CHAP : LỜI THẬT LÒNG.
Trăm năm hoa duyên nở
Chỉ hồng nợ gắn duyên
Duyên với nợ cùng nhau
Đôi ta mới sánh được
Trước khi vào đây hai người đã bàn kế hoạch từ trước, Tương kế tụ kế đưa Vũ Thuần vào bẫy. Theo như họ được biết Vũ Thuần võ công vốn không cao, nhưng hắn lại có tà thuật cho nên rất khó đối phó. Đánh trực diện tất nhiên là sẽ không thắng nổi vì vậy phải dùng kế. Kỳ Phương sẽ giả vờ trúng tà thuật của Vũ Thần, nhân cơ hội y mất cảnh giác mà ra tay!
- Ha ha! Cho dù các ngươi có đánh bại ta đi nữa…khụ khụ..thì các ngươi cũng chẳng thoát được… vì đây là xào huyệt của ta!
- Ta nghĩ ngươi có ngờ cũng không ngờ được đâu!_ Kỳ Phương lại nói_ Người của ngươi đã bị thuộc hạ của ta giết sạch cả rồi!
Vũ Thuần có hơi kinh ngạc một chút nhưng ngay sau đó trở lại vẻ bình tĩnh, y thoáng hiện qua tia nham hiểm, rồi đánh một chưởng về phía Thiên Hàn và nhanh chân bay lên không trung, dùng roi Hắc Long đánh về phía Như Ngọc đang nằm. Qủa nhiên Thiên Hàn cùng Kỳ Phương vì kinh hoảng mà vội chạy lại chỗ Như Ngọc đỡ lấy đường roi kia. Nhân cơ hội Vụ Thuần lập tức hòa mình vào bóng tối trốn mất. Thiên Hàn, Kỳ Phương dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm y nhưng không thấy ngoài một màn đen bao phủ, vì vậy mà càng tăng thêm mức đề phòng. Ngọn lửa trong lò quái cũng chợt tắt đi. Mọi thứ đều chỉ một màu đen trùm lấy, nếu không phải nhờ chút ánh sáng léo lắt của tịch hàn kiếm tỏa ra thì có lẽ người họ đã bị bóng đêm nuốt chửng… Thiên Hàn chống kiếm xuống đất hơi quay đầu nhìn Kỳ Phương:
- Nếu như…nếu như, trong trận chiến này cần phải có một người hy sinh, và người đó là ta thì …. Kỳ Phương, ta chỉ xin ngươi một điều, đó là hãy bỏ qua hết những ân oán trong quá khứ giữa ta và ngươi mà hãy chăm óc Như Ngọc thật tốt!
- Ngươi đang nói hàm hồ gì đó Thiên Hàn, cái gì mà chết mà hy sinh! Ta, ngươi, Như Ngọc không một ai được chết! Cuốc chiến chỉ mới bắt đầu mà ngươi lại nói xui như vậy sao! Nếu thật sự cần có người hy sinh thì người đó không phải ngươi mà phải là ta. Nếu ngươi chết thì Như Ngọc sẽ thế nào, ngươi có hiểu cho cảm xúc của Như Ngọc, nàng ấy sẽ đau lắm có biết không hả?
- Ngươi không hiểu đâu Kỳ Phương! Ta và Như Ngọc không giống như những gì ngươi nghĩ, trong lòng nàng ta chẳng qua chỉ là một người bạn một đồng hương, một bạn thanh mai và là một phu quân hờ mà thôi!
- Ta chính là không hiểu! Thiên Hàn, chẳng lẽ ngày hôm đó chưa đủ để cho ngươi thấy sao, vị trí của ngươi trong lòng nàng cao đến mức nào?_ Kỳ Phương hơi gầm nhẹ, bạch ngân kiếm khẽ run theo tâm y khi y nhớ lại ngày hôm ấy, khi Như Ngọc đẩy hắn ra mà quay đầu lại với Thiên Hàn, lúc đó tâm hắn đã chết!
Thiên Hàn định lên tiếng giải thích thì lại không biết nói thế nào, cho nên chỉ biết thở dài một tiếng. Lại nghĩ đến những chuyện gần đây khi hắn đối mặt với Kỳ Phương, những hình ảnh mơ hồ thoáng ẩn thoáng hiện, cùng những cảm xúc kỳ lạ không thể nói bằng lời. Lẽ nào giữa hai người họ có mối liên hệ nào đó mà không biết, hay đúng như Vũ Thuần nói, bọn họ kiếp trước là huynh đệ ruột thịt…
Đang mải mê với suy nghĩ thì Kỳ Phương bất chợt lên tiếng:
- Thiên Hàn ngươi có yêu Như Ngọc không?
