Mọi đóng góp về chất lượng bản dịch đều được tiếp nhận.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 4: Thảm bại
Tôi sống ở Vương quốc Rồng Almort.
Đúng như cái tên của nó, đó là một đất nước mà loài rồng chung sống với con người.
Thành phố được xây dựng ở chân núi, còn phía bên kia ngọn núi là nơi loài rồng sinh sống.
Người ta truyền tai nhau rằng loài rồng là sinh vật mạnh nhất với sức mạnh vô cùng vượt trội.
Một con quỷ tầm thường sẽ không có cửa đối đầu với rồng, và một con người sẽ còn dễ dàng bị giết hơn khi cố gắng đương đầu với chúng nữa kia.
Rồng không những được coi là giống loài có sức mạnh to lớn nhất, mà chúng còn là loài thông minh nhất.
Người ta nói rằng chúng hiểu ngôn ngữ của loài người, và thật ra còn thông minh hơn con người.
Chúng cũng là một chủng tộc có niềm kiêu hãnh và không hề tham lam.
Quốc Vương Almort đệ nhất đã nói chuyện với một con rồng như thế, và đã thành công trong việc thành lập liên minh với chúng.
Kể từ đó, Almort được biết tới với cái tên Vương quốc Rồng.
Con người và loài rồng đã nắm lấy tay nhau, cùng tiến bước và trở nên thịnh vượng.
Nhờ có bối cảnh lịch sử như vậy nên ở Almort, rồng được coi là bè bạn chứ không phải cái gì đó để phải rén.
Thông thường, loài rồng sống trên núi...
Nhưng chúng cũng thường xuyên xuống thành phố để giao lưu với loài người.
Chỉ có điều...
Nhưng việc một con rồng hóa thành người và nhập học vào Học viện Kỵ sĩ Rồng là điều chưa từng có.
Sự xuất hiện của Justina đã khiến cả học viện trở nên ồn ào.
“Vậy...một lần nữa, mình là Justina Eltoselk! Mọi người có thể gọi mình là Eltoselk, hoặc biệt danh của mình cũng được. Nhưng, cái tên là một thứ thiêng liêng đối với loài rồng nên mình không thể để bất cứ ai gọi tên được. Xin lỗi nhé.”
Quay về lớp...
Justina, người đã được xếp vào lớp chúng tôi, giới thiệu bản thân lần nữa.
Mọi người đều sửng sốt vì một học sinh mới mà họ chưa bao giờ nghĩ tới.
Tôi hiểu cảm giác của mấy người mà.
Đến cả tôi cũng vẫn còn bất ngờ đấy.
Sensei đảo mắt quanh lớp học, nói.
“Xem nào... Rồi, chỗ ngồi của Eltoselk-san là...”
“Em muốn ngồi bên Alto!”
“Ơ? Nhưng chỗ bên cạnh Estenia-kun đã...”
“Nè, cậu đổi chỗ với mình nhé?”
Chẳng thèm nghe giáo viên nói, Justina đi thẳng tới chỗ anh bạn ngồi kế bên tôi.
“Ơ, ờm...
Ừ, được thôi.”
“Mmm, cảm ơn nhé! Cậu quả là một chàng trai tốt bụng.”
“Ớ...”
Anh chàng ngồi kế bên tôi liền đỏ mặt khi được Justina chào hỏi bằng một nụ cười rạng rỡ
Nụ cười của Justina thật cuốn hút.
Justina ngồi xuống cạnh tôi với nụ cười xinh đẹp hơn hẳn lúc cô nàng cười với những người khác.
“Ehehe, chúng ta là hàng xóm rồi.”
“Ơ...à phải...”
“Một lần nữa, từ giờ trở đi mong được anh giúp đỡ nhé, Alto!”
“Mong được giúp đỡ...?”
Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy trời...
Tôi đang xoắn hết cả não lên vì không theo kịp dòng sự kiện thực tế dồn dập này đây.
—————————————
Tiết học đầu tiên đã kết thúc, và đến giờ giải lao.
