Dương Hàn Phong liên tục gọi tên cô, còn cô nửa tỉnh nửa mê lim dim mắt. Khẽ lắc đầu sang một bên, với tay:
- Nước...nước...
Dương Hàn Phong nhanh chóng rót cho cô một ly nước. Uống xong, khẽ nhắm mắt định thần, cô thở dài một lượt:
- May vẫn chưa đánh thức A Hạn.
Dương Hàn Phong nhăn mũi:
- Vẫn còn nghĩ cho người ta nữa, em hay bị như thế lắm à?
- Cũng...thi thoảng. Tôi hay bị choáng như thế, còn hay nhìn thấy một đôi nam nữ, còn nghe được họ nói chuyện. Nhưng không thể nào nhìn thấy được mặt họ. Tôi sợ...
- Sợ cái gì?
- Sợ ma ám. - Hàn Thiếu Vy sởn gai ốc nói.
- !!!
Dương Hàn Phong lại bị ăn quả dưa bở siêu to. Cứ tưởng cô thoáng nhớ ra được gì rồi chứ...
Ngồi đơ ra một lúc, Hàn Thiếu Vy lại nhảy cẫng lên:
- Ấy, giọng người thiếu niên đó cũng giống giọng anh lắm!
Tất nhiên là phải giống rồi, đó là Dương Hàn Phong của năm tuổi...
Liếc nhìn đồng hồ đã điểm giờ trưa. Dương Hàn Phong cởi bỏ bộ vest nặng nề trên người, mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh. Lật trong đống quần áo được treo trên giá, hắn lấy ra một chiếc tạp dề. Trong nháy mắt, Hàn Thiếu Vy lại thấy chiếc tạp dề này...quá quen mắt.
- Anh mặc tạp dề làm gì thế?
- Nấu ăn, trưa rồi, em không đói à?
- Phòng làm việc của anh cũng có cả phòng bếp nữa à? - Hàn Thiếu Vy trợn mắt nhìn quanh, phòng đa chức năng luôn à? Nhưng sao cô nhìn không thấy...
- Qua đây.
Dương Hàn Phong dẫn cô đến trước một bức tranh lớn mà ngay khi vừa vào phòng cô đã để ý nhưng quên hỏi.
- Mở đi. - Dương Hàn Phong hất hàm về phía một hàng phím long lanh.
- Quào, hay đấy. - Hàn Thiếu Vy gật gật nhìn chiếc ổ khóa phím. - Nhưng sao tôi biết mật khẩu?
- Mở đi, mật khẩu là sinh nhật em...- Dương Hàn Phong chậm rãi trả lời.
Trong tích tắc, mặt của Hàn Thiếu Vy lại bắt đầu đỏ lựng lên...
Cô nhanh chóng nhập vào, hừm, tên đáng ghét, chắc đang khoác lác với tôi...
Ếch ọp...
Màn hình hiện lên một dòng chữ đỏ: FAIL.
Hừm! Biết ngay mà, rõ ràng là muốn trêu tôi...
Nghĩ vậy nhưng trong lòng Hàn Thiếu Vy tự dưng lại trống rỗng đến lạ.
- Đồ khoác lác. - Cô mắng hắn.
Dương Hàn Phong chỉ cười:
- Tôi đã nói xong đâu. Mật khẩu là sinh nhật em với sinh nhật tôi, sinh nhật tôi là tháng .
Hàn Thiếu Vy lại một lần nữa mặt đỏ...
Cái tên thần kinh này!
Cô hậm hực nhập mật khẩu, mở không được tôi sẽ băm anh ra.
.
Tinggg!
Bức tranh bật mở, đây là một cánh cửa bí mật. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra cũng là lúc tim cô muốn nhảy ra ngoài. Hóa ra...hắn nói thật.
- Vào thôi. - Dương Hàn Phong chỉ tay vào trong.
Hàn Thiếu Nghi gật đầu, bên trong tối đen như mực nên cô phải bám vào áo hắn. Cô bám vào phần eo, lại cách mỗi mảnh áo sơ mi mỏng tanh, rõ ràng cảm nhận được cơ bụng chắc chắn của Dương Hàn Phong.
