Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bắt đầu ngày mới bằng cú vươn vai. Raito, là tôi đây đang chán nản ngồi trên giường để suy nghĩ đến việc mình nên làm gì tiếp theo. Sau cái trận chiến trên biển hôm qua thì tôi chẳng muốn nhìn thấy biển trong vòng tuần tiếp theo, vì tôi cảm thấy nó sẽ làm tôi nhớ lại cái lúc mà tôi sắp chết nếu như sức mạnh không hồi phục kịp.
Nói chung thì đến đâu hay đến đó vậy, giờ thì đi tìm mấy nơi vui vui để quẩy nào. Nghĩ thế rồi tôi đứng lên và thay bộ đồ có áo sơ mi màu trắng cùng với cái quần bò màu nâu đen và tất nhiên là cái áo của Segawa là không thể thiếu rồi. Tôi rời khỏi nhà trọ sau khi trả lại chìa khoá phòng cho người chủ nhà trọ.
Đi trên đường thì cũng có tùm lum thứ hay ho để ăn nên tôi quyết định tấp vào các quầy đồ ăn và ăn cho đã đời thì thôi. Ừ thì có nhóm người thấy tôi có tiền nên chơi trò đụng trúng rồi ăn vạ. Cơ mà làm như tôi để cho hắn đụng được vào người tôi ấy. Tôi di chuyển nhanh hơn tên chuẩn bị đụng tôi và đi ra sau lưng hắn rồi cứ tiếp tục đi trong khi hắn tiếp tục trò lộn mèo của chính mình. Cơ mà tôi muốn rời đi êm thắm cũng không được, lũ đồng bọn thấy tôi thì bọn chúng liền nắm lấy vai trái của tôi từ đằng sau và sủa.
"Nè nè anh trai, anh đi đụng trúng người ta mà còn giả vờ làm ngơ à ? Móc tiền ra bồi thường đi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết êm thắm đấy. "(Thằng não tàn )
"Đúng đấy, phải bồi thường thuốc men vài trăm ngàn Zeld chứ. "(Thằng não tàn )
"Haizzz, tôi nhìn thấy rõ ràng là hắn tự té mà. Trong khi tôi đứng đây và hắn ngã ở đó, bộ mấy người thấy hợp lí với cái tình tiết đó chắc. Nếu muốn ăn vạ thì nên tìm người cùng đẳng cấp mà làm nhé. "Tôi nói khi chỉ lại vị trí giữa tôi và tên bị ngã.
"Đừng có sủa dơ, nói chung là ngươi phải đền tiền cho bọn ta. Không thì đừng trách bọn ta không khách khí. "Thằng não tàn đó nói khi dơ nắm đấm lên với tôi.
"Mấy ngươi tưởng có thể đụng đến ta hả, thích thì cứ nhích vào đây. Ta éo ngán tụi bay đâu. " Tôi vừa nói vừa đưa tay về phía trước và ngoắc ngoắc.
"Nếu ngươi đã nói thế thì đừng trách bọn ta không khách sáo. Anh em đâu, lên xử đẹp nó cho ta. "Thằng não tàn cầm đầu sủa.
Nói rồi bọn nó lao vào chuẩn bị đánh tôi, còn tôi thì cứ đứng im và để cho bọn nó đánh... Làm như tôi sẽ làm vậy ấy, thằng cầm đầu dơ nắm đấm vào mặt tôi. Tôi dơ tay ra đỡ nắm đấm đó rồi bẻ nắm đấm của hắn chật khớp giống như Lý Tiểu Long đỡ đòn trong phim thi đấu vậy đấy. Bẻ khớp xong thì tôi gạt chân hắn và hắn té sml ra phía sau tôi và bất tỉnh. Mấy tên đồng bọn thấy vậy cũng bắt đầu đề phòng với tôi và móc 'hàng nguội' ra chơi. Một thằng định đâm dao theo kiểu đấu kiếm vào người tôi thì tôi chụp lấy lưỡi dao bằng hai ngón tay và bẻ nó gãy một cách nhanh chóng. Rồi tôi còn bồi thêm một cú đấm vào bụng hắn làm cho hắn bất tỉnh kế bên thằng não tàn kia.
"Tên này mạnh quá, chúng ta nên làm gì đây anh ? "Tên cầm kiếm quay sang hỏi tên còn lại.
"Trong tình thế này thì... "Tên cuối cùng liếc hai tên kia rồi nói.
"ực... "Tên cầm kiếm im lặng chờ câu trả lời, tôi cũng đứng chờ chung cho vui.
