Danh sách thực tập của trường Y đã được dán trên bảng thông báo. Trong cuộc họp, giáo viên hướng dẫn không ngừng nhấn mạnh những điều cần chú ý khi đi thực tập. Sinh viên bên dưới nhìn thì có vẻ chăm chú nghe, thực chất là bắn tin nhắn ầm ầm dưới ngăn bàn.
“Nam Nam, ngày mai mày định đi đâu chơi?”
“Tao phải về nhà, bố mẹ tao muốn chúc mừng cô con gái yêu quý sống sót sau kỳ thi”.
“Nhà ở đây là sướng rồi, thật ngưỡng mộ. Ngày mai tao đi mua sắm. Nếu không mua hết tiền thì tao thể sẽ đổi lại tên”.
Vệ Nam phì cười: “Viên Viên đổi lại vẫn là Viên Viên. Cách nói ấy cũ rồi”. (Trong tiếng Trung Quốc, hai chữ Nguyên Nguyên 原元phát âm giống với Viên Viên 圆圆, viên viên có nghĩa là tròn trĩnh. Vệ Nam lợi dụng hiện tượng đồng ầm để trêu chọc Nguyên Nguyên)
Vệ Nam và Nguyên Nguyên cùng nhóm, thực tập ở bệnh viện thứ ba trực thuộc đại học Y.
Bắt đầu từ tuần sau, mọi người sẽ phải xa trường lớp. Nhìn bàn ghế quen thuộc, không ai tỏ chút lưu luyến gì. Nguyên Nguyên vui mừng đập tay xuống bàn và nói: “Cuối cùng có thể rời xa chúng mày rồi, ngồi suốt cả tháng trời, mông bà mày sắp biến thành quả bí ngô rồi”. Vệ Nam mỉm cười vỗ vai Nguyên Nguyên: “Nguyên Nguyên yêu quý, chú ý vẻ nữ tính”. “Nữ với chả tính, ngấy hết cả người… ” chưa nói hết câu, chỉ thấy có cơn gió lạnh thổi đến…
“Tiểu Nguyên, anh có chuyện muốn nói với em”. Cậu bạn mặt đang biến dạng vì sốc kia là bạn trai của Nguyên Nguyên, tên là Phương Đào, cũng là bạn học cấp ba của Vệ Nam, học ở học viện hóa học cách trường Y rất xa.
Nguyên Nguyên muốn chui xuống lỗ cho rồi. Ngoan ngoãn đi theo bạn trai.
Nhìn dáng họ bước đi, Vệ Nam lặng lẽ thở dài. Không phải là muốn trù úm Nguyên Nguyên, nhưng không hiểu sao Vệ Nam nghĩ rằng cậu bạn kia tìm Nguyên Nguyên đểsay goodbye.
Quả nhiên, Vệ Nam đoán không sao. Trên đường về ký túc, cô đi qua khu rừng nhỏ. Đứng từ góc này có thể nhìn thấy rõ hai người.
Nguyên Nguyên mặc bộ váy nữ tính đang đứng đối mặt với cậu bạn cao gầy. Cậu bạn đó nói với giọng khó chịu: “Chúng ta chia tay nhé, sau khi tốt nghiệp anh phải đến nơi khác tìm việc. Chúng ta yêu nhau ba năm rồi. Chia tay nhẹ nhàng, không vướng mắc gì, được không?”
Nguyên Nguyên xắn tay áo, cười toe toét nói: “Nói lại lần nữa”.
Cậu bạn kia ho một tiếng rồi nói: “Anh muốn nói chúng ta chia tay. Anh không muốn dính dáng đến em nữa. Chúc em tìm được người khác tốt hơn”.
Nguyên Nguyên bình tĩnh nói: “Là con trai phải biết tôn trọng phụ nữ, cho dù có chia tay thì cũng phải do tôi nói chứ không phải anh, hiểu chưa?”
Cậu bạn kia ngạc nhiên sững sờ, bỗng nhiên Nguyên Nguyên bật cười một cách bí hiểm: “Đừng tưởng tôi không biết gì. Nhân lúc tôi thi cử bận rộn, vất vả, anh và cái con học ngoài trường xí xớn với nhau gần một tháng rồi, đúng không? Coi tôi là con ngốc à? Đến nơi khác tìm việc chẳng qua là vì bố của con kia muốn anh vào công ty làm việc, đúng không? Anh muốn leo cao thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải vòng vo tam quốc cho mất thì giờ”.
