Giang Nhiễm biết anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cô vẫn nói có, em về nhà tìm xem.
Hai người liếc đối phương một cái rồi như có thứ gì chảy xuôi mà ngầm hiểu ý lẫn nhau.
Mặt Giang Nhiễm nóng lên, cô tránh ánh mắt của anh rồi đi đổ nước ngâm chân.
Dương Kế Trầm đẩy cửa sổ ra nhưng chỉ để hở một khe nhỏ. Anh đứng hút thuốc bên cửa sổ, ánh mắt lại dừng hai giây trên bóng lưng của Giang Nhiễm, sau đó cong môi cười một tiếng.
Đúng giờ Giang Mi sẽ ra ngoài, vì chờ đến giờ mà Giang Nhiễm quy quy củ củ ngồi trên ghế của anh chơi gấu bông gắp được ngày đó.
Dương Kế Trầm hút thuốc xong thì tìm bừa một cái áo phông để mặc vào, sau đó nằm huỵch xuống giường lấy máy chơi game, mấy chú gấu bông Lục Lục bé nhỏ lại chất đống dưới chân anh.
Trong phòng có gió ấm thổi nhè nhẹ, mà dường như Dương Kế Trầm cũng không sợ lạnh như cô. Anh thoải mái nằm đó, hai chân sạch sẽ mà dày rộng gác ở cuối giường. Tóc anh vẫn còn hơi ướt, ngón tay thon dài nhấn xuống phím trên máy, rồi mặt không đổi nhìn màn hình mà chơi game một cách biếng nhác và tự nhiên.
Dương Kế Trầm chơi một ván Tetris thì thấy chán nên ném máy chơi game đi, anh gối hai tay ra sau đầu rồi nhìn về phía Giang Nhiễm.
“Có buồn ngủ không?”
Giang Nhiễm gật đầu: “Hơi hơi.”
“Trước kia từng thức trắng đêm chưa?”
“Chưa, cùng lắm là thức làm bài muộn một chút thôi.”
Mắt cô đã đỏ lên như thỏ rồi, khuôn mặt lớn chừng bàn tay cũng lộ ra vẻ tiều tụy như đóa hoa héo rũ.
Dương Kế Trầm: “Nếu không thì ngủ một chút rồi về?”
Giang Nhiễm giật mình: “Không cần.”
Dương Kế Trầm bật cười, rồi dùng chân cắp một con gấu bông lên. Anh dùng hai chân kẹp lấy khiến con gấu bông kia bị nâng lên giữa không trung.
Anh nói: “À, đây chính là Tiểu Lục.”
Đây là chỉ gấu bông hình ếch xanh nhỏ.
Anh lại dùng chân chỉ vào những con gấu bông còn lại: “Đây là Tiểu Bạch, kia là Tiểu Hoàng, trong tay em là Tiểu Hắc.”
Giang Nhiễm bị anh chọc cười: “Anh thật vô vị.”
“Vô vị chỗ nào, tôi thế nhưng ngày nào cũng chọn một em lên thị tẩm đấy.”
Trong lúc cười nói, Giang Nhiễm nghe được tiếng xe điện đi trên đường nhỏ của Giang Mi. Chớp mắt một cái đã đến giờ rồi.
Giang Nhiễm định đi lại giày ướt rồi về nhưng Dương Kế Trầm cau mày hỏi: “Đi vào không khó chịu à?”
“Không sao, chỉ mấy bước chân thôi.”
“Em đi dép của tôi về đi, lát nữa đưa qua cửa sổ cho tôi là được.”
Cũng không phải không thể.
Giang Nhiễm cầm giày đi tuyết và tất của mình rồi đứng dậy định đi.
Giang Nhiễm: “Vậy em đi trước đây, anh nghỉ cho khỏe nhé.”
Dương Kế Trầm ngồi dậy từ giường, anh khoác cánh tay phải lên đầu gối rồi biếng nhác nói: “Tối tìm em khám bệnh đấy.”
Giang Nhiễm nhỏ giọng “vâng” một tiếng, rồi nhanh chóng xuống lầu.
Dương Kế Trầm lại đổ người về giường, anh nhéo nhéo mi tâm rồi chưa đầy nửa phút sau đã ngủ mất.
Giang Nhiễm về đến nhà thì rửa mặt một lượt, sau đó gõ cửa sổ của Dương Kế Trầm mà không thấy ai đáp lại nên đặt luôn dép đi trong nhà của anh lên cạnh bệ cửa sổ.
Cô trả lời tin nhắn của Quý Vân Tiên rồi chui vào chăn ấm. Cả tinh thần lẫn cơ thể đều dần buông lỏng, cơn buồn ngủ cũng vọt tới, cô nghiêng đầu tiến vào mộng đẹp.
