Tác giả: Liêm Thập Lí
Biên tập: Bột
Giọng của anh khàn khàn mà trầm thấp, cũng chắc chắn mà kiên quyết như thế, nhưng lại tràn ngập nhu tình. Mà mỗi câu mỗi chữ kia đều khiến tai Giang Nhiễm ong ong cả lên.
Cô ngẩn ra một lúc, sau đó chợt buông áo của anh ra bởi câu nói của Từ Chi Hạ lại hiện lên trong đầu.
“Anh đừng gạt em nữa được không. Em không phải anh, không chơi nổi đâu.” Cô cúi đầu thấp trông thật chật vật và nản chí, rồi ngay cả giọng nói cũng không còn kích động như vừa rồi.
Dương Kế Trầm cười khẽ rồi hỏi: “Từ Chi Hạ nói với em thế nào?”
Giang Nhiễm không nói lời nào, bởi chính cô cũng không biết phải trình bày việc đó ra sao.
Dương Kế Trầm không nhanh không chậm nói: “Anh không cần biết cô ấy nói với em thế nào, bây giờ em chỉ cần nghe anh nói, tin tưởng anh là được. Giang Nhiễm, chỉ có anh mới hiểu rõ mình nhất. Bọn họ không phải là anh, sẽ không biết anh nghĩ gì.”
Tim Giang Nhiễm đột nhiên nảy lên từng tiếng thịch thịch thịch.
Dương Kế Trầm nói: “Cô gái kia đúng là một người rất quan trọng với anh, người xuất hiện vào lúc em khó khăn nhất luôn luôn là người quan trọng và khiến chúng ta biết ơn. Bất kì người có lương tâm nào cũng sẽ không quên điều đó.”
Bọn họ khi đó gọi là yêu cũng được, mà là bạn bè thân nhất cũng được. Trong thời kì ấy, ngay cả mình là gì Dương Kế Trầm cũng không rõ, chứ đừng nói tới những chuyện nữ nhi tình trường đó. Khi ấy mạng anh ngàn cân treo sợi tóc, rồi chỉ nghĩ đủ cách để kiếm tiền mà tự sinh tự sống và trả nợ, hơn nữa còn lang bạt và ẩn nấp khắp nơi.
Đó là khoảng thời gian cả đời này anh sẽ không bao giờ quên được, khi ấy anh sống cũng không giống một người bình thường chút nào. Từ một công tử nhà giàu trở thành tầng lớp yếu kém nhất, để người luôn cao cao tại thượng như anh cũng phải vứt bỏ tự tôn tối cao nhất, có điều khi càng bị người khác nghiền áp thì anh lại càng ngẩng cao đầu.
Phải nói thế nào về người tên Lâm Chi Hạ này đây, cô ấy không phải cô gái ngoan ngoãn truyền thống, cô ấy và Giang Nhiễm quả thực là hai tuýp người hoàn toàn khác nhau. Lâm Chi Hạ xuất thân từ một gia đình nghèo khó, mà khi một đứa con gái đòi hỏi quá nhiều thì gia đình sẽ không thể gánh vác được. Cô ấy từng lầm đường trong rất nhiều khoảng thời gian trưởng thành. Khi ấy Lâm Chi Hạ còn học cấp mà đã lăn lộn khắp nơi, còn quen biết mấy tên tiểu lưu manh, mà lại vì mặt mày xinh đẹp nên càng làm mưa làm gió hơn nữa.
Rõ ràng Lâm Chi Hạ như một nữ lưu manh, nhưng lòng dạ lại thiện lương hơn bất kì ai khác, đã vậy còn rất thích lo chuyện bao đồng.
Dương Kế Trầm chính là một trong những chuyện bao đồng cô ấy từng quản. Bọn họ gặp mặt vội vã, về sau lại tình cờ gặp lại, sau mấy lần thì cũng nói chuyện được đôi câu. Lâu dần Lâm Chi Hạ bắt đầu kể bậy kể bạ mọi chuyện với anh, nào là ai đó xấu như thế mà cũng đòi cua cô ấy, rồi người nào xấu như cóc hoặc người nào muốn đánh cô ấy…
Cô ấy luôn cười nói những chuyện kia, cũng luôn coi Dương Kế Trầm như anh em, lúc nào không vui còn tìm anh uống hai ly.
Dương Kế Trầm ở một thành phố xa lạ vốn không có bạn bè tri âm tri kỉ, mà khi ấy cũng chỉ có Lâm Chi Hạ đối đãi thật tình với anh.
