Edit: An Tĩnh
Thầy chủ nhiệm nghẹn cả thở vì sự tức giận của cậu, suýt chút nữa đã lên cơn nhồi máu cơ tim.
Ông chỉ vào Lâm Tống Tiện, mặt đỏ gay lên, “Làm sao, bây giờ học sinh gian lận trong thi cử mà thầy cũng không thể nói sao?”
Ấn đường của Lâm Tống Tiện nhíu chặt lại lần nữa, “Chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, cậu ấy không thể nào làm những chuyện như vậy.”
“Ngay trước mọi người, giáo viên giám khảo tận mắt nhìn thấy, em không tin thì xem lại camera giám sát một lần đi.”
Trong phòng thi có trang bị máy giám sát, họ đã xem một lần trước khi Lâm Tống Tiện đến đây, lúc được ba phần tư thời gian thi, một nữ sinh trước mặt động đậy, đầu tiên là cô ấy len lút liếc về phía sau, tiếp theo vo vo cái gì đó trong tay, lúc ném ra có lẽ do hốt hoảng nên tay hơi run, không biết phương hướng vốn đã sai hay vì ném lệch mà mẩu giấy kia vô tình rơi xuống trên bàn Tống Oanh.
Sau đó giáo viên giám khảo đi đến.
Lâm Tống Tiện xem đến đây, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nữ sinh vẫn luôn đứng trong góc cúi thấp đầu không nói lời nào.
“Cậu ta nói truyền câu trả lời cho Tống Oanh ạ?”
“Em ấy đã nhận tội và khai rõ toàn bộ, nhân chứng vật chứng đều có đủ.”
Lâm Tống Tiện trầm mặc hệt như muốn ăn thịt người, nhìn chằm chằm người kia định gây khó dễ, cuối cùng Tống Oanh đứng phía sau kéo vạt áo của cậu, đứng ra.
“Nhưng mà thầy, em vốn không quen biết cậu ấy.” Ngoại trừ khóe mắt có hơi đỏ ra thì trông cô vẫn không có chỗ nào khác thường, cố gắng giữ vững tỉnh táo.
“Vừa rồi em cũng trả lời như vậy, xin thầy cô điều tra rõ ràng lần nữa, từ…..” Cô nhìn về phía nữ sinh kia, không biết tên cô ta, Tống Oanh dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Bắt đầu từ quan hệ xung quanh bạn học này ạ.”
“Nếu chỉ vì đang thi giữa chừng, đột nhiên có phần đáp án rơi trên bàn một cách khó hiểu mà em bị vu oan là copy bài, vậy sau này chi phí cho việc đổ tội hãm hại hẳn sẽ quá rẻ mất.”
Lúc trước tình cảnh hỗn loạn, Tống Oanh phản bác một cách bất lực yếu ớt, không có ai nghiêm túc nghe cô nói, bất kì lời nói nào của cô cũng giống như sự giảo biện vì chột dạ sau khi chuyện bị lộ tẩy.
Hôm nay Lâm Tống Tiện xuất hiện vô cùng khí thế, giữ yên mọi người, sau khi cô nói xong, không khí yên tĩnh hai giây, dường như mấy giáo viên đang cân nhắc đề nghị của cô.
Nữ sinh vẫn luôn trầm mặc ở một góc kia bỗng dưng ngẩng đầu lên, cắn mạnh môi kêu lên: “Cậu đi học được hạng năm của khối, ít hơn tôi hai mươi điểm, cậu muốn lần thi này được thành tích tốt để ba mẹ vui vẻ nên mới bảo tôi truyền đáp án môn toán cho cậu mà.”
“Môn toán là môn cậu yếu nhất, nếu như kì thi này thi tốt, chắc chắn thứ hạng trong khối sẽ tăng.”
Cô ta vừa dứt lời, bầu không khí nảy sinh biến hóa trong nháy mắt, trên mặt thầy chủ nhiệm lộ ra vẻ tỉnh ngộ hiểu ra, lúc nhìn về phía Tống Oanh thì ánh mắt đã trở nên phức tạp, Lâm Tống Tiện mím khóe miệng, không kiềm chế được tính khí.
“Cậu học lớp nào?” Cậu đột nhiên lên tiếng, “Tên là gì? Có thể chịu trách nhiệm cho lời mình nói không?”
