CHAP : QUÁ KHỨ SAI
…
“Ngươi cho rằng ngươi xứng ngồi lên vị trí vương phi đó!”
“Ta xem chữ “tiện nhân chưa đủ nói với ngươi””
Nàng không đủ tư cách thì sao? Hắn cũng không có tư cách nói nàng như vậy! Bởi vì hắn vốn không có tư cách! Vốn không đủ…
….
KỶ HƯƠNG VIỆN,
Trước cửa phòng, Kỳ Phương không ngừng đi qua đi lại.
Két! Cửa phòng được mở ra, Vân Lan bước ra với tấm áo đã thấm đượm mồ hôi . Nhìn thấy nàng, Kỳ Phương nhanh chóng phóng tới hỏi vồn vã:
- Muội ấy có sao không?
- Không sao? Chỉ là cảm một chút! Uống thuốc, nghỉ ngơi là khỏe lại!_Vân Lan đáp
Nghe vậy Kỳ Phương càng thêm lo lắng hỏi:
- Vẫn chưa tỉnh sao? Huynh có thể vào thăm muội ấy không?
- Buông tay!
Miệng nói, tay thì đẩy Kỳ Phương xa ra khỏi cánh cửa:
- Không được! Muội ấy hiện giờ cần yên tĩnh để tịnh dưỡng, huynh vào chỉ làm muội ấy kinh động. Chờ khi nào muội trở lại, cảm thấy được huynh mới có thể vào!
Nói xong Vân Lan quay gót bước nhanh về cuối hành lang của dãy nhà, trước khi mất dạng nàng còn nói vọng lại một câu:
- Huynh không được tự ý xông vào phòng, nếu không, muội đánh gãy chân huynh!
Sau khi Vân Lan khuất, Kỳ Phương vì không yên lòng mà lập tức xô cửa bước vào trong. Y bước đến bên cạnh gường nơi Như Ngọc đang bất tỉnh hôn mê, rồi nhìn nàng. Những giọt nước mắt vô thức rơi lăn dài trên má Như Ngọc, y không kiềm nén nổi vội đưa tay lau đi cho nàng. Cảm tưởng như tâm y đang bị ai đó dùng một con dao nhọn cắm phập vào đau đớn. Y vô cùng hối hận lẫn tự trách chính bản thân mình. Tại sao ngay lúc đó y không bước ra bảo vệ cho nàng, nếu không giờ đây Ngọc nhi đã không đau như vậy! Y là một tên hèn nhát, đáng khinh, không thể bảo vệ người y quan tâm! Người đáng bị hình phạt của cao xanh phải là y không phải Ngọc Nhi!
- Ngọc nhi! Huynh xin lỗi, do huynh ích kỷ chỉ biết nghĩ cho chỉ biết nhìn bọn họ ức hiếp muội. Nhưng muội yên tâm, từ nay về sau huynh sẽ không yếu hèn như vậy nữa ! Sẽ luôn ở bên cạnh, sẵn sàng bảo vệ muội bất cứ lúc nào, không để cho ai ức hiệp muội! Hãy tin huynh Ngọc nhi!
- Vì..v..ì..sao..?_Như Ngọc khóc nấc thành từng tiếng trong hôn mê.
Kỳ Phương càng thêm siết chặt lấy tay Như Ngọc:
- Ngọc nhi, muội đừng khóc! Hắn không đáng cho muội đau lòng như vậy! Quên hắn đi! Chỉ cần muội muốn huynh sẽ đưa muội rời xa nơi này, sẽ cho muội cuộc sống hạnh phúc mà muội mong muốn, được không Ngọc nhi!
Chà nhẹ bàn tay lạnh lẽo của Như Ngọc vào mặt mình, Kỳ Phương càng thêm đau lòng, y chỉ hận bản thân mình lúc này quá vô dụng không thể thay nàng gánh chịu sự đau đớn .
- Lãnh Thiên Hàn, ngươi hại Ngọc nhi ra nông nỗi này, nhất định sẽ có một ngày ta bắt ngươi phải đền tội!
Bất ngờ có một lực mạnh từ phía sau kéo Kỳ Phương ra, khiến y mất thăng bằng xém chút là ngã nhào ra đất. Cũng may là người có võ nên Kỳ Phương mới kịp gượng dậy.
