CHAP : CHẠM TÂM
“Trong bóng tối luôn có ánh sáng, trong ánh sáng luôn tồn tại bóng tối. Liệu có cách nào tách hai thứ đó ra riêng biệt hay không? Hay chỉ có thể chấp nhận dung hòa chúng lại! Vũ Thần Anh, năm ấy ngươi đã nghĩ gì khi dùng ngọc Lưu Linh nhốt tà ma vào trong đó, có phải ngươi muốn dung hòa chúng lại hay vì muốn tiêu diệt chúng?
…
Cũng gần đó không xa, ngồi trên nốc nhà Vĩnh Tắc chống càm bằng hai tay chán nản nhìn hậu viên vẫn còn sáng đèn lồng. Nơi đó có bóng người, một người đang nhàn nhã ôm đàn gải nên khúc tương tư sầu, với ngón tay lướt đi điệu nghệ trên từng dây đàn phát ra những giai điệu mam mác buồn chạm đến tận đáy lòng của người nghe. Người còn lại là một nam nhân anh tuấn y đang tựa mình vào vào dột lim dim lắng nghe tiếng nhạc, một nét buồn vương trên gương mặt hùng khí ấy.
- Sư huynh! Huynh cố chấp quá!_ Vĩnh Tắc thở dài nói nhưng vẫn tiếp tục chờ xem mọi chuyện sẽ diện ra thế nào.
Tiếng đàn mỗi lúc ngày một bi thương hơn đẩy mọi cảm xúc nâng đến đỉnh điểm rồi bỗng dưng im bặt, khiến cho người nghe giật mình như tỉnh cơn mộng tựa như chim non bị lạc mẹ ngơ ngác giữa nơi rừng hoang vu lạ lẫm.
Vân Lan trước sau vẫn không nhìn Vĩnh Quy, nàng ôm lấy cây cầm cổ của mình rồi xoay bước về phòng. Vốn đã quá quen với thái độ thờ ơ này của nàng nhưng Vĩnh Quy vẫn cảm thấy lòng chùn xuống với bao xót xa, không như mọi lần y sẽ đứng im tại đó nhìn bóng nàng biến mất đôi chân y đã không nghe theo lời y tự giác đi theo sau nàng. Nhưng cũng chỉ được một khoảng ngắn thì dừng lại vì phía trước phòng riêng của nàng đã xuất hiện, y không dám thất thố xông mà chỉ biết lẳng lặng nhìn, cánh tay nâng lên về phía nàng nhưng cuối cùng lại bỏ xuống một cách bất lực:
- Có thể cho huynh biết vì sao muội không bao giờ ngẩng mặt lên nhìn huynh dù là một giây ngắn ngủi?
Chợt! Vân Lan dừng chân nhưng không quay đầu lại, đáp nhẹ:
- Bởi vì… Vân Lân không muốn người ôm hy vọng để rồi thất vọng. Trước khi mọi thứ chưa đi quá xa xin hãy dừng lại. Cái đau dứt khoát vẫn sẽ ít đau hơn cái đau của những sai lầm nối tiếp sai lầm!
Lạnh! Y cảm thấy rất lạnh không phải y lạnh vì cái lạnh của hơi sương đêm nay mà lạnh vì cái lạnh từ tim lan tràn ra bên ngoài thể xác y. Là năm, đã năm rồi kể từ ngày đầu tiên y gặp nàng lúc đó nàng chỉ mới là một kỹ nữ vô danh bán nghệ ở Kỷ Hương lầu. Lúc ấy y cùng Thạch Bằng đến Kỷ Hương để tìm vương gia vô tình ra tay cứu giúp một kỷ nữ vô danh bị khách làng chơi trêu cợt. Đôi mắt nàng lúc ấy ảm đạm nhìn y tựa như khói sương không thể chạm đến làm y nao lòng, chỉ duy nhất một lần ấy nàng nhìn y nhìn bằng đôi mắt chân thực nhất của nàng và cho đến tận bây giờ nàng không bao giờ nhìn lấy y thêm lần nào nữa. Nàng vẫn gảy đàn cho y nghe, vẫn trả lời câu hỏi của y nhưng lại không nhìn y? Vì sao? Vì sao lại thế? Suốt ba năm qua y luôn tìm kiếm câu trả lời nhưng vẫn không tìm được là y không tốt hay vì nàng đã yêu người khác rồi! Tất cả đều không phải, lý do thực sự chỉ có mỗi nàng biết mà nàng lại chẳng bao giờ nói ra cho y nghe!
“Chẳng lẽ nàng cứ lạnh đạm với ta như thế mãi mãi sao Vân Lan?”
- Có phải trong lòng muội đang chất chứa một niềm uẩn khuất không thể nói phải không?
Cả thân thể Vân Lan đột nhiên run lên bần bật, lần thứ hai trong cuộc đời nàng đối mặt với Vĩnh Quy nhìn Vĩnh Quy, nhưng không phải là đôi mắt ảm đạm ngày nào, cũng không phải đôi mắt dịu dàng mà nàng dành cho Như Ngọc mà đó là ánh mắt của kẻ đang hoang mang:
- Huynh…huynh, có phải huynh đã biết chuyện gì đúng không?_ Vân Lan ấp úng nàng như muốn căng tròn cả đôi đồng tử nhìn Vĩnh Quy.
