Triệu Tôn được Can Tuấn đưa về biệt thự, mệt mỏi bước vào nhà hệt tòa thành của mình. Lập tức cửa mở ra, cùng hàng chục người hầu cung kính xếp hàng mừng anh trở về, họ vận đồ hầu trông rất nghiêm chỉnh, tất cả đồng thanh bảo:
- Mừng Thiếu gia về nhà! - không thể không nghĩ anh chàng này được mọi người kính trọng đến nhường nào.
Mà ngay khi bước vào, không khỏi cảm thán đây là tòa nhà có kiến trúc thật tuyệt vời. Hiếm ai biết được tòa nhà này xây bằng ý tưởng của Triệu Tôn, từ vật liệu cho tới kiểu cách, từ trần nhà cho tới nền móng hoàn toàn là đề xuất ý kiến của Tôn, tuyệt đối không có chuyên gia nhúng tay vào.
Mà Tôn hình như có vẻ uể oải, lập tức được quản gia để vào tầm mắt sự quan tâm triệt để - Chu Triết, đó là quản gia già, khoảng gần , trông khá ốm, đã phục vụ Tôn từ khi còn nhỏ đến lớn, trong mắt ông, anh mãi mãi là đứa trẻ, dù thời gian có làm anh thay đổi tính tình trở nên quyết đoán hơn.
Ông thấy anh về, không giấu vẻ xúc động cho sự mệt mỏi của anh, cúi người cung kính:
- Thiếu gia, bữa tối đã được chuẩn bị. Thiếu gia có muốn ăn không? - ông ấy mỉm cười, làm hiện rõ vết nhăn theo năm tháng.
- Cháu hơi mệt, chút nữa bảo người hầu mang lên giúp cháu. - anh mệt mỏi nghiêng đầu, có cảm giác đầu sắp rụng xuống, nhưng trong câu nói không hề biểu lộ sự mệt mỏi, chỉ mỉm cười, tôn trọng người nghe.
- Vâng thưa Thiếu gia. - Chu Triết cúi đầu nhận lệnh.
Chợt anh đi khoảng vài ba bước lên cầu thang, quay đầu lại, nhìn quản gia, lại đi xuống, đôi mắt lo sợ hỏi:
- Chu quản gia, bác trông ốm hơn lần trước thì phải? Bác có ăn uống đầy đủ không? - anh lo lắng cho Chu Triết, vì anh đối với ông là sự yêu thương của đứa cháu dành cho ông, thậm chí còn sâu sắc hơn là gia đình, đó là người mà Triệu Tôn cả đời mang ơn.
- ... Thiếu gia, tôi rất khỏe, cậu đừng lo. Lão già này không thể nào ngã gục vì mấy chuyện này đâu. - Chu Triết thấy rõ sự quan tâm của Triệu Tôn, cảm động không nói thành lời.
- Thật tốt quá. Bác nhớ phải chuẩn bị tốt cho sức khỏe nhé bác, cháu rất lo bác có chuyện. - anh ôn hòa mỉm cười, hai tay nắm lấy tay Chu Triết, nhẹ giọng.
- Thiếu gia sớm thay đồ đi, người của cậu sắp nhão như bột rồi. - Chu Triết mỉm cười khuyên nhẹ tiếng, khi thấy sự mệt mỏi trên đôi vai của Tôn.
Anh mỉm cười. Rồi nhanh chóng lên lầu. Ngay lập tức người hầu nữ liền bu lại, cả người hầu nam đang làm việc cũng túm tụm chung, thành thói quen cả rồi, họ kháo chuyện kinh khủng. Cả Chu Triết cũng không cản nổi.
- Thiếu gia đúng là mẫu đàn ông tôi thích nha, rất ôn nhu! - cô lên tiếng khởi đầu.
- Ài, Thiếu gia là của Ngô tiểu thư rồi. - anh phản bác lại.
- Người ta chỉ đang ngắm nhìn từ xa. Nè, trong lúc làm việc, rất tuyệt vời nghiêm túc sáng chói. Trong lúc giao tiếp, thông minh ôn hòa. Trong lúc nghỉ ngơi, quyến rũ tuyệt trần. Còn ai được như thế chứ!- Ồ, còn lúc lên giường thì sao? - ai đó chen câu hỏi hết sức dâm tà vào.
Tất cả câm nín, vì biết cái giọng này của ai. Ngoài tài xế lái xe miễn phí - Can Tuấn thì còn ai vào đây. Nói Can Tuấn là người hầu thì không phải, nếu vậy thì dễ gì làm miễn phí cho ai. Anh chàng này có vai vế lớn hơn người hầu bình thường chút, nói giống như nhóm trưởng vậy. Khi Chu Triết không cản nổi những người này thì anh sẽ lên tiếng giúp.
