Đừng để ý ảnh bìa, nó chỉ làm cho tác có tí động lực thôi :v
_______
Sau giấc ngủ dài, phốc chốc ánh sáng của mặt trời đã lặng xuống để lại màn đêm vô tận.
Kẻ đại diện cho ánh sáng đã di chuyển sang chỗ khác để lại chỗ cho Kẻ thắp sáng bóng tối thống trị màn đêm. Ánh trăng sáng chói đã soi sáng từng góc khuất trong thế giới. Nó muốn nhìn thấu cả mặt đen của thế giới này.
Về mỗi cơn ác mộng về đêm, về sự thật của thế giới mang danh tốt đẹp. Hay, hành tinh xanh được xây dựng bởi giọt máu đỏ thẫm.
Ánh trăng tròn không góc khuất. Có vẻ đêm nay là đêm sáng nhất trong tháng, dù gì thế giới này cũng sắp chuyển sang thời kỳ sang một năm mới. Nó cần có một cái kết thúc tốt đẹp nhất.
Nakila tỉnh dậy, đầu tiên hắn nhìn ra bầu trời trước bằng đôi mắt lạnh giá của mình.
Đôi mắt ấy như muốn so đo với màn đêm về sự lãnh lẽo, hầu như chẳng có chút vị giác gì trong đôi mắt ấy. Vô vị, cùng đám mây không chịu nổi ánh sáng của mặt trăng đến mức xuất hiện ra. Ánh trăng nhìn hắn, hắn nhìn ánh trăng.
Im lặng một hồi, cảm thấy đêm này thật im ắng. Nakila nuốt nước bọt rồi đứng dậy.
"Tối rồi à"
Hắn thở dài. Phải rồi, hắn đã ngủ quá sâu; Song, chẳng có gì đặc biệt trong giấc mơ này. Hoặc hắn ta đã ngủ say đến mức chẳng thể nhớ được gì.
Đến cả tâm trí của mình còn không chịu được sự say mèn này, thì quả thật đây là một giấc ngủ tốt.
Hắn đứng dậy, rời khỏi cái giường của mình với gối, chăn còn hơi rối loạn. Nakila ôm bụng, nhắm mắt tí.
"Giờ này...Chắc họ đã đi ăn trước rồi nhỉ?"
Nakila bước ra khỏi căn phòng diệu kỳ.
Cậu ấy bước xuống từng bước xuống phòng ăn. Bản thân hắn không muốn cảm giác nhưng sự thật rằng hắn đã thấy khá đói rồi. Mùi thơm của đồ ăn đã làm lay động mũi của Nakila.
Rào ~ Rào ~
Tiếng xào đồ ăn của Irene dần dần trở nên cuống hút hơn. Nakila bước xuống.
Hắn nhìn xung quanh quán. Từ trái qua phải, hắn thấy được Vylina với Lily đang ngồi thưởng thức món ăn mình đã gọi, có vẻ như họ đã dậy từ trước.
Kỳ lạ...
Tưởng chừng như quán ăn sẽ trở nên đông nghịt như lần đầu hắn tới nhưng không. Về đêm nay trong quán chỉ có hai người, nếu tính thêm Nakila nữa là ba.
Hắn khá bất ngờ, điều này làm hắn nghĩ đến rằng giờ này đã khá trễ. irene nấu đồ ăn xong, bước ra khỏi phòng bếp nhìn cậu. Cô ta mếu môi.
- Dậy rồi à?
Hắn nhìn cô.
Song Nakila bước tới chỗ của Vylina với Lily. Họ ngưng ăn nhìn cậu.
- Chào buổi tối!
Vylina mở lời trước, Nakila ngồi xuống chiếc ghế gỗ, hắn gác tay lên chỗ dựa ghế của mình, chân này gác lên chân kia. Hắn thở theo từng nhịp nói.
- Lần đầu thấy hai người dậy sớm nhỉ?
- Lần đầu thấy cậu dậy trễ nhỉ?
Vylina nói cùng thanh với Nakila. Tuy tông giọng của hắn có hơi khác với Vylina, giọng hắn trở nên chá nản hơn so với chất giọng hơi vui vẻ của Vylina.
Lily ngồi giữ hai người, cô bé cười thầm. Chẳng hiểu vì sao, đây là lần đầu tiên cô bé thấy chủ nhân của mình đồng thanh cùng với người khác. Cô mong đợi cảm xúc sau đó của Nakila.
Tuy nhiên. Sự mong đợi ấy đã bị phản tác dụng, Nakila im lặng, gương mặt vô cảm thở dài. Còn Vylina, cô đưa một tay lên như biểu hiện sự ngại ngùng của mình.