Ngay lập tức, những người bạn cùng lớp vây quanh chỗ ngồi...của cô ấy.
“Nè, nè, Eltoselk-san thực sự là rồng à?”
“Ừ, đúng vậy đó. Cậu đã thấy mình biến hình trong cuộc hội họp toàn trường rồi còn gì nữa? Những con rồng khác thì không thể, nhưng mình và một vài người được lựa chọn khác thì có thể biến thành dạng người. Bọn mình chưa nói nhiều về chuyện này nên có lẽ các cậu không biết đến nó.
“Chẳng lẽ nào, chỉ là có thể thôi, nhưng... có phải Bahamut là những cá thể rồng mạnh nhất, như kiểu hoàng tộc theo khái niệm của con người không?”
“Phải, đúng vậy đó. Nhưng nó không phải chuyện gì to tát đâu, vậy nên mình sẽ rất vui nếu các cậu đối xử với mình một cách bình thường đó.”
Dù bị chất vấn bởi một tràng câu hỏi nhưng cô nàng vẫn trả lời từng câu với một nụ cười lịch thiệp.
Với ngoại hình và tính cách của mình, cô ấy nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong lớp.
“Ừm, có đúng là...cậu đã yêu Estenia ngay từ cái nhìn đầu tiên không vậy?”
“Đúng vậy! Tất nhiên rồi. Mình yêu Alto nhiều lắm luôn!”
Đó là điều mà tôi được nghe kể...
Nói thật, tôi thấy bối rối hơn là hạnh phúc ấy.
Tôi chẳng nhớ nổi mình đã làm gì khiến cô ấy thích tôi nữa kia.
Vậy nên với tôi thì chuyện này cảm giác chẳng đúng tí nào.
Tôi không thể chấp nhận tình cảm của Justina, và cũng chẳng biết nên làm gì mới được.
“R-Ra là vậy... Eltoselk-san đã nói là Estenia...”
Đám bạn cùng lớp quăng cho tôi một ánh mắt đầy ẩn ý.
Nếu tôi mà là một học viên bình thường thì chắc họ đã hò hét ầm lên rồi.
Nhưng thật không may, tôi lại là cái gai trong mắt một thằng con nhà quý tộc.
Thế nên đám bạn cùng lớp tôi đang bối rối vì chẳng biết nên phản ứng thế nào.
“Này này, cậu yêu tên Estenia đó á? Một con rồng mà thế á? Không thể nào.”
Tên đó không thể nào bỏ lỡ một cuộc nói chuyện như này được...
Cedric tiến đến và chen ngang vào cuộc nói chuyện.
“Estenia là một thằng vô vọng, một thằng thất bại đó. Gu của Eltoselk hơi bị nhàm chán khi yêu một đứa như thế nhỉ.”
“Hmmm.”
Justina trông khó chịu ra mặt trước sự xuất hiện đột ngột của Cedric.
“Còn cậu là?”
“Tôi là Cedric Astheim, con trai trưởng của gia tộc Astheim - một trong ngũ đại quý tộc của Almort.”
“Ồ...?”
Justina nghiêng đầu, rồi gật đầu như thể định nói rằng.
Cậu chắc không biết rõ về tôi rồi.
“Cô không cần lo về thằng này đâu, Eltoselk-san. Tiếng sét ái tình của cô chắc chỉ là nhầm lẫn đó mà. Rồi cô sẽ sớm nhận ra thôi. Cô sẽ sớm nhận ra ai mới thực sự là chàng trai tuyệt vời.”
“Ý cậu là sao?”
“Cô không nghĩ tôi còn tốt hơn thằng khỉ gió đấy à? Thôi nào, cô không nghĩ vậy à?”
Cedric mạnh bạo đặt tay hắn lên vai của Justina.
“Tôi sẽ cho cô thấy đàn ông đích thực là như thế nào. Mà cũng may là cô xinh đẹp lắm đấy. Cô chắc chắn sẽ thoả mãn được gu của tôi.”
“Tôi nói nè...”