- Có thời gian bàn tán xì xào về Cậu chủ, tôi nghĩ các anh chị nên bắt tay vào việc chăm sóc cho Cậu chủ kỹ hơn. Rõ chưa? - anh nghiêm giọng trách cứ.
- Vâng... - đám người nhanh chóng nhận lỗi, như thể đã diễn ra rất bình thường.
- Tuấn, không cần phải khắc nghiệt như vậy. - Chu Triết vốn động lòng khi thấy ánh mắt hối lỗi của từng người.
- Với lại nếu mọi người làm việc cẩn thận, tôi sẽ kể cho chút về việc hôm nay của Cậu chủ. Đương nhiên ai lãnh luôn phần việc của tôi, tôi kể gấp đôi cho người đó. Ok? - anh chàng này mỗi khi ra lệnh là đi kèm điều kiện làm giúp việc cho anh ta thảnh thơi.
“Đúng là cáo già a...” toàn bộ đều nghĩ như vậy. Nhanh chóng tản đi, không quan tâm Can Tuấn nữa. Đối với anh, anh thích điều này, tất cả phải nghe lời mà không có sự phản bác.
Đức tính này được học tập từ Triệu Tôn.
Quả thật chủ nào tớ nấy a~
- TUẤN!!!! - giọng ai kia nhanh chóng gào lên từ tầng trên, không khỏi ngạc nhiên khi thấy Triệu Tôn nhăn nhó hầm hầm bước xuống cầu thang.
Với tốc độ của Triệu Tôn, Can Tuấn không né kịp bị anh xốc áo lên. Triệu Tôn ghì chặt, mắt cơ hồ tóe lửa lên, hỏi:
- Tuấn, nói tôi nghe, việc gì xảy ra?
- Ai....Cậu chủ, tôi biết gì đâu chứ? - Can Tuấn khó khăn, mặc dù đều là đàn ông, nhưng nếu để Triệu Tôn chơi tay đôi với anh thì Can Tuấn thua chắc! Vì vậy anh bày ra vẻ mặt vô tội.
- Ai cho anh lắp đặt camera trong nhà tắm của bảo bối....à không, của Dương Tịnh? Đã vậy còn kết nối với laptop làm việc của tôi! Anh muốn ngày mai tôi ra gặp nguyên lão công ty bị người ta cười vào mặt hả tên ngu này!? Anh là muốn phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp của tôi sao? - anh cố gắng gằn giọng hết sức, tiết chế âm thanh để đám gia nhân nam không nghe thấy được.
- Tôi đang giúp cậu đấy thôi, cậu chủ.- Can Tuấn thở dài, lắc lắc đầu, tỏ vẻ không đồng tình với thái độ của Tôn.
- Còn nữa! Ai cho phép anh vào nhà tắm của Dương Tịnh! Anh có thấy gì không? Có thấy gì bậy bạ không!? - Tôn nãy giờ bực là bực cái này, không biết trong nhà tắm của Dương Tịnh có cái gì đen tối không. Khỉ thật, anh muốn thấy mà lại không muốn người khác thấy!
“....Tôi biết rõ cậu quá mà, cậu chủ.” Can Tuấn không biết nói làm sao, vì anh cho người làm lúc cô không có ở nhà, làm sao biết được có thấy gì hay không, nhưng muốn chọc ghẹo Tôn chút, anh cười tà:
- Hị hị hị, đương nhiên đương nhiên...
Triệu Tôn nghe thế, mặt hơi xám như cám lợn, có cảm giác anh sụp đổ dần dần. Có Trời mới biết anh hận không thể đem tên này băm vằm thành nhân bánh bao để nhai để nuốt vào bụng, để hắn không thể nào nói chuyện này cho ai biết được.Liền đó, anh siết lấy cổ áo Tuấn chút, trừng mắt, ghen tức thành khí nộ tỏa đầy đầu.
- Anh, ngay lập tức, gỡ bỏ nó ngay! - mệnh lệnh lần này là ghen tức lộn ruột.
- Ai, gỡ bỏ cái gì? Máy quay lén? Hay những gì tôi thấy? - Can Tuấn càng ngày càng đùa cợt.
- Cả ! - Triệu Tôn gầm lớn, hình như anh không cản được suy nghĩ muốn đập chết Can Tuấn cho rồi.
Tuấn cũng thấy sợ, rồi liền đó gật đầu lia lịa, ai mà biết được chọc giận Dĩ thiếu gia nguy hiểm tới mức nào. Đụng vào gia sản là cái điềm, nếu làm anh ta nổi giận vì người con gái “nào đó” thì chuẩn bị hậu sự đi là vừa.
Di động của Triệu Tôn vang lên, anh tiết chế cơn giận, ngay khi thấy số điện thoại của Dương Tịnh thì thay đổi %, mắt sáng quắc, nụ cười trên môi nở như hoa hướng dương, liền bắt máy, chưa kịp nói gì thì nghe từ giọng bên kia đầu dây dịu dàng:
- “Đi chết đi, Triệu Tôn.”