Nói xong, cô ấy tung một cú đấm vào má trái của anh ta.
“Cú đấm này thay cho lời thăm hỏi của mẹ tôi. Sinh tôi ra không dễ dàng chút nào, anh biết không?” @[email protected]
Sau đó, Nguyên Nguyên đấm vào má phải của anh ta.
“Cú đấm này thay cho lời thăm hỏi của bố tôi. Nuôi lớn tôi vất vả thế nào anh biết không?”
Nguyên Nguyên đấm tiếp vào mũi anh ta.
“Cú đấm này thay cho lời thăm hỏi của Vệ Nam. Cô ấy là người mai mối, khổ sở thế nào anh biết không?”
Cuối cùng Nguyên Nguyên đấm một cú vào bụng anh ta.
“Cuối cùng là Nguyên Nguyên tôi hỏi thăm anh. Tôi yêu anh ba năm, lãng phí ba năm. Tuổi thanh xuân của tôi anh có đền được không?” Nói xong Nguyên Nguyên vung tay áo, trước khi đi còn chửi vào mặt anh ta: “Chị em của tôi ở khắp bốn phương. Sau này tốt nhất anh đừng ốm đau gì. Đắc tội với con gái ngành Y, hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ. Hãy nhớ lấy”.
Sau đó cô ấy bình thản quay người bước đi.
Vệ Nam thấy cậu bạn kia khom lưng ôm bụng, bộ dạng rất thảm hại, một lúc sau mới đứng dậy được, cầm cành cây lê từng bước lên phía trước – Nguyên Nguyên ra tay hơi nặng.
Vệ Nam và cậu ta là bạn học hồi cấp ba. Nhờ Vệ Nam mà Nguyên Nguyên và cậu ta mới quen nhau. Lúc nãy Nguyên Nguyên thay mặt mình cho cậu ta một quả đấm, bây giờ gặp mặt chào nhau cũng không tiện.
Vệ Nam phì cười, thấy cậu ta tiến đến gần liền nấp sau gốc cây.
Một cơn gió thổi đến, tiếng lá cây xào xạc giống cảnh gọi hồn trong phim kinh dị.
Không khí u ám bao trùm lên khu rừng, có lẽ rất nhiều người đã chia tay ở đây.
° ° °
Về đến ký túc, Vệ Nam thấy trong nhà vệ sinh có tiếng nước chảy rất to, hòa lẫn với tiếng khóc của Nguyên Nguyên. Vệ Nam cảm thấy xót xa trong lòng. Những đôi tình nhân mặn nồng hồi học đại học, sau khi tốt nghiệp lần lượt chia tay nhau, có người chuyển bạn thành thù. Nhớ lại quãng thời gian đẹp đẽ trước đây sao mà thấy chua chát thế.
Sau khi tắm xong, Nguyên Nguyên bước ra khỏi nhà vệ sinh với đôi mắt sưng đỏ. Cô chạy lại ôm chầm lấy Vệ Nam rồi òa khóc. Vệ Nam suýt nữa thì ngã xuống đất. Cô vội bám vào thành giường để cân bằng cơ thể sau đó từ từ di chuyển về phía cái tủ bên cạnh, dựa lưng vào tủ, lúc ấy mới vòng tay ôm Nguyên Nguyên, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô ấy.
“Khóc đi, khóc đi, khóc rồi sẽ quên mà”.
Nguyên Nguyên khóc nức nở: “Tao bị mù rồi. Vì sao lại yêu loại người ấy chứ… Chỉ vì bố con kia có tiền, chỉ vì bố nó lo cho việc làm cho anh ta… Anh ta đã nói yêu tao bao nhiêu lần, thề nguyền bên nhau suốt đời. Tao muốn xe rách cái miệng thối của anh ta… Hu hu… .Tao vẫn còn yêu anh ta, tao thật ngu ngốc… Hu hu… “
“Uh, uh, anh ta là kẻ đểu cáng, chúng ta không thèm để ý đến anh ta. Thôi, khóc xong thì thôi, khóc đi, khóc đi”.
Vệ Nam vỗ vai an ủi Nguyên Nguyên, bỗng nhiên trong đầu cô ấy hiện lên thứ gì đó – phải chăng lần uống say ấy, mình cũng chửi rủa Hứa Chi Hằng như thế?