Mọi người tỉnh dậy vào sáng sớm, còn bọn họ lại tiến vào giấc ngủ.
Ngay cả khi ngủ, khóe miệng của Giang Nhiễm cũng cong lên.
…..
Từ ngày Giang Nhiễm đồng ý bôi thuốc cho anh, tối nào người này cũng tới dạo quanh một vòng thật.
Rất giống ăn cơm no rồi đến tản bộ.
Vết trầy da trên cánh tay anh dăm ba ngày đã lành rồi, chỉ có vết thương ở bả vai là dính đầy máu.
Giang Nhiễm không nói gì, Dương Kế Trầm cũng không nói. Cứ có qua có lại như thế, rồi anh cũng trở thành khách quen của phòng cô.
Đây vốn là kì nghỉ Đông khô khan lại trở nên chấn động lòng người. Vì chất lượng giấc ngủ của Giang Mi kém đi, nên Giang Nhiễm rất sợ Giang Mi nghe được động tĩnh gì, hoặc phát hiện ra chuyện cực kỳ hoang đường này. Thế nhưng mỗi tối cô vẫn không kiềm được mà chờ mong được thấy anh.
Sau khi giải đấu kia kết thúc, anh đã thoải mái hơn nhiều, nói một cách mĩ miều thì là cho bản thân nghỉ ngơi ngắn hạn. Trừ thời gian ra ngoài vui chơi thì anh không có việc gì khác nữa, mà cực nhàn tản và thoải mái.
Giang Nhiễm thì ngược lại hoàn toàn với anh. Đây là ngày nghỉ nhưng lại không phải ngày nghỉ của cô.
Cô vẫn còn đang độ kiếp.
Trong lớp có bạn học thêm không biết ngày đêm ở ngoài, chỉ một kì nghỉ Đông mà mất tới tệ, mà như thế đã là nửa tháng tiền lương của Giang Mi rồi. Giang Mi có nhắc đến việc học thêm nhưng bị Giang Nhiễm gạt đi, một là vì quá đắt, hai là cô không muốn đi.
Trong ý nghĩ của các bậc phụ huynh, tốn thêm tiền cho con mình học thêm trong ngày nghỉ là để không buông lỏng và tụt hậu, để theo sát quá trình và củng cố tri thức. Nhưng Giang Nhiễm thấy như thế chỉ là chuyển sang một nơi khác để làm đề mà thôi, tuy có tác dụng thật nhưng cũng không quá lớn.
Giang Nhiễm đã mua mấy quyển đề thi thử rồi cứ mỗi ngày làm hai đề và học một trang từ đơn. Tối ăn cơm xong cô sẽ nghe chương trình radio lúc giờ tối. Trên đó có một đôi DJ cô rất thích, một nam một nữ dẫn chung với nhau vừa hài hước lại tỏa ra sức sống của tuổi trẻ. Mỗi tối họ sẽ nói về một chủ đề, người nghe có thể gửi tin nhắn trả lời, kể cả ca khúc được phát trên đó cũng theo sát trào lưu nữa.
Mấy bài hát trong điện thoại Nokia của Giang Nhiễm là Quý Vân Tiên tải về từ trước, cô nghe đi nghe lại nhiều cũng đã chán rồi, bây giờ nghe nhạc trên radio lại trở thành sở thích lớn của cô.
Đôi lúc Dương Kế Trầm sang sẽ thấy Giang Nhiễm đang vùi đầu làm đề thi, trên bàn sách của cô là chiếc radio nho nhỏ hình vuông thỉnh thoảng phát ra âm thanh mơ hồ nhưng cũng không quấy rầy đến cô.
Giang Nhiễm sợ anh gõ cửa sổ bị Giang Mi nghe được, nên lâu dần cũng không khóa cửa sổ nữa. Anh cầm gậy đẩy là mở ra được, mà Giang Nhiễm cũng sẽ khóa cửa phòng từ sớm.
Chủ đề trên radio hôm nay là tôi đang ở nhà bạn gái, bố mẹ cô ấy đột nhiên trở về nên tôi phải trốn trong ngăn tủ. Cảm giác đó như yêu đương vụng trộm vậy, làm sao bây giờ?
Lúc người dẫn chương trình đang trêu chọc bạn nghe đài, thì Dương Kế Trầm đang nằm đọc sách trên giường của cô.bg-ssp-{height:px}
Giang Nhiễm đang đọc sách Ngữ văn, sau đó lại quay đầu liếc nhìn anh.
Khoảng thời gian này với cô mà nói không khác gì yêu đương vụng trộm.