Quả thật với cô Nakila chỉ là bạn bè nhưng tại sao lúc này cô cảm thấy hơi bối rối như vậy. Nó như rằng bản thân mình bị nắm thóp một cái gì đó, đến mức nghẹn lại khiến bản thân không muốn nói tiếp. Nó có một cảm giác rất lạ lùng, như thứ gì đó đâm chọt vào lưng cô vậy.
Nakila thấy vậy, hắn cơ bản chẳng muốn nói gì tiếp.
- Đây thức ăn của cậu.
Irene đặt đồ ăn xuống bàn, một dĩa bò bít tết đã được cắt ra sẵn, nhìn nó đủ để so sánh với cách trang trí món ăn của một số nhà hàng Michelin hiện nay. cô ra hiệu như đó là món ăn của Nakila.
Hắn nhìn cô cảm giác không đúng lắm. xong mắt hắn đảo vào bếp.
Có một người đàn ông tóc xanh biển nhìn ra ngoài với tâm trạng lo sợ, anh ta tuy không có sắc đẹp lắm. Mắt hơi nhỏ, và hầu như chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ anh ta là một mạo hiểm giả rank không cao lắm. Nhưng có vẻ, anh ta là bạn trai của Irene.
Nakila không nhìn nữa, hắn cầm nĩa lên cắm một miếng. Một hương vị ngọt ngào tràn vào miệng hắn, cùng với đó là chút vị rượu vang. Món thịt này quả thật đối với Irene mà nói là món ngon nhất mà cô có thể làm cùng với chồng mình sau khi nghe Vylina với Lily nói hắn rất sành ăn.
Nhưng đối với Nakila mà nói...
Nó chẳng bằng một góc món ăn Sudas làm. Không phải là quá tệ, nó chỉ đủ để cậu chống đói vào ban đêm này.
Irene mặt đổ mồ hôi lạnh, cô hoảng sợ bầu không gian căng thẳng này nên đã mở lời nói:
- Nếu cậu định hỏi tôi tại sao quán này vắng khách vào ban đêm. Thì đó là do cậu đã dậy quá trễ rồi, đã mười giờ rồi.
Cô ấy, trong khi Nakila vẫn im lặng. Hắn không muốn hỏi gì mà chỉ muốn im lặng cố gắng ăn cho no sau đó lên lại phòng nghiên cứu ma pháp. Hiện tại, sơ đồ ma pháp của thế giới này quá thiếu thốn.
Đến mức skill thuộc tốc độ như [Light Move] lại là skill mạnh nhất hệ Ánh Sáng. Điều đó khiến cho hắn cảm nhận rằng, thế giới này nó có một thứ gì đó thiếu thốn và quá đơn giản trong hệ thống phép thuật.
Hắn phải sáng tạo, phải tạo ra một loại ma pháp nào đó mạnh hơn cả [Light Move] trong thuộc tính Ánh Sáng.
Đến dây Irene lại tiếp tục nói:
- Hai người họ đã chờ anh từ lâu lắm, độ khoảng vài tiếng? Họ chỉ mới bắt đầu ăn từ năm phút trước khi anh xuống.
Nói tới đây. Nakila dừng lại.
Hắn không ăn nữa, thay vào đó lại nhìn hai người đồng hành của mình. Họ đang im ắng một chút như đang cố gắng nói với irene rằng đừng nhắc tới chuyện này.
Cô ấy đang nhắc cậu nên quan tâm tới hai người họ ư?
Nakila cười.
Lần đầu tiên có người dám khuyên hắn như vậy đấy. Cậu ta cảm thấy hơi thú vị một chút.
Hắn nhìn Vylina, ánh mắt nhìn như không muốn bỏ sót một giây nào. Cô cũng nhìn hắn, có cái cảm giác hơi ngượng ngượng một tí nhưng với cô thời gian như dừng lại.
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, như muốn cuốn hút vào khoảng vũ trụ xâu xa màu vàng kim kia. Hưởng ứng những ánh hào quang từ bầu không gian ấy. Một hơi thở từ vũ trụ ấy đủ khiến cô rùng mình.
Vylina như đang thả lòng bản thân mình ở vũ trụ xâu xa. Không phải vì cô đang buông bỏ tất cảm mà là đang hưởng thụ, ánh mắt từ [God Eye] của hắn như đang ăn từng sợi linh hồn của Vylina.
Còn hắn. Hắn chỉ nhìn cô vì cảm thấy rằng mình nên làm thế, lúc này hắn mới thấy rằng. Ánh mắt của cô lúc thông thường là màu trắng, tuy nó không trắng tới mức nhìn như mù, nó có hơi xám xám đủ để nhận biết được đôi mắt ấy. Người thường nhìn vào đôi mắt ấy rất khó có thể biết được cảm xúc của cô, vì nó trong rất vô hồn. Dường như ở thế giới này đôi mắt ấy nó rất vô hồn chỉ sau đôi mắt của những Undead.
