Thấm thoắt, ba ngày đã trôi qua. Vì hôm thi đấu là chủ nhật nên toàn trường được nghỉ, nhưng mà...nhìn quang cảnh toàn trường bây giờ thật không giống ngày nghỉ chút nào...
Đội cổ vũ, đội đi xem, đội bóng của cả trường...xếp chật ních cả sân bóng. Đội cổ vũ trường Chiêu Thánh quả thực vô cùng hùng dũng. Toàn hotgirl. Tuy trời vẫn se se lạnh nhưng cả đội vẫn vì thời trang mà phang thời tiết, quất ngay bộ váy ngắn sát người.
Trong lúc chờ đợi, nó và Lâm Thiên Khánh gặp khá nhiều rắc rối do quá nhiều bạn nữ trường Chiêu Thánh đến làm quen với Lâm Thiên Khánh. Nhìn những cô nàng vòng nào ra vòng nấy, lại còn thêm bộ váy bó sát thế kia, chắc hẳn tên nào cũng thèm rỏ dãi.
Nhưng, trong mắt Lâm Thiên Khánh, bọn họ chẳng khác nào mấy đòn bánh tét di động.
Mai Anh cầm ly nước ngọt trên tay, giật giật tay áo nó:
- Khiếp, gái bên Chiêu Thánh ngọt nước thế!
- Haizz...đợt này trường bên đấy làm hơi bị căng à...- Ngọc Vy lắc đầu nhìn.
Khỏi cần nói, cả một dãy con trai trường Hoàng Kỳ đứng không mà nước dãi chảy ròng ròng. Kể cả Hoàng Nhật, ngay lập tức cậu đã bị Mai Anh xách cổ về chuồng.
- Nhìn gì nhìn ghê thế! Muốn chết à?
- Người ta có cái để nhìn thì tôi mới nhìn chứ, ai như cậu...- Hoàng Nhật nói lí nhí ba chữ cuối.
- Cái gì? - Độ thính của tai Mai Anh cũng không phải dạng vừa.
- Ơ không...không.
Hoàng Nhật đành cất cái mắt của mình vào trong túi quần...
Rù rù...
Tiếng xe máy phân khối lớn phóng vèo vèo từ ngoài cổng vào. Từ xa nó đã nhận ra là một đám người trong đội bóng của Chiêu Thánh, dẫn đầu là Vũ Minh Huy đang đèo cô em hôm nọ, phóng đến với tốc độ kinh hoàng.
- Aaaaa...anh Huy với chị Nhi kìa. Anh Huy ngầu quá! - Những tiếng hò reo ầm ầm bên đội cổ vũ của Chiêu Thánh. Cậu ta hơi ngạc nhiên vì không thấy đám con gái trường Hoàng Kỳ reo hò cái gì cả.
Nhưng cậu ta không biết rằng, mấu chốt là ở chỗ với nhan sắc của Vũ Minh Huy còn lâu đã sánh kịp với hội trưởng của họ, mà đám con gái kia hầu hết là fan cứng của Dương Hàn Phong nên sớm đã chẳng có ấn tượng với khuôn mặt badboy kia rồi.
Nó còn nhận ra một người nữa...ồ, người quen nha. Bạch Lăng Tiêu, cũng lâu rồi không gặp.
Nó nhìn sang Lâm Thiên Khánh. Cậu cũng đang nhìn Bạch Lăng Tiêu với ánh mắt giễu cợt.
Một lúc sau, Bạch Lăng Tiêu lù lù chạy đến, đứng trước nó và Lâm Thiên Khánh:
- Hi! Chào đôi bạn trẻ. Lâu rồi không gặp!
- Bạch Lăng Tiêu, vốn định phân thắng bại với anh, nhưng lại lỡ mất rồi. - Lâm Thiên Khánh nhìn anh ta, khẽ nhếch lên một nụ cười tà mị.
