Hồi phục, đó là ma thuật của tôi.
Nhờ nó mà tôi đã hiểu được quy tắc của thế giới này. Trong thế giới này khả năng của một con kiến đã được có từ khi nó mới sinh ra và được thừa hưởng dưới dạng kinh nghiệm. Chỉ một kỹ năng của nó thăng hoa cũng có thể làm nó vượt ra khỏi những quy tắc thông thường.
Ví dụ nếu tôi dùng thấu thị tôi có thể thấy rằng năng khiếu của cha tôi là hạng B và kỹ năng dùng thương nằm ở lv III còn của Jörg thì cũng hạng B nhưng kỹ năng dùng thương lại ở lv I.
Năng khiếu được chia theo hạng S,A,B,C,D,E,F, người bình thường sẽ có hạng D. Có năng khiếu hạng B khiến bạn trở thành một thiên tài về lĩnh vực đó. Nếu năng khiếu hạng D thì có khả năng sở hữu kĩ năng nếu luyện tập sau 10 năm trong khi hạng B chỉ cần 1 năm là có thể thuần thục nó. Cả cha và con cùng có kĩ năng thương thuật thì đó là sự thừa hưởng từ huyết thống của nhà Arnold.
Và dĩ nhiên năng khiếu thương thuật của tôi là hạng F, hạng thấp nhất và tôi còn chưa làm chủ được nó. Giờ thì tôi đã hiểu tốc độ và sức mạnh từ cây thương Jörg là từ năng khiếu đó.
Chỉ vì năng khiếu đó mà Jörg có thể vượt qua được 10 năm ròng tập luyện của tôi. Không phải như vậy là quá bất công sao? Vậy những năm tháng đó tôi tập luyện để làm gì? Dù cho tôi có giỏi đến đâu tôi cũng sẽ bị lu mờ bởi năng khiếu đó. Hơn nữa năng khiếu của Jörg là hạng B, kỹ năng dùng thương của nó sẽ không ngừng phát triển từ lv I tới lv III. Mặc khác thì tôi lại không có hi vọng gì về việc phát triển thương thuật hơn nữa.
“Tina em sẽ làm gì nếu em biết mọi việc em đã làm không có nghĩa lý gì cả và em không thể làm gì về điều đó.”
Tôi hỏi Tina khi đang ôm em ấy.
“Nếu là em thì em sẽ cố gắng hơn nữa, nỗ lực hơn nữa và nếu còn không được thì em sẽ tìm một cách khác. Cố gắng không phải là mục đích mà là phương pháp.”
“Vậy à cố gắng hơn và tìm một cách khác à...”
Tại sao tôi lại tập luyện thương thuật? Bởi vì thương thuật là biểu tượng của nhà Arnold và là con trai trưởng, tôi muốn thành công nó? Hay vì cha tôi nói vậy? Không, những điều đó là không đúng.
Tôi muốn là người làm bánh ngọt ngon nhất thế giới và để làm việc đó, tôi phải thành công trong buổi lễ. Thương thuật chỉ là cách tôi dùng để đạt được nó.
Nếu cách duy nhất thành công là nhờ vào võ thuật thì tôi có thể bỏ đi thương thuật.
“Cảm ơn Tina... anh đã thấy được tia hi vọng rồi... và xin lỗi vì đã ôm em một cách bất ngờ như vậy.”
Tôi thả lỏng và buông Tina ra. Tina có vẻ tiếc nuối khi tôi làm vậy.
“Anh không có gì để phải xin lỗi cả, em thấy vui vì anh đã ôm em như vậy. Và khi thấy Kurt-sama gục ngã em càng yêu anh thêm. Hãy cứ bày tỏ với em như vậy.”
Tina đứng dậy khi đang nói với khuôn mặt đỏ bừng. Tôi đã trở về với con người thường ngày của mình. Tôi nhẹ nhàng xoa đầu em ấy.
“Nhờ vào Tina mà anh đã thấy được tia hi vọng rồi.”
Tôi sẽ không bao giờ giao ngôi làng tôi cất công dựng nên và Tina cho Jörg. Tôi nhắm mắt và suy nghĩ: Tài năng của tôi là gì? Tôi còn thứ gì để chiến đấu ngoài thương.
Tôi nhận được câu trả lời ngay lập tức nhờ vào khả năng thấu thị. Tôi có một năng khiếu hạng S.
“Nhưng liệu có kịp?”
Thắng Jörg bằng cách phát triển năng khiếu là một chuyện dễ dàng nhưng nó cũng có những vấn đề riêng. Trong buổi lễ, vũ khí không thể được thiết kế để dành chiến thắng và nếu tôi không dùng thương, biểu tượng của nhà Arnold, thì đó có thể gọi là chiến thắng?
Và còn vấn đề khác đó là thời gian. Tôi chỉ còn 1 tuần để tập luyện vũ khí khác ngoài thương. Dù là với năng khiếu hạng S vẫn phải mất 1 tháng để có thể sử dụng các kĩ năng thuần thục.