"Chúng ta nên tẩu vi là thượng sách. "Vừa dứt lời thì hắn đã chạy bán mạng về hướng ngược lại với tôi.
"Anh, anh, đợi em với. "Tên cầm kiếm thấy thế thì cũng lật đật chạy theo sau, tôi không có thù dai đâu. Tôi chỉ dùng viên đá và ném về phía bọn chúng trong khi nhắm vào chân của chúng thôi. Thế là đứa nó té sml và lăn mấy vòng trên đất, tôi vỗ tay vào nhau như phủi bụi rồi tiếp tục đi trên con đường của mình.
Đi trên đường thì tôi cứ nghe mọi người bàn tán về việc W Driver bị lấy cắp hay bay đi tùm lum thứ. Cơ mà cái đó vốn dĩ là của tôi nên không hẳn là tôi lấy cắp, về phần bay đi thì tôi không phủ nhận vì tôi nhận được nó khi nó bay từ trời đến vị trí của tôi. Và nguyên buổi sáng tôi cứ đi bộ qua các con phố mà không để ý mình đi đâu cả.
___________________________________
POV Skur
Tôi là Skur, là một thám tử, cũng như là một học sinh ở học viện quân sự Zeldris. Ngoại hình của tôi cũng bình thường với mái tóc màu vàng nhạt, cao khoảng m với thân hình cân đối, nói chung là tôi rất ư là bình thường. Tôi hiện đang ở cấp binh nhì trong trường. Phải đấy, tôi là cấp thấp nhất, cơ mà do tôi không có hứng thú gì với cái trường này nên tôi thường xuyên cúp học rồi bỏ thi tăng cấp nên tôi vẫn chưa tăng lên được cấp nào sau năm tôi lên cấp binh nhì. Tôi đang mặc đồng phục ở trường của mình và đi qua những nơi quen thuộc để tìm kiếm một việc gì đó có thể khiến tôi phát huy thế mạnh của tôi. (Tác: nó là thám tử mà, nên thế mạnh của nó là đầu óc. Nói chung là muốn kiếm vụ án như thần chết Conan của chúng ta.)
(Minh họa cho Skur với bộ đồng phục quân sự luôn nha.)
Nói là thám tử cho oai vậy thôi chứ tôi chỉ làm vài việc lặt vặt như tìm thú cưng, tìm đồ bị mất, vân vân và mây mây. Nhưng hôm nay tôi thấy được một chuyện cực kì hay ho, đó là một chàng trai tóc bạch kim mặc áo khoác đen có cách di chuyển hết sức phi thường khi mà có thể tránh được tên ăn vạ có tiếng trong khu này cũng như có thể hạ đo ván lũ đồng bọn chỉ với vài cú đấm.
Tôi nghĩ cậu ta có xuất thân không đơn giản nên quyết định bám theo cậu ta. Tôi không biết cậu ta đi đâu nhưng mỗi khi gặp quầy hàng là cậu ta lại mua vài món ăn và vừa đi vừa ăn. Nhưng tôi nhớ là nếu cứ tiếp tục đi như thế này thì sẽ tới được trường quân sự của tôi. Không lẽ cậu ta muốn đăng kí nhập học à.
Khi cậu ta đến trước cổng trường thì liền dừng lại và nhìn xung quanh như đang xem xét gì đó. Tôi cũng lẩn sát vào để cậu ta không thấy. Không biết tôi có nên xuất hiện và kết bạn với cậu ta không nhỉ. Trong khi đang suy nghĩ như thế thì tôi nhìn lại lần nữa thì tôi không thấy cậu ta đâu, tôi liền chạy lại chỗ cậu ta đứng lúc nãy rồi nhìn xung quanh.
___________chuyển cảnh___________
POV Raito
Do tôi cảm thấy rằng mình đang bị theo dõi rồi nên tôi cứ đi lòng vòng xung quanh mà không có hướng đi chính xác để xem người có ý định gì với tôi không. Do không có sát khí nên tôi nghĩ người này không phải người xấu. Đi đến một nơi mà tôi nghĩ rằng đây là trường học, tôi liền ngó ngang ngó dọc để cái người theo dõi kia theo tâm lí mà núp đi. Sau khi chắc chắn người đó không thấy tôi nữa, tôi dùng để rời khỏi vị trí đó. Và quả nhiên không sai, người đó liền lộ mặt và chạy đến chỗ tôi vừa đứng và ngó nghiêng xung quanh với lí do mà tôi nghĩ chắc là để tìm tôi. Tôi nhẹ nhàng đáp xuống sau lưng của cậu ta và nói.
