- Kia...là Evrum à?
Đôi mắt rực rỡ của Vylina nhìn về phía Thành Phố to lớn. Cảm giác của Vylina như muốn vỡ òa ra, đến mức không cầm cự được nước mắt. Cô nhìn thấy Evrum như nhìn thấy cánh cổng thiên đường, khoảng thời gian cực khổ của nàng chính thức biến mất từ đây.
Mái tóc của cô cực kỳ bù xù, nhưng cô lại không dơ bẩn như một người ở trong hốc. Nhờ [Thần Thủy] của Nakila đã làm cho cô trở nên sạch sẽ hơn. Cô gục xuống, mừng rỡ đến phát khóc.
Đã bao lâu rồi, họ đã trải qua khoảng thời gian bao lâu để có thể đến được nơi đầu tiên của hành trình này.
Kể từ khi rời ngôi làng gạo kia, họ đã mất tận vài ngày để đến được Evrum. Nếu không nhờ Vylina xem bản đồ, có khi họ còn có thể quay lại Jura một lần nữa.
Lúc rời ngôi làng, Nakila cầm bản đồ hắn bước đi theo các chỉ dẫn của Pop trưởng làng. Chẳng biết hắn đi ra sao, trong khi ông ta chỉ một đường thẳng không một ngã rẽ nào. Nhưng cớ sao hắn vẫn lạc cho được.
Lạc từ vào rừng cho đến ra biển. Cho dù có là Sera khuyên bảo, chỉ dẫn, Nakila vẫn cứng đầu không nghe, hắn tự đi theo "Bản năng". Song sau ba ngày, họ đã đến được Evrum.
[Rẽ trái, thưa chủ nhân]
"Ờ, ừm." Rẽ phải
Kể từ lần cứng đầu thứ một trăm của hắn, cô đã "Dỗi" luôn cả Nakila, cô đã im lặng từ đó tới giờ mà không một lời nào. Sau khi Vylina đột nhiên giựt lấy bản đồ của hắn vì đã hết chịu nổi sự khổ cực này, họ đã đến được Evrum trong vòng hai tiếng duy nhất.
Nakila sẽ đi lạc ở những nơi hắn không biết, bù lại hắn sẽ cực kỳ nhớ rõ những nơi mình từng đến, cho dù nơi đó hắn chỉ mới tới đó có một lần. Hắn vẫn sẽ đến đó đúng địa điểm, bởi vậy cuộc hành trình này của hắn không có gì hoàn hảo cả, phải gọi rằng yếu điểm "mù đường" này của hắn đã là khuyết điểm duy nhất cũng như khuyết điểm lớn nhất.
Từ ánh nhìn của ba người họ, chỉ cách Evrum có km. Nhưng nó lại nhìn cực kỳ rõ, bởi cái tường thành cao hai mươi mét để phục vụ cho chiến thuật trên không của họ (Không phải để chống titan). Cái tường thành làm bằng xi măng xám, cùng với những lá cờ xanh của bầu trời, với gần xác viền là những đường lằn màu vàng. Ngay trung tâm lá cờ là biểu tượng của đôi cánh chim tượng trưng cho tự do, sự tiến lên. Trung tâm đôi cánh đẹp phác họa màu vàng là ngọn lửa cùng màu tượng trưng cho sức mạnh.
Lá cờ ấy, từ bản thân của mình nói lên vẻ hùng hồ, nói về sự tiềm năng vô hạn của con người cùng với sự tự do mà thế giới tàn nhẫn này đang khao khát. Lá cờ mang vẻ tượng trưng, nó được vẽ bởi đức vua Daigeos, bất kỳ thành phố nào cũng phải treo lá cờ ấy ngoài cổng thành để chứng minh cho biên giới cũng như tòa lâu đài của nó cũng được treo khắp nơi.
Từ đằng xa chỉ có thể nhìn về bức tường to lớn ấy, nhưng đó là tầm nhìn của Vylina. Còn Nakila thì lại khác hoàn toàn. Hắn dễ dàng nhìn vào sâu bên trong thành phố. Phải nói rằng, một quận của cái thành phố Evrum đó cũng lớn gấp mười lần làng gạo. Cùng với sự hiện đại không thua không kém, ngay trung tâm thành phố còn có một dòng sông lớn chảy ngang qua. Dòng sông ấy là nguồn nước chính của người dân nơi đây, ngay tại dưới dòng sông có các máy lọc nước, để có thể cho người dân uống một nước sạch nhất. Các kỹ sư của Evrum đã mượn kiến trúc của Thần Quốc; Song họ xây lại kiến trúc đó thành một máy lọc nước riêng.
Nó không mang một nét cổ trang nào, ngược lại thành phố ấy lại tuyệt vời nhưng những thành phố của Châu Âu ở thập kỷ XVIII. Người dân cực kỳ đông, các cỗ xe ngựa chạy qua lại trên con đường xám. Thật đẹp đẽ biết bao.
