“Đồ ngọt, đồ ngọt, những món đồ ngọt thật ngon.”
Tina xoay vòng khi cầm chiếc đĩa chất đầy bánh quy đặt lên bàn. Lúc này trên bàn có hai cốc gỗ đầy nước, một chồng bánh quy trên đĩa và salad giữa một số loài rau dại, thịt bò khô và sốt quả óc chó. Vì đây là một ngôi làng nghèo nên chúng tôi không thể ăn bánh quy như là món tráng miệng được mà nó sẽ là món ăn chính thay cho bánh mì. Tôi nhìn Tina, người đang vô cùng vui vẻ. Và phải nói là nhìn em ấy thôi cũng khiến tôi rất hạnh phúc.
“Tới lúc rồi, Kurt-sama.”
“Ừm, ăn thôi.”
Tina và tôi ngồi cạnh nhau. Chúng tôi đã phải trải qua cả một quá trình để được như thế này. Khi còn ở ngôi làng chính chúng tôi không thể ngồi ăn cùng nhau như thế này. Chủ nhân ăn với chủ nhân và người hầu phải ăn với người hầu.
Lúc đầu khi tôi mời em ấy ăn chung một bàn em ấy đã phàn nàn với tôi về việc đó, không thể nào có chuyện một người hầu ngồi chung bàn với chủ nhận được. Phải mất ba tháng tôi mới thuyết phục được em ấy ngồi ăn chung với mình.
Từ đó chúng tôi luôn ngồi ăn với nhau theo cách đối diện nhau. Nhưng một ngày với một khuôn đỏ hết lên vì ngượng, em ấy hỏi tôi rằng em ấy có thể ngồi cạnh tôi khi ăn không. Với chất giọng ngọt ngào, em ấy nói rằng theo cách đó em ấy có thể cảm nhận tôi gần gũi hơn. Thật sự theo cách này tôi có thể cảm thấy gần gũi với em ấy hơn.
“Có chuyện gì sao, Kurt-sama?”
Tina gọi tôi, người đang thẫn thờ quên nói lời cầu nguyện trước bữa ăn dù một khoảng thời gian đã trôi qua. Dáng người nhỏ nhắn xinh xinh của Tina khi ngồi cạnh tôi và nhìn lên thật là quá dễ thương đi.
“Không có gì đâu anh chỉ nhớ lại vài kỉ niệm thôi.”
Tôi chấp tay lại trước ngực.
“Chúng tôi cảm ơn khu rừng và chúa vì tất cả thức ăn mà chúng tôi có được hôm nay.”
Tina bắt trước tôi và cầu nguyện. Việc này bắt nguồn từ Đế chế Federal, tôn giáo Frangetty. Khi nào chúng tôi còn sống trên đất nước này thì chúng tôi phải cầu nguyện trước bữa ăn. Sau vài giây cầu nguyện, chúng tôi bắt đầu ăn.
“Lần này anh làm đồ ngọt gì vậy?”
“Nó tên là bánh quy. Em ăn thử đi rồi anh sẽ giải thích sau.”
Tina với tay ra đĩa bánh để lộ khuôn mặt đầy mong đợi. Em ấy nhẹ nhàng cầm và đưa một cái bánh vào miệng.
“Mmmmh! Mmmmh!”
Với hai tay trên má, em ấy phát ra tiếng rên nhẹ, hai chân thì đung đưa và đuôi thì vẫy liên tục. Đây là những phản ứng khi em ấy nếm thử những món em ấy cho là ngon nhất. Khi tôi nhìn em ấy, từ tận đáy lòng tôi thấy hạnh phúc khi làm ra những chiếc bánh đấy.
Một trong những thứ quan trọng nhất của người làm bánh là: Môi trường thích hợp để nấu nướng, những nguyên liệu tốt nhất và những người yêu những món ăn mà họ làm ra. Nói rằng tình yêu là nguyên vị tốt nhất cũng đúng mà cũng sai. Không phải là bất cứ món ăn nào chỉ cần có tình yêu là có thể ngon. Nhưng nếu đó là tình cảm chân thành thì tôi sẽ nỗ lực hết sức. Và đó là cách mà món ăn trở nên ngon hơn.
“Khi em nhai nó, một vị ngọt ‘bùng nổ’ trong miệng em mà không chỉ có vị ngọt mà còn có cả vị đậm của bơ nhưng hương vị lại thật tinh tế. Em chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy khi ăn một món ăn.”
Tina với tay ra lần hai và với sự hạnh phúc, em ấy nhai nó. Một tiếng giòn vui tai vang lên bên tôi.
Tôi cũng lấy một miếng bánh và ăn. Trong miệng tôi vị ngọt của mật ong và vị của bơ lan toả. Nhai liên tục và vị để lại của chiếc bánh quy cũng rất đạt mong đợi của tôi.
Nếu phải nhận xét kỹ lưỡng thì bánh quy có thể ngon hơn nếu tôi dùng bơ có chất lượng tốt hơn và bơ có ít chất gluten hơn. Nhưng tiếc là tôi lại không có chúng. Tôi đã làm tốt nhất mà tôi có thể với những nguyên liệu đó. Trong tương lai khi ngôi làng trở nên giàu có tôi muốn thu thập thêm nhiều thứ, từng chút một. Còn nhiều những nguyên liệu quan trọng hơn mật ong.