Ánh mắt cậu rất cương quyết, những câu hỏi như vậy càng giống như đang đe dọa, nữ sinh kia sợ hãi rụt bả vai gầy lại, thầy chủ nhiệm không nhìn nổi nữa.
“Lâm Tống Tiện, em đi về trước đi, chuyện này thầy cô sẽ điều tra rõ.” Ông dứt lời, tầm mắt lại nhìn sang Tống Oanh, ẩn chứa điều khó diễn tả bằng lời.
“Em cũng đi trước đi, tạm dừng kì thi lần này, khi nào có kết quả xử lí cụ thể sẽ thông báo cho em.”
Ra khỏi văn phòng, cơn gió lạnh từ đối diện thổi đến đã xua tan sự bí bức và ngột ngạt, tinh thần của Tống Oanh vẫn sa sút, vừa giận vừa oan ức, không nghĩ đến cuộc đời mình lại còn gặp phải chuyện như vậy.
Cô cố gắng tìm kiếm tin tức về nữ sinh kia trong đầu, từ đầu đến cuối đều không tìm ra chút manh mối nào, vừa rồi Tống Oanh không thể trò chuyện riêng trọn vẹn với cô ta, bây giờ càng nghĩ càng bực bội, ánh mắt đỏ hoe cả lên.
“Nhìn đường đi, muốn đụng tường à.” Lâm Tống Tiện vốn đang gọi điện thoại, nhác thấy cô thất thần đi thẳng đến cây cột lớn, vội đưa tay kéo cô lại.
Tống Oanh dừng bước, cậu cúi đầu, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt cô.
“Sợ cái gì.” Ngón tay cậu quẹt nhẹ qua khóe mắt cô, giọng nói kiêu ngạo nhưng ánh mắt lại dịu dàng.
“Có anh Tiện ở đây.”
Nữ sinh kia học lớp một, tên Giang Ngôn, trong lớp không có bạn bè, nhát gan ít nói, thường xuyên chỉ có một mình, đặc điểm duy nhất là vì thành tích tốt nên quanh năm luôn chiếm vị trí trong top ba của khối, đồng thời luôn bị các nam sinh có thế lực trong lớp yêu cầu làm bài tập giúp.
Chuyện đến nước này, Lâm Tống Tiện thuận tay điều tra, tìm ra được người kia từ trong danh sách thi đã sàng lọc dễ như trở bàn tay.
Đàm Cao Dương.
Thành tích bình thường, dựa vào sự tài trợ từ gia đình để vào Cẩm Trung, điểm thi cuối học kì trước tăng mạnh đột ngột, bình thường luôn cùng đám anh em của mình sai bảo Giang Ngôn làm bài tập giúp, trong kì thi lần này vừa khéo cùng một phòng thi với cô ta, trùng hợp hơn nữa là ngồi ngay sau Tống Oanh.
Xế chiều hôm đó, Lâm Tống Tiện dẫn vài người đến kéo Đàm Cao Dương ra khỏi lớp, nói đe dọa cũng được, mà uy hiếp dụ dỗ cũng chẳng sao, ở nhà hay ở trong xã hội thì cậu ta cũng không dám chống lại cậu, ở trường học so ra cũng thua kém Lâm Tống Tiện, thậm chí cậu ta còn sợ liên lụy đến bản thân mình còn hơn liên lụy đến chuyện nhà, không nói mấy câu đã nhận toàn bộ tội.
Kết quả sáng tỏ.
Giang Ngôn bị cậu ta uy hiếp phải giúp cậu ta gian lận, kết quả vì sợ hãi mà truyền sai người, lại sợ sau khi nói ra sẽ bị Đàm Cao Dương trả thù nên cắn răng dứt khoát đổ mọi tội lỗi đổ lên đầu Tống Oanh, dù sao thì bị phạt vẫn tốt hơn bị bắt nạt sau khi chuyện này kết thúc.
Đám Đàm Cao Dương đã quen làm những trò hạ nhục người khác, nghe nói Giang Ngôn còn bị kéo đến phòng vệ sinh trong âm thầm, họ bắt cô ta ngồi xổm dưới đất lau giày cho Đàm Cao Dương.
Trong văn phòng của thầy chủ nhiệm, mặt ông tái xanh sau khi nghe xong, nhìn một hàng người đứng bên cạnh, giận đến mức tay run run.
