Về lớp, việc đầu tiên nó quan tâm là...
- Mai Anh, có phải cậu và Hoàng Nhật đang có gian tình gì đó không? Khai mau!
- Gian tình cái khỉ gió! Tôi ghét cậu ta còn chẳng hết...- Tuy miệng một chối hai bỏ nhưng mặt Mai Anh đã đỏ hết cả lên, kèm theo nụ cười hơi hơi nhếch lên bên khoé môi.
- Rồi rồi, yêu nhau lắm cắn nhau đau mà. - Nó cười tít mắt rồi bỏ sang lớp A, đi tìm cô bạn thân yêu của nó, Bảo Nhi.
Quả không sai dự đoán, cô nàng Bảo Nhi một đứng hai trông cứ ngó mãi ở cửa. Nó trèo lên tầng ba, mệt đứt hơi. Tay cầm hộp quà cũng rung nhẹ. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hớn hở của Bảo Nhi, nó lại như được tiếp thêm sức lực, nhảy bổ tới chỗ cô nàng:
- Bảo Nhi, Merry Christmas! Tao không biết tao nói đúng hay sai nhưng thôi kệ bà nó đi. Tóm lại là muốn chúc mày giáng sinh vui vẻ và không bị ghẻ!
- Con này...tao nhớ mày vãi chưởng luôn ý...- Bảo Nhi ôm lấy nó, không thèm để ý lời chúc xỉa xói của cô bạn.
- Ơ...ơ...buông tao ra. Mày làm như không gặp tao mấy chục năm rồi ý! - Nó ngạc nhiên khi thấy thái độ của Bảo Nhi chợt lạ lùng.
- Có quà cho bà không? - Bảo Nhi mếu máo như trẻ con.
- Tất nhiên. - Nó đưa ra trước mặt cô nàng một hộp quà. - Một đôi bông tai to như cái móc khoá. Mày đeo vào tai trễ tận rốn! - Nó review món quà như thật.
- Mày...- Bảo Nhi vừa cười vừa mếu cầm lấy hộp quà rồi đeo vài chân nó một thứ gì đó.
- Lắc chân, vừa đi nó vừa kêu, người ta tưởng mày đang gông xích chó! - Bảo Nhi cũng review món quà của mình oách hơn cả nó.
Hai đứa chơi với nhau từ bé, không đếm được có bao nhiêu lần giận nhau rồi xích mích. Nhưng, mối quan hệ nào cũng phải qua sóng gió thì mới được bền lâu. Và tình bạn này, đã vượt ựa ngưỡng cửa của sóng gió!
Về lớp, đập vào mắt nó là cái bàn học đầy quà. Nó chắc chắn là quà của mấy cô bạn lớp bên cho Lâm Thiên Khánh. Nó xì một cái làm hai cô nàng lắm chuyện Ngọc Vy và Mai Anh bỗng quay xuống xem.
- Nhiều quà ghê nhỉ? - Nó nói mát.
- Tôi có thể cho cậu hết, nếu cậu thích! - Lâm Thiên Khánh nhìn vẻ mặt không ưa gì của nó, cười tươi.
- Xí, thèm vào! - Nó gạt một số hộp quà của Lâm Thiên Khánh vào gầm bàn để lấy chỗ ngồi và nằm. Lâm Thiên Khánh cười nhẹ rồi lấy trong ba-lô ra một hộp Chocolate Noel hình trái tim khá to. Vòng tay qua người nó rồi khoe hộp Chocolate ra. Cảm tưởng như chỉ nhích thêm một chút nữa thôi, cằm của Lâm Thiên Khánh sẽ đặt lên vai nó một cách tình cảm không chịu được.
Nó giật mình vì hành động kì quặc của Lâm Thiên Khánh. Lập tức bật dậy, nhìn chằm chằm vào cậu. Lâm Thiên Khánh cười nhăn nhó:
- Kiến cắn cậu à?
