[Thứ sáu, ngày 12 tháng 2]
"Hãy để tôi nhìn thấy viễn cảnh của bạn."
Nó giống như nói với ai đó rằng bạn yêu họ. Đó là điều mà tôi luôn luôn nghĩ. Một thông điệp nhỏ nhắn lúc nào tôi cũng thầm thì khi bắt đầu buổi livestream, như một bức thư tình gửi đến những con người tôi chưa từng quen biết.
Tôi nhìn vào laptop nằm đối diện. Nó đang hiển thị chương trình phát sóng của tôi. Bình luận của người xem lấp đầy cả màn hình, chạy dài từ phải sang trái.
"Rất vui khi gặp lại bạn!"
"Myu, em đáng yêu quá đi!"
"Hãy nói tên thật cho tôi biết!"
"Bạn có phải là một nhà tiên tri thực thụ không?"
"Thật mong chờ buổi stream hôm nay!"
"Cô ta lừa mọi người đấy."
"Giọng nói quyến rũ quá đi mất."
"Ồ, ra cô ta là 'gái bán hoa' à?"
Tôi suýt thở hắt một hơi rõ to khi thấy những dòng như thế, nhưng cuối cùng đã kiềm lại được.
"Rồi rồi. Tạm gác chuyện này ha. Với nói nghe nè, loại người kiểu gì lại đi 'trông mặt mà bắt gái bán hoa' hửm?"
"Myu! Cậu quên mất phần giới thiệu rồi!"
Tôi có thể thấy ở góc phòng, Chi - bạn tôi, đang hớt hơ hớt hải viết nguệch ngoạc trên tấm bảng. Cô ấy là người bạn thân nhất của tôi, luôn hỗ trợ tôi khi quay chương trình. Thực ra thì, ý tưởng đó khởi xướng bởi cô ấy.
Tôi điều chỉnh lại trang phục và kéo cái mũ trùm lên đầu. Sau đó, tôi húng hắng nhẹ để lấy giọng, rồi nháy mắt trước camera của chiếc laptop. Hình ảnh của tôi trên màn hình cũng nháy mắt theo.
"Xin chào các đằng ấy. Chào tất cả các bạn mới và các bạn đã thân quen từ lâu, tuần vừa qua thế nào rồi? Mình là Myu, hân hạnh được phục vụ. Cảm ơn mọi người đã cất công ghé thăm 'Buổi bói toán trực tuyến Nicco-Nico của Myu!' Mọi người làm Myu siêu siêu hạnh phúc luôn đó! Nhân tiện đã đến đây rồi, cùng làm vài trò thật vui nào!"
Myu là tên tôi dùng trong chương trình. Tất nhiên, đó không phải là tên thật. Tên thật của tôi là Miyuu Aikawa. Nhưng tôi nghĩ đó là một biệt danh cũng khá dễ thương đấy chứ. Giờ tôi thực sự rất thích nó. Có lẽ tôi nợ Chi mất rồi, cô ấy nghĩ ra cái tên này mà.
Tôi lướt mắt nhanh qua số lượt xem. Oa... đã hơn 10000 người. Tôi mới chỉ trực tiếp có một, hai phút thôi đó!
Dù vậy, cũng hơi gai người thế nào ý khi tôi nghĩ về chuyện phần đông trong số ấy là nam giới. Gần 90% số người xem chương trình của tôi là nam, một con số khá bất thường đối với thể loại bói toán trực tuyến. Nó thậm chí còn đáng sợ hơn khi nhớ lại cái hồi tôi đạt mốc 50000 trước khán đài chật cứng người tại sân Tokyo Dome, mà chỉ đơn thuần là một buổi dự đoán vận mệnh. Tốt nhất không nên nghĩ về nó nhiều quá.
Tôi bắt đầu làm chuyện này tại nhà sau khi Chi nảy ra ý tưởng và kéo tôi nhập cuộc. Nhưng ai dè đâu tôi trở nên nổi tiếng thật, và vào lần đầu tiên tôi cán mốc 50000, tôi đã nhận được thư từ nhân viên của Niconico. Sau đó họ quảng bá tên tuổi tôi, kênh stream của tôi trở thành chính thức. Nghe điên thật đúng không? Bản thân tôi cũng thấy có chút khó tin, nhưng tất cả đều là sự thật.
Càng nhiều bình luận hơn nữa sau khi tôi kết thúc phần giới thiệu.
"Bạn dễ thương ghê, Myu! Dễ thương ghê!"
"Chu choa, nhỏ này nhìn ngon!"
"Hôm nay cũng dễ thương quá nha."
"Tao muốn liếm nhỏ."
"Giọng cô ấy hấp dẫn vãi."
"Tao muốn liếm mái tóc."
"Tao muốn liếm cần cổ."
"Tao muốn liếm hai nhãn cầu."
"Tao muốn liếm đôi vành tai."
"Thôi thôi, tụi mày dẹp dùm ba cái vụ liếm láp đê, lol."
"Mồ, chỉ vì các bạn là cún không có nghĩa là muốn liếm bao nhiêu cũng được đâu nhé! Đúng là super-creepy!" Tôi khúc khích cười.
Lại càng nhiều lời bình đáp trả, và độ creepy cũng tăng theo.
"Tôi yêu mấy em tsundere!"
"Tao sẽ liếm ẻm nhiều hơn nữa!"
"Tao muốn liếm bên trong hai cánh mũi!"
"Bị gọi là creepy cũng được!"
"Cám ơn cái nhìn băng giá đó, em yêu."
"Lăng mạ tôi nữa đi!"
"Umyu, còn thêm những bình luận creepy nào là mình xóa hết nhá, đồng ý chứ? Nghiêm túc đấy, mình không nương tay đâu."
Tôi thật lòng chẳng thích việc chịu đựng những thứ như vầy. Tôi chỉ muốn tập trung kiểm tra năng lực tiên tri của mình thôi.