Cách để cô ấy biểu hiện cảm xúc là qua từng cơ mặt. Từng cử chỉ của những lông mày, điều đó khiến cô trở thành một người biểu hiện cảm xúc rất tốt. Khác xa với Nakila.
Nếu cô là thiên tài trong lĩnh vực biểu hiện cảm xúc, thì hắn chính là kẻ thất bại trong lĩnh vực ấy.
Lily ngồi giữa hai người. Cô bé thở dài, giống như không gian này trở thành của riêng hai người đó vậy. Irene đã vào phòng bếp từ lâu.
Một cảm xúc khó chịu nảy ra trong lòng cô, cô liếc nhìn Vylina. Phồng má nói.
- Này. Cho em hỏi về giấc mơ của hai người được không?
Để phá tan bầu không khí ấy. Cô bé hỏi một câu có vẻ khá ngớ ngẩn.
Vylina phốc chốc tỉnh lại. Cô nhìn Lily cười trừ.
Xong cô suy nghĩ một hồi, xoa cằm của mình cuối cùng cũng có câu trả lời.
- Giấc mơ của chị à. Hừm, à, đó là được gặp lại gia đình của mình!
- Gia đình của chị?
- Đúng vậy. Gia đình của chị, nơi đó gồm có một người anh với một người bạn.
Cô nói với vẻ vui vẻ. Song tới đây mặt cô tối lại chút như đã nhớ tới một chuyện gì đó đau buồn.
Nó như một ký ức gì đấy khá đau buồn à cô không muốn nhớ đến, đến mức cô sắp khóc. Vylina mếu môi của mình về hai chữ gia đình kia.
- Dù đó chỉ là gia đình nhận nuôi...
Nói tới đây Vylina im lặng một hồi. Lily nhìn cô, cô bé mếu môi.
Kỳ thực cô bé hiểu cảm giác đó, cô bé hiểu được hai chữ "Gia đình" của Vylina. Đó có lẽ là khát vọng của cô nhưng cô đã lỡ tay vụt tắt nó.
Vì bản thân cô bé cũng hiểu về gia đình, nơi đó bao gồm cả gia đình hiện tại và gia đình trong quá khứ của cô bé.
Giống như hiện tại, gia đình của cô bé là Wake. Một người cha, kiêm một người thủ lĩnh. Còn về Sudas, Alan hay một số thuộc hạ của hắn chính là vị thầy, người bảo hộ của mình.
Đơn giản trong thâm tâm cô bé đã xem ngôi làng Undead đấy là nhà, nếu ngôi làng có gặp nguy hiểm thì cô bé sẽ đích thân đi đánh bại sự nguy hiểm ấy.Cho dù có là thần đi chăng nữa.
- Dù gì đó cũng là gia đình của chị mà.
- Ừm, đúng nhỉ!
Lily lập tức an ủi Vylina. Cô cũng vui vẻ trả đáp sự an ủi ấy.
Vylina cười, xong cô cùng Lily nhìn Nakila. Họ đang trong chờ hắn.
Nhưng có vẻ sự trong chờ ấy khá vô dụng, Nakila vẫn âm thầm thưởng thức món ăn của mình. Hắn coi câu hỏi ấy như là một thứ lố bịch, hầu như chẳng có chút hứng thú gì với câu hỏi ấy.
Đơn giản nó chẳng mang cho hắn một sự gì đó, bộ xem kẻ sống hơn ngàn tuổi hắn là trẻ con à?
Hắn nhìn họ trong khi tay cầm chiếc nĩa đã ghim miếng thịt từ lâu. Nakila uống một ngụm nước, thở dài.
- Giấc mơ của ta?
Hắn hỏi lại họ. Vylina với Lily gật đầu lia lịa, sự chờ đợi ấy của họ đã trở lại từ trong tim.
Nakila im lặng một hồi, như hắn đang suy nghĩ trong đầu.
Dù nó lố bịch. Nhưng với cương vị của một vị Chúa Tể, hắn phải trả lời nó một cách thật lòng.
Đến đây, hắn nghĩ.
Giấc mơ là gì?
Liệu đó có phải là khát vọng đến từ sâu trong thâm tâm?
Hoặc.
Đó là thứ mà chính bản thân hắn mong muốn nhất?
Đến đây Nakila bắt đầu trở nên đau đầu hơn. Từng giọt mồ hôi đổ ra trên trán hắn, cơn đau ấy tuy không mạnh nhưng nó mang một vẻ kéo dài như muốn thử thách khả năng chịu đựng của Nakila giống như có một thứ gì đó đang điều khiển bộ não của hắn.
Liệu...đó có phải trở thành Kẻ Mạnh Nhất?
Không gian thoáng chốc im lặng lần nữa. Lily cảm thấy bất ổn nên cô bé mở lời:
- Èmmm...Quả là một giấc mơ tuyệt vời. Em không ngờ chủ nhân lại là một người có ước muốn to lớn đến vậy.