Anh luôn có thể tìm được những món đồ để giết thời gian ở nơi này của cô, ví dụ như vài cuốn sách ngoại văn, hay sách bài tập năm trước của cô, hoặc là vài mảnh ghép hình bị vứt trong xó xỉnh nào đó.
Sau đó khi nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Giang Nhiễm sẽ bất giác tìm chỗ để giấu anh đi. Mỗi lần như thế, Dương Kế Trầm cười mà nhìn cô nhưng vẫn không động đậy, rồi mặc cho Giang Nhiễm tức giận kéo, túm hay đẩy mình thì anh cũng không phát ra âm thanh nào.
Dương Kế Trầm nằm ở nơi ấy, rồi cả cơ thể cao lớn của anh như chiếm hết chiếc giường nho nhỏ này của cô vậy. Lần nào anh cũng tắm xong rồi mới tới, và như mãi mãi không sợ lạnh mà khi thì mặc áo choàng tắm, khi lại là áo len và quần ở nhà. Còn Giang Nhiễm tắm xong vẫn phải mặc thêm ba tầng ba lớp trong ngoài mới được.
Anh đã nghiễm nhiên coi nơi này trở thành địa bàn của mình nên rất không khách sáo.
Giang Nhiễm lấy tay phải chống cằm rồi nghiêng đầu nhìn anh. Anh đang lật trang sách, còn cầm chai sữa dừa trên đầu giường của cô mà vặn ra rồi thản nhiên nhấp một ngụm, sau đó lại đọc sách tiếp.
Hai ngày nay anh rất mê Sử Ký Đại Thanh.
Khi đọc sách, biểu cảm của anh sẽ hơi thờ ơ. Khuôn mặt của người đàn ông có góc cạnh rất rõ ràng, hàm dưới hơi căng ra, môi mỏng khẽ mím lại, còn con ngươi đen thẫm sẽ hơi di chuyển qua lại.
Lúc đầu Giang Nhiễm còn vì anh tự nhiên như thế mà mất ngủ, cô cứ lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.
Trong lòng luôn có nhân vật nhỏ không ngừng đặt câu hỏi, anh thích cô sao?
Nếu không thích thì vì sao ngày đó ở tiệm ăn lại nói như vậy? Nếu không thích thì không có việc gì sao lại luôn kiếm chuyện? Bởi vết thương nhỏ thế này vốn không đến mức phải ngày nào cũng bôi thuốc.
Giang Nhiễm không dám hỏi, bởi có lẽ nếu hỏi rồi anh sẽ đi mất.
Về sau nhớ lại, thì có lẽ đây là khoảng thời gian kích thích và động lòng nhất trong đời cô. Không ai biết mỗi lúc tối trời sẽ có một người đàn ông nhảy từ cửa sổ vào, đôi lúc còn mang cho cô ít đồ ăn vặt, thỉnh thoảng lại cho cô vài món đồ chơi nhỏ. Anh thường ở trong phòng cô khoảng – tiếng, mà tất cả những động lòng và điều không nói thành lời đều ẩn trong mỗi hành động cử chỉ và ánh mắt của anh.
Giang Nhiễm nhìn anh chăm chú mà tim như hẫng một nhịp, bên tai cũng hơi nóng lên.
Anh không biết gì cả mà vẫn luôn nằm ở đó. Dần dần, vỏ gối của cô cũng lưu lại mùi hương của anh, là hương vị sạch sẽ mà thanh lạnh, là mùi hương của anh.
Mỗi lúc tối trời, Giang Nhiễm ngửi được mùi hương của anh từ chăn đệm bao trùm lấy mình, thì thoáng có ảo giác như được anh ôm vào lòng. Giang Nhiễm thấy rất xấu hổ, cô trốn trong chăn để che giấu suy nghĩ nhỏ nhặt này của mình, sau lại không nhịn được mà cảm nhận thêm hương vị này rồi cười ngây ngây ngốc ngốc.
Giang Nhiễm không nói chuyện này với bất kì ai, vì cô thấy mình như một kẻ si mê vậy.
Dương Kế Trầm cảm nhận được ánh mắt sáng rực kia nên ngước mắt nhìn cô, sau đó anh cong khóe miệng mà nói lời không đứng đắn: “Nhìn cái gì? Có phải tôi đẹp trai quá quấy rầy đến việc học của em không?”
Giang Nhiễm: “…”
Cô xoay người làm bài tiếp.
Dương Kế Trầm nhìn thoáng qua bóng lưng của cô rồi cười cười, sau đó cũng tiếp tục đọc sách của mình.
Bông tuyết vênh vang tung bay trên bầu trời rồi phủ khắp mặt đất từ đêm này qua đêm khác.