Trong không khí, nó nghe tiếng Bạch Lăng Tiêu khẽ “xì” một cái.
Trong lòng không khỏi khinh thường Bạch Lăng Tiêu. Người gì đâu mà vô duyên, đã thế còn kiêu căng hống hách.
Lát nữa sẽ biết tay! Hứ!
Dương Hàn Phong hôm nay chẳng hề khoa trương lái xe vào trường, hoặc là đi đường bị công an còng cổ giữ xe rồi, hoặc vì lý do gì đó mà hắn đi bộ từ cổng trường đi vào. Theo phía sau là Nhật Huy, Hạo Thiên và Minh Khang. Sắc mặt cả bốn thằng đều lạnh như xác ướp, tỏa ra một thứ thần thái hút hồn. Top đại mỹ nam hiện diện cùng một lúc, đúng là một trận đại náo khuynh công.
Đám con gái Hoàng Kỳ lúc này mới bắt đầu ra sức hò hét chói tai. Đây mới thực sự là dàn mỹ nam thần tượng, chứ nhan sắc tầm tầm như đội bóng rổ trường Chiêu Thánh, vốn không có cửa để so với họ.
Đội cổ vũ trường Chiêu Thánh như nhũn cả người, rụng rời cả chân tay. Ngay cả cô người yêu Yến Nhi của Vũ Minh Huy cũng đần cả mặt. Điều này làm nó buồn cười không chịu được.
Không biết làm cách nào mà Bạch Lăng Tiêu lại ổn định được đội cổ vũ trường hắn ta, cuộc thi phút nữa là bắt đầu. Dương Hàn Phong đảo mắt tìm kiếm một hồi, tầm nhìn rơi trúng nó, nhanh chóng đến gần, đưa cho nó chai nước khoáng.
Ánh mắt Lâm Thiên Khánh sa sầm xuống, tức tối nhìn Dương Hàn Phong.
Cả đám học sinh gần đó ồ lên một tiếng vừa ngạc nhiên vừa tiếc rẻ. Nhất là đám bên Chiêu Thánh. Họ còn tưởng hắn là hoa chưa chủ chứ, ai ngờ đã có người trong lòng rồi.
Yến Nhi nhìn nó đến đờ cả người, không ngờ loại tầm thường như nó mà có thể được một soái ca để tâm đến như vậy, xinh đẹp như cô ta chắc chắn...phải được hơn như vậy chứ!
Ý nghĩ đó thoáng qua đầu của Yến Nhi, cô ta khẽ liếc nhìn Vũ Minh Huy, trong lòng đầy toan tính.
Nhưng mà người ngạc nhiên nhất vẫn là nó. Người trong cuộc tất nhiên hiểu rõ hơn người ngoài, nhưng nó vẫn không ngờ hắn lại làm như thế trước đám đông như thế này. Thể diện của hắn, thực sự không cần sao?
Cuộc thi đấu...bắt đầu.
Tài năng dẫn bóng của Vũ Minh Huy quả thực không tệ. Không, phải nói là vô cùng tốt. Vũ Minh Huy vừa vào trận đã thể hiện khả năng tuyệt vời đó của mình, thế mà Dương Hàn Phong lại cứ vẩn vơ, nhởn nhơ không phòng bị gì.
Một cú ném bóng điểm ngon lành thuộc về Vũ Minh Huy.
Đội cổ vũ trường Chiêu Thánh reo hò ầm ĩ. Hóa ra đội trưởng Bạch Lăng Tiêu nói đúng, hội trưởng này chỉ được vẻ ngoài ưu tú hơn người, chứ thực ra là một kẻ vô dụng, không có tài cán gì cả.
Đám fangirl nhà Dương Hàn Phong tuy hơi hụt hẫng một chút, nhưng vẫn ra sức cổ vũ. Họ luôn tin tưởng ở hắn.
phút sau đó, Vũ Minh Huy liên tiếp úp bóng vào rổ, ghi được điểm. Còn hắn vẫn vỏn vẹn con số . Đúng lúc ấy thì tiếng còi vang lên, nghỉ ngơi phút.