Bọn họ không hôn, không làm tình, nhưng vì tránh phiền phức thì khi người khác nói là bạn gái, Dương Kế Trầm cũng không phủ nhận. Lúc ấy anh chỉ muốn kiếm tiền, tất cả những chuyện còn lại đều là vô nghĩa.
Cho tới lúc Lâm Chi Hạ xuất ngoại, anh cũng không có quá nhiều phản ứng. Cuối cùng cô ấy cũng tới được nơi mình muốn, anh thấy mừng cho cô ấy.
Sau khi Lâm Chi Hạ đi, Dương Kế Trầm gặp rất nhiều chuyện bực mình. Anh cũng từng có một lần sa ngã, khi ấy không biết mình còn sống để làm gì, không biết vì sao mình lại sống thành thế này.
Không bao lâu sau, bên kia truyền tới tin Lâm Chi Hạ qua đời. Anh tự ra nước ngoài đưa cô ấy về, mà chuyện này cũng ảnh hưởng rất lớn tới Dương Kế Trầm. Anh chợt phát hiện sinh mệnh thật quá yếu ớt, rõ ràng người lúc trước mới gọi điện nói chuyện vui vẻ với anh, vậy mà lúc này đã đi xa rồi.
Dương Kế Trầm an táng cho Lâm Chi Hạ xong rồi nán lại hồi lâu và cũng suy nghĩ rất nhiều. Dường như có chút gì đó như ẩn như hiển, không hề cụ thể nhưng lại chân thực vô cùng.
Sự tồn tại của Lâm Chi Hạ đối với anh chính là như vậy.
Chỉ có Từ Chi Hạ mới biết chuyện này, mà anh cũng chưa bao giờ đề cập với mấy người Trương Gia Khải. Không phải khó mở miệng vì những đau đớn và khó khăn lúc ấy, mà là đã qua rồi, không cần phải nhắc lại nữa. Người đã mất rồi, hà tất gì phải làm như vậy.
Đời này anh chưa từng yêu ai, cho đến giờ cũng chỉ có một mình Giang Nhiễm.
Anh luôn không có nhiều hứng thú với tình yêu, chỉ có lần này là thật sự động lòng.
Dương Kế Trầm nói xong lời cuối thì vỗ vào gáy cô: “Bây giờ nghe rõ chưa? Không giận dỗi với anh nữa chứ?”
Giang Nhiễm mở to đôi mắt trong veo như nước, lúc này nước mắt vẫn còn đảo quanh bên trong, anh vừa vỗ một cái, nước mắt đã lại chảy ra.
“Nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
Nhưng Từ Chi Hạ nói cô giống cô ấy.
Giang Nhiễm bình tĩnh lại và suy nghĩ một chút, đến cuối cùng cũng không nói câu ấy ra miệng. Cô càng nghĩ càng thấy như mình hiểu ra được điều gì.
Từ Chi Hạ nói chuyện kia với cô là có mục đích, người này nói dối bịa đặt, thế nên hôm nay mới không muốn đến.
Giang Nhiễm nhìn Dương Kế Trầm, sau đó nín khóc rồi mỉm cười. Cuối cùng, cô lại thấy xấu hổ mà đỏ mặt không thôi.
Chắc chắn vẻ nổi giận của cô với anh vừa rồi rất giống mấy cô gái cố tình gây sự trong phim truyền hình kia.
Dương Kế Trầm cười nhẹ: “Còn chuyện gì nữa hôm nay nói cho rõ ràng.”
Giang Nhiễm mím môi, trong con ngươi lại ánh lên tia sáng, cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh thích em thật à?”
Dương Kế Trầm vô lại nói: “Em đoán xem.”
Giang Nhiễm lườm anh, sau đó phồng má và cau mày muốn đi. Nhưng Dương Kế Trầm phía trước lại áp gần chút nữa, anh chống hai tay lên thân cây và nhốt cô lại, sau đó khom người nhìn thẳng vào cô, cũng khiến Giang Nhiễm không còn chỗ trốn.
Giang Nhiễm dịch qua dịch lại để tránh ánh mắt của Dương Kế Trầm, cô đẩy anh: “Anh đi ra.”
Giọng cô hờn dỗi vô cùng, mà giữa đầu mày của Dương Kế Trầm lại đều là ý cười.
Anh ngả ngớn nói: “Được, anh đi đây.”
Anh thật sự buông tay ra khiến Giang Nhiễm tức tới giậm chân, sau đó cũng chạy đuổi theo. Nhưng đầu ngón tay vừa chạm tới cánh tay của Dương Kế Trầm, thì anh đã xoay người lại ôm lấy cô. Giang Nhiễm bỗng bị ôm bổng lên nên sợ hãi tới hét lên một tiếng.
