Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

quyển 1 chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHAP : KẾT THÚC ĐAU BUỒN

- Chàng vẫn còn sống, thật sự vẫn còn sống!_ Phiếm Phiếm nói trong niềm hạnh phúc.

- Xin lỗi nàng, ta đã về quá muộn! Khiến nàng chịu nhiều đau khổ!

Hơi ngẩng mặt lên nhìn y, Phiếm Phiếm cảm thấy lòng khó chịu, người có lỗi là nàng mới đúng không phải y, bởi vì mọi kết cục của ngày hôm nay đều bắt đầu nguyên nhân là nàng! Nàng không nói gì cả, chỉ im lặng nhìn y, đôi bàn tay nhỏ bé khẽ vươn ra vuốt lấy khuôn mặt y như đang củng cố ý chí trong y… bỗng dưng chợt nhớ ra điều gì đó, nàng vội đẩy nhẹ y ra sau đó dùng đôi mắt dò xét cả người y một lượt

- Không phải chàng…_ Phiếm Phiếm bỏ lửng nữa câu nói còn lại

Như hiểu được ý của nàng hỏi gì Thần Anh cúi mi xuống, làn tóc đen che đi ánh nhìn của đôi mắt y, đằng sau đó là một vực thẩm sâu không thấy đáy, cho thấy y đang buồn đến mức nào.

- Trong số những người hoàng huynh phái đi ám sát huynh có một số người từng mang ơn huynh, vì vậy đã không nhận lệnh của hoàng huynh mà ngược lại còn cứu huynh một mạng. Thể xác hôm ấy mà binh lính mang về chỉ là một xác người thế thân mà thôi! Nhưng vì sau cuộc chiến lần đó huynh bị thương rất nặng phải đến tận bây giờ mới có thể hồi phục được, vì vậy huynh bây giờ mới tìm đến muội được.

Nói xong, Thần Anh lại ôm Phiếm Phiếm vào lòng, không giống như cái ôm trước đó, nàng cảm nhận được cái gì đó rất mãnh liệt trong y, cảm giác đau đớn cả tâm hồn trong y, phải chăng y đang đau vì…

- Hoàng huynh ta đã không còn là huynh ấy nữa rồi, đã không còn là hoàng huynh của ta nữa. Huynh bây giờ chỉ còn một người thân duy nhất là mình mà thân, cho nên nàng đừng rời bỏ ta, nếu ngay cả muội cũng rời xa huynh, huynh thật sự không thiết sống nữa!

Dùng lấy bàn tay nhỏ của mình che ngang lấy miệng y ngăn lại những lời nói kia, Phiếm Phiếm cũng xúc động không ngừng, nàng hiểu cảm giác lúc này của y cái cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội, cảm giác cái tình thân ruột thịt bị người ta chối bỏ là đau thế nào. Nhưng nàng không biết phải khuyên y thế nào ,cũng không biết nên làm gì chỉ có thể ôm y mà hứa:

- Không bao giờ muội rời xa huynh, vĩnh viễn ở bên cạnh huynh!

Trong đêm tối mịt mù, chỉ có ánh sáng yếu ớt của vầng trăng. Thần Anh một tay ôm chặt Phiếm Phiếm tay còn lại giữ lấy cương ngựa phi thật nhanh về phía Lưỡng Sơn. Sau khi hai người bỏ trốn, Thần Huy vô cùng tức giận đã điều động toàn bộ binh lính Nhã Phù quốc tìm kiếm hai người. Cuộc càng quét diễn ra trên toàn đất nước và các quốc gia lân cận nhưng vẫn không có kết quả. Nhưng một tháng sau đó, Thần Huy cũng đã lần ra được dấu vết của hai người, nơi mà hai người trú ngụ không phải là một nơi xa lạ nào cả mà chính là vùng đất định mệnh!

Vùng đất định mệnh là nơi nằm ở giữa khu rừng Lưỡng sơn, nơi này không có bất kỳ ai biết đến được, bởi vì nó được bao phủ bằng khu rừng ma quỷ nơi được xem là ranh giới giữa người và yêu. Một trong những điều khoản trong hiệp ước mà tổ tiên của người và yêu ma xưa kia từng ký với nhau có nhắc đến một điều, đó là người canh giữ hiệp ước. Theo đó, để bảo vệ ranh giới tránh bị xâm hại người canh giữ phải luôn túc trực ở vùng đất thánh và kiểm soát mọi thứ, cùng với một yêu cầu vô cùng khắc khe chính là những đời nối tiếp người canh giữ hiệp ước này tuyệt đối không được bước chân ra khỏi vùng đất hứa này, nếu không sẽ có hậu quả vô cùng khủng kiếp ập xuống. Hàng trăm ngàn năm qua, nơi vùng đất định mệnh này vốn rất thanh bình, nhưng khi người đó đến mọi thứ đã thay đổi, tất cả đều do trời cao sắp đặt!