Vũ Minh Huy được tâng bốc như thần, lại ném ánh nhìn khinh thường về phía Dương Hàn Phong.
Mạch Vy Khánh đúng là vẫn không ra gì, bạn trai cô ta cũng là loại chẳng ra gì.
Dương Hàn Phong vẫn cười tươi tiến về phía nó. Nó nhăn mặt, đưa chai nước khoáng cho hắn:
- Này, anh chơi kiểu gì thế?
- Không có động lực.
- Fangirl đông như thế còn không có động lực à? - Nó lườm hắn.
- Em chưa cổ vũ cho tôi chữ nào. - Hắn ngúng nguẩy. - Cổ vũ đi, tôi chơi nghiêm túc.
- Cố lên.
- Kiểu gì thế? - Hắn nhăn mày. - Lại đi. Phải nói là “Anh cố lên”.
Nó cảm thấy đuôi mắt cứ giật giật, cuối cùng cũng phải chiều theo ý hắn:
- Anh...cố lên.
- Ngoan. - Hắn véo nhẹ mũi nó, nhìn nó bằng ánh mắt cưng chiều. - Nhìn này.
Cuộc thi đấu lại bắt đầu, Vũ Minh Huy vẫn thể hiện mình là một cao thủ dẫn bóng, khi bóng sắp bay tới rổ, đột nhiên lại bị lực cản từ tay hắn hất văng ra xa.
Đám fanfirl hò hét ầm ĩ.
Vũ Minh Huy vẫn không lùi bước, phòng bị vô cùng chặt chẽ, quyết không để hắn ném vào rổ. Hắn nhìn đường chuyển động một giây, rồi vụt lên, tiến thẳng về phía rổ.
Vũ Minh Huy lập tức nhảy lên đỡ bóng.
Ô, bóng...đâu phải ở đó?
Dương Hàn Phong đã chuyển bóng sang quỹ đạo bên phải, xoay một vòng quanh người Vũ Minh Huy, ngon lành ném cú bóng điểm vào rổ.
Tiếng hét vang lên ngập trời. Tiếng cổ vũ rầm rộ khắp nơi. Đội cổ vũ nhà Chiêu Thánh hết hồn, không ngờ tên hội trưởng này lại chơi họ một vố đau như vậy.
Cứ như thế, tỉ số giữa hai bên đã hòa nhau. Còn phút cuối cùng, chỉ cần ai lấy được quả này, lập tức chiến thắng sẽ thuộc về người đó.
Vũ Minh Huy toát mồ hôi đầy mặt, tai đỏ lựng cả lên. Có vẻ nãy giờ cậu ta cũng mệt lắm rồi, phán đoán đường đi của bóng sai hết.
Cuối cùng, cũng phải dùng đến “thứ đó” rồi!
Vũ Minh Huy liếc nhìn Bạch Lăng Tiêu, anh ta khẽ gật đầu, cười lạnh nhạt một cái.
Thoắt cái, chiêu sát thủ của Vũ Minh Huy cũng được tung ra...
Là tuyệt chiêu “Quan Âm nghìn tay”.
Hai cánh tay cậu ta thoắt ẩn thoắt hiện trong không trung, với chiêu này, quả bóng có đi đường nào cũng không thể qua được.
Phía khán đài, nó toát mồ hôi nhìn tình hình trên sân bóng. Vũ Minh Huy từng thể hiện chiêu này cho nó xem, và chưa bao giờ nó thấy ai phá được chiêu này của cậu ta.
Nó cồn cào rát cả ruột gan, lo sợ nhìn Dương Hàn Phong đang đập đập quả bóng xuống mặt sân. Gương mặt vẫn bình thản, không chút gợn sóng.