“Bắt nạt bạn học.”
“Gian lận trong thi cử.”
“Còn vu oan hãm hại!”
“Trường học chúng ta có loại học sinh như em từ khi nào hả! Ngày mai thu dọn đồ đạc rồi cút ngay cho tôi!”
“Thầy! —–“ Khóe miệng Đàm Cao Dương sưng đỏ, bất mãn kêu la nhưng lại đau đến mức phát ra tiếng xuýt xoa, cậu ta nhìn qua Lâm Tống Tiện bên cạnh, đè ép khóe miệng đang có đầy lời muốn nói, vẻ mặt bực bội.
“Bây giờ tôi sẽ gọi phụ huynh của các em tới, chuyện này trường học phải xử lí nghiêm.” Ông nói không cho ai chen lời, dáng vẻ bắt buộc phải tính sổ đàng hoàng, Lâm Tống Tiện đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, thấy đã mắng xong hết rồi, cậu mới không nhanh không chậm lên tiếng.
“Chủ nhiệm, vậy bạn học bị hãm hại này thì bồi thường cho cậu ấy thế nào?”
Thầy chủ nhiệm vừa rồi còn oai phong lẫm liệt: “…..?”
Ông dựa theo thái độ giải quyết việc chung, “Lần này đúng là bạn học Tống Oanh đã chịu oan ức rồi, theo nội quy trường học thì em có thể thi lại môn toán kia, điểm số sẽ tính vào tổng điểm, ngoài ra những thiệt thòi đã tạo ra trong lòng thì thầy sẽ bắt hai người họ nói lời xin lỗi với em.”
Ông đẩy Đàm Cao Dương một cái, nam sinh lảo đảo, sau đó nhìn về phía Tống Oanh, không cam lòng lên tiếng, “Xin lỗi.”
“Thật sự xin lỗi cậu.” Trái lại thì Giang Ngôn đứng bên cạnh cô lại nói một cách nghiêm túc.
Thân hình nữ sinh gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, khi đứng đó cả người hơi run run vì sắp phải đối mặt với một trận bão tố.
Lần tai bay vạ gió này đã khiến Tống Oanh vừa vô cùng tức giận vừa oan ức, cuối cùng vẫn không giảm bớt được bao nhiêu.
Cô không lên tiếng, chỉ trầm mặc nhận lời xin lỗi của họ.
“Được rồi, được rồi, các em có thể đi rồi, tiếp theo thầy còn phải xử lí chuyện của hai em ấy nữa.” Thầy chủ nhiệm vung tay lên, ý muốn đuổi người, ông thật sự sợ Lâm Tống Tiện, hận không thể đưa cậu nhóc ôn thần cao quý này đi ngay lập tức.
“Thầy, vậy còn thầy thì sao?” Nam sinh chợt mở miệng, sắc mặt trầm ổn, trên mặt còn nở một nụ cười như có như không.
“Theo như bình thường, thầy đã mắng nhầm người rồi, có phải cũng nên nói xin lỗi không ạ.”
“Thầy —–“ Thầy chủ nhiệm bị cậu chọc giận không nói nên lời, thấy dáng vẻ nhất quyết không từ bỏ của cậu, ông cũng lười so đo, quay về phía Tống Oanh.
“Bạn học Tống Oanh, thầy cũng nói lời xin lỗi với em, chuyện này đúng là sơ sót của thầy.”
“Còn có yêu cầu gì không, em có thể nói ra.”
Cô lắc đầu, mấy người trong đó đều thở phào nhẹ nhõm, mặt thầy chủ nhiệm lập tức biến sắc.
“Được rồi! Nói xong rồi đi nhanh lên! Cả ngày nay nói nhiều với các em quá!”
….
Lúc Phương Kỳ Dương tìm được hai người ở phòng học, Lâm Tống Tiện đang ăn phần mì gói còn dư của Tống Oanh.
Khi đi ra khỏi văn phòng của thầy chủ nhiệm thì đã qua thời gian tan học khá lâu, phóng ăn và siêu thị ở trường học đều đóng cửa, trên đường hầu như không thấy được một bóng người, khắp nơi đều trống trãi.