Người vỗ vai an ủi mình suốt buổi tối hôm ấy là Lục Song, nhìn thấy bộ dạng mình thế này, chắc anh ta cười đứt ruột mất.
Nhìn Nguyên Nguyên lau hết nước mắt nước mũi vào người mình thế này Vệ Nam thấy sởn gai ốc. Tối hôm ấy mình cũng giống Nguyên Nguyên bây giờ, giống như con bạch tuộc bám vào người Lục Song, sau đó khóc lóc thảm thiết, bôi đầy nước mắt nước mũi vào người anh ta… …
Thật xấu hổ.
Đợi Nguyên Nguyên khóc xong, Vệ Nam vào nhà vệ sinh tắm qua rồi thay quần áo. Khi ta ngoài, thấy Nguyên Nguyên nằm bò ra bàn. Vệ Nam nói: “Tiểu Nguyên, tối nay về nhà tao chơi. Một mình mày ở ký túc buồn lắm”.
“Thôi”. Nguyên Nguyên xì mũi rồi nói: “Tao muốn lên mạng xem Naruto”. (Naruto: tên một bộ manga nổi tiếng của Nhật, đã được chuyển thể thành anime)
“Hôm nay mẹ tao làm món sườn xào chua ngọt mà mày thích ăn nhất đấy… ” Vệ Nam kéo dài từ “sườn xào chua ngọt”, nghe rất hấp dẫn.
“Thật à?” Mắt Nguyên Nguyên sáng lên, nhưng vẫn cố giả bộ e thẹn: “Nhưng tao chưa đến nhà mày bao giờ, ngại lắm… “
Vệ Nam vỗ vai: “Thôi thôi, trước mặt tao mày không phải giả bộ nữa”.
Nguyên Nguyên cười rồi đứng dậy nói: “Tao đi thay quần áo, mày chờ tao nhé”.
Vệ Nam nhìn Nguyên Nguyên rồi lặng lẽ thở dài.
Khi ở bên bạn trai, Nguyên Nguyên cố tỏ ra là một cô gái nữ tính, dịu dàng. Có lần nhìn thấy cô ấy đỏ mặt nói chuyện với cậu bạn ấy, giọng nói điệu đà khiến Vệ Nam thấy “buồn nôn”. Vệ Nam biết cô ấy rất thích cậu bạn ấy. Vì vậy trước mặt cậu ta cô ấy mới dịu dàng như vậy. Tiếc rằng cái đuôi sói của cô ấy quá dài, từ một cô gái chua ngoa, đánh đá quay ngoắt , biến thành cô gái dịu dàng, hiền thục. Thật chẳng ra làm sao cả. Bây giờ bị người ta đá rồi, cuối cùng cũng lộ bản chất.
Cô ấy đấm anh ta vì bốn lý do: Mẹ tôi sinh tôi không dễ dàng, bố tôi nuôi lớn tôi không dễ dàng, Vệ Nam làm bà mối không dễ dàng, lãng phí tuổi thanh xuân của tôi càng không dễ dàng – Thật đúng với bản tính bạo lực của cô ấy.
Từ xa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, Vệ Nam nhiệt tình đưa Nguyên Nguyên về nhà, vì tay xách hai túi rau mà mẹ dặn mua về cho con thỏ mẹ nổi hứng mua nên Vệ Nam đành phải dùng chân đạp cửa. Đạp mãi cửa mới mở. Lục Song mặc quần áo rộng thùng thình, vẫn cái dáng vẻ chủ nhà ấy, vừa nhìn thấy Vệ Nam là nhíu mày, tỏ vẻ coi thường: “Thì ra là em, anh cứ tưởng người ngoài hành tinh đột nhập vào nhà”.
Nói xong anh ta quay người đi vào trong, mặc kệ cửa mở.
Vệ Nam im lặng một lúc rồi bước vào phòng với khuôn mặt không chút biểu cảm. Nguyên Nguyên cười tí tởn rồi nói thầm: “Được đấy Nam Nam, anh chàng đẹp trai này mày lừa được ở đâu vậy? Mang người ta về rồi cơ đấy. Nhanh thật. Đúng là tiến bộ vượt bậc từ ốc sên đến thần rùa”.
Vệ Nam bực tức giải thích: “Bạn anh tao”. Nói xong thấp giọng bổ sung một câu: “Mặt dày mày dạn ở nhà tao mà thôi”.