Bất ngờ trước câu nói của Kỳ Phương, Thiên Hàn im lặng mấy giây suy nghĩ rồi lại im lặng không biết nói gì?
- Nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa sao lại có thể không dám đối mặt với chính bản thân mình! Thiên Hàn! Dũng khí nam nhi của ngươi ở đâu, mau đem ra đây! Yêu thì nói yêu, không yêu thì nói không yêu việc gì mà lại căm lặng!_ Kỳ Phương chờ đợi lâu không thấy ai trả lời không kiềm chế bản thân giận dữ nói
- Ta…
- Sao?_Kỳ Phương hơi gằn giọng
- …_ hắn sao, hắn…cũng không rõ nữa chỉ biết bản thân rất lạ, trước kia khi còn ở hiện đại, cho dù Như Ngọc đi với bất kì con trai nào làm gì hắn cũng cảm thấy bình thưởng. Nhưng từ khi cùng Như Ngọc trải qua một lần ly biệt hắn lại sợ, sợ mất nàng lần nữa, không chỉ vậy khi nàng đi cạnh ai nói chuyện với người nam nhân nào hắn cũng cảm thấy lòng khó chịu._ Có lẽ, ta thật sự yêu nàng!
Đôi mắt Kỳ Phương càng thêm u ám, thật ra y cũng đã đoán trước được những lời này, chỉ có điều bản thân y lại không muốn chấp nhận mình là một kẻ thua cuộc, không thể nào chấp nhận được người nàng ấy yêu không phải hắn. Nhưng hắn không chấp nhận cũng không thể được bởi vì con tim của nàng không do hắn làm chủ. Đáng lý ra hắn nên buông tay mới đúng, vì sao hắn không thể buông tay nàng được, phải chăng cái vòng quay oan nghiệt đó không thể nào tránh khỏi, nó cứ lẩn quẩn quanh hắn không buông.
- Thiên hàn ngươi có cảm thấy ta và ngươi có một mối liên hệ thân thuộc nào hay không? Ví dụ như một loại tình cảm huynh đệ ruột thịt chẳng hạn!_ Kỳ Phương chợt buông lời, đến khi nói xong thì mới phát hiện bản thân kỳ lạ sao lại nói ra những lời này _ Ưm! Coi như ta chưa từng nói gì đi!
Kỳ Phương nhanh chóng quay đầu đi lảng tránh. Thiên Hàn nhìn theo phía sau bóng dáng Kỳ Phương ngạc nhiên, cùng suy ngẫm.
- Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?
Kỳ Phương nghe thấy lời này vô cùng bất ngờ mà quay đầu lại nhìn, con mắt cùng một lúc chạm vao nhau, một ảo ảnh chợt hiện ra nhanh chóng và cũng vụt mất đi nhanh chóng.
- Cẩn thận!
Đôi mắt Thiên Hàn nhìn thấy một tia sáng xẹt qua vội hét lớn, vung kiếm chém về phía sau lưng Kỳ Phương, một đóm lửa nho nhỏ vừa chạm vào thanh tịch hàn kiếm thì lập tức nổ tung. Kỳ Phương lúc này mới chợt tỉnh lại mà đề cao cảnh giác hơn. Hít một hơi dài, nhìn tứ phía cẩn thận dò xét rồi nói:
- Nếu cứ thế này e rằng viện binh chưa tới thì chúng ta đã ngã gục vì độc khí của nơi này rồi!
Kế đó, Kỳ Phương móc trong túi ra một đoạn gỗ nhỏ rồi châm mồi lửa đốt cháy và ném lên không trung, lập tức đoạn gỗ nổ tung, những tia sáng giống hệt như những tia pháo bông bắn ra tứ phía, làm tỏa sáng một vùng rộng khắp. Ngay sau đó một bóng đen nhanh chóng lướt qua cạnh bên trái bọn họ, những ánh sáng lấp lánh của pha lê hắc lại làm mắt người khác phải lóa đi. Thiên Hàn nhanh chóng phóng kiếm đuổi theo đánh bóng đen kia nhưng lại chậm chân để hắn tẩu thoát. Bóng tối một lần nữa bao trùm lấy người.
- Hắn nhanh thật!_ Kỳ Phương lại nói.
Thiên Hàn chợt cười bí hiểm nhìn Kỳ Phương khiến Kỳ Phương khó hiểu nhíu mày:
- Tuy nhiên, vẫn còn cách khác!
Thiên Hàn vừa nói vừa lấy bên hông ra một cái túi đen, vừa mở túi hàng loạt những đóm sáng bay tỏa ra tứ phía. Cái thứ ánh sáng yếu ớt chập chờn đó từ từ tản ra làm đêm tối sáng dần lên, mặc dù chỉ là hơi lờ mờ sáng không nhìn rõ được gì, nhưng lại vô cùng hữu ích trong lúc này.