"Cậu định làm gì mà theo dõi tôi từ sáng đến giờ thế ? "Tôi hỏi với giọng nhẹ nhàng truyền cảm đến nỗi khiến cậu ta run người theo bản năng. Điều tiếp theo là cậu ta quay người lại và nở khuôn mặt ngạc nhiên vì tôi đứng đây.
"Cậu không cần phải ngạc nhiên như thế, tôi có nhiều kĩ năng để che dấu bản thân cũng như làm mình biến mất. Vậy, trở lại với câu hỏi lúc nãy, cậu theo dõi tôi làm gì ? "Tôi để lộ cặp mắt diều hâu của mình khi hỏi cậu ta.
"Ơ... Tôi... Tôi... Tôi không có ý gì xấu đâu. Xin hãy tin tôi. "Cậu ta vừa lắp bắp nói vừa khua tay tùm lum.
"Thì tôi chỉ hỏi cậu đi theo tôi làm gì thôi mà. Làm gì mà cậu sợ sệt như sắp chết đến nơi thế. "Tôi lờ đờ nói với giọng chán nản.
"À... Tôi... Tôi... Chỉ là do thấy cậu rất mạnh nên muốn đi theo xem cậu học trường nào thôi. "Cậu ta cố bình tĩnh trả lời tôi.
"Đi học à.... Ở đây có nhiều trường lắm hay sao mà cậu hỏi tôi như thế. Tôi tưởng ở thế giới... à ở thành phố này chỉ có trường này thôi chứ. "Tôi nói vừa chỉ ngón cái vào cái trường đang ở kế bên.
"Ể... À ừ thì... Ahaha... "Cậu ta cười một cách gượng gạo rồi liếc chỗ khác, nhìn giống thằng điên.
"Ừ, tôi đến đây để xin nhập học, cậu giúp tôi chứ. "Tôi nghĩ nhập học cũng là ý hay.
"Tất nhiên rồi, vậy thì đi thôi. Nhân tiện thì mình là Skur, còn cậu ? "Cậu ta hăng hái mở lời rồi đưa tay ra trước.
"Tôi là Raito, hân hạnh. "Tôi trả lời rồi cũng dơ tay ra để bắt tay cậu ta.
Rồi bọn tôi cùng đi với nhau đến chỗ cổng trường. Trước cổng thì tất nhiên cũng có lính canh rồi, vì đây là trường quân sự mà. Do Skur mặc đồng phục của trường nên họ dễ dàng cho bọn tôi đi qua mà không gây khó dễ.
Do tôi chưa chính thức là học sinh nên Skur đưa tôi đến phòng hiệu trưởng để đăng kí nhập học. Công nhận cậu ta cũng rảnh rỗi lắm mới hướng dẫn tôi từng li từng tí thế này. Trong trường thì tỉ lệ nam nữ là :, tức là một lớp có đứa nam thì mới có nổi đứa nữ đấy... Tỉ lệ thật đáng sợ... Cũng may là tôi có đủ vợ rồi chứ không thôi chắc tôi sẽ cảm thấy buồn chán đến chết mất.
Cơ mà chuyện làm tôi bị nguyên một trường căm thù đó là khi tôi đi qua hành lang nào có lớp học là lũ con gái lại hò reo các kiểu. Những ánh nhìn hâm mộ, thèm thuồng từ bọn con gái đến ánh nhìn trừng trừng đầy sát khí đến những cái liếc xéo hình viên đạn đều có cả. Tôi chỉ muốn nhanh chóng đến được phòng hiệu trưởng thôi.
Cơ mà không hiểu tại sao mà trường nào cũng để phòng hiệu trưởng ở tầng cao nhất thế chứ. Mà còn xây cầu thang ở mỗi tầng mỗi vị trí nữa làm cho bản mặt của tôi và Skur được toàn bộ học sinh cao trung thấy hết, chắc sắp tới sẽ có biến lớn lắm đây. Cuối cùng thì tôi cũng đến được phòng hiệu trưởng rồi, thật mệt mỏi. Khi tôi vừa mở cửa ra thì tôi thấy ở đó là...
___________________________________
Tác: chương này đến đây là hết rồi, nếu thấy truyện hay thì nhớ bấm nút để bình chọn cho chương truyện của tác nha. Dù thấy không hay nhưng mà dành 'tem' hay là cmt thì cũng nhớ ấn cho truyện nha.