CHAP : MỘT NỬA ĐỆ TỬ
Đồng Nhân lão tiên vuốt vuốt lấy chòm râu của mình thở dài, đôi mắt người nhìn vào trong chung trà nhưng tưởng chừng không có nhìn nó. Chỉ có sự xa xăm và bi thương như thế nào ấy khiến cho Như Ngọc đang đứng cạnh giúp người đấm lưng cũng thấy đồng cảm. Tất cả là do nàng một phút nông nổi.
- Haiz! Cái số mệnh an bài, tảng băng đó cuối cùng vẫn không thoát nổi tai kiếp, cuối cùng vẫn là chết trong tay nữ nhân!
- Đồng Nhân lão tiên gia gia! Như Ngọc đã nói hết sự thật rồi bây giờ xin người hãy cứu Thiên Hàn đi có được không?_ Như Ngọc sụt sùi van này.
- Một kẻ đã chết một ngày trời còn có thể cứu được nữa sao?_ Đồng Nhân lão tiên quay ngang hỏi nàng.
Nghe câu hỏi ấy của Đồng Nhân lão tiên Như Ngọc điếng lại cả người, ngay cả động tác đấm vai cũng đình chỉ. Nàng lúc này chỉ cảm thấy tiếng lùng bùng dữ đội bên tai, cái tư vị vừa đắng vừa mặn đang dần tìm vào đầu lưỡi của nàng.
- Tại sao không đấm tiếp?_ Đồng Nhân lão tiên thấy Như Ngọc im lặng dừng động tác thì hỏi, mặc dù thế người hoàn toàn có thể biết được nàng đang nghĩ cái gì vì tất cả cảm xúc và biểu hiện của nàng đều đang được soi rọi qua ly trà trên tay của người.
- …
- Ngươi thấy đau lòng à?
- …
- Biết sẽ đau lòng thì sao trước kia ngươi không đối xử tốt với hắn một chút để bây giờ không phải hối hận như thế.
Một tiếng phịch
Như Ngọc khụy xuống nền nhà như một con búp bê vô lực, bất động và chỉ biết rơi nước mắt. Đôi mắt nàng nhìn lên người trên giường không chớp. Cái hình ảnh bi thương của nàng lúc này khiến cho kẻ khác phải cảm thương. Đồng Nhân lão tiên lắc đầu rồi đặt chén trà xuống bước đến gần Thiên Hàn bắt mạch nhưng không có.
Như Ngọc lết đến cạnh chân Đồng nhân lão tiên bằng hai đầu gối miết dài trên nền nhà, nàng nghẹn ngào van xin người ra tay cứu Thiên Hàn lần nữa. Nàng tin người có thể cứu Thiên Hàn vì người là tiên gia kia mà, chẳng phải Đồng Nhân lão tiên là ý đó hay sao? Đã là tiên hẳn phải có phép thuật, và nàng tin với phép thuật đó Thiên Hàn sẽ được cứu sống:
- Muốn ta cứu một kẻ xa lạ như hắn? Dễ thôi, trả đệ tử lại đây cho ta đi!_ Đồng Nhân lão tiên nói với giọng lạnh lùng vô cảm.
- Sao?_ Sửng sốt với điều kiện của Đồng nhân lão tiên đưa ra, Như Ngọc một lần nữa rơi vào bế tắc, bảo nàng trả người nàng biết làm sao để trả lại cho người một Thiên Hàn thực đã chết cách đây hơn hai tháng.
- Không làm được thì thôi đi!
Phủi lấy cánh tay nhỏ bé của Như Ngọc đang nắm lấy vạt áo của mình, Đồng Nhân lão tiên lạnh lùng bước qua nàng tiến về cánh cửa đã đóng kín. Như Ngọc lúc này càng thêm túng quẩn nàng lao đến nắm lấy vạt áo của người lần nữa khẩn thiết:
- Người thì Như Ngọc không thể trả lại được cho người được nữa nhưng cái mạng nhỏ này thì Như Ngọc có thể giao cho người. Coi như một mạng đổi một mạng. Còn Thiên Hàn, không là Gia Khanh y vốn không có tội, y đáng được sống! Vì thế xin người hãy cứu y, chỉ cần y sống người có thể tùy ý định liệu Như Ngọc, sống hay chết đều thuận theo ý người!
- Cái mạng của ngươi ta lấy để làm gì? Đồ đệ của ta có thể sống lại được sao?
- Người đã biết Thiên Hàn vốn không thể sống lại được thì vì sao còn bắt ép Như Ngọc trả người cho người?
- Ngươi…!_ Đồng Nhân lão tiên giận đến tím mặt, giờ phút này mà nàng ta còn có thể bắt bẻ câu nói của người được như thế nữa sao?
Như Ngọc không sợ hãi mà ngẩng mặt lên nhìn Đồng Nhân lão tiên, sự cương nghị và quyết tâm của nàng in rõ trong đáy mắt của người. Không có nước mắt rơi, không có tiếng nấc nghẹn ngào cũng chẳng có sự bức bách ngột ngạt, đơn thuần chỉ có sự bình tĩnh và kiên định của nàng. Nàng chấp nhận bất cứ hình phạt khủng khiếp nào chỉ để Thiên Hàn- Gia Khanh được tiếp tục sống.
- Ngươi chấp nhận làm bất cứ chuyện gì kể cả hy sinh mạng sống của mình?
- Phải! Chỉ cần y sống Như Ngọc chấp nhận tất cả kể cả cái chết!
- Hồn tiêu phách tán, vạn kiếp không thể luân hồi, cũng không hối hận!
- Không…hối…hận!_ Như Ngọc nói như đinh đóng cột.
- Hảo! Lời chính là do ngươi nói ta sẽ lấy chính ngươi để đổi mạng cho hắn!
- Tất cả đều do Như Ngọc cam tâm tình nguyện quyết không oán trách!
Đồng Nhân lão tiên giật nhẹ đầu rồi rút phăng lại vạt áo, người nhìn Như Ngọc lần cuối như muốn cho nàng cơ hội cuối cùng để thay đổi ý kiến, nhưng nàng vẫn lặng yên không chút gì né tránh hay hối hận. Bất chợt người chỉ thẳng vào ngực nàng đôi mắt sáng quắc lên nói:
- Được rồi vậy ngươi hãy đưa ta cái đó để ta cứu hắn!
- Cái đó!
Như Ngọc kinh ngạc nhìn theo chỉ tay của người nhìn xuống ngực mình, trên ngực nàng thì có cái gì để mà đưa. Nhưng người đã bảo phải đưa cái đó để cứu, nếu bên ngoài không có thì chắc chắn là cái bên trong rồi, vật ở bên trong mà nàng có ở ngực chỉ có trái tim mà thôi không lẽ thứ mà người muốn lấy là cái đó hay sao?
- Nhanh lên, ta không có nhiều thời giờ cho ngươi phân vân đâu! Ngươi muốn tự lấy ra đưa cho ta hay là tự ta lấy!
- …