Vân Lan vô cùng giận dữ nhìn Kỳ Phương, đôi mắt đen xinh đẹp đang gằn lên những tia huyết đỏ. Chống tay lên hông, không để ý đến hình tượng thục nữ gì nữa, Vân Lan nói với Kỳ Phương gần như quát:
- Huynh dám khinh lờn lời nói của Vân Lan ta?
- Huynh…huynh…_ Kỳ Phương hơi lung túng khi trả lời, một phần là vì y biết mình đã làm sai quy tắc của Vân Lan, phần khác là vì trông Vân Lan lúc này vô cùng đáng sợ. Quen biết bao lâu nay lần đầu tiên y thấy nàng như thế. _ Chỉ là..huynh quá lo cho muội ấy nên muốn vào xem thử.
- Vậy ra là huynh xem thường y thuật của ta? Nếu vậy, sao còn đem muội ấy đến đây làm gì?
- Không phải…huynh…thật ra…
Kỳ Phương cố gắng kiếm lời giải thích, nhưng Vân Lan không những không nhìn đến y mà còn thẳng cánh đuổi y ra:
Vân Lan ngước mắt trừng lại Kỳ Phương lần nữa, khiến y đang định lên tiếng đã phải nuốt hết trở vào trong lòng, ngoan ngoãn mà tự thân bước ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
- Nhớ! Nếu còn tự ý xông vào lần nữa, đừng trách Vân Lan không nể tình bằng hữu mà đem Kỳ Phương chặt hết tay chân!_ trước khi Kỳ Phương cửa hoàn toàn đóng chặt thì Vân Lan đã bồi thêm một câu hăm dọa.
Vân Lan quay lại giường của Như Ngọc đang nằm thở dài thành tiếng, từ trong tay áo rút ra một cuộn lụa màu hồng, bên trong ghim đầy những kim châm dài ngắn khác nhau. Thoắt vài cái, những cây kim châm đó đã cắm đầy vào những huyệt đạo trên người của Như Ngọc. Sau đó, Vân Lan vận một ít chân khí truyền cho nàng. Những làn khói đen bốc cao trên đầu của Như Ngọc, chẳng mấy chốc sau gương mặt của Như Ngọc từ trắng bệch chuyển sang màu hồng của huyết sắc.
Đặt lại Như Ngọc xuống giường nằm, rút những cây kim châm kia ra. Sau đó, Vân Lan lấy ra hai viên thuốc nhét vào miệng của Như Ngọc. Kế cẩn thận giúp Như Ngọc lau những giọt mồ hôi trên trán.
Khi nãy, lúc nàng giúp Như Ngọc bắt mạch thì phát hiện muội ấy ngoài bị cảm ra thì trong người muội ấy còn trúng một loại độc dược mãn tính, tuy rằng loại này không gây nguy hiểm cho người bị trúng phải, nhưng khi cơ thể của những người đó bị suy yếu đi thì độc chất đó sẽ trở thành loại độc nguy hiểm hơn bất kì loại độc nào. Lạ ở chỗ là muội ấy trúng phải độc này từ lâu lắm rồi, cứ như có ai cố tình hạ độc lâu dài để giết muội ấy nhưng giữa chừng có chuyển biến bất ngờ nên phải dừng lại việc hạ độc. Cũng may nàng là người biết y thuật, lại phát hiện kịp thời mới giữ được mạng cho muội ấy. Tuy nhiên nàng cũng chỉ thể giúp muội ấy trị bệnh, giải độc, nhưng tâm bệnh trong lòng muội ấy thì chỉ muội ấy có thể giải. Vì thế, nàng cũng chỉ có thể giúp tới đây, phần còn lại thì chỉ có thể trông chờ vào chính bản thân muội ấy thôi!”
Mấy canh giờ trôi qua, bên ngoài bầu trời đã trở lại trong xanh. Nước mưa đọng lại cũng đã nhanh rút đi, khung cảnh trở lại dáng vẻ như trước khi cơn mưa chưa bắt đầu, khô hanh pha chút ẩm ướt. Những đóa hoa bị dập vùi trong cơn mưa khi nãy giờ đây cũng đã vươn lên khoe sắc, ong bướm chim chốc cũng rời tổ mà hoạt động.