Chà, tôi không để tâm gì đến sự chú ý của người ta đâu. Nhưng gần đây, những bình luận không gì khác ngoài quấy nhiễu. Thành thử ra việc chú tâm vào chuyên môn khá là áp lực. Mặc dù tôi đoán phàn nàn cũng chẳng ích gì.
Tôi vỗ hai má để mình tỉnh táo lại. "Được rồi, mọi người đã sẵn sàng cho vài tiết mục bói toán chưa? Ồ, mà mình có nên nói qua chút về chương trình này không nhỉ?"
Kế hoạch là cứ để tôi nói những gì tôi muốn bằng phong thái tươi vui nhất có thể. Bằng cách đó, sau khi buổi diễn kết thúc, tôi chỉ cần giũ sạch nó khỏi tâm trí. Đó là chủ trương tôi đã quyết cùng Chi, và tôi sẽ làm y boong như vậy.
"Rồi, đầu tiên là mục giải thích nhanh. Ngôi sao của chương trình, nhà tiên tri tự xưng, chính là mình, Myu. Mình đã quyết định gọi toàn thể người xem bằng cái tên 'những bé cún ủ rũ', nên ghi nhớ nhé. Và có một phương thức đột phá để những bé cún các bạn liên lạc được với mình. Chỉ cần một cú điện thôi! Ai sẽ được chọn đây? Chỉ có định mệnh mới nói được!"
Tất nhiên, đó không phải số cá nhân của tôi. Nó đơn giản là số tôi dùng cho sô diễn. Hiện tại tôi có hai cái điện thoại. Trong buổi đầu tiên tôi đã dùng số thật, nhưng Chi bảo việc đó quá nguy hiểm.
"Vậy mọi người chuẩn bị hết chưa? Số đây, số đây!"
Tôi gõ gõ dãy số trên phím rồi bật điện thoại lên.
Khoảng chốc sau, nó xuất hiện trong khung bình luận của streamer trên màn hình.
Ngay khoảnh khắc ấy, điện thoại bắt đầu đổ chuông.
"Oa, mấy cậu đúng là nhanh quá ta." Nhưng cuộc gọi nhanh chóng dừng và chuyển sang thông báo hộp thư thoại. Là cố tình cả.
Tôi đã cài cho máy tự động báo thư thoại sau ba cú reo. Trong thời gian đó, tôi sẽ cân nhắc nhấc máy hay không. Tôi không có lí do cụ thể nào cho hành động chỉ nghe cuộc gọi này mà bỏ qua những cuộc khác. Đơn thuần là nó phụ thuộc vào tâm trạng của tôi mỗi khi nghe điện.
Tôi quyết định phớt lờ cái điện thoại một lát nữa. Thay vào đó, tôi rút ra những lá bài dùng cho bói toán từ túi áo hoodie của tôi và trải chúng trên bàn. Những lá bài tương tự bài tarot, nhưng có khác đôi chút.
-Những lá bài này là tấm gương phản chiếu trái tim con. Là ác cảm của con.
Những lời của Cha chạy thoáng qua tâm trí tôi, khiến tôi buông tiếng thở dài thật khẽ.
"Nào, hãy cùng trò chuyện với bé cún ủ rũ đầu tiên của ngày hôm nay!"
Những cuộc gọi đổ chuông tới tấp. Chúng cứ reo, rồi chuyển qua thư thoại, rồi lại reo. Tôi nhìn qua từng số hiện lên màn hình điện thoại, chờ thời điểm thích hợp để bắt.
Giữ cho người xem sốt ruột một tí là điều quan trọng. Đó là bài học tôi rút ra sau mười hai lần lên sóng.
"Okay! Mình nghe rồi! Nhấn nút nhé!" Tôi nhấn lấy nút gọi và trả lời cuộc điện vừa tới. Tôi chỉnh máy phát qua loa và bắt đầu nói.
"Xin chào. Buổi bói toán trực tuyến Nicco-nico đây. Bạn đã được chọn."
"Ô, hở, hở? Ồ, chào. Quao, tôi làm được rồi này!" Tôi có thể nghe giọng nam phấn khích bên kia đầu dây.
"Vui lòng cho mình biết quý danh nào."
"Ồ, hãy gọi tôi là Mochi-Mochi Pon-Pon. Cảm ơn đã trò chuyện với tôi, Myu."
"Không có chi. Cảm ơn cuộc gọi của bạn." Tôi cúi đầu về phía máy quay.
"Được rồi, Mr. Mochi-Mochi Pon-Pon, bạn có thể cho mình biết bạn cần mình giúp việc gì được không?"
Anh ta muốn tôi giúp đỡ chuyện tình cảm.
Có một người anh ta thầm thương trộm mến ở công ty, nhưng anh ta chắc chắn người đó không thích anh ta gì cả. Một điều đương nhiên là nếu anh ta mời người đó đi hẹn hò thì anh ta sẽ bị ghét bỏ. Nhưng anh ta vẫn muốn dồn hết can đảm để "một lần chơi lớn". Anh ta có nên hay không? Chuyện đại loại thế.
Đó là một yêu cầu khá phổ thông, nhưng từ giọng nói, tôi có thể nói anh ta đang tương đối bi quan.
Nếu anh ta bảo là đồng nghiệp, vậy nó có nghĩa là Mr. Mochi-Mochi Pon-Pon đã ra trường rồi ư? Một người như vậy lại nghiêm túc đi nhờ tôi giúp với trò bói toán?
Tôi giúp được không nhỉ?
"Okay. Thời khắc bói toán Nicco-nico của Myu đã điểm!" Tôi hô to.
Và thế là tôi cầm bộ bài lên, xào nó, rồi úp mặt chúng xuống bàn.
Thường thì các nhà bói toán hay dùng bộ Major Arcana từ cỗ tarot. Nhưng tôi lại khác.
