Dương Kế Trầm ngầm thừa nhận, anh nhíu mày lại thật chặt, ánh mắt cũng thâm sâu mà nặng nề.
Giang Nhiễm: “Anh có biết… tình cảm của chị ấy với anh không?”
Giọng của cô gái nhỏ thanh thúy mà mềm mại, từ lần đầu tiên gặp được, Dương Kế Trầm đã chú ý tới điều này. Giang Nhiễm trắng nõn đáng yêu, nhưng giọng không hề yếu ớt hay èo uột, mà trong dịu dàng êm ái lại mang theo tia cứng cỏi, nhưng không hề khó chịu hay bất mãn chút nào. Từ lúc quen biết tới nay, dù có thế nào cô cũng luôn nói chuyện rất ôn hòa. Kể cả lần ồn ào ở bờ biển với anh cũng vậy, dù là chọc giận cô, dù có oan ức, thì trong giọng nói của cô vẫn luôn ẩn chứa một thế giới ôn hòa.
Khi cô hỏi lời này cũng không khiến người ta nghe ra bất kỳ oán hận nào, ngược lại là giống như đang cảm thán và tiếc nuối.
Anh thích một cô dịu dàng như thế, là dịu dàng và thiện lương tỏa ra từ nội tâm. Từ nhỏ tới giờ cô cũng luôn ấm áp như vậy, thật giống ánh trời chiều ngày Đông, ấm mà không gắt, sáng mà không chói.
Dương Kế Trầm cúi đầu hôn lên trán cô rồi thấp giọng nói: “Anh còn chưa đi tìm cô ấy, chuyện này hẳn là không đơn giản như vậy. Tiểu Nhiễm, chắc em cũng nhận ra cô ấy không phải loại người đại gian đại ác kia, anh nghĩ có lẽ có vấn đề ở đâu đó.”
Từ Chi Hạ thừa dịp anh luyện tập mà lấy điện thoại để gửi tin nhắn cho Giang Nhiễm, sau đó xóa bỏ lịch sử ghi chép, còn thông đồng với Lục Tiêu. Thế nhưng trước đây Từ Chi Hạ chưa từng liên hệ với người kia, thậm chí nói một câu còn thấy phản cảm.
Giang Nhiễm nhớ tới lời Lục Tiêu, cô nói: “Hai ngày này anh có rảnh thì đi tìm chị ấy tâm sự đi, em nghĩ chắc chị ấy cũng biết là chúng ta biết rồi. Có lẽ chị ấy cũng đã ngộ ra một số chuyện, tuy người lớn hơn em mấy tuổi thật, nhưng mới được bao nhiêu đây, ra ngoài xã hội thì cũng chỉ là một sinh viên mới ra trường thôi. Như vậy nói thành thục cũng không phải quá thành thục, chị ấy còn không có người thân mà vẫn luôn ở cạnh anh. Anh là chỗ dựa tinh thần của chị ấy, chỗ dựa suy sụp rồi, người cũng sẽ không chịu được.”
Dương Kế Trầm thấy cô rộng lượng như thế thì cười nhẹ: “Không ghét cũng không hận cô ấy? Còn bảo anh đi tìm cô ấy tâm sự?”
Giang Nhiễm vuốt qua vuốt lại dọc theo cổ áo phông của anh, cô nói: “Ghét chứ, hận chứ, suýt chút nữa thì chị ấy đẩy em vào địa ngục. Nếu Lục Tiêu thật sự nổi điên mà làm gì với em, em không phản kháng được, mọi người cũng không cứu được. Em bảo anh đi tìm chị ấy tâm sự là muốn anh trấn an chị ấy một chút, lầm đường lạc lối một lần chứ đừng lầm đường lần hai. Ông trời cho em một cơ hội, vậy em cũng sẽ cho chị ấy một cơ hội. Nhưng Dương Kế Trầm, em không muốn tiếp tục gặp lại chị ấy nữa.”
Ngoài Giang Nhiễm ra, không ai có thể hiểu được cảm giác khi cô tỉnh lại ấy. Cả khi Lục Tiêu động chân động tay kia, cô chỉ hận không thể đồng quy vu tận với hắn, nhưng rồi cũng không thể làm được gì.
Giang Nhiễm không rõ, thích một người sao có thể thích đến mức sai lệch như thế.