Evrum có tổng dân số là hơn tám mươi triệu người, đây không được coi là bùng nổ dân số vì Nutum lớn gấp vài chục lần Trái Đất. Hơn hết ở đây có hơn ba mươi triệu căn nhà phục vụ cho người dân, đất ở Nutum khá là rộng. Kỳ thực ở đây không hề có chung cư nào, chỉ có các khách sạn. Dân cư ở đây đông vì từ mười hai năm trước các chiến binh thất nghiệp, những người trượt thi kiếm sĩ, các pháp sư nghiệp dư chuyển vào bắt đầu làm nghề Mạo Hiểm Giả.
Thời đó mạo hiểm giả ở Plyto không thịnh hành mấy, cho đến khi Evrum xuất hiện. Thành Phố mang tên "Thành Phố Của Mạo Hiểm Giả". Chủ yếu họ sống ở các khách sạn, hoặc ngủ ở quán bia ở thời điểm đó. Đến khi các nhà nghỉ, khách sạn mọc lên như cây cỏ. Các chiến binh đó mới có chỗ ở.
Ba người họ nhìn một chút. Song Nakila bước đi mà không hề hé một lời. Hắn cảm thấy mình nhìn bức tường đó quá lâu rồi, hắn muốn trải nghiệm thế giới con người ngay lúc này. Hoặc đơn giản hơn hắn chỉ muốn không tốn thời gian ở đây.
- Đợi tôi với! Thưa ngài!!
Lily vội vã đuổi theo, chạy theo Nakila như một đứa trẻ ngây thơ. Mắt cô bé sáng rực lên nhìn tòa thành, phải nói rằng tòa thành ấy còn đẹp hơn cả ngôi làng cô bé ở.
Vylina nhếch môi, cô đi theo hai người ấy. Họ bắt đầu bước đi đến thành phố phát triển kia, nó chỉ có thể mất có vài phút nếu không nghỉ gì. Nhưng chắc họ cũng sẽ không nghỉ đâu, dù chỉ một hơi thôi, vì giờ đây mọi người không còn lạc nữa, họ đã thấy đích đến của mình.
Họ đi nhanh và có vẻ như là sắp chạy trên đoạn đường tràn ngập cỏ xanh ấy. Có những bông hoa đẹp đẽ trải dài làm tăng sắc màu cho con đường. Vì là một khu đồng bằng rộng lớn Ejum nên chẳng hề có hình bóng của cái cây nào ở đoạn họ đi cả. Vylina với Lily tung tăng đi, còn Nakila cũng có một cảm giác háo hức lạ thường.
Hắn không hề biết thứ gì sẽ chờ đợi hắn trong kia, nhưng chắc chắn ở thời điểm hiện tại thì thứ đang chính thức chờ đợi hắn là một nhà tù với cái còng cổ của nô lệ.
Trên đoạn đường tràn ngập cỏ xanh của họ, từ đằng xa, hai bên trái phải đều có đoạn đường đất mòn rộng lớn dùng để cho các cỗ xe ngựa của các nước khác, các thành phố, dân làng khác di chuyển. Do con đường mòn ấy rất lớn, nên nó đường dùng để đi-về luôn.
Vylina mếu môi, trong lòng cô bỗng cảm thấy bất an ở cái thành phố này, nhưng cô chẳng tài nào biết nó là gì. Vốn dĩ, cô chỉ muốn vào thành phố đó rồi bắt đầu công việc mạo hiểm giả để kiếm chút tiền cũng như có thể phiêu lưu khắp thế giới sau khi tạo Thẻ Du Hành. Nhưng các thứu đó quá đơn giản, chẳng phải nó quá thuận lợi sao?
Đây là Plyto. Phải, Vylina đã luôn nhớ lời nói đó. Lời nói có thể dễ dàng làm cô sởn tóc gáy khi cô nhớ lại.
"Kể cả ngươi đấy, tên tóc trắng."
Đôi khi cô ước trí nhớ của mình không tốt, vì cái nào cũng có con dao hai lưỡi của nó. Đôi lúc trí nhớ tốt cho cô một lợi ích nhất định, nhưng cũng không vì thế mà nó cho một phản lợi ích nhất định.
Gương mặt của cô ta tối lại, nụ cười rợn tóc gáy cùng đôi mắt vô cảm. Sự đáng sợ ấy luôn vang vảng trong đầu Vylina. Cô nhớ rõ Vương Quốc Plyto là Vương Quốc của cha ả ta, Celica.
Từ lúc Vylina giật lấy tấm bản đồ của Nakila, cô đã để ý đến từng chi tiết trên bản đồ. Mắt cô liên tục đảo, nhìn từng tên mà không hề chớp nháy một cái. Cô đã dò vương quốc tên Plyto để tránh xa nó ra càng xa càng tốt, đến mức cô đã quên để ý đến vương quốc mà ba người họ ở.