Tôi tự làm chúng. Tất cả được vẽ một cách nguệch ngoạc. Mỗi tấm mô tả một cô gái nhỏ và con chó có thân hình của một người đàn ông, tôi gọi ông ta là Dogman. Mọi tấm hình đều do tôi tô bằng bút sáp màu hồi thơ ấu.
Cha đã cất công chụp chúng lại để lưu giữ. Và đống bài này là in từ đó mà ra.
Tổng cộng cả thảy là hai mươi hai lá. Thuở bé, tôi đã vẽ chúng bằng số lượng với số bài trong bộ Major Arcana mà không hề có chút ý niệm rằng mình đang làm gì. Hiện giờ tôi gọi chúng là Dog Arcana.
Tôi tiếp tục xào bài trên bàn. Sâu thẳm trong ngực bắt đầu cảm nhận cơn đau nhè nhẹ.
-Luôn là như thế.
Cơn đau đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, nhưng tôi sợ lắm. Cứ mỗi lần tiên tri cho ai đó, tôi lại cảm thấy... cảm thấy như mình muốn chạy trốn đi.
Chẳng hạn, nhỡ kết quả rất tồi tệ? Sẽ thế nào nếu tôi bảo họ những điều tồi tệ, rồi cuối cùng làm rối tung tương lai của họ - những người ước ao muốn biết tương lai mình?
Thật dễ dàng mà nói rằng, tôi chỉ có mỗi việc kể cho họ về vận mệnh của họ, còn thực hư ra sao tôi chẳng cần phải chịu trách nhiệm gì. Nhưng đứng từ góc độ của người hỏi, chuyện ấy nghe hệt như một cái cớ thoái thác. Ngay chính xác thời điểm này đây, tôi đang ở trong vị thế có thể làm hủy hoại tương lai người khác. Đó là nguyên nhân tôi sợ mỗi khi bói toán.
Nhưng...
Nhưng tôi cứ tiếp tục. Tôi cần phải tiếp tục.
Tôi kết thúc quá trình xào bài và xếp lại thành cỗ. Tiếp theo tôi rút mười lá trên cùng và đặt chúng nằm úp mặt trên bàn. Vị trí của chúng khá giống với Kabbalah, hay còn gọi là Cây Sự Sống, thứ kết nối mười Sephirot [thuộc tính].
Tôi nhớ cách đây cũng lâu, một nhà đọc bài tarot chuyên nghiệp đã phát điên với tôi và bảo tôi đang làm bậy hết trọi. Từ góc độ của họ, hẳn tôi sai dữ dằn lắm luôn.
Nhưng tương tự việc Cây Sự Sống cấu thành từ mười Thuộc Tính, tôi đặt mỗi lá theo vị trí của nó.
Tất cả mười lá úp xuống. Tấm nào được mở sẽ tùy thuộc vào bản chất của yêu cầu.
Bởi yêu cầu lần này liên quan tới tình yêu, tôi phải chọn Thuộc tính số 4. Tôi hít thở một hơi ngắn, và để ngón tay mình lên lá bài thứ hai hàng ngoài cùng bên phải của Cây.
"Mở nào, Chesed!" [Chesed trong Tarot là Nhân từ]
Chesed là Thuộc tính của sự tử tế. Đồng thời biểu trưng cho tình yêu thánh thiên.
Tôi không có lí do rõ ràng cho việc xướng to tên. Nhưng Chi đã bảo sẽ tốt hơn nếu có vài câu khẩu hiệu ngầu ngầu, nên tôi làm thế.
Tôi nhìn vào màn hình và thấy hàng bình luận cuộn như thác lũ.
"Nó kìa!"
"Câu ấy nghe thật ngầu!"
"Tôi yêu mất rồi!"
"Cô ta như một con otaku đần độn vậy, lol."
"Dễ thương quá!"
"Chesed-tan là waifu của tôi!"
"Vậy là chúng ta sắp chứng kiến mấy tấm hình dị dị của Myu à?"
"Khiếu thẩm mĩ tồi là nét đẹp của cô ấy."
Nguyên một đám ngốc nghếch. Tôi lay đầu cái nhẹ và kệ thây họ đi.
Tôi tập trung lại rồi mở tấm bài lên. Trước khi tôi kịp nhìn tấm bài nói gì, một khung cảnh mờ ảo lũ lượt ùa trong tâm trí tôi. Nó na ná giống hiệu ứng kính vạn hoa thỉnh thoảngbạn xem trên các chương trình TV.
-Tôi thấy hai người đàn ông trang phục chỉnh tề. Cả hai trạc chừng 20. Họ đang trò chuyện vui vẻ.
Tôi thấy những vết loang lổ trong tầm nhìn của mình khi quay về thực tại. Phải chớp mắt một lát để định thần mới được. Đầu tôi hơi lơ tơ mơ tầm vài ba giây nữa. Dù chỉ thoáng qua thôi, nhưng tôi đã nhìn được thứ ấy.
'Viễn cảnh' là cái tên tôi gọi nó. Đó là sức mạnh tâm linh tôi có được từ hồi còn rất nhỏ. Thực tình thì tôi không biết nó hoạt động ra sao, chỉ là mỗi khi lắng nghe ai đó, tôi có thể thấy được những mảnh vỡ về tương lai họ.
Bình thường các bạn sẽ gọi nó là thấu thị, hay ngoại cảm, chắc là vậy. Nhưng thứ tôi nhìn được thì có hơi khang khác, hình như thế. Nó chẳng ăn nhập gì với câu hỏi tôi được hỏi cả.
Tôi nhìn vào tấm bài mới mở. Nó là bức hình về một cô gái và Dogman bị đảo ngược phần chân với đầu. Cô gái dính liền với chân của Dogman, và họ đang nhìn chằm chằm nhau. Cơ thể ông ta bao phủ bởi máu và trông hoàn toàn rũ rượi, tức đã chết.