Sau khi trở về, cô cũng đã thử đặt mình vào góc độ của Từ Chi Hạ mà suy nghĩ. Có lẽ Từ Chi Hạ đã thật sự phát sinh quan hệ với Lục Tiêu, rồi đau khổ và trút hết mọi cảm xúc lên đầu cô. Thế nhưng sau đó thật sự không hối hận hay sao? Sẩy chân một bước lại thành chính mình chịu phạt, mà người bản thân yêu sâu đậm từ đây sẽ không còn chút thiện cảm nào nữa, về sau có nhớ về cũng chỉ nhớ tới những điều không tốt mà thôi.
Sau đó Giang Nhiễm nghĩ lại, cô không phải Từ Chi Hạ, Từ Chi Hạ cũng không phải cô. Chính vì mỗi người đều khác biệt, nên suy nghĩ mới phân chia, cũng vì thế mà mới có thế giới, mới có ranh giới giữa thiện và ác.
Mà cô không muốn gặp lại Từ Chi Hạ nữa, với cô mà nói thì người này quá kinh khủng.
Giang Nhiễm vuốt vuốt rồi dùng ngón tay vẽ trên cổ áo của Dương Kế Trầm, móng tay của cô nhẹ nhàng lướt qua da thịt của anh: “Sao anh không thích chị ấy?”
Dương Kế Trầm hỏi ngược lại: “Sao anh phải thích cô ấy?”
“Chị ấy xinh đẹp, còn ở bên anh nhiều năm như thế, sao lại không thích?”
“Thỏa mãn hai điểm này thì phải thích?”
Nếu như không phát sinh chuyện này, Giang Nhiễm vẫn thấy Từ Chi Hạ là một người không tệ, tính cách thật an tĩnh và nội liễm. Tuy cô không tiếp xúc nhiều, nhưng cũng không bài xích Từ Chi Hạ.
Giang Nhiễm: “Chị ấy quen anh lâu nhất, hiểu rõ anh nhất, lại thích anh, anh chưa từng động lòng à?”
Dương Kế Trầm bao lấy bàn tay nhỏ của cô rồi cúi đầu hôn lên một cái, giữa hai đầu mày của anh là nụ cười thản nhiên, bóng chiều hôm cũng phảng phất trong đôi mắt đen thẫm mà thâm thúy ấy. Sự cương quyết trong đôi mắt kia như khắc vào cốt tủy, dù người này có dịu dàng thì cũng luôn mang theo vẻ tự tin và không bị trói buộc.
Anh không nhanh không chậm nói: “Đàn ông dễ động tình với phụ nữ, nhưng lại rất khó động lòng, thật ra ngược lại cũng như vậy. Cảm giác không đúng thì cái gì cũng không đúng. Không có lí do đặc biệt gì cả, không thích chính là không thích. Thật ra mấy năm nay cũng không nghĩ nhiều đến việc này, trước kia cũng thế, chỉ luôn thấy mình còn rất trẻ, lại đang khó khăn, nên không thể duy trì lâu dài cho thứ gọi là tình yêu này được. Tốn thời gian lại hao tâm tư, chi bằng không động vào.”
Giang Nhiễm hừ nhẹ một tiếng: “Đó là vì bên cạnh anh toàn con gái, không thiếu người đẹp nên không thèm. Nếu từ nhỏ ngày nào cũng được uống cốc trà sữa, thì bây giờ em cũng không thèm.”
Dương Kế Trầm cười rồi chế nhạo: “Đầu đầy là trà sữa, lên đại học cẩn thận thành heo mập, uống ít chút đi.”
“Khi đó là ai ngày nào cũng đưa trà sữa cho em, bây giờ còn bảo uống ít đi.”
“Như thế chẳng là tùy bệnh hốt thuốc à, cái này gọi là thủ đoạn.”
“Đấy anh xem, rõ ràng là anh gài bẫy em.” Giang Nhiễm bật dậy từ người Dương Kế Trầm rồi giả vờ muốn đánh anh. Dương Kế Trầm lại vòng hai tay xung quanh để cô không ngã xuống, còn có đánh thế nào cũng xong.
Giang Nhiễm đánh lấy đánh để rồi giang hai chân mà ngồi trên người anh. Hai tay cô ôm lấy cổ của Dương Kế Trầm, mà tay anh lại siết lấy eo của cô.
Ánh mắt của Dương Kế Trầm rơi xuống dây váy của cô: “Đây là đồ ngủ mới mua à?”
“Vâng, mẹ mua mấy hôm trước đấy, nói là tệ một cái nên mua cho em. Đẹp không?”