Y thậm chí tối mặt lại, nuốt nước bọt, chảy không biết bao nhiêu mồ hôi lạnh. Sự sợ hãi khi phải đối mặt với một Vương Quốc tăng dần. Sự sợ hãi khi phải đối mặt với kẻ mang danh kẻ mạnh nhất nhân loại.
Nếu nói thật ra thì cô sợ mình bị nói là kẻ nhát gan nhưng đó chẳng phải là cách tốt nhất sao?
"Mong nó không như những gì mình sợ"
Vylina thầm nghĩ, cô cắn móng tay của mình. Mặc trầm tư đến mức quên cả xung quanh, chân thì cứ bước đi đều đều.
Nakila liếc nhìn ra sau, hắn thấy một Vylina bắt đầu biết nghĩ hơn. Hắn không bất ngờ gì, nhưng có vẻ gần đây hắn đã để ý đến cô hơn, kỳ thực cứ mỗi lần hắn cảm thấy trống trải thì hắn phải nhìn về cô thì sự trống trải đó biến mất.
Trong lòng hắn trở nên thanh diệu hơn mặc dù nó đã chết lạnh bởi các sợi xích. Cứ nhìn Vylina thì tâm hắn như đã được đặt trong lò vi sóng, hâm nóng lại chính cảm xúc của bản thân mình từ lạnh trở nên ấm áp hơn. Hắn lắc đầu nhìn về bức tường.
Y hoàn toàn hiểu vấn đề của Vylina nghĩ, nhưng y luôn có mọi cách để tấn công. Thậm chí, Nakila sẵn sàng giết cả một đội quân, chống lại cả vương quốc nếu như bên kia chủ động tấn công trước.
Mà...đến đó thì tính sau vậy.
Một khoảng thời gian sau khi đi. Họ đã đến được cổng của bức tường to lớn ấy. Lily hốc mồm nhìn cánh cửa to lớn, dù cô bé biết cánh cửa để họ vào là cánh cửa nhỏ hơn nhưng cánh cửa lớn cứ là điểm nhấn lớn nhất của toàn thành.
Thế nhưng...Một hàng dài đến hàng trăm người đang trải dài từ cánh cổng duyệt người di cư đến ra hằng xa. Họ được sắp xếp cuối, ngán ngẫm khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Vylina nuốt nước bọt.
"Nếu như theo tình hình này thì đến chiều mình mới vào được mất!"
Cô thầm nghĩ, đương nhiên cô sẽ chịu được tới đó, vì sự kiên nhẫn của cô rất lớn. Nhưng thứ cô bận tâm nhất không phải là thứ gì lạ, tên Nakila này đây.
Làm cách nào để hắn có thể đợi trong khi hắn cực kỳ không thích tốn thời gian vào những thứ hắn không thích?
Vylina đặt tay lên mặt mình. Cô chẳng muốn nghĩ gì lúc này, hắn đi lệch ra khỏi hàng tiến thẳng đến phía bức tường cao hai mươi mét kia.
- Cậu đi đâu đấy!
Vylina bất ngờ, cô thốt lên. Hắn quay mặt lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
- Vào trong.
Lily tung tăng đi theo.
Vylina nhíu mày, cô không ngờ nghĩ rằng hắn lại dám sử dụng cách này. Cách nhanh nhất cũng như hèn nhất.
Nhưng sự uể oải hiện tại đã dẫn dắt cô, cô bắt buộc phải đi theo hắn. Để có thể tìm một nơi nghỉ nhanh nhất, cũng như Vylina đã muốn ngủ trên một chiếc giường thật êm. Cô phải chạy theo hắn.
Cô vô thức đi theo, trong khi bản thân không muốn. Từng nhịp thở của cô xuất phát theo từng nhịp chân.
Họ mong chóng tiếp cận được bức tường khổng lồ, Để có thể nhìn hết bức tường đó phải ngước nhìn lên hết cỡ. Nakila nhìn Lily, Vylina mắt đưa ra hiệu.
Ở đây hắn là người duy nhất có thể một bước nhảy qua bức tường kia, bởi Đạp Khí của hắn. Dù biết cách đi này có hơi hèn hạ, Nakila không quan tâm, thứ anh quan tâm chỉ là vào bên trong thành phố.
Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, anh dò xem có một tên lính nào ở đây không để kịp thời nhanh chóng nhảy qua bức tường. Hắn nhìn sang hai người họ, Nakila biết họ không thể leo qua bức tường trơn trượt này nên phải ẫm họ theo đúng nghĩ đen.
- Nhanh đi.
Khi cảm thấy gần chỗ hắn có hai người lính bao bọc bộ giáp sắt đầy người, Nakila bắt đầu hối hai người kia.