". Tréo ngoe." Nó tương đương lá Người Treo Cổ trong bài Tarot. Tréo ngoe là vì theo ý kiến của tôi, nó bị nghịch đằng chân lên đằng đầu .
"Hừm..." Nó đã giải thích mọi điều. Tôi quay trở lại ống kính và trả lời người nghe.
"Mr. Mochi-Mochi Pon-Pon, mình hỏi chút ít được không? Có phải chăng đối tượng bạn nhắm đến không phải là nữ?"
"Hả?!" Tôi nghe tiếng kêu kinh ngạc bên ống nghe.
Phần bình luận ngập tràn dấu hỏi băn khoăn.
Mr. Mochi-Mochi Pon-Pon trở nên im lặng. Nhưng tôi sẽ không hỏi thêm bất kì câu nào nữa. Nó sẽ giống như tôi đang dẫn dụ anh ta. Thành ra tôi nhẫn nại chờ cho anh ta mở lời.
Và rồi...
"Ôi chao. Tôi đoán là không gì có thể qua mắt được cô nhỉ, Myu? Phải, chính xác là như vậy. Người mà tôi yêu... là đàn ông."
Tôi há hốc miệng trước lời thú nhận táo bạo của anh ta.
Và làm ngơ đi những bình phẩm đầy khoái chí trên màn hình.
"Ồ!"
"Rõ G-A-Y."
"Tôi là hủ nữ, nghe xong muốn 'ướt' cả quần."
"Màn bẻ cua cực gắt!"
Tiếng nói bên đầu dây pha lẫn âm thanh sụt sùi "Đúng, tôi cong. Nhưng... anh ấy thẳng. Thế nên mời anh ấy hẹn hò sẽ làm tôi bị ghét mất. Có điều, tôi không thể giấu tình yêu này trong lòng mãi được!"
Đúng là quá, nói sao nhỉ, quá khó đỡ! Anh ta bí bách đến nỗi phải tìm đến kênh bói toán quèn như tôi để cầu xin sự trợ giúp. Thôi được rồi, Mr. Mochi-Mochi Pon-Pon.
"Chả có lí do gì buộc bạn buông xuôi cả!"
"Sao cơ?"
"Mình đã trông thấy viễn cảnh của bạn. Anh ấy và bạn có vẻ sẽ có một cuộc trò chuyện, ừm..., một cuộc trò chuyện rất thân mật."
"V-Và sao nữa...?"
"Khi cái ngày định mệnh đó tới, hãy chộp lấy thời cơ rồi dốc hết tâm tư ra thổ lộ! Mình nghĩ anh ấy sẽ hiểu nếu bạn làm vậy!"
"T-Thật ư?! Cảm ơn cô nhiều! Cô quả là nữ thần của tôi, Myu! Một lần nữa, xin cảm ơn!" Anh ta rối rít tuôn một tràng cảm ơn và gác máy.
Phù... Mừng là mọi chuyện suôn sẻ. Mừng hơn nữa khi tôi không phải chứng kiến tương lai tồi tệ nào của anh ta. Thỉnh thoảng, ngay cả khi tương lai tôi thấy rất chi tươi sáng, năng lượng trong người lại tuột đến nỗi tôi không thể chia vui cùng thân chủ. Còn lần này, tôi có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm. Nhưng nó lúc nào cũng là một cuộc chiến khó nhằn với tôi.
Tôi phát hiện tay mình đang run lên. Cứ tiên đoán cho người khác là bị, cái tật không bỏ được. Tôi che giấu hành vi đó bằng cách nhanh chóng gom những tấm bài nằm rải trên bàn lại. Sau đấy tôi đánh mắt về phía màn hình.
"Ô sịt!"
"Cô ta bói chuẩn quá!"
"Myu là nữ thần của chúng ta! All hail Myu!"
"Quả là hàng real!"
"Myu 'giấu bài' dữ thật!"
"Liếm la liếm láp!"
"Đã bảo dừng cái trò liếm láp rồi mà, mấy cậu này." Dị vãi. Ý tôi là, thú dị vãi.
"Nào, xin mời bé cún ủ rũ tiếp theo!" Điện thoại đổ chuông khi tôi chưa kịp dứt câu.
Người thứ hai là nữ. Cô ấy gọi để hỏi về chiếc nhẫn mình làm mất hồi tháng trước, hoặc cỡ đó.
Như thân chủ đầu tiên, tôi sử dụng các lá bài nhằm xác định câu trả lời. Trong viễn cảnh tôi thấy, người phụ nữ - ắt hẳn là người gọi điện - đang tìm kiếm gì đó trong khoang hành lí xe.
Tôi miêu tả sơ nét về bề ngoài và màu sắc của cái xe cho cô ấy. Tôi không biết nhiều về xe cộ nên không rõ nó thuộc mẫu mã nào. Nhưng thông tin tôi đưa ra hoàn toàn ăn khớp với chiếc xe nhà cô ấy.
Khi tôi bảo rằng chiếc nhẫn bị đánh rơi ở thùng xe, cổ liền tức tốc đi tìm thử. Chỉ vỏn vẹn ba phút sau, cô đã trở lại và hoan hỉ thông báo mình vừa kiếm được nó.
Trong tất cả mấy món đồ người ta hay làm rơi rớt, nhẫn là thứ dễ mò lại nhất. Kim loại quý rất giỏi trong việc lưu giữ những kỉ niệm của chủ nhân, tương tự cái cách ổ cứng máy tính lưu trữ thông tin vậy.
Tiếp theo là bé cún thứ ba. Anh ta nói chuyện bằng tông giọng cực kì bán nam bán nữ.