“Đẹp. Nhưng anh nhớ hình như em không thích mặc váy lắm.”
Giang Nhiễm không thích đồ trang điểm và váy vóc giống mấy cô gái khác. Cô luôn trung thành với áo phông đơn giản và quần bò, mùa Đông lại càng thích bọc mình thành bánh chưng, nhưng dường như bây giờ lại có chỗ nào không đúng lắm.
Giang Nhiễm mím môi rồi đảo mắt nhìn trái nhìn phải: “Em là con gái, cũng sẽ mặc váy.”
Vào khoảng thời gian trước, Quý Vân Tiên đã thanh lý cả tủ quần áo của cô. Những món quần áo cũ rồi đều vứt, quá ngây thơ, họa tiết không thời thượng cũng vứt nốt. Cô ấy mang theo một đống tạp chí đến rồi nói phải đề cao tính thẩm mỹ của cô, thế là hai người cùng nghĩ xem phải phối đồ thế nào cho đẹp.
Giang Nhiễm vật lộn mấy ngày là “game over”, quá phức tạp.
Nhưng cô lại nhớ đến ánh mắt Dương Kế Trầm nhìn mình ở bờ biển ngày đó. Hình như anh rất thích trang phục hôm đó của cô, có lẽ váy dài màu trắng đều là huyễn tưởng của tất cả đàn ông, thật thuần khiết mà động lòng người biết bao.
Thế là Giang Nhiễm lấy lại sĩ khí rồi bắt đầu học cách ăn mặc cho mình, cũng là trở thành một cô gái xinh đẹp hơn.
Cô hi vọng mình trở nên càng tốt hơn, cũng hi vọng anh sẽ mãi mãi thích mình như thế, thích một người ngày càng tốt đẹp hơn.
Dương Kế Trầm đưa tay chạm vào dây váy của cô, ngón tay cũng vân vê sợi vải nho nhỏ. Anh dừng ở nơi ấy rồi thoáng hướng mắt xuống bên dưới: “Bên trong không mặc à?”bg-ssp-{height:px}
Giang Nhiễm “ơ” một tiếng rồi che ngực lại.
“Đâu phải anh chưa từng thấy.” Anh cười nhẹ.
Giang Nhiễm tức giận.
Ngón tay của Dương Kế Trầm thuận theo sợi dây kia mà vân vê mấy lần, một tay khác lại siết lấy eo của cô, rồi chợt cúi người hôn xuống.
Giang Nhiễm nghiêng đầu, vậy là nụ hôn của anh lại rơi như mưa xuống cổ và xương quai xanh của cô.
Cô thoái thác mấy lần rồi cũng thuận theo mà dần buông lỏng bản thân, hai tay cũng đã khoác lên vai anh. Dương Kế Trầm giật sợi dây lỏng lẻo kia xuống khiến nửa bả vai của cô lộ ra ngoài.
Anh hôn rất nhẹ, rất lưu luyến, cũng cẩn thận từng li từng tí mà quẩn quanh một nơi. Giang Nhiễm không biết mình ra sao, mà bỗng lòng cô chua xót tới lạ, khóe mắt cũng bất giác ươn ướt.
Dù vừa rồi đang nói đùa, nhưng bọn họ đều hiểu rằng chuyện này vừa mới kết thúc mà thôi, cả hai cũng chưa thoát ra hỏi đó được. Nhưng vì không đành lòng và thích nên mới nguyện thể hiện mặt vui vẻ nhất với đối phương, chứ không phải khổ sở và bi thương dong dài, thế nhưng cả hai bọn họ đều hiểu tâm ý của người kia.
Một lúc lâu sau, Dương Kế Trầm ôm lấy Giang Nhiễm rồi vùi đầu vào hõm cổ của cô. Anh trầm giọng nói: “Đều qua cả rồi, có anh ở đây.”
Giang Nhiễm cười rồi dán vào tai anh mà nhẹ nhàng nói: “Dương Kế Trầm, em siêu thích anh.”
Không ai hiểu sợ hãi ngay lúc ấy của cô, cũng không ai hiểu được cô thích anh tới nhường nào.
…
Không đến một ngày sau, đầu đuôi chuyện này đã truyền khắp cả giới. Hôm sau mấy người Trương Gia Khải tới thăm Giang Nhiễm, họ đứng ở bên phòng của Dương Kế Trầm mà hỏi thăm với sang chỗ Giang Nhiễm. Tình cảnh ấy nom có hơi khôi hài.