Lily hơi có chút hoảng sợ nói, Vylina nhìn cô có chút thấy khó hiểu.
Cô bé sợ rằng hắn sẽ bị câu hỏi đó làm khó sau đó trở nên tức giận rồi mắng như kiểu "Hỏi gì vậy? Đương nhiên là trở thành vua của thế giới rồi!" Nhưng có vài phần cô bé đã hiểu sai. Nakila không phải kiểu người có khát vọng sở hữu Quyền Lực tới mức đó mà hắn chỉ là kẻ mong muốn có Sức Mạnh.
Cho dù bản thân mình mạnh tới mức không ai biết cũng đủ thỏa mãn hắn rồi. (Mỗi tội thích chọc chó)
Nakila cười trừ. Nhưng trong lòng hắn cảm thấy bị sỉ nhục.
Một câu trả lời đơn giản như vậy mà hắn cũng không nói được ư?
Chỉ cần nói đại thì cũng thỏa mãn câu hỏi của Lily rồi.
Sau một hơi thở dài, hắn đứng dậy bước lên phòng xem như không có chuyện gì xảy ra bỏ lại Vylina với Lily dưới lầu một mình.
Hắn lên căn phòng của mình.
Bước vào bên trong, có vẻ hắn đã quên bật đèn ma pháp nên giờ căn phòng trở nên tăm tối hơn.
Nakila mở cái cửa sổ lớn hướng nhìn ra màu tối của Evrum.
Hắn ngồi ngay cửa sổ. Quên đi chuyện khi nãy, mắt nhìn ánh trăng sáng.
Nhìn "gương mặt tròn" ấy, Nakila hoàn toàn rơi vào vẻ trầm tư của mình. Hơi thở của mình cùng làn gió lạnh cuống hút bay khắp thành phố.
Nhiệt độ đã rơi xuống hơn âm độ, tuy vậy chẳng mang cho hắn một chút cơn lạnh nào. "Vũ Trụ Hoàng Kim" chạm mắt với mặt trăng. Sự trống không của vũ trụ ấy như đang muốn đem cái mặt trăng ấy vào không gian của mình để xóa đi sự cô đơn lạnh lẽo này.
Có thể hắn đang cảm thấy cô đơn, nhưng ai cũng phải có lúc quen với một mình. Hắn đã bầu bạn với một mình rồi nên dường như thấy chuyện này quá quen thuộc. Hắn không thích ở chung hay hành động, chung nhóm với bất kỳ ai.
Sợ rằng họ sẽ phá hoại kế hoạch của hắn. Nên Nakila rất ít khi tin tưởng người khác.
Nakila bước vào tâm thức của mình, hắn bắt đầu sáng tạo ra một loại ma pháp mới. Một loại ma pháp ánh sáng nào đó mạnh mẽ hơn cả [Light Move] đến mức làm cho cả thế giới này chấn động.
Từ tay phải hắn hiện ra một vòng tròn ma pháp, vòng tròn ấy liên tục được điều chỉnh. Thêm, bớt sau đó tắt bật liên tục.
Cứ như các lập trình viên chuyên nghiệp đang thiết kế, vừa chăm chú, vừa sáng tạo. Hắn dường như quên đi không gian ngoài đời thay vào đó đắm chìm vào không gian trong trí não.
Một khoảng trắng trống không. Các vòng tròn ma pháp từ đơn giản đến phức tạp hiện ra để bổ sung cho vòng tròn chính.
[Công phá]
[Phá hủy]
...
Từng vòng tròn đại diện cho từng thứ để tăng, giảm một sức mạnh đang ra đời. Khiến cho vòng tròn chính được hoàn thành một phần. Nó trở thành một mớ hỗn độn phức tạp dù chỉ có một phần, cấu tạo trung tâm hình mặt trời.
Từng "đường dẫn mana", "đường dẫn nguyên tố" được kết nối với nhau có trình tự khác với sự phức tạp của vòng tròn.
Trong không gian ấy. Bỗng chốc trên màn đêm có một tia sáng bạch kim bay qua.
Tưởng chừng nó là sao băng như nó to hơn thế, có lẽ nó ở gần thành Evrum ít nhất vài km nên họ mới có thể nhìn thấy nó.
Đa số thành phần nghĩ đó là sao băng rồi chấp tay cầu nguyện. Sự thật không phải vậy.
Người duy nhất biết được sự thật chỉ một người. Người đó sỡ hữu đôi Thần Nhãn Huyền Thoại.
Nakila.
Anh ta tự tỉnh dậy khỏi tầm thức của mình, đứng trên cái cửa sổ rộng lớn, mắt anh nhìn tia sáng ấy bay về phía Tây Evrum.
- Một con rồng?
_______