- Cậu làm gì vậy hả? - Nói cho cùng, nó cũng không thích đụng chạm thân thể chút nào. Với hành động của Lâm Thiên Khánh cũng vậy, không những thế còn gây hiểu lầm cho người khác nữa. Ví dụ như...à mà thôi.
- Tặng cậu chứ sao. - Cậu thản nhiên như chẳng làm gì cả.
- Của cậu...hay...của em gái nào...- Nó nhướn mày nhìn hộp Chocolate.
- Cả buổi chiều hôm qua của tôi mà cậu nói thế à? - Lâm Thiên Khánh bắt đầu giận dỗi.
- Thế á...cảm ơn nhiều nhá. Ai biết cậu lại tốt thế... - Nó ôm lấy hộp kẹo, lắc lư người Lâm Thiên Khánh nịnh nọt.
Vốn không định tha thứ đâu, nhưng không biết làm sao Mạch Vy Khánh học ở đâu cái trò nịnh hót này làm cậu hơi rùng mình.
- Thôi được rồi. - Cậu xua xua tay.
Nó lấy trong túi ra một hộp quà màu trắng sữa, trong đó có một chiếc khăn len màu xám bạc:
- Chú tâm vào cuộc thi quá nên tôi quên khuấy mất ngày Giáng Sinh. Nếu không tôi đã tự đan tặng cậu rồi...
Lâm Thiên Khánh bất giác nở nụ cười hạnh phúc đến báo động. Trước kia cậu nghe nói com gái tặng khăn cho con trai thì % là cô gái đó thích chàng trai kia rồi.
- Thanks người đẹp! - Lâm Thiên Khánh vui vẻ thả thính.
- Tôi ăn bả no rồi...- Nghe xong cuộc trò chuyện đầy “yêu thương” của cặp đôi Song Khánh, Ngọc Vy cùng Mai Anh nghẹn họng thốt lên. Thật là ngược cẩu FA quá đi!
Lúc đó, có một ánh mắt đầy ghen ghét của một người con gái ngoài cửa sổ. Thanh Thảo đã bị chuyển sang A. Cô nàng xiết chặt hai tay, nhưng...cái kia cuối cùng cũng được gửi đi rồi.
Ra chơi tiết hai, nó ngồi ngẩn ở ghế suy nghĩ một lúc lâu. Mãi sau mới ra quyết định cầm hai hộp quà nữa lên phòng hội trưởng hội học sinh.
Lâm Thiên Khánh thấy vậy, bất giác chau mày, thò tay vào ngăn bàn gặm nhấm mấy viên Chocolate. Hoàng Nhật ngó nghiêng khắp lớp, rình lúc ít người thì chạy vèo tới chỗ Lâm Thiên Khánh, lôi một mạch cậu xuống cầu thang.
- Hoàng Nhật, cậu sao đấy? - Đang yên đang lành bị người khác kéo xuống nơi như thế này làm Lâm Thiên Khánh có chút khó chịu.
Hoàng Nhật lại láo liên nhìn quanh một cái rồi kéo Lâm Thiên Khánh ngồi xuống, lôi trong túi quần ra một lá thư. Vừa nhìn qua đã biết là thư tình. Rồi cẩn thận đưa cho Lâm Thiên Khánh, ánh mắt tràn ngập vẻ mong đợi.
Lập tức, mặt Lâm Thiên Khánh liền sa sầm xuống, đen hẳn một vùng. Lấy một giọng lắp bắp, run run cầm lấy lá thư, nhìn thẳng vào mắt người con trai đối diện:
- Hoàng...Hoàng Nhật, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không? Cái này...
Lời nói vừa mới thốt lên đã làm cho mặt Hoàng Nhật nổi rõ ba vạch đen, cũng hiểu ra Lâm Thiên Khánh vừa nghĩ cái gì. Cậu đập cho Lâm Thiên Khánh một cái rồi nhỏ giọng:
- Cậu điên à. Cái này tôi tìm thấy trong ngăn bàn của cậu vừa nãy. Tôi nghi là của...Vy Khánh.
- Cái gì? - Lâm Thiên Khánh bày ra bộ mặt thật không thể tin nổi.