Một vấn đề khác nữa, đó là cảm xúc của tôi. Tôi không muốn bỏ đi 10 năm tập luyện nhưng cũng không muốn sử dụng các kỹ năng vô dụng đó. Trí óc tôi rơi vào điểm không không đáy.
“Kurt-sama về thôi, ở đây, anh chỉ làm mình thêm đau khổ.”
Tina cầm lấy tay tôi. Từ bàn tay nhỏ bé ấy, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của em ấy.
“Em nói đúng, chúng ta về làng thôi.”
Tôi phải bảo vệ hơi ấm này dù cho phải vứt bỏ thứ gì đi nữa. Tôi nhất định phải thắng.
Sử dụng thấu thị, tôi suy nghĩ trong tuyệt vọng. Và tôi đã thấy được cách mà tôi có thể dùng. Đó là cách để tăng kinh nghiệm cho kỹ năng phù hợp. Nhưng chỉ làm vậy vẫn chưa đủ. Có cách nào khác không? Phải có thứ gì đó chứ. Tôi phải nghĩ ra cách để dồn 1 tháng tập luyện vào 1 tuần.
Vào khoảnh khắc đó tôi nhận ra được 1 kỹ năng mà tôi có.
[Mong muốn của kẻ ngốc]
Khi tôi hiểu thế giới này tôi hiểu được tất cả.
[Mong muốn của kẻ ngốc]: Sự ngoan cố của một kẻ không có năng khiếu, biến điều không thể thành có thể.
Yêu cầu: Tập luyện một năng khiếu hạng F mỗi ngày trong hơn 10 năm.
Hiệu ứng: Các kỹ năng sử dụng được tăng thêm 1 hạng.
“... Ha ha vậy cuối cùng việc tập thương cũng không hoàn toàn là vô nghĩa.”
Nếu một người không có năng lực nhưng vẫn tiếp tục nỗ lực, thì người đó thế nào cũng sẽ biết cách làm nó. Không phải đây là một kỹ năng rất thích hợp với tôi sao. Tôi là người duy nhất có vượt qua hạng S. Nếu tôi bỏ 1 ngày tập luyện có thể tôi đã không có được kỹ năng này. Đây là nhờ vào sự ngoan cố và cứng đầu của tôi.
Thứ tôi có được từ việc luyện thương không phải là kỹ năng mà là một thứ khác thứ mà Jörg không thể nào có được. Đó là các nguyên tắc võ thuật, cách di chuyển và thở. Tôi đã học được chúng thông qua việc luyện thương.
Tôi cầm lấy cây thương. Cảm ơn vì 10 năm qua. Bây giờ tôi phải tiếp tục cất bước thôi.
“Đi thôi Tina, anh thấy ổn hơn rồi.”
“Vâng, Kurt-sama, chúng ta đi về làng thôi.”
Sau đó chúng tôi nắm tay nhau bước đi.
Khi tôi đến chỗ chuồng ngựa thì Jörg đã có mặt sẵn ở đó với cây thương và hai tên hầu cận của nó.
“Anh trai, anh lâu quá đấy, anh cả gan bắt em đợi à.”
“Ta không nhớ là có việc với ngươi.”
“Nhưng em thì có. Anh biết không, em đã suy nghĩ về nhiều thứ. Và em nghĩ rằng nên trừng phạt người anh không công bằng của mình. Một hình phạt vì khiến em phải xấu hổ khi thắng vì anh phạm lỗi. Thật ra thì em không thể chịu được rằng anh có ý nghĩ là anh có thể thắng được em vì vậy em phải cho anh biết vị trí của mình là ở đâu.”
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì.”
“Sao anh không đưa con nhỏ đó đây, con nhỏ đó sẽ làm tâm trạng của em tốt hơn và anh nên về làng một mình.”
“Ta từ chối.”
“Này anh trai, anh nghĩ anh có thể phản đối em sao. Sau trận đấu hôm nay chắc chắn em sẽ là người thừa hưởng tước vị. Nếu anh không thích thì được em sẽ dùng vũ lực để cướp nó đi vậy, dù gì như vậy cũng vui hơn.”
Jörg đưa cây thương lên và chỉ đầu thương vào tôi.
“Ôi, anh trai yếu đuối của em, đừng cố làm em nổi giận, nếu không anh sẽ hối tiếc đấy.
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Này Jörg, nãy giờ ta đã suy nghĩ. Ngươi đang hiểu lầm thứ gì à?”
Từ trước đến giờ tôi chỉ luôn nghĩ nó là một kẻ đáng ghét, nhưng bây giờ nó dám động đến những thứ quan trọng của tôi.
“Cái gì? Dù cho anh có đưa ra bộ mặt đó thì anh nghĩ em sẽ sợ sao, anh trai.” Jörg lùi một bước và nói.
“Đừng nói với ta là ngươi nghĩ ngươi mạnh hơn ta đấy.”
Với câu hỏi đó, Jörg và hai tên người hầu của nó bật cười.