Giang Nhiễm vẫn đang mặc váy dưa hấu hôm qua, gió thổi tới, ánh nắng chiếu vào khiến cô càng thêm động lòng người, tựa như cỏ xanh mới thức tỉnh còn vương giọt sương trong sáng sớm ngày hè kia vậy.
Tinh thần của cô đã tốt hơn hôm qua khá nhiều, sức sống quanh thân cũng đã trở về.
Ba người đàn ông chen chúc ở cửa sổ rồi cứ anh một câu, tôi một câu.
“Chị dâu nhỏ, em yên tâm, về sau có bọn anh ở đây, không có ai dám bắt nạt em đâu.”
“Về sau phải tự chú ý một chút nhé.”
“Nói cho cùng thì chuyện này vẫn là bọn anh không tốt.”
“Tiểu Nhiễm —— Á!” Chu Thụ vừa dứt lời thì mông đã bị đạp một cái.
Dương Kế Trầm đứng châm thuốc sau lưng bọn họ, rồi vừa nhấc chân lên đã đạp ngay một cái: “Tiểu Nhiễm, hửm?”
Chu Thụ nịnh nói: “Em sai rồi em sai rồi, là chị dâu!”
Dương Kế Trầm: “Thôi, làm gì mà nhiều lời thế.”
Ba người đàn ông ngoan ngoãn rời khỏi đó, Dương Kế Trầm đi tới trước cửa sổ: “Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, việc bên kia vẫn chưa giải quyết xong, tối anh lại tìm em.”
Giang Nhiễm ngoan ngoãn nói “vâng”.
Hai bên cùng đóng cửa sổ lại, không khí tuy an tĩnh nhưng lại không được vui vẻ như vừa rồi. Chu Thụ, Hạ Quần và Trương Gia Khải mỗi người một điếu thuốc mà ngồi im không nói lời nào. Không bao lâu sau, trong phòng đã tràn ngập khói thuốc.
Chu Thụ gãi gãi đầu: “Anh, Chi Hạ làm thế thật à?”
“Ừm.”
Hạ Quần: “Từ lúc Giang Nhiễm xảy ra chuyện tới giờ, em vẫn chưa thấy Chi Hạ. Hôm nay cô ấy thi đấu, có tới không?”
Dương Kế Trầm: “Cậu đi một chuyến đi, bảo tối cùng ăn bữa cơm, tới quán nướng đi.”
Lúc trước bọn họ thi đấu xong cũng không đi nổi tiệm cơm gì, chỉ có quán nướng là nơi duy nhất có thể càn rỡ. Chỉ cần mấy chai rượu, vài miếng thịt là qua nổi một đêm, Từ Chi Hạ cũng là một thành viên trong số họ.
Trương Gia Khải ngẩng đầu hỏi: “Vậy chuyện của Chi Hạ phải làm sao bây giờ? Suy cho cùng thì cô ấy cũng phải ấm ức.”
Chuyện của Từ Chi Hạ và Lục Tiêu cũng đã truyền đi khắp nơi, đúng là chuyện tốt chưa ra cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm. Mấy người bọn họ muốn giấu giếm giúp Từ Chi Hạ nhưng cũng không được, báo chí còn viết mấy tin lá cải là người này “không từ thủ đoạn nào”. Từ Chi Hạ không phải vô danh tiểu tốt, cô ta cũng là người nổi bật trong mấy tay đua nữ, giải thưởng từng đạt được cũng không phải ít.
Vì có bằng chứng nên Lục Tiêu phải chịu trách nhiệm với việc này, có điều Từ Chi Hạ không giống như vậy. Giang Nhiễm nhận được tin nhắn nặc danh, không có bất kì chứng cứ trực tiếp nào hướng về phía Từ Chi Hạ, nếu chỉ dựa vào lời khai một chiều của Lục Tiêu thì vẫn chưa đủ. Cảnh sát cũng phải giám sát và điều tra tương quan, sau đó có chứng cứ đầy đủ thì mới bắt Lục Tiêu về.
Không phải Từ Chi Hạ chưa từng tới cục cảnh sát, nhưng hỏi mấy lần mà cô ta vẫn không thừa nhận.
Dương Kế Trầm biết Từ Chi Hạ đang sợ.
Nhưng đây là chuyện cô ta làm sai, rồi cũng phải học cách chịu trách nhiệm. Đây là cơ hội thông cảm thứ hai của Dương Kế Trầm.
Hết chương .