- Cậu nhớ lúc Vy Khánh đẩy hết quà xuống gầm bàn cậu không? - Hoàng Nhật mặt nghiêm túc như đang quay phim truyền hình trinh thám.
- Ừm...nhớ. Làm sao?
- Theo như tôi nghĩ thì lúc đó Vy Khánh đã thả bức thư này vào ngăn bàn của cậu. Lúc ra chơi tiết lúc cậu và đám Vy Khánh xuống canteen mua nước, tôi lảng vảng ở đó định vứt rác vào ngăn bàn cậu, không ngờ lại thấy cái này.
- Cậu...có chắc là của Vy Khánh? - Lâm Thiên Khánh nhìn nét chữ trên bức thư, nghi ngờ hỏi.
- % là của Vy Khánh. Tin tôi đi! - Hoàng Nhật nói chắc nịch.
Lâm Thiên Khánh nhìn chằm chằm vào bức thư, trên môi khẽ nở một nụ cười vui vẻ.
Cùng lúc đó, phòng hội trưởng hội học sinh...
Dương Hàn Phong sau hai tiết học đau đầu cũng lên phòng để nghỉ ngơi. Làm hội trưởng sướng thật, trong khi các học sinh khác mệt mỏi nằm thòi lòi trên bàn thì hắn lại có một phòng riêng để nghỉ. Tất nhiên, Hạo Thiên cũng theo đuôi hắn lên phòng hội trưởng nghỉ cùng. Cái này người ta gọi là ”sướng lây”.
Nhật Huy lang thang trên sân trường, chỉ tại anh bận nói chuyện với gái, ngoảnh trước ngoảnh sau Hàn Phong cùng Hạo Thiên đã đi từ lúc nào, làm tội cậu phải một mìn vác xác lên phòng hội trưởng như bị tội đánh nhau toác đầu chảy máu.
Nhưng thế này cũng không phải là xấu, vì cậu đi đến đâu, ánh mắt ngưỡng mộ và thèm muốn quấn lấy đến đấy. Cái cảm giác này...quả thực không tệ.
Ý, ai kia? Trước mắt cậu hình như là Vy Khánh chị dâu đang chen trong đám đông. A, cũng tốt, lôi chị dâu lên phòng hội trưởng cùng cho vui.
Nghĩ là làm, cậu đến gần đám đông đang di chuyển kia, gọi lớn:
- Chị...
Nhận ra ánh mắt sắc như dao của nó đang bắn vèo vèo về phía mình cùng hàng trăm con mắt đang quay lại nhìn cậu, Nhật Huy lập tức rụt cổ lại, nghẹn giọng:
- Đàn...đàn em Mạch Vy Khánh. Hội trưởng có việc tìm gặp em.
Nó chen chân ra khỏi đám đông, tia mắt nhìn cậu như muốn nói “Anh mà không rút câu nói vừa nãy thì em sớm xuống Địa Ngục báo danh rồi!”
Nó không nói gì, lon ton đi theo Nhật Huy như một chú gà con. Đám người phía sau xì xà xì xồ, thi nhau bàn tán này nọ.
Đến cửa phòng hội trưởng, Nhật Huy lau mồ hôi:
- Chị dâu, em không ngờ chị lại có ánh mắt đáng sợ vậy.
- Sắp chết đến nơi không đáng sợ thì cái gì mới đáng sợ? - Nó nhìn Nhật Huy, đẩy cửa vào. - May mà em cũng đang định lên đây.
Bước vào phòng hội trưởng, cảm xúc đầu tiên hiện ra trong nó là...
- Ôi mẹ ơi, lắm quà thế...
Nó mở to mắt đi về phía núi quà của ba tên kia. Quả thực làm người nổi tiếng rất sướng, lúc nào cũng có cái ăn sẵn mà không mất đồng nào.
Nhìn vẻ mặt thèm muốn của nó, Hạo Thiên cười:
- Không cần trưng ra cái bản mặt đó đâu, cô gái nhỏ ạ.
Nó quay lại:
- Các anh thuê xe tải chưa?