Tống Oanh quay về phòng học lấy cặp sách, nhìn hộp mì gói mình vừa mua hồi trưa, cô vốn định ăn thay bữa trưa, kết quả vì chuyện gian lận này mà ăn chẳng nổi, ngay cả uống một giọt nước cũng không vào, bây giờ đầu óc mơ hồ choáng váng, có dấu hiệu hạ đường huyết, có thể sẽ ngất xỉu.
Cô ôm cặp sách, “Lâm Tống Tiện, cậu đi trước đi, lát nữa tớ sẽ tự đi về.”
“?” Lâm Tống Tiện hỏi bằng ánh mắt.
Tống Oanh đưa hộp mì kia ra, “Tớ muốn ăn gì trước rồi mới đi.”
Cô ôm lấy bụng đang khó chịu, hơi khom người, chân mày cau nhẹ.
“Có phải hôm nay cậu không ăn trưa không?” Lâm Tống Tiện nhìn ra được tình trạng của cô, cậu đi đến trước bàn, Tống Oanh trông rất uể oải.
“Không ăn được.” Cô buồn rầu nói.
“Tức no luôn rồi.”
“Tớ đúng là ——“ Vẻ mặt Lâm Tống Tiện trầm xuống, bất mãn, “Đánh tên Đàm Cao Dương kia quá nhẹ tay rồi.”
Cậu lấy hộp mì từ trong tay Tống Oanh, đi ra ngoài với khuôn mặt u ấm, “Cậu ngồi ở đây đi, tớ đi nấu cho cậu.”
Nước nóng trong máy nước uống bị tắt, muốn nấu phải mất hai phút, Lâm Tống Tiện kiên nhẫn đứng đó chờ, tay cậu mở túi đụng, bỏ gia vị vào hộp.
Sau khi mì gói chín, hương thơm đậm đà bay lên, chui vào trong mũi, toàn bộ phòng đều nức mùi mì.
Dù là Lâm Tống Tiện chưa bao giờ thích ăn những thứ đồ này, nhưng trong giây phút đó sự thèm ăn vẫn được khơi dậy.
Cậu bưng hộp mì đi vào, đặt trước mặt Tống Oanh.
“Ăn đi.” Lúc thấy cô ngồi dậy dùng nĩa cho mì vào miệng, Lâm Tống Tiện lại cầm ly giữ nhiệt của Tống Oanh đi ra ngoài rót cho cô một ly nước.
Phòng học lặng lẽ, chỉ có mùi thơm tràn ngập, Lâm Tống Tiện ngồi xuống bên cạnh Tống Oanh, im lặng chờ cô ăn xong.
Dáng vẻ khi ăn của cô rất nho nhã, cái miệng nhỏ xinh, động tác lịch sự gọn gàng, trước đây khi hai người cùng ăn mì, mỗi lần Lâm Tống Tiện sắp thấy đáy tô thì cô vẫn còn một nửa.
Lần này cũng không ngoại lệ, thời gian trôi qua một lúc lâu mà cô chỉ mới ăn được một phần ba, Tống Oanh dừng động tác lại, nhìn chằm chằm mì gói trước mắt, lộ ra vẻ khó xử.
“Tớ không ăn nữa.” Cô thả nĩa trong tay xuống, xoa xoa phần bụng no căng.
Nhịn đói quá lâu, mì gói lại ngán, vừa bắt đầu ăn mấy miếng đã khá no, về sau thì hoàn toàn không nuốt nổi nữa.
Tống Oanh cảm thấy lãng phí, sau khi thả nĩa trong tay ra, cô uống một ngụm nước.
“Còn nhiều như vậy mà, no rồi sao?” Lâm Tống Tiện hỏi.
“Ừm, lãng phí quá….” Cô xoắn xuýt nhìn hộp mì, lúc đang chuẩn bị ngồi nghỉ ngơi một lúc sẽ mang đi vứt thì Lâm Tống Tiện kéo hộp mì qua vô cùng tự nhiên, cầm nĩa của cô ăn một miếng.
“Tớ ăn hết giúp cậu.” Cậu nói với vẻ mặt thản nhiên, hệt như không hề biết đây là đồ cô ăn còn dư lại, Tống Oanh ngây người một lát, sau đó dè dặt hỏi.
“Cả ngày nay cậu…… Cũng không ăn cơm à?”
__
Hết chương