Nguyên Nguyên cười toe toét: “Lý do này bị lạm dụng rồi. Còn nói là bạn anh tao. Sao mày không nói luôn là anh họ bắn đại bác không tới đi. Nói thế tao còn tạm chấp nhận được”.
Vệ Nam chưa kịp phản bác lại thì bỗng nhiên Lục Song quay đầu lại: “Tôi đúng là bạn của anh trai cô ấy mà”.
Nguyên Nguyên trố mắt nhìn, một lúc sau mới rùng mình, ghé sát vào tai Vệ Nam nói: “Thính giác của anh ta thật đỉnh, đúng là đồ tai lừa”.
Vệ Nam cười: “Người ta viết tiểu thuyết trinh thám đấy, không có gì có thể giấu được anh ta”.
Lục Song quay đầu, nhẹ nhàng đẩy kính và nói: “Không phải tai tôi thính mà hai cô đây nói thầm, decibel… hơi cao thì phải”.
Hai cô gái im lặng.
Mẹ Vệ Nam bưng đĩa sườn xào chua ngọt ra bàn, mỉm cười thân thiện với Nguyên Nguyên: “Cháu là bạn học của Nam Nam à?”
Nguyên Nguyên gật đầu và nói: “Vâng ạ, cháu là bạn cùng phòng ạ”.
Mẹ Vệ Nam vội đặt đĩa sườn xuống bàn, chạy lại nắm tay Nguyên Nguyên và nhiệt tình nói: “Nào, mau lại đây ngồi đi. Nam Nam nhà cô làm phiền các cháu rồi. Sống cùng nó bốn năm, phải chịu đựng bao nhiên thói quen xấu của nó. Các cháu thật vất vả”.
Vệ Nam đứng cạnh, mắt gườm gườm. Nguyên Nguyên cười toe toét nói với mẹ Vệ Nam: “Cô đừng nói thế, Nam Nam ở cùng chúng cháu bốn năm cũng vất vả lắm ạ. Như nhau mà cô”. Miệng nói nhưng mắt liếc nhìn đĩa sườn thơm phưng phức, bốc khói nghi ngút trên bàn ăn. Dáng vẻ thèm nhỏ nước miếng nhưng phải cố kiềm chế trông thật buồn cười.
Vệ Nam nhìn Lục Song rồi mỉm cười nói: “Anh ở nhà em… có dễ chịu không?”
Lục Song nhún vai: “Anh chuyển ra ngoài rồi. Hôm nay cô gọi anh đến ăn cơm, nói là muốn chúc mừng em sống sót trở về sau kỳ thi”.
Vệ Nam mỉm cười: “Mẹ em gọi anh đến thì anh đến à? Được đấy, rất biết nghe lời”.
“Tôn trọng người trên là điều nên làm”. Lục Song bình tĩnh nói, nói xong bổ sung thêm một câu, “Hơn nữa, món sườn rán cô làm rất ngon, anh rất muốn nếm thử”.
Vệ Nam bực mình, không thèm quan tâm đến anh ta.
Mọi người cùng ngồi vào bàn ăn cơm. Thức ăn mẹ Vệ Nam nấu rất ngon, loáng một cái đã gần hết. Sau khi ăn xong, mẹ Vệ Nam ho một tiếng lấy giọng rồi mỉm cười nói với Vệ Nam: “Nam Nam, con thực tập ở bệnh viện nào?”
Vệ Nam ngoan ngoãn trả lời: “Bệnh viện thứ ba trực thuộc đại học Y”.
Mẹ cười rất tươi: “Thế chẳng phải cách công ty Lục Song rất gần sao?” Nói xong quay sang nói với Lục Song: “Tiểu Song à, chỗ mà cháu thuê là phòng hai người ở à?”
Vệ Nam nghe vậy, mặt biến dạng, vội quay sang nháy mắt với Lục Song.
Lục Song nhìn Vệ Nam, sau đó nghiêm túc cúi đầu nghĩ một lúc rồi nói: “Vâng ạ, phòng hai người ở, có bếp, có thư phòng, còn có một phòng ngủ để không. Nam Nam muốn dọn sang ở cùng không?”
Mẹ Vệ Nam cười tươi như hoa nở: “Vậy thì tốt quá. Nam Nam, con dọn ra ở cùng với Lục Song, hai đứa chăm sóc lẫn nhau, hơn nữa lại tiết kiệm được tiền phòng. Con ở một mình mẹ không yên tâm. Chắc chắn là ngày nào cũng ngủ quên”.