"Alo, phải Myu đó hôn? Là tôi nè! Zenigata nè! À thì nó là cái tên xài trên mạng thôi. Wow, được trò chuyện cùng cô đúng là mừng ghê! Tôi hổng ngờ luôn á! Cứ như tôi đã tiêu tốn hết may mắn cả đời để dành riêng ngày hôm nay vậy! Tee hee hee! ☆"
Oa. Anh chàng này tăng động kinh khủng, lại còn thân thiện quá mức nữa chứ. Y chang mấy đứa nhóc choai choai.
Tôi cố lục lọi trí nhớ xem mình đã từng gặp anh ta chưa, nhưng không thể thấy chút manh mối gì.
"Vậy nói chung tên của anh là Zenigata?"
"Phải, chí phải. Đầy đủ hơn thì, 'Chào đằng ấy, tôi là Zenigata.' Tôi hâm mộ Thanh tra Zenigata lắm, chắc cô cũng biết."
[Zenigata là nhân vật thanh tra trong bộ truyện tranh Lupin the 3rd]
"Hở? Thanh tra Zenigata à? Xin thứ lỗi, mình không biết người đó là ai."
"Trời đất ơi, mấy cô gái tuổi teen ngày nay không biết đến ngài ấy sao?! Đúng là khoảng cách giữa các thế hệ ngày càng xa mà!"
"V-Vâng, thưa chú!"
"Chú chiếc gì ở đây! Tôi mới 26 thôi!"
Chà, nói chuyện với gã này thiệt phiền toái quá xá cỡ.
"Nhân tiện nhắc đến, tôi ngưỡng mộ cô như ngưỡng mộ Thanh tra Zenigata vậy. Tôi rất hứng thú với mấy trò bói toán của giới trẻ các cô. Ồ đúng rồi, tôi có câu hỏi này. Cô có thể tiết lộ sở thích của mình được không?"
"Gượm đã, anh đâu thể tùy tiện tra khảo tôi như thế được? Với một người ở độ tuổi 26 như anh, thật tình, nói năng cứ như lão già vậy."
Tất cả người xem khác thi nhau gào réo "Cúp máy đi thằng lờ!", "Éo ai ưa mày đâu, rác rưởi," "Đừng phí thời gian với đống cứt đó nữa, Myu ơi."
"Uầy, tôi có nhiều câu hỏi hơn cơ. Tôi muốn tìm hiểu coi cô thích thể loại bạn trai nào. Xin đừng nói chung chung kiểu 'Mình thích những con người đàng hoàng, tốt bụng.' À, có bao giờ cô nghĩ tới chuyện làm Idol không? Nếu có thì tôi vô cùng sẵn lòng phụ giúp. Nghề nghiệp của tôi dính dáng đến chính phủ nên hái ra tiền dữ lắm. Í chết, có lẽ không nên nói thế, nhỡ mấy bạn nhà quê tức mình mất."
"Nếu anh không có thắc mắc gì về bói toán, tôi xin gác máy." Giọng tôi lạnh băng, nhưng chợt đảo mắt thấy tấm bảng trắng với hàng chữ 'Bình tĩnh, mau bình tĩnh!' đầy dễ thương của Chi, miệng tôi suýt phụt cười. Cảm ơn nhiều nghen, Chi.
"Xí, đừng gác máy! Đừng gác máy tôi mà! Tôi là fan cứng đó!" Mr. Zenigata hoảng hốt.
"Thế, Mr. Zenigata, anh muốn hỏi tôi điều gì?"
"Vâng, có ngay, có ngay! Hỏi về tương lai bất cứ ai cũng được hết đúng không?"
"Hừm... Chắc được." Năng lực ngoại cảm cho phép tôi thấy hết mọi sự. Tuy nhiên, tôi không thể chọn cụ thể thứ mình sẽ thấy là tin tốt hay tin xấu.
"Okay, đây là câu hỏi."
Sém nữa tôi đã lên tiếng nhắc nhở anh ta về thái độ đúng đắn của một người cầu xin sự giúp đỡ, chớ không phải cái kiểu xa xả một tràng vào mặt như này... Nhưng thôi, làm căng chỉ tổ kéo dài thời gian với gã.
"Cô có hay tin gì về người đàn ông thực hiện buổi live-stream trò Trốn tìm một mình không?"
Cộng đồng mạng đang xôn xao vụ này. Đám bạn hay buôn dưa lê trong lớp cũng nhắc nó nhiều, giúp tôi nắm bập bõm chút chút.
Chắc là trí tưởng tượng của tôi thôi, cơ mà giọng của Zenigata hình như đã thay đổi. Nói sao nhỉ... Như thể... Như thể anh ta đột nhiên nghiêm túc lên vậy.
"Tôi muốn cô sử dụng năng lực của mình nhằm xác định người đàn ông mất tích đó. Anh ta đang ở đâu, còn sống hay đã chết."
Tôi hiểu vì sao những người xem khác lại tỏ ra bối rối trên mục bình luận. Đến thời điểm hiện tại, những bé cún ủ rũ trong chương trình của tôi đa phần nhờ vả chuyện tình cảm hay tìm đồ thất lạc. Cũng đôi khi họ muốn biết trước vận may trong tương lai của mình. Nhưng chỉ đơn thuần như thế.
Anh chàng Zenigata này hoàn toàn khác hẳn. Trong vô số điều có thể hỏi, anh ta lại muốn tôi đi tìm tên mất tích nổi tiếng ấy. Thế là lí gì nhỉ?
Tôi nghĩ mình từng xem qua một chương trình TV có hoàn cảnh tương tự tôi hiện giờ. Đại loại là về một nhà tâm linh tự xưng nào đó dùng năng lực để tìm ra người bị mất tích. Mặc dù ai nấy đều bảo đó là dàn dựng.
Tôi chưa hề nghĩ tới việc sẽ có người yêu cầu tôi làm chuyện đó.
"Myu, cô sao thế? Có làm được không đây?"