Lily nhanh chóng hiểu, cô bé cúi người xuống sẵn sàng bị vác như một món hành lý.
Vylina nhíu mày lần nữa, cô chỉ cười gượng với gương mặt lại khác ngược hoàn toàn, nó hoàn toàn thể hiện lên sự khó chịu, cô không muốn mình bị đối xử như một món hành lý ở đoạn từ rừng Jura đến Đại Lục Alnas. Cô thà bị bắt còn hơn chịu cảnh nhục nhã này. Giá như cô có thể bay.
Nhưng ở đây cô không thể nào làm trái lại ý định của Nakila được, nó là phương án tốt nhất hiện tại. Vylina tiến lại hắn nhìn lên trên bầu trời không trung kia.
- Hai người tóc trắng, một nam một nữ à?
Từ chỗ hắn có thể nghe thấy tiếng nói của các người lính đó tới gần, hắn có bất chợt khi nghe lời nói đó có phần liên quan đến hắn và Vylina.
Nakila mau chóng định hình lại, cậu cảm thấy một sự khác biệt giữa mình với những người khác. Hắn cảm thấy xung quanh những con người mà hắn gặp trước giờ chỉ có mình hắn với Vylina là mang mái tóc trắng.
"Tóc trắng quả là lựa chọn sai lầm"
Hắn thở dài, nhưng nhờ sợ sai lầm ấy đã giúp hắn trở nên khác biệt với mọi người cũng như trở nên dễ dàng nhận thấy hơn.
- Tôi nghe hai người đó bị truy nã đấy. Thưa sếp Tommy.
Giọng của người lính cao ráo dáng người chuẩn chỉnh nói với một người mập béo lùn khác, hay đúng hơn ông ta tên Tommy sếp của chàng trai ấy. Ông ta có vẻ già hơn anh ta, chàng trai kia tên Carry một tân binh của đội ngũ canh giữ, có phần non nớt hơn.
Lão già Tommy vuốt bộ râu quai nón của mình, tỏ vẻ như mới tiếp nhận thông tin của chàng trai Carry đó.
- Ồ, thế à.
Ông ấy với cậu ta vừa bước đi.
- Tôi nghe tin họ đã đến đây, cách đây vài phú-
Ngay khi sắp dứt câu cuối, trước mặt hai người lính hình bóng của một chàng trai một tay xách cô bé, tay còn lại thì ôm cô gái tóc trắng. Không ai khác là Nakila đang xách Lily với ôm Vylina.
Hắn nhìn hai vị lính, anh mắt lạnh lùng. Song hắn nhếch môi xem thường.
- Đứng lại!!!
Carry mau chóng lấy lại tầm nhìn của mình, anh ta cầm thanh giáo trên tay lao lên.
Nhưng đã quá trễ.
Nakila một bước nhảy qua cả bức tường to lớn, hắn không hề sử dụng Đạp Khí đó hoàn toàn chỉ là nhảy chay.
Cú nhảy đó của hắn làm lão già Tommy bất ngờ.
- Sức mạnh vật lý này...
Ông ấy vẫn vuốt bộ râu của mình như thế, mắt liếc chàng tân binh Carry.
Xong ông cười khoái chí, cảm thấy bản thân như vừa trúng số. Sự vui mừng ấy làm dịu đi sự nghiêm túc trên vai của ông, Tommy trở nên thoải mái hơn bao giờ hết.
Giờ trong đầu ông chỉ muốn nốc vài cốc bia để có thể thể hiện lên sự vui mừng ấy. Ông đã tìm ra thứ mình, không, thứ mà cả thành phố muốn.
- Ngài Tommy, chúng ta cần báo cho công chú-
Carry mong chóng chạy lại, anh ta toát cả mồ hôi trên mặt để lộ ra sự lo lắng, hối hả.
Vị lính già kia phẩy tay, miệng cười khẽ đáp:
- Không, không cần đâu Carry.
Carry cảm thấy kỳ lạ, anh ta khó hiểu gãi đầu. Mắt hoài nghi nhìn Tommy, anh nuốt nước bọt.
Tommy là vị lính nghiện rượu, vợ con ông ta đã mất trong một tai nạn khủng bố năm năm trước. Kể từ đó ông trở thành một con sâu rượu đích thực, bây giờ Carry chưa bao giờ thấy Tommy trở nên nghiêm túc, vui vẻ như lúc này.
- Tại sao vậy?
Carry hỏi, Tommy vẫn vuốt bộ râu ấy. Miệng cười phấn khích, sự vui mừng của ông ngày càng trở nên trở nên to lớn hơn trong tâm.
Tommy thở dài, ông cảm thấy đáng thương cho vị tân binh này.
- Rồi cậu sẽ biết thôi, họ là niềm hy vọng của thành phố đấy.
_____