Nói về phần Kỳ Phương, y không ngừng đi qua đi lại trước phòng suốt mấy canh giờ không ngơi nghỉ. Lòng y vô cùng lo lắng, lúc nào cũng chầm chầm nhìn vào cánh cửa chờ đợi. Đã nhiều lần y định gõ cửa nhưng lại sợ quấy rầy quá trình chữa trị của Vân Lan mà ảnh hưởng đến Như Ngọc nên lại thôi, nhưng thời đã trôi qua quá lâu mà không có chút tin tức gì. Bảo y cứ đợi như vầy hoài thì e là chẳng mấy chốc nữa y sẽ điên lên mất!
Két! Cánh cửa được đẩy ra, Vân Lan bước ra với khuôn mặt nhợt nhạt:
- Muội ấy tỉnh rồi! Huynh có thể vào!
Vừa nghe thấy lời này của Vân Lan, Kỳ Phương không chậm trễ phóng nhanh vào phòng bước đến bên cạnh giường Như Ngọc nắm lấy tay nàng, lo lắng hỏi:
- Ngọc nhi! Muội thấy sao rồi!
Như Ngọc nhìn Kỳ Phương rồi lại nhìn Vân Lan, sau đó giáo giác tìm kiếm cả căn phòng nhưng lại không thấy một ai khác nữa. Gương mặt bỗng chùng xuống đôi chút, điều này hoàn toàn nằm vào tầm mắt của Kỳ Phương khiến y có chút nhói lòng:
- Ngọc nhi!
- Muội không sao!_ Như Ngọc yếu ớt trả lời.
- Muội đừng lo nghĩ về chuyện đó nữa, từ nay về sau hãy ở lại đây với tỷ, không cần phải về vương phủ đó! Chuyện của tam vương gia tỷ sẽ giúp muội giải quyết!_ Vân Lan đứng bên cạnh đột ngột mở lời, đôi mắt âu yếm nhìn Như Ngọc thể như nàng hiểu được những gì Như Ngọc đang nghĩ trong lòng.
- Mọi người…Phương huynh, Lan tỷ người… người biết hết rồi sao?_ Như Ngọc kinh ngạc.
- Xin lỗi muội! Thật ra huynh đã biết chuyện của muội từ lâu, suốt một tháng nay huynh luôn theo dõi muội nên mới biết được, chỉ là huynh…đã không giúp được gì cho muội_ Kỳ Phương siết chặt tay Như Ngọc, cuối thấp đầu xuống, máy tóc che ngang qua nữa khuôn mặt nên không rõ y đang có biểu lộ thế nào.
Như Ngọc nhíu nhẹ mày nhìn biểu hiện Kỳ Phương rồi lại nhìn Vân Lan đang triều mếm nhìn nàng, cảm thấy bức rứt vì đã lừa người:
- Không! Người phải xin lỗi là muội mới đúng, đã là bằng hữu nhưng lại giấu diếm mọi sự thật! Chỉ vì muội sợ mọi người bị muội liên lụy! _ Như Ngọc vừa nói đôi mắt vừa ngấn lệ tựu như sắp khóc.
Vân Lan thấy Ngọc Như như vậy sợ nàng vì xúc động mả xảy ra chuyện, vội kiếm lời an ủi, mặt khác kéo Kỳ Phương thối lui để Như Ngọc nghỉ ngơi.
- Việc đó muội phải sợ! Tên Thiên Hàn đó không làm gì được tỷ và Phương huynh đâu! Thôi muội cũng mệt lắm rồi, nên nghỉ ngơi đi! Còn chuyện kia tỷ sẽ giúp muội sắp xếp! Phương huynh chúng ta cũng nên ra ngoài đi.
- Đúng vậy Ngọc nhi! Muội cứ yên tâm ở lại tịnh dưỡng đến khi khỏe lại, còn sau này thì muội không cần phải về nơi đó nữa, và tên Thiên Hàn đó cũng sẽ không có cơ hội quấy rầy muội nữa!
Nghe vậy, Như Ngọc hốt hoàng túm lấy tay áo Kỳ Phương:
- Không! Muội…muội muốn về vương phủ…muội vẫn sẽ về đó! Hai người tuyệt đối đừng làm chuyện có hại với…
Kỳ Phương như bị chấn động túm cả hai vai Như Ngọc buộc nàng đối diện với y:
- Muội điên sao? Muội về đó sẽ chết đó!
Như Ngọc lắc đầu,
- Chẳng lẽ ngày hôm nay chưa đủ chứng minh cho muội thấy?
- Muội…
- Muội yêu hắn phải không?