- Huynh không biết, chỉ mơ hồ nhận thấy như thế! Huynh cảm thấy dường như muội đang che giấu một chuyện quan trọng gì đó mà không thể nói thành lời! Có phải đúng là như vậy, vì nó mà muội luôn lạnh lùng với huynh đúng không?
Cảm nhận được ư? Ma ma, Kỳ Phương, Lạc Minh, Như Ngọc và ngay cả Thiên Hàn chưa từng có ai nói với nàng rằng họ cảm thấy điều gì đó từ nàng, chỉ có y Vĩnh Quy người mà nàng không bao giờ muốn đối diện lại nghe ra tâm sự của nàng. Phải chăng thứ mà thiên hạ gọi là tri âm chính là đây, cùng nhau thấu hiểu đối phương cùng nhau nghe ra được lời đối phương không thể nói. “Nếu thật là vậy, Vĩnh Quy chúng ta sinh ra đã vô duyên vô phận ngay cả làm đôi bạn tri âm cũng không có. Số của Vân Lan đời này đã định như vậy rồi: suốt đời suốt kiếp không có tình không có tâm mãi mãi cô độc. Xin lỗi, vì Vân Lan đã phụ tấm chân tình của Vĩnh Quy!”
- Vân muội chờ đã!_ nhìn thấy Vân Lan có ý định xoay bước Vĩnh Quy hốt hoảng_ Có phải huynh đã nói sai rồi không?
- Không! Huynh không nói sai! Chỉ có Vân Lan là đang sai thôi! Chúng ta định sẵn là vô duyên vì thế xin huynh hãy dời bước quay về đi.
- Huynh sẽ không về khi chưa biết rõ được lý do!
Siết chặt cổ cầm vào ngực, từng hơi thở của nàng thêm nặng nhọc. Nàng vội vã quay mặt đi như muốn che dấu nét gì đó đang hiện lên trên gương mặt xinh đẹp ấy.
Nhìn thấy, Vĩnh Quy vô cùng lo lắng muốn chạy đến xem thử thì bị Vân Lan ngăn lại:
- Đừng đến gần! Coi như Vân Lan cầu xin huynh hãy quay về đi! Hoặc là Vân Lan sẽ tự vẫn nơi đây!
Tự …vẫn! Nàng không muốn đối diện với y đến thế sao?
- Được! Vĩnh Quy sẽ quay về nhưng chỉ đi khi nào muội cho huynh biết được lý do thực sự! Dù lý do đó có thể khiến huynh đau phế cả tâm can!
- Được! Vân Lan sẽ cho huynh biết lý do! Đó là vì… tâm Vân Lan đã có người khác rồi và người đó có dung mạo tựa như huynh, mỗi khi nhìn huynh sẽ làm Vân Lan nhớ đến con người đó cho nên Vân Lan không muốn đối diện với huynh!
Rầm!
Cách cửa gỗ đóng lại thật mạnh sau lời nói cuối cùng. Vĩnh Tắc từ trong bóng tối xuất hiện bước đến gần vị sư huynh cố chấp của mình vỗ nhẹ lên vai y an ủi:
- Sư huynh…
- Người đó là Lạc Minh hoàng tử cao quý đúng không?
- …
Vĩnh Tắc không dám lên tiếng trả lời y chỉ có thể im lặng cùng màn đêm, bởi lẽ sư huynh y nói không sai huynh ấy quả thực có khuôn mặt khá giống Lạc Minh hoàng tử, và đoán chắc có lẽ người mà Vân Lan nói đến hẳn chính là Lạc Minh hoàng tử! Là nghiệt duyên, chính là nghiệt duyên!
…,
Phong Vĩ, từng được mệnh danh là cánh rừng thưa của những cây phong lá đỏ, nó không những đẹp về diện mạo mà còn là nơi diễn ra biết bao nhiêu thiên tình sử các cặp giai nhân Nhã Phù quốc. Nhắc đến Phong Vĩ điều trước tiên mà ai cũng nghĩ đến chính là hình ảnh của những chiếc lá phong đỏ rơi xuyên vào không gian tạo nên một khung cảnh lãng mạn. Nhưng đó đã là chuyện của từ rất lâu về trước, một đợt chiến tranh qua đi đã cướp mất Phong Vĩ xinh đẹp ngày nào của Nhã Phù quốc, không còn những khung cảnh nên thơ cho các cặp tình nhân và cũng không còn hồ Vĩnh Liên với ngập tràn đóa hoa sen tinh khiết tất cả chỉ còn lại những cây phong già nua xơ xác và một cái hồ cô độc quạnh hiu.