- Thuê xe tải làm gì? - Hạo Thiên và Nhật Huy cùng thắc mắc, chỉ có mỗi hắn vẫn đang ngả người ra phía sau chiếc ghế xoay, không một chút phản ứng.
- Chở quà về. Nhiều như này, chẳng lẽ cứ chất ở đây?
Hạo Thiên bật cười:
- Cho em hết, nếu thích.
- Thôi, thành ý của người ta cả, anh lại cho đứa con gái khác. Mấy chị xinh đẹp mà biết được thì chết em à?
Lúc này, mi mắt Dương Hàn Phong mới hơi động, hắn hình như vẫn bực chuyện lúc sáng, giọng nói không dễ chịu cho lắm:
- Tự nhiên chạy lên đây lắm lời thế?
Nó xù lông lên. Gì chứ? Lắm lời? Biết vậy chẳng thà nó không chuẩn bị quà cáp gì nữa còn hơn. Có lòng như vậy lại bị người khác cho là lắm mồm. Thế có bực mình không cơ chứ?
- Anh tưởng anh Nhật Huy tự nhiên không kéo tôi lên đây thì tôi thèm đến lắm chắc? - Nó gầm gừ nhìn hắn, cố tình giấu hai hộp quà ra phía sau.
Nhật Huy tròn mắt, ngây thơ nói:
- Chị dâu, chẳng phải chị nói cũng có việc lên đây sao?
Bùm...nó nghe bom nổ đâu đây...cái tên Nhật Huy này, thật không biết dùng từ gì để hình dung nữa.
Đuôi mắt hắn hơi nhăn, lộ rõ ý cười. Hắng giọng lại, hắn hỏi:
- Thế lên đây có việc gì?
Nó bấm mạnh ngón tay vào một hộp quà, đột nhiên tươi tỉnh hẳn. Nó lấy ra một hộp quà, đặt lên bàn:
- Quà Giáng Sinh cho anh Hạo Thiên.
Hạo Thiên cười không biết hở mấy cái răng, trông anh chẳng khác nào đứa trẻ con được cho kẹo.
- Cảm ơn em yêu, à, quà của em...thì...tối nay nhé!
Phựt, một dây thần kinh của Dương Hàn Phong đột nhiên đứt tung một cái. Hắn cần thời gian phân tích ý đồ của Hạo Thiên thông qua câu nói kia.
Gì mà...em yêu...
Gì mà...quà của em thì tối nay nhé...
Nói thế chẳng khác nào...
Hèm, hắn công nhận là hắn “hơi” đen tối, nhưng mà bất kì thằng đàn ông nào nghe xong câu này cũng nghĩ như hắn cả thôi.
Hạo Thiên và Nhật Huy tất nhiên cũng nằm trong số đó, thấy lời nói mình hơi sai sai, Hạo Thiên bèn chữa lại:
- Ý anh là tối nay phiền Hàn Phong cho anh ăn ké một bữa, bất ngờ sẽ ở phía sau.
Nó gật gật, nó là sinh vật não một chiều, không thể có ý nghĩ “sâu xa” như bầy sói kia được.
- Còn quà của tôi đâu? - Dương Hàn Phong cảm thấy mình như bị ngược, bèn lên tiếng.
- Anh á...hình như không có thì phải!
Nó tỉnh bơ nói với hắn rồi cong mông chạy về lớp. Ngay sau đó, Nhật Huy không giữ ý tứ, cười phá lên làm hắn tức nổ đom đóm mắt.
- Thằng ranh con kia, chú chắc gì đã có mà cười anh?
- Em á? Sao lại không có. Chị dâu mới sáng sớm đã xuống bếp đưa quà cho em rồi...- Nhật Huy cười rách mép, cố tình châm chọc hắn.
Dương Hàn Phong là...đang bị ngược thật rồi! Hai thằng nghiệt súc kia được phu nhân của hắn tặng quà, còn hắn lại mồm không...
Phu nhân, để xem về nhà tôi trừng phạt em thế nào.