Vệ Nam thở dài rồi chống tay lên trán.
Dáng vẻ của mẹ thật giống với nhân viên bán hàng ở siêu thị, chỉ muốn mau chóng bán quách con gái mình đi, lại còn miễn phí chuyển hàng đến tận nhà. Trên hàng dán đầy mác đại hạ giá, đại hạ giá. Thật khiến người ta không còn gì để nói.
Vệ Nam ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Mẹ, chúng con thực tập nhà trường đã sắp xếp ký túc riêng rồi”. Sau đó cô quay sang cười toe toét và nói với Nguyên Nguyên: “Đúng không, Nguyên Nguyên?”
Nguyên Nguyên gật đầu nói: “Đúng vậy”. Nói xong lại mỉm cười nói với mẹ Vệ Nam: “Có điều có thể chuyển ra ngoài sống. Cháu thấy cô nói rất có lý. Năm nay tiền thuê nhà đắt lắm, tiết kiệm được tội gì phải lãng phí. Hơn nữa cháu cũng thấy buổi sáng Nam Nam khó mà dậy sớm được”. Sau đó cô quay sang cười với Vệ Nam: “Đúng không, Nam Nam?”
Vệ Nam thở dài vô vọng, cúi đầu xuống, cầm đũa bới mấy miếng sườn vụn còn lại trong đĩa.
Mẹ cười và nói: “Tiểu Song à, Nam Nam nhà cô có thói ngủ nướng. Sau này, khi nào cháu dậy thì nhân tiện gọi nó dậy với nhé”.
Bắt đầu lên kế hoạch ưu đãi khách hàng sau khi bán con gái rồi. Chỉ muốn ghi thêm hàng chữ: Khách hàng được đổi lại hàng trong vòng một tháng, bảo hành ba tháng bên cạnh chữ “Đại hạ giá”.
Lục Song mỉm cười: “Nhất định rồi, cháu sẽ gọi em dậy”.
Vệ Nam nghiến răng nghiến lợi nhìm chằm chằm vào đĩa sườn vụn trên bàn, cuối cùng đặt đũa xuống, thở dài não ruột.
Quả nhiên, dạ dày là cơ quan rất quan trọng trong cơ thể người. Đấy là nơi mà ngũ cốc lương thực đều phải đi qua. Muốn giữ được trái tim đàn ông, trước tiên phải giữ được cái dạ dày của anh ta. Phụ nữ cũng vậy. Mẹ chỉ cần dùng một đĩa sườn xào chua ngọt mà có thể lấy lòng một đôi trai gái.
Buổi tối nằm ngủ với Nguyên Nguyên, Vệ Nam nhìn lên trần nhà rồi thì thầm chửi rủa: “Mày đúng là cái đồ qua cầu rút ván, ăn sườn của mẹ tao xong bán rẻ tao. Tình nghĩa chị em suốt bốn năm trời. Chẳng phải mày nói tình cảm của chúng ta giống bức tường thành khóc không đổ sao? Vậy mà bây giờ, trong mắt mày, giá trị của tao không bằng một miếng sườn?”
“Bức tường thành khóc không đổ vẫn có thể gặp nàng Mạnh Khương mà”. (Mạnh Khương nữ: một nhân vật trong truyện cổ Trung Quốc. Tương truyền chồng nàng là Mạnh Hỷ Lương bị bắt đi xây Trường Thành trong ngày cướic ủa hai người. Mạnh Khương đã đi tìm chồng suốt hơn năm, cuối cùng khi tìm tới nơi thì chồng nàng đã chết vùi xác trong Trường thành. Đau lòng, nàng khóc lóc thảm thiết, tiếng khóc vang xa dặm, nước mắt nàng làm sụp đổ một góc tường thành, lộ ra thi hài chồng nàng. An táng thi hài chồng xong, nàng Mạnh Khương nhảy xuống biển tự vẫn)
Nguyên Nguyên nhìn Vệ Nam một lúc rồi nghiêm túc rút ra kết luận: “Hơn nữa, giá trị của mày dĩ nhiên là hơn một miếng sườn rồi”. Sau đó cô đặt tay lên cằm, cười toe toét và nói: “Chỉ có điều so với cả đĩa sườn thì không bằng”.
Thấy Vệ Nam chuẩn bị vung nắm đấm, Nguyên Nguyên vội giơ hai tay ôm đầu và nói: “Không được dùng bạo lực với người vừa thất tình”