Phong Vĩ giờ đây vô cùng im ắng vì không còn một ai ngó đến nữa bởi cái diện mạo bề ngoài của nó, người qua kẻ lại cũng chỉ liếc mắt nhìn rồi thờ ơ quay đi, những ai có tâm một chút thì nán lại vài giây thương tiếc cho một cảnh đẹp một thời để rồi họ cất bước di chân. Nhưng tất cả họ không hề có ai biết được rằng Phong Vĩ mà họ vô tình lướt qua mỗi ngày đã sống lại nhưng là chỉ với một phần nhỏ ở tận sâu bên trong lòng của nó, nơi đây, những chiếc lá khô đã rụng chưa kịp hòa tan vào đất mẹ vẫn còn lưu luyến với cây ngày đêm không mệt mỏi tung mình theo gió để tìm dường về với cành, những dòng nước suối len lõi qua từng khe đá lọc sạch mình để tràn về với Vĩnh Liên hồ và tại đó những nụ liên hoa vẫn đang ngày đêm ấp ủ mơ ước một ngày được trở thành thất liên hoa như những đóa thất liên hoa đã nở. Chỉ một từ “đẹp” để nói lên tất cả, Phong Vĩ của ngày nào đã trở lại tại nơi này!
- Vương gia này, Bảo An không hề nghĩ ở tận sâu bên trong khu rừng hoang phế này lại có một nơi tuyệt đẹp như vầy đó! Đúng là cảnh đẹp tại thế gian mà không ai biết đến!_Bảo An tít cả mắt cười, nàng khen không phải là để lấy lòng ai mà là thật ngưỡng mộ cảnh đẹp nơi đây.
- …
Thiên Hàn đáp lại lời Bảo An là một nụ cười ngụ ý rồi lại phóng tầm mắt thưởng cảnh đẹp. Chính vì ai cũng như Bảo An cứ tưởng rằng khu rừng Phong Vĩ chỉ là một rừng thưa hoang phế không ai muốn đến nên những cuộc họp bí mật của quốc gia tại nơi này mới không bị bại lộ. Vừa là nơi an toàn vì không có ai thèm đặt chân đến vừa là nơi có cảnh đẹp như chốn tiên bồng để thưởng, quả là một nơi tuyệt vời cho những cuộc hợp bàn chính sự không đâu so kịp. Lúc đầu bản thân y cũng như Bảo An nhìn bề ngoài Phong Vĩ mà chê bai mãi cho tới khi hoàng huynh hắn bí mật hẹn gặp bàn chính sự tại đây thì mới hay mình đã sai lầm trong nhìn nhận.
- Công chúa đã học thuộc hết những gì ta dạy chưa?
- Rồi! Nhưng Bảo An thấy nó hơi bị kỳ, có quá lộ liễu không?
- Ta chưa thấy ai như ngươi hết! Đã mang tiếng là đi “cua trai” còn ngại mặt dày nữa à?
- À! Ừm!_ Bảo An cúi mặt ậm ừ cho qua dù rằng nàng không hiểu mấy ngôn ngữ Thiên Hàn dùng nghĩa là gì, nhưng cũng đoán được y đang mắng mình ngu nên đành ậm ừ cho qua.
Nhìn bộ dáng lo lo sợ sợ của Bảo An chỉ làm Thiên Hàn muốn cười nhưng nghĩ lại y cũng thông cảm cho nàng ta vì ai mà chả thế, đứng trước tình yêu ai cũng là kẻ yếu đuối thậm chí cư xử như một đứa trẻ con. Y cũng từng như thế khi đứng trước của phòng Như Ngọc mà, cứ đứng lấp ló mãi không dám bước vào chỉ khi nghe có tiếng người đến gần sợ bị người khác nghi ngờ mới liều mạng xông vào đại, cuối cùng thì cũng chỉ nói được có hai câu không trọn vẹn rồi bỏ trốn! Haiz! Đúng là nhắc lại quá khứ lại thấy buồn cười vì tính nhút nhát của y lúc đó quá!
- Lấy hết can đảm ra mà đối diện với y đi! Nếu chuyện hôm nay mà không thể giúp cho công chúa ngươi thành công thì hai người các ngươi xem như là vô duyên thật rồi, không ai có thể giúp được nữa đâu! Vì vậy, sau này cũng đừng có mà đeo bám ta này nỉ nữa đấy!
Bảo An ngẩng mặt lên, đôi mắt lo lắng đã sớm muốn nản, nàng vội chụp tay áo Thiên Hàn năn nỉ:
- Giúp Bảo An nha! Đừng bỏ Bảo An một mình, Bảo An sợ lắm!
- Yên tâm, ta sẽ ở phía sau bụi cây kia chỉ điểm cho cứ tỏ ra bình thường là được, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra tuyệt không được lùi bước nghe không!_ Thiên Hàn lựa lời an ủi_ Người đến rồi! Mau chỉnh chu lại bộ dáng đi, ta núp đây!
Nhìn Lãnh Thùy Phong đang từ xa bước đến, Bảo An thầm nuốt một ngụm nước bọt đè nén sự run sợ đang hoành hành trong lòng nàng. Tự rót cho mình một chén trà nóng, rồi nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất, chỉnh lại cách ngồi sao cho giống như một thục nữ và…nàng chờ!