Trans: Chí mạng
____________________________________
Giọng Rishe run rẩy không chỉ vì nhẹ nhõm khi nhìn thấy khuôn mặt của Arnold.
Rishe biết rằng anh đã đến để giúp cô. Tuy nhiên, cô không thể ngừng lo lắng về vết thương mà mình đã gây ra cho anh vài ngày trước và đã nói ra những lời có phần ích kỷ.
"Dù em đã cầu xin ngài đừng đến đây..."
"Ta cũng đã nói là ta sẽ không tuân theo."
"..."
Arnold vừa nói vừa ôm Rishe vào vòng tay của mình.
Ngay sau đó, một cơn chấn động mạnh ập đến, Rishee chuẩn bị sẵn sàng để không gây thêm gánh nặng cho Arnold. Arnold đưa cho Rishe thứ mà anh đang cầm trên tay.
"!"
Đó là cung tên và kiếm dành cho Rishe.
Có hai thanh kiếm, và thanh còn lại có lẽ là của Yoel. Nếu chiến đấu trên boong tàu, nơi không phải là không gian chật hẹp, thì kiếm với phạm vi tấn công rộng hơn sẽ có lợi thế hơn so với dao găm.
"Cảm ơn ngài rất nhiều, thưa điện hạ!"
Arnold hiểu Rishe cần gì trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Các thủy thủ trừng mắt nhìn Arnold, người đột ngột xuất hiện, và định lao vào tấn công.
"Khốn kiếp! Mày là ai, hả――......!?"
Tiếng la hét bị ngắt quãng khi người hét đã ngã xuống. Arnold nhìn kẻ thù bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó nhìn về phía Toel.
Yoel loạng choạng đứng dậy, dù hơi thở nặng nhọc, nhưng vẫn giữ thấp trọng tâm và nắm chặt thanh kiếm. Kẻ thù vung kiếm về phía Yoel, nhưng Yoel lập tức tránh né và phản công.
(Bất chấp tình huống này, tốc độ kiếm của Yoel-senpai vẫn tăng lên...!?)
Arnold nhìn vào cách di chuyển của Yoel và khẽ nheo mắt.
"Yoel-sama, bên này!"
"..."
Yoel loạng choạng đỡ lấy thanh kiếm mà Rishe ném tới từ trên cao. Dường như sự mơ hồ không phải là do cảm giác.
"Điện hạ! Yoel-sama đã cứu em. Có lẽ anh ấy cần được chăm sóc, không thể chiến đấu lâu được."
"Nếu sự rung lắc của con tàu dừng lại, chúng ta có thể thả hiệp sĩ cận vệ xuống."
Rishe gật đầu và giương cung. Mặc dù từ đây bị cột buồm che khuất và không thể ngắm bắn trực tiếp vào người đang cầm lái, nhưng cô có thể hỗ trợ Yoel và Arnold.
"――Ta sẽ chiếm lấy bánh lái."
"Em sẽ hỗ trợ điện hạ. Xin ngài đừng làm quá sức!"
Rishe cầm cung tên đi bên cạnh Arnold, hướng về phía kẻ thù.
***
(Tại sao...?)
Nhìn thấy Arnold và Rishe, Yoel tràn ngập cảm xúc không thể tin nổi.
Đầu anh đau nhói vì cú va chạm mạnh vừa rồi, trước mắt anh trở nên mờ mịt và anh cảm thấy buồn nôn.
Dù đã cảm thấy tồi tệ, nhưng con tàu lắc lư dữ dội làm anh cảm thấy còn tệ hơn.
Tuy nhiên, tứ chi của Yoel vẫn phản ứng lại với sự tức giận và sát khí đang tiến đến, di chuyển một cách tự nhiên dù anh không có ý thức.
Trong tình cảnh đó, ánh mắt của Yoel lại hướng về phía người đang cùng mình chiến đấu hơn là kẻ thù đang cố giết anh.
("Hoàng tử Arnold" đang bảo vệ cô ấy. ...Nếu làm vậy, anh ta sẽ yếu đi, lẽ ra là như vậy.)
Vì Yoel đã hiểu rõ điều đó từ chính kinh nghiệm của mình.
"――Yoel. Thật khó mà không gọi em là một thiên tài kiếm thuật."
Khi Yoel còn nhỏ, tại nơi học tập dành cho các con cái quý tộc để học kiếm thuật, vị hiệp sĩ hướng dẫn anh đã nói như vậy.
Người đầu tiên dạy Yoel về kiếm thuật là anh trai lớn hơn nhiều tuổi của anh.
Đối với Yoel, người từ nhỏ đã cảm thấy mọi thứ đều phiền phức và chỉ muốn ngủ, thì đây là lần đầu tiên anh cảm thấy điều gì đó là "thú vị".
Khi tỉnh dậy, anh luôn nghĩ về kiếm thuật và luôn bám theo anh trai khi anh ấy ở nhà, không nhượng bộ cho đến khi anh trai phải đối mặt với anh.
Anh trai kiên nhẫn chịu đựng, nhưng khi việc học để kế thừa gia đình trở nên nghiêm túc, anh ấy đã dạy Yoel điều này.
"Em có muốn thử học kiếm thuật mà anh đã học không? Mặc dù tất cả những người xung quanh đều lớn tuổi hơn, nhưng Yoel chắc chắn sẽ theo kịp."