Cô cảm thấy đầu ngón tay cũng nóng lên rồi!
Tách.
Hắn bật công tắc đèn, cả căn phòng bí mật rực sáng. Woo...đây chẳng khác nào một căn hộ mini cả.
- Wow...giỏi quá vậy...- Cô không ngờ trong một căn phòng lại chứa một căn phòng nữa mà bên ngoài không hề nhìn thấy gì, không hề biết đến sự hiện diện của căn phòng bí mật này.
- Em ở đây chơi một lát, tôi đi nấu gì đó.
- Ừm...
Dương Hàn Phong bắt đầu vào bếp, gọt vỏ một củ khoai tây...
Hàn Thiếu Vy nằm ườn lên chiếc giường màu xám, ôm chiếc chăn mềm, dụi đầu vào. Căn phòng này rất mát, hoặc cũng có thể nói là lạnh, đặc biệt là vô cùng yên tĩnh. Khi mệt mỏi vào đây ngủ thì thoái mái biết mấy.
Cô lăn qua lăn lại trên giường, chạm vào một chiếc công tắc. Tò mò, cô lại nhìn kĩ nó, khẽ ấn nút khởi động.
Chiếc rèm khẽ mở ra, thứ phía sau nãy giờ cô cứ nghĩ là một cái cửa sổ, nhưng không, nó là tấm ảnh chụp cô, hắn và A Hạn lúc đi công viên gắp thú. Ở dưới còn có một tái bút rất “nhỏ nhắn”: WE ARE FAMILY.
Hừmmm...
Tên này như vậy là có ý gì đây!
Nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra, tim cô lại đập thình thịch. Cảm giác này trước giờ cô chưa từng cảm thấy. Lâm Dương rất nhiều lần còn nói những câu tình cảm hơn nhiều, nhưng cô cũng không cảm xúc. Tại sao lần này chỉ vài câu đơn giản mà làm cô loạn hết cả lên như thế này!
Aaaa, không hiểu nổi bản thân mình nữa.
Nghĩ nhiều mệt não, cô nhắm mắt lại, giây sau đã lăn ra ngủ.
Dương Hàn Phong đã nấu xong món tủ của Mạch Vy Khánh năm xưa, khoai tây chiên Wanyang Potato. Chỉ là khả năng ăn cay của hắn vẫn bị hạn chế. Hắn đang dùng hết sức lực diễn tả lại một số thứ trong quá khứ để cô thoáng nhớ lại dù chỉ một chút.
Dương Hàn Phong đến bên giường, thấy cô đã ngủ bèn ngồi lại. Dáng ngủ của cô vẫn vậy, ôm chắc chiếc chăn bên mình.
Hắn biết...cô rất sợ cô đơn.
Xin lỗi em, khi đó tôi bị che mờ mắt, xin lỗi vì đã bỏ mặc em...
Sau này tôi sẽ không bao giờ để em cảm thấy cô đơn nữa!
Hắn leo lên giường, nằm chống trán nhìn cô ngủ, cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn nằm xuống, khẽ ôm lấy cô ngủ ngon lành.
(Nội tâm đĩa khoai tây chiên: Am I a joke to you???)
Theo thói quen, hắn vòng tay ra sau, ôm gọn lấy cô, còn cô nép trong lồng ngực hắn, hai tay chạm vào phần ngực và bụng vốn rất mẫn cảm...
Bị cô chạm vào như vậy, hắn muốn ngủ cũng không ngủ nổi...
Chẳng những chạm không thôi, cô cũng theo thói quen thường vo vo mảnh chăn, bây giờ lại vo vo chiếc áo của hắn. Nơ ron thần kinh của Dương Hàn Phong tụ hết vào phần tiếp xúc với tay cô, cố gắng kìm nén thứ cảm xúc sắp bùng phát.
Mắt Hàn Thiếu Vy bừng mở!
Bên cạnh cô vẫn là tấm chăn mềm, hoàn toàn không có ai cả. Thở phào nhẹ nhõm, cô vừa mơ một giấc mơ, là Dương Hàn Phong ôm cô ngủ!
Hết hồn.