“Bánh quy là một món bánh ngọt dễ làm chỉ bằng cách trộn bột mì với mật ong, bơ và chỉ việc nướng chúng. Bánh rất ngọt và giòn. Là món bánh ngọt vô cùng tuyệt vời, chúng ta có thể thêm quả óc chó và những hương liệu khác để tạo thành những hương vị mới.”
“Bánh quy à, một cái tên thật dễ thương. Thật là khó cưỡng lại mà.”
“Ừm, em cứ ăn nhiều vào.”
“Vâng, um um, món này ngon quá.”
Tina đã quên luôn tôi và bị mê hoặc bởi đĩa bánh quy rồi. Em ấy luôn cố gắng cư xử đúng mực trước mặt tôi, nhưng bây giờ em ấy đã quên hết nó và thậm chí còn nói chuyện trong khi trong miệng còn đầy thức ăn. Cũng đã được một khoảng thời gian rồi từ lần cuối tôi thấy Tina như thế này. Tina càng lúc càng cho nhiều bánh quy vào miệng. Và rồi tất cả chỗ bánh quy biến mất.
“A.”
Khi cái bánh quy cuối cùng biến mất Tina nhìn tôi với một vẻ mặt vô cùng hối lỗi.
“Kurt-sama em xin lỗi, vì chúng ngon quá nên em không dừng lại được, em thậm chí còn ăn cả phần của anh.”
“Không sao đâu. Như vậy có nghĩa là em thích chỗ bánh quy mà anh làm mà. Với lại anh cũng đã ăn được 2 - 3 miếng rồi.”
“Uuuuuh… em vô cùng xin lỗi. Em sẽ làm bất cứ gì để Kurt-sama tha lỗi cho em.”
Tina đưa ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể em ấy chuẩn bị dogeza. Nhưng làm như tôi sẽ giận em ấy vì mấy cái bánh quy vậy.
“Đừng để ý nó làm gì, dù gì em cũng là người đã cứu anh mà”.
Tôi là người đã không có hi vọng gì vào ngôi vị lãnh chúa, không một ai quan tâm đến tôi. Nhưng Tina là người duy nhất nói yêu tôi.
Khi tôi rời làng chính ai cũng phản đối và nói rằng tôi không thể xây dựng nên một ngôi làng. Nhưng Tina thì khác, em ấy tin rằng tôi có thể, em ấy đã cùng tôi vượt qua bao sóng gió. Em ấy chưa lần nào phàn nàn về việc nuôi ong dù cho đến năm nay mới có kết quả, em ấy luôn bên cạnh đồng hành cùng tôi.
Dù cho có cảm ơn như thế nào thì tôi vẫn không cảm thấy đủ. Nếu không có Tina thì chắc tôi đã từ bỏ giấc mơ này rồi.
“Nếu nhìn theo góc độ đó thì Kurt-sama mới là người đã cứu em. Nếu anh không ở đó có lẽ em đã chết rồi.”
“Vậy là anh cứu em và em cứu anh. Như vậy là được rồi, còn bánh quy thì anh chỉ làm khi anh muốn nếm thử thôi. À, anh biết rồi, thay vì phân phát bánh mì sao chúng ta không phát bánh quy thay vào đó? Thật là không thể nếu cứ làm liên tục vậy nên một tháng một lần sẽ làm cho dân làng vui vẻ.”
“Điều đó nghe thật tuyệt vời. Em chắc là mọi người sẽ rất vui khi ăn nó. Nó rất ngon, thậm chí là món ngon nhất mà em từng ăn”.
“Nghe được những lời đó là niềm hạnh phúc của một pâtissier.”
“Pâtissier?”
Tina để lộ khuôn mặt bối rối. À từ Pâtissier là từ của thế giới tôi vì vậy em ấy không biết.
“Pâtissier là từ để chỉ một người thợ chuyên làm bánh ngọt.”
“Vậy chắc hẳn Kurt-sama là Pâtissier số 1 thế giới rồi.”
Khi nghe Tina nói điều đó thời gian như chậm đi. Đó là ước mơ mà tôi không thể từ bỏ.
“Không hẳn vậy. Khi em đi vào các thành phố lớn, còn nhiều người có thể làm nên những chiếc bánh ngọt ngon hơn của anh nhiều. Nhưng một ngày nào đó anh sẽ đạt được danh hiệu đó. Một ngày nào đó anh sẽ là Pâtissier số 1 thế giới.”
Tina mỉm cười, nụ cười của em ấy luôn khiến tôi tự tin hơn .
“Nếu Tina nói vậy anh nghĩ anh có thể làm được. Bây giờ anh sẽ làm bánh quy cho dân làng. Nhưng em ăn phần của anh thì được nhưng nếu em ăn phần của mọi người thì anh sẽ nổi giận đấy.”
Tôi chỉ đùa thôi nhưng mặt Tina lại đỏ lên và tai cô ấy cũng dựng lên.
“Anh nghĩ em như vậy à?”
Chỉ như vậy thôi nhưng sự ra mắt của tôi như một Pâtissier đã kết thúc. Có thể nói đây là cơ sở để tôi tiếp tục làm bánh ngọt, bắt đầu giấc mơ của mình.