Có một bệnh nhân kỳ quái mới tới bệnh viện, không chịu ngoan ngoãn phối hợp trị liệu mà một lòng tự tìm cái chết, đứng ở tầng thượng của bệnh viện muốn nhảy lầu. Phát hiện ra hắn đầu tiên là y tá tuần phòng, trong phòng bệnh không có ai nên y tá tìm hắn khắp các tầng lầu, cuối cùng bệnh nhân đang tản bộ ở trong sân phát hiện ra tầng thượng có người. Chuyện như vậy rất nhanh đã đưa tới sóng to gió lớn trong bệnh viện, người vây quanh dưới lầu trên tầng ba và ngoài tầng ba, quan tâm có, xem náo nhiệt cũng có.
Nếu như là trước đây Trần Hãn có thể sẽ đi xem một chút, nhưng bây giờ hắn ngồi không yên liền đứng dậy đi ra ngoài, Lý Hi níu hắn lại khó hiểu, “Anh đi đâu vậy?”
“Anh muốn đi lên tầng thượng!”
Lý Hi kéo hắn không buông, “Quá nguy hiểm ah, đây cũng không phải là bệnh nhân của anh, chuyện lại không liên quan đến anh, anh đi làm cái gì?”
Trần Hãn quay đầu lại nhìn Lý Hi, bỗng nhiên cảm giác rất xa lạ. “Anh không biết hắn cũng không thể trở thành lý do không đi cứu người!”
Lý Hi sửng sốt, Trần Hãn chưa từng nói chuyện như vậy với cậu. Trần Hãn rút tay ra nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh leo thang lầu ở bên kia chạy lên tầng thượng.
Đều nói hai người ở cùng một chỗ thời gian dài sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, bất tri bất giác hắn cũng trở nên thích xen vào việc của người khác. Uông Cẩm Viêm nói đúng, làm bác sĩ thì hắn không thể nhìn một sinh mạng phơi phới như vậy biến mất ngay trước mặt hắn.
Chạy thẳng đến tầng thượng, đã có rất nhiều bác sĩ cùng y tá đang ở tầng thượng, nhìn lướt qua chỉ là một cậu trai trẻ , tuổi, sắc mặt trắng bệch thân hình cao gầy, bộ đồ bệnh nhân màu lam nhạt thụng thịnh khoác lên người cậu. Nửa mái tóc đen che mất khuôn mặt làm không thấy rõ mặt mũi, một mình đứng trên lan can sân thượng bộ mặt bình tĩnh, chỉ cần cậu nghiêng thân thể một chút sẽ ngã xuống.
Tiếng xe cứu hoả đặc thù ở dưới lầu vang tới từ xa, mấy bác sĩ cùng y tá đều đang không ngừng khuyên cậu, “Suy nghĩ cho cha mẹ cậu đi, cậu cứ như vậy mà nhảy xuống thì bọn họ nên làm gì bây giờ?”
Cậu trai trẻ không nhúc nhích, bộ mặt chỉ nhếch lên một nụ cười giễu cợt, giọng nói rất nhẹ, “Cho dù bây giờ tôi không chết đi, bọn họ sẽ sống dễ chịu sao? Hy vọng lớn nhất của bọn họ chính là tôi đi tìm cái chết mà, là tôi làm cho bọn họ mất mặt.”
Có một y tá trẻ hỏi y tá khác, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Y tá trẻ lôi nàng lùi về phía sau khẽ nói: “Cậu ấy là đồng tính luyến ái, sau khi xuất quỹ với trong nhà thì mắc cái bệnh này. Từ khi cậu ấy nằm viện đến giờ, không có một người nhà xuất hiện, bà thấy đấy, nên mới nghĩ quẩn trong lòng.”
“Vậy bạn trai cậu ấy đâu?”
“Cái thằng bạn trai hả? Hai người đàn ông sao có thể có chân ái chứ? Vui đùa một chút mà thôi, nếu là chân ái thì hắn có thể không lộ mặt dù chỉ một lần sao? Cậu ấy cũng thật đáng thương, tuổi còn trẻ đã biến thành như vậy.” Y tá trẻ nhìn cậu trai trẻ lắc đầu thở dài.