“Cô nên cảm thấy vinh dự đi. Tôi là con trai cả của một trong ngũ đại gia tộc, và thật không bình thường khi tôi phải nghiêm túc thế này đâu. Đây là tận cùng của hạnh phúc đó. Hiểu chưa... Justina.”
“...!”
Ánh mắt Justina đầy giận dữ khi cô bị hắn gọi thẳng tên.
Loài rồng chỉ cho phép các thành viên trong gia đình hay những ai thân thiết gọi tên của họ thôi.
Đó là lý do cái tên rất quan trọng và thiêng liêng đối với loài rồng.
Cedric quả là một thằng ngu khi thản nhiên vượt qua giới hạn đó.
Và cơn giận của Justina bùng nổ...
Thế nhưng trước khi cô ấy nổi cáu, tôi tóm lấy bàn tay của Cedric đang đặt trên vai Justina và lôi hắn ra.
“Dừng lại đi.”
“...Ê, mày nghĩ mày đang làm gì đấy?”
Khi bị Cedric lườm, tôi run rẩy một cách đầy đáng thương.
Tôi biết tôi không muốn thua tên này, nhưng mà...
Nỗi sợ bị bắt nạt đã ngấm sâu vào trong cơ thể tôi mất rồi.
Tôi không thể rũ bỏ chúng đi được, và chẳng thể nói nên lời.
“Cái thằng này, mày không tính chống lại tao đấy chứ? À? Mày giỡn mặt với tao hả... Chắc là tao vẫn chưa dạy dỗ mày đàng hoàng rồi.”
“Mẹ kiếp...”
“Giờ tao có nên phá nát cái quán trọ tồi tàn đang là nhà của ông bà già mày không nhỉ? Hay tao nên đập chúng ra bã bằng mấy bài luyện tập của tao nhỉ? Nè, nè, mày muốn cái nào? Tao sẽ cho mày một lựa chọn đặc biệt.”
“Không, mày không được...!”
“Nè, tao không phải quỷ đâu. Vậy nên tao sẽ tha cho mày nếu mày quỳ xuống và xin lỗi vì đã nghĩ đến việc đối đầu với tao. Còn nữa, nói với Justina đi. Nói rằng người xứng đáng với cô ấy không phải mày, mà là tao...”
Nói thật.
Tuy rất xấu hổ, nhưng tôi sợ Cedric.
Dù không phải vì căn nhà của ba mẹ tôi thì tôi cũng sẽ phải xin lỗi hắn thôi.
Nhưng mà...
Không đời nào tôi lại bán đứng Justina ở đây.
Tôi vẫn chưa biết có đáp lại tình cảm của cô ấy được hay không...
Nhưng làm gì có thằng đàn ông nào lại đi bán đứng người con gái đã nói yêu mình chứ.
“ĐÉO.”
“...Ơ? Mày vừa nói cái mẹ gì đấy?”
“Tao bảo không nhé. Tao sẽ không nghe lời Cedric đâu.”
“Mày...”
“Justina không phải là cô gái mà Cedric nên động vào đâu. Dừng lại đi.”
“Rồi, rồi. Nếu mày muốn chết thế thì tao sẽ chiều ý mày. Tao sẽ dạy dỗ mày thật nhiều vì cái tội làm tao bẽ mặt...”
“Alto!!!”
Hoàn toàn bơ đẹp Cedric...
Ý tôi là Justina đột nhiên ôm chầm lấy tôi, và chẳng thèm để ý đến Cedric luôn.
“Oái!?”
Tôi vô tình ngã xuống vì không kịp xử lý tình huống bất ngờ này.
Justina rướn lên gần tôi như thể muốn đẩy ngã tôi ra vậy.
Đôi mắt cô ấy lấp lánh.
“Anh vì em mà nói những lời đó khiến em cảm động lắm đấy!”
“Ơ, không... cái đó... nói sao nhỉ...”
“Ừ, em biết mà. Alto cũng chưa biết phải làm gì với em đúng không?”
“Ừ, đúng vậy đó. Xin lỗi em nhé.”