- Không, không phải vậy! Muội…
Như Ngọc vội chối nhưng lại không biết phải nói thế nào cho đúng. Đương nhiên nàng rất ghét, rất hận tên Thiên Hàn đó, nếu có cơ hội nàng sẽ không chần chừ mà giết chết tên đó cho hả lòng. Nhưng sâu thẩm đâu đó trong tâm thức nàng có cái gì đó không ngừng thôi thúc nàng hãy ở lại vương phủ chờ đợi, nhưng là chờ đợi cái gì nàng cũng không biết tất cả rất mông lung không dám chắc! Thế đó, cả nàng còn không biết nàng nghĩ gì muốn gì thì làm sao nói cho mọi người hiểu được. Cho nên, nàng chỉ biết cúi đầu không dám nhìn vào Kỳ Phương, vì sợ sẽ bị y làm nao lòng.
Kỳ Phương thấy Như Ngọc im lặng biết nàng đang bối rối nhân cơ hội này nói thêm lời kích động mong nàng hồi ý.
- Ngọc nhi! Muội tỉnh lại đi, hắn không yêu muội đâu, hà tất muội lại tìm đường khổ cho mình!
Vân Lan từ nãy giơ đứng bên cạnh nhìn người không nói gì, chỉ im lặng suy nghĩ và đánh giá biểu hiện của Như Ngọc. Đến khi thấy Kỳ Phương đã hơi quá thì mới bước đến ngăn cản, kéo Kỳ Phương qua một bên:
- Phương huynh đừng làm vậy! Muội ấy sẽ đau đó!_một mặt quay qua Như Ngọc_ Ngọc muội, không phải tỷ không tôn trọng quyết định của muội, nhưng tình cảnh của muội lúc này rất không tốt, hơn nữa tên đó nhất định không để cho muội yên ổn sống, muội quay về đó chẳng khác tự tìm đường chết!
Như Ngọc cười nhẹ với Vân Lan một cái như muốn an lòng ai đó rồi nói:
- Muội tin, hắn sẽ không giết muội!
Nhìn thật sâu vào mắt Như Ngọc một hồi, đôi mắt kiên định ấy cho nàng biết muội ấy không thể bị lay chuyển. Vân Lan chỉ còn biết thở dài:
- Muội… Thôi thì tùy muội!
Kỳ Phương vốn tưởng rằng Vân Lan sẽ khuyên Như Ngọc, nào ngờ vừa mới nói một câu thì Vân Lan đã bị Như Ngọc làm cho hồ đồ mà khuất phục, nên vội lên tiếng phản đối:
- Không! Vân Lan, sao muội lại dễ dãi với muội ấy như vậy! Muội ấy trở về là cầm chắc cái chết! Huynh nhất định không cho muội ấy trở về!
Nắm lấy tay áo của KỳPhương kéo nhẹ nhẹ nụng nịu, Như Ngọc cười mỉm với y:
- Muội biết huynh rất lo lắng cho muội, muội rất vui vì điều này. Nhưng huynh đừng lo muội vốn là kẻ ham sống sợ chết nên rất biết quý trọng mạng sống của mình, sẽ không dễ dàng để mình chết đâu, hơn nữa cũng đâu có chuyện gì gọi là nghiêm trọng xảy ra. Với lại Thiên Hàn đâu có ý định giết muội, chẳng qua hắn ghét muội một chút thôi, cùng lắm là mắng nhiếc vài câu như buổi sáng hôm nay là cùng.Vì vậy đừng cản muội nữa! Đừng quên, muội dù gì cũng có tiên hoàng chống lưng, có hoàng đế phía sau nâng đỡ, có danh “thiên kim tể tướng” để dựa dẫm, muốn giết nàng đâu thể nói muốn là được!
- Không được, một khi muội bước vào vương phủ là đồng nghĩa muội đơn độc bước vào hang cọp có thể bị hại bất cứ lúc nào mà không ai hay biết. Nếu hắn thật sự có ý muốn giết muội chỉ cần tung một tin đồn nhảm rằng muội bệnh nặng không qua khỏi thì hắn muốn làm gì chả được. Muội đừng quên, hắn luôn cho rằng muội hại chết người hắn yêu thương nhất, vì chữ tình bất cứ chuyện gì con người ta cũng có thể làm! Huynh không an lòng để muội bước vào nơi nguy hiểm đó dù chỉ là nữa bước!