Bên kia còn có người đang tiếp túc khuyên cậu, cậu trai trẻ không mở miệng cũng không bày tỏ thái độ gì, chỉ yên tĩnh như vậy mà đối mặt với mọi người, chỉ cần có người dám tiến lên phía trước cậu sẽ dịch chuyển, một chân đã lơ lửng ở ngoài, khiến dưới lầu xôn xao cả lên.
“Cậu trai trẻ, con người phải nhìn về phía trước, sau này cậu vẫn còn một đoạn đường dài phải đi, đừng dễ dàng vứt bỏ như vậy!” Một ông cụ cũng gia nhập đội ngũ khuyên ngăn, nhưng cậu trai trẻ vẫn không nói gì, ngẩng đầu nhìn bầu trời mây trắng bắt đầu hát: “Áng mây ngày đó thật bất ngờ vì thế bước chân mới nhẹ lâng, để tránh quấy rầy thời gian của chúng ta, bởi vì đã định sẵn sẽ ngắn ngủi như vậy…”
(Trích trong bài hát “Có Biết Không” của Đinh Hồng: Nghe nhạc trên Zing)
Trần Hãn thừa dịp cậu bị người bên kia hấp dẫn lực chú ý liền nhẹ nhàng tiếp cận cậu từ mặt bên, có người thấy hắn chậm rãi đi qua lập tức hiểu ngay, không ngừng nói chuyện với cậu để hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Cậu trai trẻ cười, gió thổi tung mái tóc cậu lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi thanh tú, “Cảm ơn mọi người đã làm tất cả vì tôi, thế nhưng ai cũng không thể thay đổi được quyết tâm của tôi.” Nói xong thân thể liền nghiêng lại, lầu dưới truyền đến tiếng thét chói tai, các y tá rối rít nhắm mắt lại không đành lòng nhìn. Trần Hãn bay lên nhào tới, một tay nắm lấy lan can nhoài nửa người ra trong nghìn cân treo sợi tóc bắt được cánh tay cậu, cậu trai trẻ bị treo giữa không trung, nhân viên chữa cháy ở phía dưới đã chuẩn bị sẵn đệm hơi, dự tính cho trường hợp xấu nhất xảy ra với hai người.
Cậu trai trẻ nhìn thấy người đang kéo lấy mình liền mất đi sự bình tĩnh, “Buông ra!”
Trần Hãn níu chặt lấy cậu, có người ở sau lưng kéo hắn trở về, cánh tay đau đớn một trận, hắn không dám lơ là tí nào. “Chết không giải quyết được vấn đề, là đàn ông thì phải dũng cảm sống, đừng lấy cái chết để kiếm cớ!”
Cậu trai trẻ không chịu phối hợp một mực giãy giụa, phát tiết ra toàn bộ ưu phiền, “Anh sẽ không hiểu đâu, nếu như được lựa chọn, kiếp sau tôi sẽ không bao giờ yêu đàn ông nữa, cho nên anh hãy buông tay ra!”
Tay của cậu trai trẻ dần tuột xuống, Trần Hãn buông tay kia ra rồi kéo cậu lại, cánh tay đã tê rần, càng khiến hắn nổi giận, “Bớt lấy chuyện nam nữ ra nói đi, bản thân gặp người nghĩ không tốt về tính hướng của cậu cũng không sao. Tình yêu là của chính bản thân cậu, ý nghĩ của người khác có liên quan gì đến cậu!”
Cậu trai trẻ nhìn phía dưới một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn Trần Hãn, “Đó là bởi vì anh không biết gì cả!” Nói xong bắt lấy cánh tay của Trần Hãn trườn lên, cắn mạnh một cái trên tay hắn.
Cổ tay Trần Hãn đau xót nhưng hai tay vẫn liều mạng kéo cậu lại không dám buông lỏng, người sau lưng cùng nhau lôi người về lại. Trần Hãn nằm trên mặt đất thở hổn hển, thấy cậu trai trẻ nửa nằm trên người mình liền giơ tay trái lên tát cho cậu một cái, “Đừng tưởng rằng toàn thế giới chỉ có cậu là bất hạnh nhất, có người còn bất hạnh hơn cậu nhiều. Một tát nay là tôi thay bản thân cậu đánh tỉnh cậu!”