Thần Anh tay vẫn ôm chặt Phiếm Phiếm. Từng đường kiếm vung lên là hàng loạt nhân ảnh ngã xuống, máu chảy nhiều đến mức có thể tạo thành một dòng sông đỏ huyết. Những gốc đào đang đua nhau khoa sắc hồng xinh đẹp vừa bị máu vấy phải thì trở nên héo khô , vùng đất định mệnh vốn tràn đầy sinh khí bây giờ lại trở nên hoang tàn đầy âm ưu chết chốc, tia ánh sáng cuối cùng cũng bị những oan hồn nơi đây che khuất, nơi này lúc này đây chẳng khác gì Lưỡng Sơn cách đây gần một tháng, chỉ có những tiếng rên rỉ kêu gào của những hồn người vô tội.

Thần Anh vẫn không ngừng chém xuống, trên người y vết thương mỗi lúc mỗi nhiều hơn, máu tuôn rơi thấm ướt cả lam y, đôi mắt màu hồng ngọc vốn dĩ rất minh mẫn giờ đây lại tối sấm lại sâu không đáy có thể nhìn thấy một cái buồn đau đến vô bờ. Từng động tác của Thần Anh càng lúc càng chậm lại, sức sát thương của y cũng giảm nhanh xuống có lẽ y đã dần kiệt sức. Phiếm Phiếm được y bảo vệ, tuy không hề bị bất kì một vết thương nào nhưng y phục nàng vốn trắng tinh khiết thì giờ đây lại nhuộm đầy màu huyết đỏ. Có lẽ máu đó là của những người gục xuống kia hoặc cũng có thể là của Thần Anh, người đang bảo vệ nàng khỏi cái đao của tử thần. Đôi mắt nàng vẫn rất bình thản không một chút hoảng sợ, ngay cả một chút căm ghét hay thù hận cũng không có, đơn giản là vì nàng vốn không hề hận hắn, và cũng chẳng còn cảm giác gì cả, cái mà nàng còn cảm nhận được lúc này chính là cái đau trong lòng người đang ôm nàng, cái giá lạnh cùng thất vọng đến tột đỉnh…

Đứng ở nơi cách đó không xa, một đôi mắt vốn có màu hồng ngọc đặc thù của dòng máu Vũ Thần nay lại trở nên thẩm đen pha màu đỏ lạnh tuyệt tình, toàn thân người này không còn ánh hào quang của bậc đế vương mà thay vào đó là ma khí. Phải! Y đã không còn là con người là một bậc minh quân Vũ Thành Huy của ngày nào nữa ,mà đã là một ác quỷ một ác ma không tình cảm. Thần Huy chăm chú nhìn vào vị hoàng đệ của mình cùng Phiếm Phiếm đang cố gắng thoát ra khỏi vòng vây của cả hàng ngàn binh tinh nhuệ, đôi môi vẫn một cái cười không thay đổi lạnh lẽo cùng khắc nghiệt.

Viễn cảnh vẫn cứ diễn ra như vậy, kẻ đánh người cười, mãi cho đến khi người binh lính cuối cùng ngã xuống dưới kiếm của Thần Anh thì cũng là lúc y hoàn toàn cạn kiệt sức lực. Thần Anh nhìn lại cảnh trước mặt mình mà cười chua chat, mới ngày nào y còn cùng những người đó vào sinh ra tử, tình cảm như thâm tình vậy mà hôm nay lại chính tay y kết thúc sinh mệnh của họ, ha….thật là buồn cười thay…ha…Y lại nhìn về phía xa, nơi vẫn còn một người đang đứng nhìn hai người họ, tâm vốn đau giờ lại thêm đau, cảm giác như chẳng còn cảm nhận gì nữa!

- Hoàng huynh, có lẽ đây là lần cuối cùng đệ gọi huynh là hoàng huynh!

- …

- Vì sao? Cái gì đệ cũng nhường cho huynh, còn vì huynh nam chinh bắc chiến mở rộng lãnh thổ, phò trợ huynh lên ngôi cửu ngũ chí tôn, vậy mà đến cuối cùng huynh lại đối xử với đệ như thế này hay sao?

- Ha ha… Ngươi thực sự không biết hay là giả ngu? Ngươi đáng lý không được nên sinh ra trên cõi đời này!

- Trước đây huynh không hề như vậy!