Thú thật, làm thì chắc cũng được thôi. Nhưng vấn đề là tôi không muốn...
Ngại một nỗi, khi tôi cố dùng năng lực, nhỡ đâu những viễn cảnh xấu sẽ xuất hiện; tôi sợ chúng lắm. Cơn đau thắt trong lòng một lần nữa loang âm ỉ.
Phía khán giả nhiệt liệt kêu gọi tôi nên thực hiện phi vụ ấy.
Tôi lia mắt nhanh và kín đáo về chỗ Chi. Cậu ấy đang dõi theo tôi với điệu bộ khó chịu trên gương mặt. Hiển nhiên rồi, cậu ấy cho rằng dăm ba chuyện cỏn con này mà còn phải trông chờ 'nhắc tuồng' cơ à.
Tôi nên làm gì đây?
Tôi nắm chặt hai tay mình thành quả đấm. Chúng nằm trên đầu gối tôi nên ở ngoài góc quay của camera. Sau đó tôi nhìn đăm đăm vào ống kính.
---Myuu, năng lực của con không hề sai. Hãy tự hào về nó.
"Mình sẽ thử." Tôi ra quyết định và nhấc lá bài.
Tôi sợ, sợ khủng khiếp, nhưng tôi phải tự hào lên mới được. Đó là lời hứa giữa tôi với Cha.
Giống như những lần trước, tôi xếp các lá bài tự vẽ theo hình dạng của Cây Sự Sống. Tấm tôi cần mở lần này chính là...
"Open, Yesod!"
Thuộc tính số 9 với cái tên mang ý nghĩa "nền tảng."
Ngay khoảnh khắc tôi ngửa tấm bài thứ 3 của hàng chính giữa, một viễn cảnh ập đến nghiền nát tâm trí tôi.
---Mặt nước gợn sóng nhẹ nhàng. Tôi đang ngẩng đầu ngước nhìn nó. Phải chăng vì đêm trăng rằm nên bầu trời mới sáng đến thế? Nhưng khung cảnh cứ mờ mờ. Như thể tôi đang chìm duới nước, ngước đầu lên nhìn. Ánh trăng không tài nào vươn tới đáy bể nước. Hồ như có hàng vạn cái bóng đang dập dềnh quanh người tôi.
"Sâu thẳm dưới nước. Tối thẫm. Họ không đơn độc..." Tôi mô tả thứ mình đang chứng kiến, không hề hay biết rằng miệng vô thức thốt ra. Trước mắt tôi là cảnh tượng chưa từng thấy bao giờ.
Khi tôi quan sát viễn cảnh, bình thường thì nó không kèm theo bất cứ cảm giác nào. Nhưng lần này tôi có thể mường tượng rất rõ lớp nước lạnh ngắt bao trùm khắp cơ thể. Tôi rùng hết cả mình.
Mắt tôi chạm hàng bình luận.
"Cô ổn không vậy?"
"Chuyện gì thế?"
"Hồi nãy Myu trợn ngược ghê quá."
"Chúng tôi gặp vài trục trặc kĩ thuật. Xin quí vị đợi trong giây lát."
Tôi lập tức lấy hai tay bịt miệng lại. "Ummm..."
"Myu, đã có chuyện gì thế? Cô đã thấy nó đúng không?! Thấy nó rồi đúng không?!! Ý cô là gì khi nói 'sâu thẳm dưới mặt nước'? Anh ta còn sống không?" Zenigata hỏi dồn dập.
Tôi nuốt cái ực. Bất giác tôi nhận ra cổ họng mình khô rang.
Tôi kiểm tra lá bài mình vừa mở. "..." Bức hình vẽ Dogman đang chơi kèn trumpet và một cô gái ngập máu, đầu bị nổ tung.
"Người đó chìm trong nước. Quanh anh ta có rất nhiều người. Vành trăng tròn ngự trên trời cao..."
"Anh ta còn sống chứ?"
"Tôi không biết nữa..." Nhưng để trả lời câu hỏi của Zenigata, tôi phải---
"Hiện giờ anh ta vẫn đang sống." Tôi mau mắn sửa câu. " Nhưng trong tương lai thì tôi không chắc chắn. Thành thật xin lỗi."
Tôi cúi đầu và suy nghĩ về viễn cảnh ấy. Nó là cái quái gì nhỉ? Tôi không thể tìm được lời giải thích nào. Tôi cam đoan mình đã thấy khung cảnh gì đó dưới nước, có điều...
Cái cảm giác phi thực của viễn cảnh nào giờ chưa một lần trải qua... Cảm giác đó... Hình như quá thực tế để gọi là ảo giác? Một phần là vì cơn lạnh buốt của nước. Nhưng đâu chỉ có thế.
Nó còn cực-kì-khó-thở. Tôi những tưởng mình đã bị dìm chết ngay tại đó.
Chắc không phải viễn cảnh báo tử đâu nhỉ? Hy vọng là không. Tôi muốn tin là không. Nói gì thì nói, nó khó chịu kinh hồn.
Sau khi gác máy với Mr. Zenigata, tôi tự nhủ mình phải ráng vui lên, quên nó đi, nhằm xốc lại tinh thần. Myu là một cô gái luôn ngập tràn niềm vui. Nhìn đời như vậy đôi khi giúp tôi giải quyết các vấn đề dễ dàng hơn.
Chi huơ huơ tin nhắn trên bảng "Kết thúc không?"
Tôi lắc nhẹ đầu. Tôi không muốn chương trình hạ màn bằng dấu trầm buồn thế này, trong khi tôi có thể giúp tiếp.
"C-Cùng chào đón người thứ tư, nhé?" Tôi nói trước camera. Điện thoại bắt đầu đổ chuông trở lại.
Lần này tôi bắt máy ngay thay vì cho khán giả chờ đợi.