Đây là lần đầu tiên trong đời Giang Nhiễm bị ôm công chúa.
Dương Kế Trầm cười nói: “Quên mang em đi cùng rồi.”
Giang Nhiễm đưa cánh tay ôm lấy cổ anh, tuy gió biển thổi tới từng đợt từng đợt, nhưng gió mát vẫn không xua đi sức nóng trên người anh được. Không biết thế nào mà Giang Nhiễm cũng thấy rất nóng, giống như bị truyền nhiễm vậy.
Dương Kế Trầm ôm Giang Nhiễm đến bờ biển rồi vờ như muốn ném cô xuống đó. Nụ cười trên mặt Giang Nhiễm đang giương lên thì chợt ngưng bặt vì sợ hãi. Sau mấy lần bị giả vờ quăng đi, Giang Nhiễm đánh anh một trận.
“Dương Kế Trầm, anh đáng ghét chết đi được!”
Người này thật sự rất đáng ghét, làm cô khóc rồi lại khiến cô cười.
Nhưng lời ấy còn chưa dứt thì anh đã ôm cô như vậy rồi hôn xuống.
Trước mặt là biển cả mênh mông, phía trên là trăng sáng treo nơi mặt biển, còn có cả từng đợt sóng lại dịu nhẹ lấp lánh.
…
Lúc hai người trở về, mấy người kia vẫn còn đang dò xét kĩ càng, từng đôi mắt như mắt sói kia cứ nhìn bọn họ chằm chằm, rồi tới thở cũng không dám thở mạnh.
Dương Kế Trầm nắm tay cô đi từ xa tới, Giang Nhiễm lại bước đi cẩn thận và vẫn luôn cúi đầu, hơn nữa còn e e dè dè như cô vợ nhỏ về gặp bố mẹ chồng vậy.
Thật ra Giang Nhiễm rất muốn đâm đầu xuống biển, cô thấy mình không còn mặt mũi nào mà về gặp mọi người nữa.
Sau khi thấy rõ hai người nắm tay nhau, Chu Thụ mới hô to: “Thành đôi rồi, thành đôi rồi!”
Dương Kế Trầm kéo Giang Nhiễm ngồi xuống, đoàn người cũng thức thời nhường lại chỗ cho họ.
Anh không nói chuyện với ai khác mà rất tự nhiên hỏi Giang Nhiễm: “Muốn ăn gì không? Anh thấy lúc nãy em chưa ăn được mấy.”
Giang Nhiễm lắc đầu: “Không cần.”
Dương Kế Trầm trêu cô: “Sao lại không cần, trưa nào cũng phải ăn hai bát cơm to với một chậu thức ăn và một cái bánh bao chay, tối thì một bát ô tô canh cá, một quả táo với một quả chuối tiêu mới no được, đêm cũng sẽ ăn khuya. Anh đâu thể để em bị đói được, đúng không?”
Mặt Giang Nhiễm nóng lên, sau đó u oán nhìn Dương Kế Trầm.
Dương Kế Trầm lấy một cây xúc xích nướng cho cô: “Lúc nãy ăn cũng tương đối rồi, không sao, ăn bừa thêm một chút đi.”
Chu Thụ cầm cành cây vẽ vòng tròn, rồi mắt nhỏ lại nhìn bọn họ chằm chằm mà vui cười: “Anh còn đưa Tiểu Nhiễm ăn xúc xích nữa, miệng người ta đã sưng thành lạp xưởng rồi kia kìa.”
Tay Giang Nhiễm run lên một cái, xúc xích cũng suýt nữa rơi thẳng xuống đất.bg-ssp-{height:px}
Quý Vân Tiên nghi hoặc nhìn Giang Nhiễm mấy giây, sau đó vỗ đầu và chỉ vào Giang Nhiễm mà chất vấn: “Mày nói thật cho tao, có phải lần trước mày lừa tao không?”
Giang Nhiễm không hiểu ra sao, rồi chỉ “hả” một tiếng.
Quý Vân Tiên: “Lần trước miệng mày cũng sưng y như thế này!”
Nhóm người: “Ồ ~”
“Anh ra tay nhanh thật nha!”
“Chậc chậc chậc!”
Giang Nhiễm chớp mắt một cái rồi chột dạ không dám trả lời, sau lại trông thấy một con cua nhỏ đang đào hố cát mà chui xuống.