Dương Hàn Phong vừa đi pha cho cô một ly sữa nóng, quay lại thấy cô đã tỉnh, vui vẻ nói:
- Dậy rồi hả, lại đây ăn gì đó cho đỡ đói.
- Tôi ngủ bao lâu rồi?
- Hừm...tầm nửa tiếng thôi. - Dương Hàn Phong nhướn mày.
- Anh...có làm gì tôi không thế? - Hàn Thiếu Vy ném cho hắn một cái nhìn không tin tưởng.
- Làm gì là làm gì?
- Như là...- Cô định nói nhưng lại nghĩ, nếu không có thật thì thế nào cũng bị Dương Hàn Phong cười cho thối mũi, nói cô u mê hắn đến vậy rồi à. Không được, không được hỏi.
- Như là thế nào? - Dương Hàn Phong trêu chọc.
- Nói nhiều thế nhở, mau đi ăn đi, nguội hết bây giờ!
Hàn Thiếu Vy bật dậy khỏi giường. Dương Hàn Phong cười tươi, lắc đầu.
Dương Hàn Phong lại bị fail trong hành trình để cô nhớ lại, vì khi thấy đống khoai tây chiên của hắn, cô không nhìn ngắm gì mà ăn hết một lượt.
- Em...không cảm thấy gì sao? - Dương Hàn Phong thấy hơi hoang mang...
- Thấy gì? Thấy no á? - Cô cười hềnh hệch.
- @@.
Vừa ngậm một miếng khoai vào mồm, hắn lại nói:
- Em nên cảm thấy tự hào đi, ngoài em ra chưa ai được biết tới sự hiện diện của căn phòng này chứ đừng nói là bước vào đây. Em là người đầu tiên đó.
Hàn Thiếu Vy nhìn hắn bằng ánh mắt không thấy tin tưởng.
- Đến cả vợ sắp cưới của anh cũng chưa được vào à? - Hàn Thiếu Vy không hiểu sao cô lại nói móc cô gái đó, chỉ là thấy chướng mắt thôi (hihi).
- Vợ sắp cưới? - Mặt Dương Hàn Phong ngơ ra.
- Cái cô gái đi cùng anh hôm gặp tôi gới Lâm Dương ăn tối cũng nhau đó. Chả là vợ sắp cưới còn gì?
- Ai bảo em thế? - Mặt Dương Hàn Phong đã trở nên đen sì.
- Đám tiếp tân đó truyền tai nhau, nói là cô ấy là vợ sắp cưới của anh, cả tập đoàn đều biết, nói tôi đừng có mơ tưởng.
- Đáng chết! - Dương Hàn Phong chửi thề một tiếng. - Đám này thật không muốn sống nữa mà!
- Hưm, không làm gì sao người khác lại hiểu lầm như vậy chứ. - Hàn Thiếu Vy nói bóng gió.
- Tôi đâu có làm gì đâu. - Dương Hàn Phong lí nhí.
- Xùy. - Hàn Thiếu Vy buông đũa. - Trưa lắm rồi, cũng nên về thôi. Cũng không để A Hạn ăn mấy thứ lặt vặt như thế này đâu.
Hắn gật đầu, dọn dẹp xong liền ra ngoài. Vừa hay A Hạn vừa lúc dụi mắt tỉnh dậy.
- A Hạn, con dậy rồi sao? Đói bụng chưa nè? - Hàn Thiếu Vy tươi cười.
- Dạ...
- Vậy chúng ta về nhà ăn cơm thôi!
Hàn Thiếu Vy vừa bế A Hạn lên, chuông điện thoại cô liền kêu dữ dội. Để A Hạn cho Dương Hàn Phong, cô mở máy, trời đất... cuộc gọi nhỡ đến từ Lâm Dương...
- HÀN THIẾU VY! CẬU ĐI ĐÂU KHÔNG NGHE ĐIỆN THOẠI CỦA TÔI?
Vừa nhấn nghe, dù không bật loa ngoài nhưng tiếng hét của Lâm Dương to đến nỗi Dương Hàn Phong đứng cách Hàn Thiếu Vy khá xa cũng nghe rõ mồn một.