Như Ngọc lắc đầu
- Muội tin, Thiên Hàn dù gì cũng là một chân chính nam nhân, hắn có thể vì một người đã chết mà chung tình như vậy, tuyệt sẽ không phải là người lạm sát vô can không phân rõ thị phi! Nếu huynh vẫn không an lòng thì có thể tiếp tục theo dõi muội như lúc trước, nếu có bất ổn gì xảy đến thì muội sẽ nghe lời huynh!
Như Ngọc bề ngoài thì nói vậy để cho Kỳ Phương yên lòng, nhưng bên trong lòng nàng rõ ràng hơn ai hết tên Thiên Hàn đó tuyệt sẽ không tha nàng, đêm hôn lễ chính là một minh chứng. Nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác, nếu nàng ở lại chẳng phải liên lụy Lan tỷ và Phương huynh, dù gì thì Thiên Hàn cũng là vương gia nắm trong tay quyền hành lớn biết chừng nào, liệu người bé nhỏ có thể chống chọi nổi!
- Đến lúc đó thì đã quá muộn!_ Kỳ Phương vẫn tiếp tục khuyên nhủ Như Ngọc.
- Haiz! _ Biết không thể tiếp tục nài nỉ y, Như Ngọc cuối cùng cũng chỉ có thể chọn cách vô tình_ Muội đã quyết như vậy, huynh đừng khuyên muội nữa vô ích thôi muội sẽ không nghe đâu!
Sau đó,Như Ngọc nhắm mắt lại bỏ mặc ngoài tai những lời của Kỳ Phương mặc dù nàng biết những lời khuyên đó là xuất phát từ tấm chân tình của y, là vì muốn tốt cho nàng. Nàng rất biết ơn về điều đó nhưng con người nàng xưa nay vốn cố chấp như vậy, một khi đã quyết định làm gì thì cho dù hậu quả có thế nào thì nàng cũng không thay đổi!
…
Chiều hôm ấy, Vân Lan cho người đưa Như Ngọc trở về vương phủ, còn Kỳ Phương vì giận nàng cho nên đã bỏ đi ngay sau đó. Mặc dù cảm thấy có lỗi với y nhưng Như Ngọc vẫn không thay đổi ý định một lòng trở về vương phủ. Chuyện nàng mang ơn y nhất định một ngày nào đó nàng sẽ trả. Cònây giờ, nàng chỉ muốn được trở về nơi đó tìm kiếm một cái gì đó không rõ ràng.
- Vương phi!_ Trần quản gia vừa thấy Như Ngọc trở về vội ra đón chào, nhưng vẻ mặt không có gì là vui vẻ. mà ngược lại còn chất đầy lo lắng.
- Ừm…_ Như Ngọc mệt mỏi đáp.
Trần quản gia thấy vậy thì càng lo lắng hơn:
- Vương phi người không sao đấy chứ! Bọn tiểu Hân nói người đã rời khỏi phủ tướng gia từ sớm nhưng lại không thấy người hồi phủ, thuộc hạ rất lo nên phái gia nô rất tìm kiếm người mà không thấy! Người đã đi đâu vậy?
- À…Ta chỉ đi lòng vòng kinh thành thôi! Nhưng vì gặp phải cơn mưa lớn nên đến tận bây giờ mới về! Bây giờ cảm thấy rất mệt, ta chỉ muốn về phòng nghỉ sớm!
Như ngọc hờ hững đáp, vừa đi lững thững về hướng biệt viện:
- Vương phi! Trông người không khỏe lắm để nô tài gọi thái y! Người đâu đưa vương phi vào phòng!_ Trần quản gia một mặt phân phó gia nô, một mặt ra hiệu cho Uyển nhi lại giúp Như ngọc.
Nhưng Hân nhi thì lại lựng khựng không chịu đi khiến Trần quản gia nhìn mà phát bực định quát nàng nhưng Như Ngọc đã nhanh hơn lên tiếng:
- Không cần! Ta không sao, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi! Ta tự về phòng của mình! À! Vương gia đâu?
- Thưa vương phi, vương gia lúc sáng có trở về nhưng tâm tình của người có vẻ không tốt sau đó đã ra ngòai rồi! Hiện tại vẫn chưa về, để nô tài sai người tìm vương gia về!_ Trần quản gia đáp
- Ừ…
Đáp có lệ, ngay sau đó Như Ngọc vội vã trở về phòng. Uyển nhi, Hân nhi thì lẽo đẽo theo sát sau lưng nàng nhưng không có dìu nàng mặc kệ nàng đi bước choạng vạng thế nào.