Dương Kế Trầm cười biếng nhác mà dựa ra phía sau, tay lại khoác hờ trên eo của Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm yên lặng ăn hết cái xúc xích này, mấy người Chu Thụ thì anh trêu một câu tôi đùa một câu, miệng lưỡi giảo hoạt không thôi. Mà đến cả đống lửa nơi đây cũng cháy đượm và rộn rã vô cùng.
Họ như đang tìm chủ đề để kéo dài cuộc nói chuyện, sau đó tới đúng giờ, trên bầu trời đột nhiên nổ ra từng đợt pháo hoa.
Những đốm lửa nhỏ lấp lánh trên trời đêm hiện lên dòng chữ: Tốt nghiệp vui vẻ.
Chúng ngưng lại ba giây như sao băng đổ xuống vậy.
Giang Nhiễm ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy ánh sáng rực rỡ nhất bầu trời đêm ấy thì chợt ngẩn người, còn Quý Vân Tiên đã hưng phấn hô to từ sớm rồi.
“Tìm người đặt làm từ trước đấy, thấy được không?”
Bên tai Giang Nhiễm đột nhiên nóng lên, cô bất giác quay sang thì chóp mũi đã chạm vào mặt của Dương Kế Trầm. Anh cũng tiện đó mà hôn cô một cái, khóe miệng còn ngậm ý cười.
Tai Giang Nhiễm đỏ như sắc son, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh đã chuẩn bị xong từ lâu rồi à?”
“Nếu không thì con gái của biển cả đưa tới cho anh chắc?”
Giang Nhiễm tức giận đánh anh, người này vẫn luôn không đứng đắn như thế.
Rồi đột nhiên bốn bề phát sáng, những dây đèn nhỏ quấn trên ngọn cây cũng rực lên chiếu sáng cả một khoảng. Từng ngọn đèn nhỏ nối nhau đều chỉ về một hướng, Giang Nhiễm nhìn theo đó thì thấy đèn đuốc bên bờ cát kia sáng rực, trên mặt đất dường như còn trải thứ gì đó.
Quý Vân Tiên nói: “Tiểu Nhiễm, nhanh đi nhìn đi!”
Đầu óc của Giang Nhiễm trống rỗng, cô nhẹ nhàng bước tới, mà mỗi bước đi lại khiến nhịp tim đập nhanh hơn một chút.
Trên bờ cát trải đầy cánh hoa hồng, tuy chúng đã bị gió thổi tản ra nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.
Cánh hoa cuối cùng là một ngọn đèn, ngọn đèn ấy còn quấn lấy một vật tinh xảo mà khổng lồ màu trắng. Đó là một chiếc dương cầm trắng.
Giang Nhiễm bỗng sững lại, sau đó chợt quay đầu tìm kiếm Dương Kế Trầm. Anh đang đứng cách đó không xa, rồi còn vẫy tay ý bảo Giang Nhiễm đi lên xem thử một chút.
Quý Vân Tiên nói: “Trầm ca chọn lâu lắm đấy. Tiểu Nhiễm, đi thử xem!”
Giang Nhiễm há miệng thật lớn nhưng lại không nói ra được chữ nào. Cô đi đến trước dương cầm mà vuốt ve nhè nhẹ, sau đó nhấn ngón tay xuống một phím, cây đàn cũng mau chóng phát ra tiếng nhạc thanh thúy.
Giang Nhiễm nhìn về phía bọn họ, rồi vừa cười vừa khóc: “Em không biết đàn.”
Cô rất thích, nhưng lại chưa được tiếp xúc với dương cầm bao giờ, cũng chưa từng theo học lớp chính thức nào. Lần ấn tượng với dương cầm nhất là vào lớp tiểu học, khi ấy cô giáo muốn thành lập tổ âm nhạc nên để cô thử đánh đàn một chút, có điều lúc đó cũng chỉ đánh được một bài linh tinh mà thôi.
Dương Kế Trầm cười rồi đi qua, sau đó ấn bả vai cô ngồi xuống: “Em biết, kiểu gì cũng biết mấy bản nhạc đơn giản một chút đúng không?”
Tay Giang Nhiễm run run, cô cố gắng đánh vài âm, rồi trước trước sau sau nối liền lại cũng coi như được một bài, dù không ăn khớp cho lắm.
Dương Kế Trầm nói: “Thế này không phải rất tốt à? Về sau học tử tế là sẽ được.”
Giang Nhiễm lắc đầu, rồi chỉ cảm thấy đây như là mơ.
Dương Kế Trầm xoa đầu cô: “Đồ ngốc, tốt nghiệp vui vẻ.”