“Ahahaaha anh làm em buồn cười quá đấy. Đã bao giờ anh thắng được em chưa nhỉ?”
Tôi hiểu rồi nó chỉ là một tên ngốc.
“Jörg, chuẩn bị chiến đấu đi.”
“Heh.”
“Ta nói là chuẩn bị chiến đấu đi.”
Cảm nhận được sát khí của tôi, Jörg nâng cây thương lên. Vào khoảnh khắc đó tôi đưa mana vào cơ thể và phóng về phía trước. Mặt đất bị xé toạc, dấu chân tôi hằng lên trên mặt đất. Và tôi phóng về trước.
Theo phản xạ, Jörg đưa thương lên đỡ. Tôi dùng hết sức hất bay nó và Jörg cũng bay theo nó. Lực của đòn đó mạnh đến mức khiến cho nó đập mạnh vào bức tường đá.
“Gah.”
“Vì ngươi đã hiểu nhầm thứ gì đó nên để ta nói cho ngươi biết. Ngươi rất yếu, ngươi chỉ hơn ta về thương thuật thôi. Ngươi thật sự nghĩ ngươi, một kẻ không sử dụng được mana có thể mạnh hơn ta ư.”
Tôi bước tới chỗ Jörg người đang có vẻ rất đau đớn vì đã bị đập mạnh vào tường.
“Sao anh lại giận quá vậy, đó chỉ là một trò đùa thôi mà, anh trai.”
Trong trận đấu trước mặt cha, tôi không thể sử dụng mana vì vậy Jörg có thể thắng tôi. Nếu không có luật đó tôi sẽ không bao giờ thua Jörg được.
“Ngươi làm cho người con gái yêu quý của ta hoảng sợ chỉ vì một trò đùa ư.”
Tôi quỳ một chân để ngang tầm mắt của nó, một tay thì nắm lấy tóc nó và ghim tay phải của nó xuống. Và tung đấm. Tôi nghe thứ gì đó vỡ vụng.
“.... Anh trai...aaa.”
Đòn đầu tiên tôi nhắm vào cằm trái của nó và nắm đấm khiến nó đập vào tường đá. Jörg quá sợ hãi đến nỗi nó đã tè ra quần.
“Với ta, mọi thứ sẽ ổn nếu ngươi chỉ động tới ta. Vì ngươi là người phù hợp nhất cho chức vị lãnh chúa. Ta không muốn có xích mích gì giữa một trưởng làng và lãnh chúa.”
“Vâng, anh trai, em sẽ là lãnh chúa vì vậy anh không nên phản đối em.”
Điều nó nói khiến tôi khó chịu đến mức tôi tung thêm một đòn nữa vào bên phải cằm nó.
“Ngươi có biết bao nhiêu lần ta nghĩ đến chuyện giết ngươi không? Nhiều hơn ngươi có thể đếm đấy. Nếu ta không bận tâm đến các vấn đề thì ta đã giết ngươi rồi trở thành lãnh chúa. Nếu ta muốn, ta đã giết ngươi rồi.”
Điều đó đã đi qua đầu tôi rất nhiều lần. Làm vậy còn có khi dễ hơn là nướng một cái bánh.
“Nhưng ta vẫn giữ được cái đầu lạnh và việc giết ngươi là trái với đạo đức, với lại ta muốn một cuộc đấu công bằng. Ngươi có hiểu là ngươi được sống chỉ vì ta cho ngươi làm thế không. Nếu ta tức giận cái mạng ngươi đã không còn từ lâu rồi. Ngươi nên mừng vì ngươi có một người anh tốt bụng như ta. Nhưng thứ gì cũng có giới hạn của nó. Tiếc là ngươi lại không biết điều đó.”
“Tha thứ cho em, anh trai, đó là lỗi của em, vì vậy đừng giết em được không.”
Nước mắt Jörg chảy dài. Khi thấy điều đó, tôi cũng bình tĩnh lại một chút.
“Ngươi có biết tại sao đây là lần đầu tiên ta nói những chuyện này với ngươi không?”
“Bởi vì em động vào người quý giá của anh.”
“Đó cũng là một trong những lý do nhưng thật ra còn lý do khác. Đó là vì nếu ta chiến đấu bình thường ở buổi lễ ta vẫn thắng. Vì vậy ta không cần lý do để nói chuyện này với ngươi. Đây là lời khiêu chiến của ta. Ta sẽ đánh bại ngươi một cách công bằng ở buổi lễ.”
Đó là những điều tôi muốn nói.
“Tina, đi thôi.”
“Dạ vâng, Kurt-sama.”
Tôi và Tina trèo lên ngựa, tôi vòng tay ôm em ấy lại như bình thường.
“Xin lỗi đã làm em sợ.”
“Không, em ổn mà. Thật ra thì hôm nay anh trông rất ngầu, Kurt-sama.”
Em ấy mặt đỏ ửng, thấp giọng trả lời tôi. Có vẽ như em ấy đã không sợ hãi lắm. Thấy vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó thúc ngựa rời đi.