“Vương gia có phải vì chuyện hồi sáng mà tức giận không về nhà không nhỉ?”_ Hân nhi ké sát vào lỗ tai của Uyển nhi nói nhỏ.
“Có thể lắm! Nhưng không biết đã xảy ra những chuyện gì mà người họ lại như vậy!”
“Haiz, nói túm lại là chuyện khinh thiên động địa, bọn nha hoàn ở phủ Nhã tướng gia đang kéo nhau bàn tán um xùm ấy!”
“Không biết vương phủ này đến khi nào mới bình yên sóng lặng nữa!”
“Muốn biết thì đi hỏi họ đi!”_ Uyển nhi vừa nói vừa ra ám hiệu chỉ chỉ
Rầm!
Như Ngọc vừa vào phòng liền đóng sập của lại, những gì Uyển nhi Hân nhi nói lúc nãy nàng nghe rất rõ, lòng bất giác cảm thấy khó chịu khi nhớ về những gì xảy ra sáng nay: một người là phụ thân ruột thịt không nhìn mặt nhi nữ của mình, một kẻ là tỷ tỷ ruột thịt lại luôn tìm cách hạ nhục muội muội mình trước mọi người, và có cả phu quân cũng cùng tiếp tay với họ hại thê tử của mình. Tất cả, tất cả đều rất kinh tỏm. Nàng chẳng qua cũng chỉ là một thế thân, một kẻ xa lạ vô can lại phải gánh chịu từng ấy đau từng ấy nhục nhã, vậy còn Như Ngọc thật suốt bao năm qua nàng ấy đã sống thế nào trong nơi đó, có phải rất cô đơn rất tủi nhục không?
Bất giác nàng khóc, những giọt nước mắt dâng trào cảm thương cho số phận một người nhi nữ mang cuộc đời bất hạnh, đôi vai bé nhỏ này liệu có thể gánh gồng nổi hay sẽ bị số phận đó vùi dập đi mãi mãi!
Ôm lấy bờ vai đang khẽ run từng hồi theo tiếng nấc, cố gắng cắn chặt môi không để bản thân khóc thành tiếng. Nàng không thể để cho những người ngoài kia nghe thấy, càng không thể để cho họ biết nàng yếu đuối, không thể để họ khinh thường nàng, nàng phải kiên cường vì nàng còn phải có ngày mai tươi sáng.
- Bố mẹ, anh hai xin hãy cho Bích Ngọc thêm sức mạnh, để vượt qua số phận!
Nàng cứ thế ngồi trên giường ôm lấy chân, gối đầu lên đầu gối suy nghĩ mông lung. Bốn bề xung quanh chỉ có bức tường lạnh nhạt giống nhau, không tiếng động không chút ấm áp chỉ có lạnh lẽo và cô đơn. Bất giác Như Ngọc cảm thấy có cái gì đó ấm áp quen thuộc đang đến gần, nàng vội ngẩn đầu lên tìm kiếm:
- Gia Khanh là cậu phải không? Gia Khanh ?
Đáp lại nàng chỉ là sự lặng lẽ của bức tườngvà không một bóng dáng, điều này càng làm nàng thêm thất vọng, nàng tự cười chính bản thân mình ảo tưởng. Cũng như sáng nay, trong cái mờ ảo của cơn mưa nàng cũng đã tưởng tượng mà nhận sai người, nàng cứ tưởng rằng Gia Khanh đang ở bên cạnh nàng, nhưng thật sự người đó không phải Gia Khanh mà là Kỳ Phương. Do nàng quá trong mong một điều không thật mà thôi.
- …
Người ta vẫn thường nói là một linh hồn thì cái gì cũng sẽ biết, đặc biệt là những gì mà họ quan tâm càng sẽ biết nhiều hơn. Phải chăng điều đó đúng và y chính là một điển hình và là một ví dụ chân thực nhất. Y phải nói thế nào cho đúng, nên nói rằng Như Ngọc đáng thương hay là Thiên Hàn tội nghiệp hay…cả người họ đều đáng thương giống nhau, nguyên nhân rốt cuộc là từ đâu, oan nghiệt như thế nào bắt đầu,phải chăng tất cả xuất phát từ chữ “quá khứ sai”