Giang Nhiễm bỗng xoay người lại ôm lấy eo anh, sau đó òa khóc tới nghẹn ngào.
Điều làm cô không kiềm chế được không phải là cây dương cầm này, mà là anh lại biết cô muốn gì.
Lúc trước cô chỉ đề cập với anh rằng muốn học nhạc, nhưng chưa từng đề cập tới dương cầm. Dù là Quý Vân Tiên cũng như vậy, đây là bí mật của riêng mình cô, một bí mật xa xôi không thể chạm tới được.
Giang Nhiễm hỏi đứt quãng: “Sao… anh… lại… biết?”
Dương Kế Trầm: “Ngày gặp đầu tiên ấy thấy em nhìn dương cầm trong KTV chằm chằm hồi lâu.”
Giang Nhiễm chôn mặt ở eo anh mà khóc tới bả vai cũng run run.
Về sau Giang Nhiễm nhớ lại cảnh này thì chỉ thấy thật xấu hổ, rõ ràng là thời khắc mang tính lịch sử mà lại lúng túng như vậy.
Vào lúc cô đang ôm Dương Kế Trầm mà òa khóc, thì nhóm người đột nhiên giơ Sâm-panh và pháo bông rồi nói: “Chị dâu nhỏ! Tốt nghiệp vui vẻ!”
Cô ngẩng đầu nhìn lên, lớp trang điểm cũng trôi mà tóc cũng loạn, rồi cứ mờ mờ mịt mịt nhìn bọn họ như thế.
Dương Kế Trầm nói: “Đây là bạn gái tôi, Giang Nhiễm.”
Anh chính thức giới thiệu cô với bạn bè của mình như vậy.
…
Đêm này cuồng hoan tới tận rạng sáng, sau khi kết thúc, Giang Nhiễm và Quý Vân Tiên vào ngủ trong lều vải hình nấm. Trên đỉnh lều còn có một góc trong suốt nho nhỏ để ngắm được cảnh bên ngoài, Giang Nhiễm nằm ngắm sao trời mà chỉ thấy choáng váng.
Quý Vân Tiên thì đã ngáy o o từ lâu, chỉ có Giang Nhiễm là lăn qua lộn lại mà vẫn không ngủ được.
Qua mấy lần như vậy, cô ra khỏi lều vải rồi định đi hóng gió.
Đống lửa bên kia chỉ còn lại ánh lửa thưa thớt, mà lúc này lại có một người đàn ông đang ngồi cạnh ánh sáng yếu ớt ấy.
Dương Kế Trầm đang hút thuốc lá ở đó, nhìn tư thế của anh lúc này thì có lẽ đang khá hài lòng, sắc mặt cũng rất nhẹ nhõm.
Giang Nhiễm nhanh chóng chạy tới như chú bướm nhỏ, mà Dương Kế Trầm lại đưa tay kéo cô về, thế là cả người cô bỗng ngã ngồi trong lòng anh.
Dương Kế Trầm dập đầu thuốc lá xuống đất, sau đó nghiêng đầu phả ra một hơi khói, lúc sau mới quay lại hỏi cô: “Không ngủ được?”
“Vâng.”
“Nhớ anh à?” Anh nhướng lông mày rồi cười xấu xa.
“Còn lâu…”
Giọng của Giang Nhiễm thật mềm mại, mà ánh mắt Dương Kế Trầm nhìn cô lại sâu thêm một chút.
Dương Kế Trầm nắm cằm của Giang Nhiễm và cắn xuống môi cô. Hai người liếc nhau rồi rất nhanh sau đó đã bắt đầu hôn môi.
Hai cánh tay của anh bao lấy cô, bàn tay cũng dán vào phần lưng của Giang Nhiễm. Theo thời gian trôi đi, bàn tay ấy bắt đầu trượt xuống và rơi vào giữa hai đùi cô. Làn váy bị gió nhẹ nâng lên, da thịt bóng loáng của thiếu nữ dần trở thành điều mị hoặc nhất trong đêm đen này.
Bàn tay của Dương Kế Trầm lần vào rồi véo mông cô một cái.
Giang Nhiễm chợt giật mình, trong lòng cũng hốt hoảng không thôi, rồi lại vì thế mà ôm anh càng chặt hơn.
Hai người quấn quýt lấy nhau, đêm tối an tĩnh như chỉ còn lại tiếng thở dốc và nhiệt độ nóng rực của cơ thể họ.
Giữa lúc răng môi giao triền, Giang Nhiễm nghe thấy anh hỏi: “Muốn tới chỗ anh bên kia không?”
Hết chương .