“Thôi, đừng bận tâm. Em hiểu là mình đang thúc ép mà. Nhưng anh biết đấy.”
Justina mỉm cười ngọt ngào rồi ôm lấy tôi lần nữa.
“Dù là thế đi chăng nữa, em rất hạnh phúc vì anh đã giúp em đó. Cảm ơn anh, Alto. Anh lại giúp em lần nữa rồi.”
Tại sao vậy nhỉ.
Sao trước đây tôi chưa từng gan dạ như thế này...
Chẳng lẽ vì đối phương là Justina sao?
Tôi thấy mình trở nên dũng cảm một cách kì lạ.
Chỉ có điều.
Chỉ mình sự can đảm thì không thể giải quyết được gì hết.
“Mặt cậu nhìn ngu chưa kìa.”
Cedric đang bừng bừng giận dữ.
“Dù sao đi nữa thì... Alto, mày sắp tàn đời rồi. Tao sẽ đánh mày bầm dập đến mức không thể ăn cháo luôn. Còn cô, Justina, tôi sẽ không bao giờ tha cho bất cứ ai chế giễu mình dù có là con gái đi chăng nữa. Tôi chắc chắn sẽ rất vui vẻ với cô đấy, hehehe.”
“Hừ...!”
Tôi phải bảo vệ Justina bằng mọi giá.
Tôi dùng hết sức để cố đứng dậy.
Nhưng Justina đứng ngay trước tôi.
“『Không bao giờ tha thứ』 à, tôi mới là người phải nói câu đó.”
“Gì cơ?”
“Tôi nói với cậu rồi phải không? Tôi đã nói rằng tên là một thứ thiêng liêng đối với loài rồng và không phải ai cũng gọi được đâu...”
“Hả? Thế thì sao? Cô nghĩ tôi sợ cô vì cô là rồng à? Đừng khinh thường tôi, cô cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi.”
“Và...cậu đã bắt nạt Alto nhỉ? Tôi sẽ không bao giờ...tha thứ cho cậu vì chuyện đó.”
“Đá một cục rác thì có gì sai? Thứ rác rưởi đó chẳng có tác dụng gì khác ngoài để cho tôi chơi đâu. Thằng đó nên biết ơn tôi và— Hựựựựự—!”
Justina thổi bay Cedric bằng một phát búng trán.
Cơ thể Cedric bay đi như thể bị một quả bóng sắt khổng lồ đánh trúng vậy.
Hắn va vào một cái bàn, đâm xuyên qua bức tường dẫn ra hành lang, và rồi bay xuyên qua ô cửa sổ.
Lực quán tính vẫn chưa hết, chắc hắn bị đánh bay đi vài chục mét luôn chứ chẳng chơi.
Cuối cùng hắn rơi xuống giữa sân và dừng lại.
Đã bay xa tít tắp thế kia rồi thì khó nói lắm...
Nhưng tôi có thể thấy tay chân hắn vẫn còn khẽ cử động.
Dù sao đi nữa thì có vẻ là hắn vẫn còn sống.
“Hứ.”
Justina lấy khăn tay để lau đầu ngón tay như thể cô nàng vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu vậy.
Mạnh phát khiếp...
Tôi đã nghĩ rằng dù trông như con gái nhưng cô ấy vẫn là một con rồng, vậy nên cô ấy sẽ có chút sức mạnh...
Tuy nhiên, dù cô ấy có là rồng đi chăng nữa thì chẳng phải sức mạnh của cô nàng vẫn quá ư là bá đạo hay sao?
Một con người có thế bay xa đến thế sau khi ăn một phát búng toàn lực của rồng luôn cơ đấy.
Cơ mà trông chẳng có vẻ gì là Justina đã dồn sức vào cú đó cả.
Chỉ một phát khẽ búng tay nửa vời đã đủ khiến hắn ra nông nỗi này.
Đây là sức mạnh của Long Thần Bahamut...
Sức mạnh của Justina...
Một lần nữa, tôi lại phải rùng mình khi nghĩ đến việc một người con gái mạnh đến thế lại đem lòng yêu tôi.