Trận tuyết này không ngưng nghỉ một chút nào, như thể chúng muốn cắn nuốt toàn bộ thế giới này vậy. Mà chúng cũng đã không còn là biểu tượng của lãng mạn và mỹ hảo nữa, mà lại trở thành thiên tai và thảm họa.
Trận tuyết lớn năm đã tước đi mạng sống của nhiều người, Giang Nhiễm nghe tin trên đài mà biết đây là mùa Đông lạnh giá nhất từ trước đến nay.
Nếu so với các thành phố khác, thì tình trạng tai nạn vì tuyết ở Mạc Thanh xem như nhỏ hơn. Nhiều nhất chỉ là việc đi lại và các phương tiện không lưu thông, trước mắt vẫn chưa có tin ai bỏ mạng vì tuyết lớn.
Mỗi tối của ngày này, người dẫn chương trình sẽ thông báo tình trạng bên ngoài cho mọi người biết, ví dụ như có người không may bỏ mạng trên đường, hoặc có người hi sinh vì cứu viện.
Giang Nhiễm cầm khoai nướng trên bàn mà không ăn nổi nữa.
Trên đài truyền đến tiếng báo cáo từ hiện trường, loáng thoáng đâu đó còn có tiếng khóc rách gan rách phổi của người nhà nạn nhân.
Ô cửa kính vuông vức đột nhiên bị lực bên ngoài đẩy ra, một trận gió lạnh ùa vào, hơi nóng trên khoai lang cũng bị tản đi. Giang Nhiễm xoa xoa tay rồi nhìn về phía cửa sổ.
Dương Kế Trầm nhảy vào, trong tay còn cầm theo một túi đồ.
Thật ra đã ba ngày rồi Giang Nhiễm không gặp được anh. Rồi ngay vào lúc cô đang vắt óc nghĩ xem rốt cuộc anh có thích mình không thì anh lại đột ngột không tới nữa.
Thế nhưng Giang Nhiễm vẫn có thói quen mở cửa sổ vào buổi tối và để hở ra một khe nho nhỏ.
Trông Dương Kế Trầm như không ngủ đủ giấc, vẻ mặt anh mệt mỏi tới rã rời. Anh đặt túi đồ lên bàn cô rồi lười biếng ngồi trên giường.
“Đây là cái gì?” Giang Nhiễm hỏi.
“Em uống thử đi.”
Giang Nhiễm mở túi giấy màu đen kia ra, bên ngoài là miệng túi được dán kín lại bằng sticker hình tròn, dường như là nhãn hiệu gì đó. Bên trong là trà sữa ấm được đựng trong cốc giấy có nắp màu đen rất đặc biệt.
Mà sau khi anh mang kẹo que, khoai tây chiên nhập khẩu, móc chìa khóa và sổ ghi chép tới… thì Giang Nhiễm cũng không quá kinh ngạc với cốc trà sữa này, mà chỉ tự hỏi sao anh lại mang đồ đến đây.
Kẹo que thì là người khác cho anh, khoai tây chiên là anh ăn còn thừa, móc chìa khóa là anh mua đồ được tặng. Lần nào anh cũng nói em muốn thì cho em đấy, sau đó quăng đồ lên bàn cô.
Giang Nhiễm: “Này là anh không muốn uống à?”
Dương Kế Trầm lấy ngón trỏ gõ xuống đầu cô: “Uống một ngụm thử xem.”
Giang Nhiễm luôn không có sức đề kháng với các loại trà sữa, cô cắm ống hút vào rồi nghiêm túc nhấp nháp một chút.
Trà sữa này thơm mùi trà, mà vị cũng nguyên chất và thơm ngọt hơn, chứ không giống những nơi chuyên dùng chất phụ gia ngoài kia.
Giang Nhiễm kinh ngạc mở mắt thật to: “Đây là của cửa hàng nào thế? Vị ngon quá.”
Dương Kế Trầm cười nhưng không trả lời cô, sau đó lấy một tấm vé xem phim từ trong túi ra.
“Vé xem phim lần trước tôi nói có xuất chiếu sớm.”
Trong miệng Giang Nhiễm đều là vị ngọt nồng của sữa, cô đưa tay nhận tấm vé xem phim hình chữ nhật kia mà tim bỗng nảy lên.
Dương Kế Trầm lại không ở chỗ cô lâu mà đứng dậy xoay cổ rồi nói: “Đi đây, còn ít việc, học bài chăm chỉ đi.”
Anh nói xong còn vỗ vỗ đầu cô.
Giang Nhiễm cầm trà sữa rồi hút mấy ngụm, cả người cũng chìm đắm trong hương vị ngọt ngào này.