Cậu trai trẻ bụm mặt lại khiếp sợ nhìn Trần Hãn. Đôi môi tái nhợt run rẩy từng trận vẫn không nhúc nhích ngồi cứng tại chỗ.
“Bác sĩ Trần!” Một y tá trẻ thét lên một tiếng xông tới, “Cậu ấy có virút HIV trong người!”
Trần Hãn sửng sốt nhìn y tá trẻ, “Cô nói gì?”
Y tá trẻ nhìn tay phải mà hắn vừa bị cắn bị thương không biết nói thế nào cho phải, “Cậu ấy là người bệnh AIDS!”
Trong nháy mắt Trần Hãn cứng đờ, quay đầu nhìn cậu trai trẻ trên mặt đất, ngôn từ cậu trai trẻ rối loạn lắc đầu, “Tôi… tôi không phải cố ý, tôi không phải cố ý!”
Rất nhanh toàn bộ bệnh viện đều biết chuyện Trần Hãn bị cắn, xét thấy tính nguy hiểm của bệnh Trần Hãn bị đưa đi trung tâm kiểm soát làm kiểm tra, trước khi cho ra kết quả kiểm tra thì sẽ đình chỉ công tác.
Từ đầu đến cuối Trần Hãn cũng không hề mở miệng, trong đầu hắn là một mảng trống rỗng, không biết lúc này phải hình dung tâm trạng của hắn như thế nào. Hắn không hối hận chuyện cứu người, nhưng điều này thật sự vượt ra ngoài dự liệu của hắn. Hắn không cách nào tưởng tượng được nếu như mình thật sự bị lây bệnh AIDS thì nên làm như thế nào.
Lý Hi chờ mãi không thấy Trần Hãn trở về thì trong lòng bắt đầu phát hoảng, mẹ Lý Hi sau khi nghe được chuyện này từ y ta cũng luống cuống tay chân, “Tiểu Hi con đừng đợi nữa, bác sĩ Trần bị một đứa trẻ mắc bệnh AIDS cắn, đã đi làm kiểm tra rồi.”
“Mẹ nói cái gì cơ? Người bệnh AIDS gì, cái gì bị cắn?” Lý Hi ngồi bật dậy từ trên giường.
“Chính là đứa trẻ muốn nhảy lầu kia, cậu ta là người bệnh AIDS, lúc bác sĩ Trần cứu cậu ta thì bị cắn, rất có thế cũng bị nhiễm bệnh AIDS, bây giờ người cả bệnh viện đều biết chuyện này!”
Lý Hi túm điện thoại gọi di động của Trần Hãn, vang lên thật lâu Trần Hãn mới bắt máy, “Anh thật sự bị người bệnh AIDS cắn?”
Trần Hãn vừa mới thử máu xong đang ngồi trên ghế nơi hành lang, ném miếng băng dán rồi vuốt mặt một cái mở miệng, “Ừ!”
Lý Hi vừa nghe Trần Hãn khẳng định liền nổi giận, “Em đã bảo không cho anh đi mà anh còn muốn đi, làm sao bây giờ?”
Trần Hãn cũng rất buồn bực, kết quả kiểm tra phải nửa tháng mới có, trong khoảng thời gian này quả thật giống như chờ đợi tuyên án tử hình làm cho hắn rất khó chịu. Lý Hi gào thét càng làm cho hắn thêm lo lắng và phiền não. “Xem ý trời đi!”
Cúp điện thoại rồi Lý Hi ngồi ở trên giường bệnh bắt đầu khóc, tức giận lúc đó Trần Hãn không nghe lời mình, tức giận hơn là thái độ qua loa của Trần Hãn, trước kia hắn chưa bao giờ như vậy.
Mẹ Lý nhìn cậu như vậy liền không nhịn được mà khuyên cậu, “Tiểu Hi, bây giờ bác sĩ Trần đã như vậy thì tốt nhất là đừng tiếp xúc với hắn, lỡ may hắn thật sự bị nhiễm lên thứ nguy hiểm nhất kia thì chính con cũng vậy!”
Lý Hi liếc mắt nhìn mẹ Lý không nói gì, trong lòng cậu bây giờ rất loạn, vừa rất lo lắng, vừa rất sợ hãi, sợ bản thân thật sự bị như mẹ nói.