài không cần chấp nhận.]
Wake cũng đã hiểu cái nghi thức đó .
Hắn ta đưa tay lên trán của phượng hoàng với bạch hổ vẽ vài đường nét màu đen , nét vẽ tuy không đẹp nhưng lại nói lên minh chứng cho sức mạnh của Wake trên hai người họ.
Cũng vài phút sau một thông báo hiện lên.
[Chúc mừng Wake đã nhận được Bạch Hổ và Phượng Hoàng làm thuộc hạ]
[Ngài có thể ra lệnh và làm bất cứ gì với thuộc hạ]
Dòng thông báo hiện lên như đang cổ vũ Wake dù cậu chẳng cần nó thông báo làm gì . Nó chỉ cố làm cho Wake cảm thấy chướng mắt thôi.
[Nghi thức tiếp theo là đặt tên ngài có thể đặt tên cho hai người thuộc hạ của ngài sau đó họ sẽ nhận được sức mạnh]
-Tên à...
Wake nhìn vào đôi mắt của hai tên thuộc hạ đầu tiên kia , chúng như đang trong chờ về cái tên này tới mức mà ánh mắt đã trở nên lung linh.
Lập tức trong đầu Wake hiện ra hàng trăm ,hàng ngàn cái tên khác nhau , chúng như muốn cậu lấy nó rồi đặt cho hai tên kia .
-Từ này tên hai ngươi sẽ là...
Wake đã chọn được cái tên mà cậu cảm thấy ưng ý nhất.
-Alan và Mikari
VÙ!!! Khi cái tên được đặt ra , hai người bọn họ bỗng sáng lên , mắt trở nên sáng chói .
% sức mạnh đã được truyền vào cơ thể họ , nhưng cơ thể họ to ra như một trái bom nó có thể nổ bất cứ lúc nào , lúc Wake tiến hóa xong là cậu đã có một luồng sức mạnh khổng lồ nhưng khi cậu làm chủ của bộ giáp và cây kiếm thì sức mạnh đó đã được đột phá , nó tăng lên không ngừng đến hiện tại lõi của cậu vẫn chưa "Tiêu hóa" được hoàn toàn sức mạnh của bộ giáp.
Mắt họ sáng lên cơ thể họ bay lên trên không trung họ gào thét như một tên tù nhân bị tra tấn.
-AHHH!!!
Có lẽ họ khó có thể tiêu hóa % này rồi , họ sắp nổ tung vì không thể nào chống đỡ được nó .
Cơ thể phình ra khi nãy bắt đầu nhồi nhét lại , từng khối cơ ,từng mạch máu , từng miếng thịt . Nó nhồi nhét lại sau đó bọn họ sẽ Nổ Tung.
BÙM!!!!!
Vụ nổ sức mạnh được nổ ra tức khắc , nó lan tỏa hết một phần của khu rừng xóa sổ cả núi lẫn cây.
Wake trực tiếp dính vào vụ nổ đó , sức mạnh của cậu đúng là không phải thứ mà một thần thú có thể sở hữu được.
Có lẽ vậy.
[Vậy ra bọn họ không chịu được à...]
Cô ấy buồn bã vì điều này , sự phát triển của Wake quá là kinh khủng kể từ khi cậu tỉnh dậy thì cô là người đã theo dõi cậu đến bây giờ dù nó chỉ diễn ra vỏn vẹn hai tháng , nếu cậu có đánh với thần thì cũng diệt thần . Nó mạnh đến mức mà khiến hai thần thú thần bảo hộ của khu rừng cũng chết vì vụ nổ.
-Chưa chắc !
Wake cậu đã nói lên , giọng nói bí ẩn , giọng nói chứa đầy sức mạnh của linh hồn và sức mạnh của riêng Wake . Hắn khẳng định rằng là hai con thần thú kia có thể chịu được.
Vụ nổ kết thúc , các cây cối xung quanh không những không bị gì mà chúng còn tươi hẳn lên , mọi khu vực sinh sống xung quanh trở nên tươi mới hơn , nó như là một khu vườn đã được chuẩn bị trước đó vậy .
Có lẽ nó nhờ hệ sinh mệnh của phượng hoàng hay giờ gọi là Mikari nhỉ ? Hệ sinh mệnh của Mikari đã cứu rỗi khu đất chết khi nãy do bộ trang bị của Wake làm khô cằn.
Mọi thứ trở nên tươi đẹp hơn , sẽ rất tiếc nếu Wake lại làm chúng chết lần nữa.
VÙ!!! tiếng gió thổi ra , một màn chắn sức mạnh được tỏa ra hết đại Lâm này , màn chắc ấy là của Mikari cô vừa hoàn thành tiêu hóa sức mạnh Wake ban cho giờ cô sẽ "Hồi sinh cả khu rừng" . Sức mạnh sinh mệnh của Mikari làm cho khu rừng trở lại thời mà nói tràn đầy sức sống nhất , tất cả ma thú , sinh vật hay các bộ tộc sống ở đây gào thét khi cảm ứng được nó.
Mikari bây giờ đã vào hình thái hoàn toàn mới , kế bên cô là Alan con hổ khi nãy đã trở nên trưởng thành (Ở vẻ bề ngoài) hơn , cậu ta là vị thần của gió ở khu rừng ,