"Xin chào. Tên của bạn là gì ạ?"
"Bộ tên tôi quan trọng lắm à? Câu hỏi đây. B-Bao nhiêu, đám admin trả cô bao nhiêu tiền?"
"H-Hơ? Gì cơ?"
"Cô nhận tiền của chúng đúng không? Hay là ngược lại? Đám gọi điện cho cô là diễn hết chứ gì?"
Tên này thù oán gì bói toán hả ta?
Ôi trời, nhận nhầm cú điện tồi. Tôi có hơi hối tiếc rồi đấy. Không, là hối cực kì nhiều luôn. Lẽ ra tôi nên dừng khi Chi đề xuất.
Nhân viên của Niconico từng cảnh báo tôi: thêm nhiều người xem cũng tức là thêm nhiều kẻ ghét. Họ bảo thêm rằng cách tốt nhất là lờ chúng đi.
"Vậy là anh không tin vào tiên tri, bói toán?"
"K-Không hẳn. Tôi nghĩ mấy quẻ tử vi họ làm trên TV , đại loại thế, k-khá là... tốt. N-Nhưng thứ cô đang thực hiện có gì đó khang khác? Rốt cuộc là gì?" Tiếng thầm thì của anh ta dần méo mó. Creepy quá đi. Nói trắng ra là tôi có hơi sợ.
Thế anh ta gọi chỉ để phàn nàn? Hay anh ta có sở thích trêu ghẹo nữ sinh? Một mình khổ chưa đủ, lôi người khác khổ cùng? Ước gì họ để cho tôi yên ổn hành nghiệp dùm.
Tôi ngừng than vãn và toan cúp máy, thì---
"Tôi sẽ trở thành người thế nào sau 10 năm nữa?"
"Sao?"
"Nói cho tôi biết, tôi sẽ trở thành người thế nào sau 10 năm nữa?"
"10 năm nữa?"
Anh ta không tin trò bói toán, nhưng lại yêu cầu tôi tiên tri tương lai. Tôi không rõ mình nên xử ca này thế nào mới phải. Mà câu hỏi đó cũng khá phổ thông. Làm gì đây ta? Đuổi khéo anh ta đi thì được thôi, nhưng...
"Mmm.. Được! Cùng xem thử mười năm sau anh ra sao nào!" Tôi ép mình gượng cười và hỏi anh ta một số thông tin cá nhân cơ bản.
Anh ta 28 tuổi, thất nghiệp.
"Okay! Đã đến giờ Tiên tri trực tuyến Nicco-Nico!" Có lẽ sau khi nhận được kết quả tốt, anh ta sẽ thay đổi quan điểm. Có lẽ anh ta sẽ nhận ra năng lực của tôi không phải một trò lường gạt.
Rốt cuộc tôi chỉ biện hộ cho cái tôi bản thân. Tôi nghĩ mình đang có hơi phiến diện khi đánh giá lời nói của anh ta.
Lượt này, tôi sẽ mở---
"Open, Keter!" Tôi lật tấm trên cùng của Cây Sự Sống. Thứ tôi thấy là---
"Trên tờ lịch hiện số 2026... Tại văn phòng của một công ty rất lớn. Dường như anh đang làm gì đó liên quan tới máy tính. Không phải laptop. Mà là siêu máy tính."
Câu trả lời đó đối với anh ta là tốt hay xấu, tôi không thể biết.
Tấm bài biểu thị - nghịch đảo. Dogman đứng trên bốn chân, cắn phập vào cô gái đang khỏa thân.
Hả? Gì thế kia? Tấm bài đó vốn tượng trưng cho những khả năng bí ẩn. Lại còn bị đảo ngược?
"Hahaha! Ahahaha! Fwahahaha!" Tôi có thể nghe tiếng cười đầy kích động bên kia đầu dây. "Quá xá tệ! Mèn đét ơi, nó đã chứng minh tất cả. Thừa nhận đi con bitch! Cô chả phải nhà tiên tri gì sất!"
"T...Tôi không nói dối! Tôi đã thấy viễn cảnh..."
"À quên, tôi chưa nói cho cô biết. Tôi là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối. Còn đâu khoảng một năm nữa để sống thôi."
Ơ?
"Và cô phán rằng cô thấy tương lai của tôi 10 năm sau? Ừ đúng, đúng quá luôn chứ lị!"
"S-Sao được? Ra là anh gài tôi ngay từ đầu ư? Có gì chứng minh anh chỉ có thể sống thêm một năm nữa không?"
"Chu choa? Muốn gặp nhau bây giờ không? Thích thì chiều. Tôi có thể trình phác đồ chẩn đoán."
---Đau quá. Đau như thể có kim đâm sâu trong lòng. Nó cứ ngày càng mạnh dần, mạnh dần kể từ lúc tôi đọc tương lai anh ta.
Hay tay tôi không ngừng run bần bật, bất chấp tôi đã cố co chúng lại.
"Nói thêm nhé, tôi bị hội chứng mẫn cảm với điện từ trường, rất tệ là đằng khác. Đến nỗi bác sĩ còn ra khuyến cáo cơ mà. Hahaha! Cô có biết điều đó có nghĩa là gì không? Biết thì thưa thốt, không biết thì xách đít đi tìm hiểu, đồ đồng bóng! Tôi sắp có công việc 'liên quan tới máy tính'? Hah, đúng là nực cười! Cảm thấy sao hả? Cảm thấy sao khi giờ đây mọi người đều biết cô là quân lừa đảo?!"
Dòng bình luận trở nên điên loạn. Một số người bày tỏ thông cảm với tôi, nhưng đa số thì khoái trá ra mặt. Tôi nhắm nghiền mắt lại. Tôi không thể chịu nổi nữa.
Có tiếng gì đó vang vọng từ xa xăm. Là tiếng cười đùa của bọn trẻ ngây thơ và tàn nhẫn.