Trước khi vào đây, Thiên Hàn đã đoán biết sẽ như thế này, vì vậy y đã bắt sẵn một ít đom đóm bỏ vào trong túi chờ cơ hội sử dụng đến. Thiên Hàn nháy mắt với Kỳ Phương một cái rồi sau đó hòa mình vào bóng tối mất tăm. Còn Kỳ Phương vẫn đứng tại vị trí đó không rời, tay cầm bạch ngân kiếm dồn hết nội lực vào thanh kiếm và chờ đợi đến khi đủ lực thì lập tức chém mạnh về phía đang phát ra những tia lấp lánh của pha lê. Và chính những ánh sáng mờ ảo của đom đóm kia đã giúp y nhận ra được nơi Vũ Thuần đang ở đâu!
Vũ Thuần đang đứng núp ở dưới gốc cây to bỗng cảm thấy không ổn vội rời khỏi chỗ đó, vừa rời ra khỏi thì đã bị Kỳ Phương từ phía sau đâm tới. Nhanh như chớp, Vũ Thuần dùng Hắc Long quất thẳng vào Kỳ Phương, nhưng vừa mới giơ roi lên thì đã bị thiên hàn từ phía sau chụp lấy roi tung sát chưởng thẳng vào ngục khiến y thối lui về sau mấy bước. Kỳ Phương cũng không bỏ qua cơ hội dùng kiếm đâm về phía Vũ Thuần lần nữa, nhưng lần này chỉ là sượt qua tay trái làm Vũ Thuần bị thương ở cánh tay mà thôi!
Biết bản thân không thể chạy thoát khỏi hai người này, Vũ Thuần đành dùng cuối cùng chính là “chết chung”, tay y dồn nội lực vào Hắc Long tạo ra một bão xoáy kẹp chặt cả Kỳ Phương và Thiên Hàn, sau đó dùng tay trái tung ám khí có độc về phía họ. Nếu như hắn thành công thì sẽ thắng còn bằng không thì hắn sẽ cùng roi hắc long này tự hủy diệt và kéo luôn cả kẻ kia về cõi chết!
Vốn là người gian xảo, Vũ Thuần sau khi dùng hắc long trói hai người kia lại và tung ám khí thì cũng nhanh cởi chiếc áo bào ném về phía người để che lại đường tẩu, vốn dĩ đó chỉ là một mảnh bào y bình thường nhưng bên trong lại tẩm rất nhiểu loại kịch độc, chỉ cần vừa chạm vào thì đối phương sẽ chết ngay tại chỗ.
Nhưng Vũ Thuần có ngờ cũng không ngờ được Kỳ Phương cùng Thiên Hàn tâm vốn tương thông, không cần nói cũng hiểu được ngưởi kia muốn gì. Cả hai cùng phối hợp kẻ vung kiếm chém đứt hắc long người dùng nội lực hất tung bào y của Vũ Thuần, cả hai cùng thoát ra khỏi cái trói của kẻ thù. Nhất thời vì bị bào y che khuất tầm nhìn cho nên Vũ Thuần không nhìn rõ được Kỳ Phương và Thiên Hàn như thế nào, đến khi kéo được bào y qua một bên thì trước mắt đã là mũi kiếm nhọn hoắc đâm xuyên vào trái tim của y. Từng giọt máu tươi nhỏ xuống chảy tuôn theo lưỡi kiếm, duy chỉ có điều là máu này không phải màu đỏ mà là màu đen một màu đen thẩm!
- Ha ha!_ Vũ Thuần chợt cười lớn tiếng, tiếng cười nghe mới ghê rợn làm sao. Vẻ mặt Vũ Thuần cực kỳ thản nhiên không môt chút đau đớn, cứ như mũi kiếm vừa rồi không hề đâm vào người y!
Thiên Hàn nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt ngưng trọng vài giây mới nói được nên lời:
- Hắn…không phải là con người.
Kỳ Phương cũng vậy, đôi mắt nhìn Vũ Thuần kinh ngạc mà rút kiếm ra, vừa lúc nãy, khi y đâm hắn thì vẫn còn là màu đỏ, nhưng tại sao bây giờ lại là màu đen cơ chứ. Chẳng lẽ hắn…
- Ha ha…_ Vũ Thuần lại nở nụ cười ghê rợn, đôi mắt màu hồng ngọc càng trở nên đỏ huyết hơn.
- Ngươi, ngươi không phải con người…_ thiên hàn chấn động nói, vội nắm chặt tịch hàn kiếm lùi lại mấy bước phòng thủ.