Rồi cô tắt máy ngay lập tức.
“Rắc...” mọi gia nhân đều nghe thấy tiếng này, quay đầu nhìn thì Thiếu gia của họ đứng im như trời trồng, bay bay theo gió bụi, không thể ngờ được mọi người có thể chứng kiến cảnh này.
Chu Triết liền chạy lại xem Thiếu gia bị gì mà mất hồn đến nỗi người ta có thể dùng từ “phế thải” để hình dung thì nghe điện thoại của Can Tuấn reo lên, anh chàng bắt máy, không cần loa ngoài mà vẫn nghe được giọng của đàn ông réo hét inh ỏi đến nỗi người đứng xa mét cũng nghe được:
- “Cứu tôi! Cái cô gái đó nguy hiểm quá!!! Cô ấy nhào vào phòng tắm hất đổ đứa con trai của tôi, đập phá hết camera rồi! Giờ cô ta đang tìm tôi băm vằm kìa!!!” - ngay lập tức, điện thoại bị ngắt giữa chừng, không khó để nhận ra cô gái được nhắc tới là Dương Tịnh, và không khó để biết rằng người đàn ông đó tới số rồi.
Bầu không khí im lặng....
- Can....Tuấn... - Tôn cũng nghe được, liền bẻ tay răng rắc bước lại chỗ Can Tuấn, khiến anh chàng nuốt nước bọt, chân liên tục lùi về sau. - Anh nói cho tôi biết, anh đã làm gì khiến cô ấy mắng tôi “Đi chết đi, Triệu Tôn.” hả! Nói ngay!
- Tôi chỉ là dán cái bảng trong bảng phòng tắm của cô ấy “Thiếu gia chúng tôi rất vui nếu cô cho chúng tôi nhìn chút trong lúc tắm.”, anh nên biết tôi đã thuê dàn ê-kíp hùng hậu đợi cô ấy trong phòng tắm, đó toàn là người tinh nhuệ nhất của đoàn làm phim nổi tiếng hiện nay đó. - Can Tuấn càng ngày càng nói như thể mình rất đúng, sau đó không dám đứng yên chỗ, bỏ chạy tháo mạng.
- Anh chết chắc rồi....chết chắc rồi Can Tuấn!!! - Thiếu gia điềm đạm dường như bị xé bỏ, liền gào lên đuổi theo sau.
Gia nhân thấy, chỉ cười, nhìn theo dáng người của người đàn ông chạy đuổi khí thế mà không khỏi thoải mái.
Đúng, đây cũng như gia đình của họ.
- Anh có biết Tịnh của tôi bị bệnh không!? Phải để cô ấy nghỉ ngơi! - Tôn bắt được áo Tuấn, liền nghiến răng bực bội.
- Anh hẳn đã nghe thấy tiếng hét của người đàn ông rồi chứ nhỉ? Như thế mà là bị bệnh à? - Tuấn vội vã nói như thể cắn lưỡi tới nơi, tay nhấn nút quay chậm của clip được gửi vào máy anh sau cú điện thoại vừa rồi.
Clip này dài khoảng phút giây, chỉ biết được rằng nó được gửi cách gấp gáp bằng điện thoại, để chứng minh thấy rằng Tịnh nhà mình đã điên tức tới mức nào.
Không để đợi lâu, cô nàng vừa bước vào phòng tắm, may chưa cởi đồ thì thấy đoàn làm phim “hùng hậu” cư trú trong nhà tắm của mình, người: con trai, đàn ông...
Ngay khi đó, trời không biết quỷ không hay, cô không kêu thét thì cũng để mấy tên khác kêu thét, với sức mạnh của đai đen Karate và nỗi tức giận khi nhìn vào cái bảng được dán ở phòng tắm. Ngay sau đó tiếng hét rùng rợn vang lên, toàn là tiếng của đàn ông, cảnh lúc này xám xịt nhưng nghe tiếng cũng đủ dã man tới mức Triệu Tôn và Can Tuấn xem rợn da người, dựng tóc tai. Rồi clip ngắn hết, không còn quay nữa, cũng chẳng còn nghe tiếng động.
“Phim kinh dị! Phim kinh dị đời thật!!!” cả người vừa xem vừa có chung suy nghĩ.
Ít ra thấy đàn ông đợi mình trong phòng tắm cũng phải kêu thất thanh để mọi người tới cứu, hay ít ra cũng bỏ chạy tháo mạng, nhưng cô lại rùng rợn khủng khiếp tới đỗi tụi con trai cánh đàn ông bỏ chạy bỏ mạng, kêu la thất thanh...
“Sau này mình thề...mình thề...thề nhất định không làm Ngô tiểu thư/Dương Tịnh nổi điên nữa”
Tối hôm đó, người đàn ông mất ngủ.