Tôi đang nghe nó. Tôi biết nó. Âm thanh châm chọc tôi đã hứng tai nghe từ lâu, từ hồi tôi còn thơ bé. Tôi biết là tôi đang không thực sự nghe nó.
Trong bóng tối, ánh ra một cặp mắt kinh hãi tột độ, chính xác là cặp mắt khi bạn nhìn chằm chằm vào một con quái vật. Là cặp mắt của mẹ khi nhìn tôi.
---Tệ thật.
Tôi đã dốc toàn lực để có thể chịu đựng ánh nhìn và tiếng cười đó suốt tuổi thơ. Nhưng kí ức cứ cuộn về như thác lũ. Những kí ức năm xưa mà tôi luôn cố tránh suy nghĩ về nó.
Nó xảy ra trước khi tôi nhập học cấp một. Tôi vẽ rất nhiều tấm bài về Dogman và cô gái. Cả thảy là 22 lá khác nhau. Xong bộ này tôi lại vẽ tiếp bộ khác y hệt.
Thầy cô và bạn bè ở trường mẫu giáo nhạo báng tôi, bảo tôi là đồ ghê tởm. Nhưng lúc ấy tôi cảm thấy mình hầu như không còn sự lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục vẽ. Tôi cặm cụi bút màu từ trường tới nhà, tựa hồ bị nó ám ảnh.
Trong lúc vẽ, tôi bắt đầu thấy những thứ nằm ngoài tầm mắt mình. Chẳng hạn nơi chốn của con mèo nhà hàng xóm đang mất tích. Hoặc khung cảnh mẹ tôi ướt sũng dưới cơn mưa bão bất thình lình.
Chúng là những viễn cảnh của tương lai. Tôi có thể thấu thị trong tiềm thức những điều sắp xảy đến.
Ban đầu, mẹ cười xòa khi nghe con gái mình nói thế. Nhưng dần dà, bà tỏ ra khó chịu khi nghe về chúng.
Vào ngày nọ, tôi đã trông thấy một viễn cảnh vô cùng khác biệt so với mọi thứ trước đó. Là viễn cảnh Mẹ tôi bị tông xe.
Tôi đã van nài bà đừng rời khỏi nhà. Nhưng bà vẫn làm ngơ và đi mua sắm, để rồi bị xe hơi đâm trúng ngay trước mắt con mình.
Khốn kiếp thật. Giờ tôi nhớ nó rồi. Tôi đang nhớ về đỉnh điểm của nỗi đau khổ trong cuộc đời tôi.
Hoàn toàn cô độc. Không một ai thấu hiểu cho. Rõ ràng là tôi khác người cơ mà. Khác người thôi chưa đủ, tôi nghĩ tôi có phần quái dị nữa.
"Viễn cảnh của con, nó..." Tôi nghiến chặt răng trong khi hai hàng lệ chảy dài.
Nói cho con biết đi, Cha ơi...
"Con có phải là... một sai lầm không?"
Tôi chưa bao giờ sai cả. Tôi luôn luôn đúng. Mọi điều tôi thấy là bất di bất dịch.
Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên tôi sai? Cũng có thể anh ta đang nói dối. Nhưng tôi không sao chứng minh được.
Dẫu rằng bác sĩ đã tiên liệu tuổi thọ anh ta chỉ còn một năm, vẫn có khả năng anh ta sống được thêm mười năm. Mặc dù vậy, nó nghe hệt như một lời bào chữa. Để tôi có làm gì thì làm, gần 50000 người ở ngoài kia sẽ tiếp tục dòm ngó và tha hồ cười nhạo tôi.
Tôi không thể thấy gương mặt của người đàn ông nọ, nhưng hàng ngàn người có thể thấy tôi.
Tôi sợ quá.
Tôi dễ dàng cảm nhận luồng căm phẫn đang thi nhau chĩa vào mình, và dường như điều duy nhất tôi có thể làm là lấy tay ôm gối rồi run lẩy bẩy, như hồi tôi còn nhỏ.
---Cứu con với, Cha ơi...
Luôn có một người chìa tay giúp đỡ tôi những lúc thế này. Chính là Cha tôi.
Ông ấy đã chụp những bức vẽ của tôi nhằm lưu giữ. Do đó mới có bộ bài này. Tôi vội nắm chặt chúng vào lòng.
Tôi mở mắt ra và thấy mình nằm trên quả bóng giữa cánh đồng ngàn hoa. Cha đang đứng phía trên đầu, như thể ông vừa áp sát lại gần. Ông nở nụ cười hiền từ và siết tôi thật chặt.
Ngay khoảnh khắc tôi buông lỏng cơ thể, phó thác mình cho làn hơi ấm của Cha...
Cũng sẽ là lúc Cha thì thầm cùng một lời ấy vào tai tôi.
---Mày có biết vì sao tao chết không?
Tôi sẽ giựt nảy người, trong khi ông ấy giữ vững nụ cười. Rồi tôi sẽ vùng chạy đi, và ông liền đuổi theo, cùng nụ cười không suy chuyển. Sau đấy ông ấy sẽ tóm được tay tôi và cất miệng nói. Nói những điều ông ấy luôn luôn nói.
---Mày có biết không Myuu?
Đừng, xin đừng nói nói nữa.
---Mày có biết không?
Dừng lại đi!
---Đó là bởi cái năng lực tiên tri của mày!
Tôi hoàn hồn trở lại, vừa lúc chứng kiến những lá bài đang giữ trên tay rơi lã chã xuống đất. Tôi kéo mũ áo khoác trùm kín đầu, cúi gằm mặt và đưa hai tay bọc lấy cơ thể.
Rồi tôi vỡ òa nức nở như đứa trẻ năm nào. Tôi thậm chí còn không thể nhìn trước tương lai thảm hại của chính mình.
"Cha ơi..."