- Tôi...tắt điện thoại nên không biết, tôi xin lỗi...- Hàn Thiếu Vy ủy khuất nói, và hắn không thích cô dùng giọng này nói chuyện với Lâm Thiên Khánh tí nào.
- Cậu đi đâu?
- Tôi...hmmm, tôi sắp về rồi, về nhà rồi nói nha.
- Được rồi, cậu mau về đây.
Tắt điện thoại, Hàn Thiếu Vy trưng ra bộ mặt: “Thôi xong tôi rồi...”
Dương Hàn Phong thì rất không thích vẻ mặt ấy của cô, Lâm Dương sao lại có quyền quản lý đời tư của cô chứ.
- Thôi tôi phải về trước đây. Không cần tiễn đâu. A Hạn ngoan nhé, lần sau cô lại đến chơi với con.
- Dạ, tạm biệt mama.
Hàn Thiếu Vy ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng làm việc của Dương Hàn Phong. Lấy bình tĩnh để ra khỏi Nhật Hàn, bầu không khí như lặng đi khi mọi người nhìn thấy cô. Mọi người đều nhìn cô chằm chằm.
Thực sự là áp lực quá đi mà!
Hàn Thiếu Vy lấy hết dũng khí để bước qua đám người đó, rời khỏi Nhật Hàn.
Đám người của Nhật Hàn bắt đầu lao xao, truyền tai nhau:
A: Biết gì chưa, cô gái vừa rồi là mẹ của con trai Tổng Giám đốc, tức là vợ anh ấy đóoo!
B: Cái gì? Thật không?
C: Thật mà! Chính tai tôi còn nghe thấy. Trời ơi, tạm biệt mọi người, em phải cuốn gói đi rồi.
D: Trời ơi, trước giờ tôi vẫn kiêng dè Mạch Hân Chi vì tưởng cô ta và Tổng Giám đốc...hừm! Cô ta cũng quá tự cao rồi, còn ảo tưởng Tổng Giám đốc có tình ý với mình, vênh vênh váo váo. Giờ thì sao...hahaha, đáng đời lắm!
A: Chỉ khổ thân tôi, cứ nghĩ rằng Mạch Hân Chi và Tổng Giám đốc thực sự có gì đó nên đã lớn tiếng với phu nhân, mọi người giúp tôi thu dọn đồ đi.
B: Mà thiếu phu nhân đó cũng xinh đẹp quá thể, hơn cái nhan sắc qua lần phẫu thuật của Mạch Hân Chi nhiều.
- Các người nói cái gì?
Mạch Hân Chi như hồn ma, hiện hiện mất mất làm cả đám hú hồn. Mặt cô ta trở nên giận dữ đáng sợ khiến một số người một phen kinh hoàng. Cô ta làm như muốn ăn thịt họ không bằng!
- CÁC NGƯỜI VỪA NÓI GÌ!
Mạch Hân Chi gào rú lên như hổ đói. Nhân viên A biết mình sắp bị tống cổ ra khỏi đây nên chẳng còn kiêng dè gì nữa. A cười khinh khỉnh:
- Tôi nói là, người vừa rồi rời khỏi công ty, cũng là người sáng nay cô chửi vào mặt ấy, là mẹ của con trai Tổng Giám đốc. Cô biết đấy có nghĩa là gì không?
Mạch Hân Chi nắm chặt hai bàn tay. A lại tiếp tục:
- Là vợ của Tổng Giám đốc đó cô bé ảo tưởng. Gì mà vợ sắp cưới chứ, tỉnh mộng chưa?
- Mày...- Mạch Hân Chi đưa tay lên định tát cho A một bạt tai.
Bộp.
A nhanh chóng bắt được tay cô ta, hất mạnh ra sau:
- Đừng nghĩ tôi sẽ sợ cô nữa. Từ hôm nay tất cả mọi người cũng chẳng ai còn sợ sệt khi gặp cô nữa đâu. Đừng tưởng mình ở vị trí cao quá.
Mạch Hân Chi bị chọc tức đến hộc máu, bắt đầu đập phá điên cuồng khu lễ tân:
- Mẹ kiếp, con đấy là ai??