Đôi mắt Thần Huy bỗng sắng hẳn lên màu đỏ huyết, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương:

- Ta vốn dĩ là con người như vậy, chẳng qua ngươi quá ngu ngốc mà không nhận ra mà thôi!

- Vậy thì có thể cho đệ biết vì sao không?_ Thần Anh bi thương nói

- Ngươi nên biết một rừng không thể có hai hổ? Nhã Phù quốc đã có Vũ Thần huy ta thì sao lại còn có một Vũ Thần Anh. Ngươi có biết không? Người phụ hoàng truyền ngôi năm xưa là ngươi không phải ta, di chiếu đó là giả!

Nghe thấy vậy, Thần Anh chỉ có thể cười mà tiếp:

- Đệ biết, biết từ lâu rồi! Nhưng đệ không quan tâm đến ngai vị, với đệ mà nói tình cảm huynh đệ luôn là trên hết!

- Nếu ngươi nói vậy tại sao ngươi còn quay trở lại mang nàng ấy đi!

Thần Huy nói, giơ tay chỉ vào Phiếm Phiếm.

- Là vì nàng ấy vốn không thuộc về huynh, không hề yêu huynh!

- Ta không tin!

- Huynh đã có cả thiên hạ thì tại sao còn muốn lấy luôn cả nàng ấy? Huynh không lẽ không biết đối với đệ nàng ấy quan trọng thế nào sao? Càng không biết ép một người không yêu mình là đau khổ bao nhiêu sao? Tự cổ chí kim, đối với nam nhân mà nói “giang sơn, mỹ nhân” chính là điều lớn nhất, nhưng cái đó vĩnh viễn không thể đi liền với nhau được! Người chọn giang sơn phải chấp nhận hy sinh mỹ nhân, ngược lại nếu đã chọn mỹ nhân thì không bao giờ được mơ tưởng đến giang sơn!

- …

- Người được giang sơn, đệ có mỹ nhân thì còn gì tranh cãi nữa!

- Ngươi cho rằng bao nhiêu đó với ta là đủ?

- Huynh nên biết một điều! Yêu là làm sao cho người mình yêu hạnh phúc! Chứ không phải là chiếm hữu! Huynh thân là đế vương, cung phi cả ngàn người, có thể dám chắc suốt đời yêu thương mỗi nàng, có dám chắc nơi cung vi thâm hiểm kia nàng có thể sống hạnh phúc, không ai hãm hại nàng?

- Ta…Hừ! Chớ buông lời dụ hoặc ta! Nếu trên đời này đã có Vũ Thần Huy ta thì tuyệt đối không có Vũ Thần Anh ngươi! Dù là giang sơn hay mỹ nhân, với ta muốn là phải được!

- Huynh điên rồi!

Thần Huy không nhìn Thần Anh nữa, ánh nhìn chuyển về phía Phiếm Phiếm nữa đe dọa nữa chờ đợi:

- Nếu nàng đồng ý quay về với ta, ta hứa sẽ bỏ qua quá khứ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa và hắn cũng sẽ không phải chết!

- Người ta yêu chỉ có người và duy nhất một người, và người đó chính là Vũ Thần Anh!

- Tại sao đến cuối cùng nàng vẫn không chịu cho ta một cơn hội, thà cùng hắn chết mà không nhìn ta lấy một lần! TẠI SAO????

- Trái tim con người chỉ có một và chỉ có thể chứa duy nhất một người mà thôi!_ Phiếm Phiếm đáp.

- Ha ha ha…thì ra đó chính là lý do, lý do sao? Lý do là ta đến sau một ngày và để thua đi một trái tim…ha ha ha…

Sau tiếng cười lớn thì một đường sáng chói chợt lóe lên, kiếm trong tay Thần Huy như vũ bão hướng về phía Thần Anh và Phiếm Phiếm và kết thúc là một dòng máu đỏ rơi, xác người ngã xuống gốc cây đào duy nhất còn sự sống ở nơi đây.Trên gương mặt của họ vẫn còn vương lại một nụ cười hạnh phúc không hề vướng bận một chút oán thù.

- Nếu có kiếp sau, Phiếm nhi, huynh sẽ tìm lại muội dù là chân trời gốc bể Vũ Thần Anh cũng sẽ tìm được muội, nhìn muội hạnh phúc!

Thần Huy nhìn hai xác người đã lạnh mà cười như điên dại, tâm y lúc này vô cùng đau đớn. Cuối cùng thì hắn cũng không được cái gì cả, mà ngược lại cái giá phải trả thì vô cùng nhiều, nhiều đến mức hắn không bao giờ trả nổi.

Truyện Chữ Hay