Yoel được gửi đến nhà chị gái để học kiếm thuật với các "tiền bối" lớn hơn anh từ năm đến sáu tuổi.
Tuy nhiên, vào ngày thứ ba của buổi học, Yoel đã đánh bại tất cả những người lớn tuổi hơn anh trong số hàng chục người tham gia.
"Yoel! Em thực sự rất tuyệt vời!"
Các tiền bối liên tục khen ngợi và xoa đầu Yoel.
Hồi đó, khi còn là một đứa trẻ thực sự, Yoel cảm thấy điều đó thật tự hào.
"Nếu Yoel trở thành hiệp sĩ của đất nước này và là hậu bối của chúng ta thì thật tốt."
"Nghĩ đến việc chiến đấu cùng với em từ bây giờ đã cảm thấy rất yên tâm."
"…Cùng chiến đấu với các tiền bối..."
Yoel rất mong chờ điều đó và ngày càng say mê luyện tập.
Ngay cả khi các tiền bối nghỉ ngơi, Yoel vẫn miệt mài vung kiếm gỗ trong tay.
Nghe nói uống sữa có thể giúp tăng chiều cao, Yoel đã uống dù không thích, và chạy bộ để tăng cường thể lực, sống qua những ngày mà giờ nghĩ lại thấy khó tin.
"Các tiền bối, cùng tập luyện chứ...?"
Khi hỏi như vậy, họ chỉ mỉm cười gượng gạo và lắc đầu.
"Chỉ có Yoel mới làm được như thế."
"Đúng vậy. Bọn anh có cách riêng phù hợp với mình hơn."
Yoel tin những lời đó một cách chân thành, nhưng cảm giác khi đấu tập không thay đổi.
Thực tế, khi càng mạnh lên, Yoel càng cảm thấy những người xung quanh yếu đi.
Không phải do sự chênh lệch gia tăng, mà là động tác của họ rõ ràng trở nên chậm chạp.
Đến khi Yoel lên chín, anh đã hiểu ra điều đó.
Đó là khi anh được đưa ra biển để học "kiếm trên tàu", điều cần thiết để trở thành hiệp sĩ của đất nước này.
"G-Giúp tôi với...!!"
Khi con tàu ra khơi thì bị tàu hải tặc tấn công.
Dù không có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng tất cả đều là con cái của quý tộc, những người đã học kiếm để trở thành hiệp sĩ trong tương lai. Tuy nhiên, không có cảnh tượng nào giống như Yoel tưởng tượng, và anh chỉ đứng đó chết lặng.
"Yoel, nhanh lên!!"
"..."
Những người lớn tuổi hơn đang khóc và hét lên với Yoel.
"Này, chuyện gì đang xảy ra với em vậy, Yoel...!?"
Hiệp sĩ đã nghỉ hưu là người hướng dẫn, đã bị đâm đầu tiên và bất tỉnh.
Những "tiền bối" thay vì giúp đỡ ông ấy tỉnh dậy thì lại đẩy thanh kiếm vào tay Yoel, người nhỏ nhất, rồi đẩy anh ra trước mặt bọn hải tặc và nói:
"Em là thiên tài, phải không!? Này, em có thể đánh bại bọn hải tặc một mình, đúng không!?"
"..."
"Nghĩ đến việc chiến đấu cùng với em từ bây giờ đã cảm thấy rất yên tâm.", họ đã cười và nói như vậy.
Nhưng ngay lúc này đây, họ chỉ đẩy mình Yoel ra trước mặt kẻ thù và hét lên với giọng điệu thấm đẫm sự phẫn nộ.
''Nhanh lên, hãy cứu chúng ta...!!"
(Aaaa... thật là...)
Yoel không buồn khi được yêu cầu chiến đấu một mình.
(Bởi vì mình mà họ đã trở nên yếu đuối.)
Anh đã học được điều đó một cách rõ ràng.
(Nếu người mạnh bảo vệ người yếu, cả hai sẽ trở nên yếu đuối. ――Cả người bảo vệ và người được bảo vệ.)
Yoel đã một mình đánh bại bọn hải tặc và chăm sóc cho người hướng dẫn.
Khi trở về đất liền, dù được khen ngợi và ôm lấy với lời cảm ơn "Cảm ơn vì đã bảo vệ chúng tôi," nhưng Yoel không thể chấp nhận điều đó nữa.
(...Chính mình đã làm bọn họ trở nên yếu đuối.)
Nếu Yoel không có mặt ở đó, chắc chắn họ đã chết.
Thế là Yoel đã đưa ra quyết định.
(Khi chiến đấu, mình sẽ chiến đấu một mình. Những người vô tình dựa dẫm vào người khác sẽ chết một cách dễ dàng khi ra chiến trường thực sự.)
Chiến đấu cùng ai đó chỉ khi người đó mạnh hơn mình.
Nếu không, họ sẽ dựa vào Yoel và chết.
(Mình không cần ai khen ngợi khả năng sử dụng kiếm của mình nữa. Mình cũng không cần phải luyện tập trước mặt người khác... Tốt hơn là bị coi là không đáng tin và không thể dựa vào.)
Kể từ khi quyết định không chiến đấu cùng ai, kỹ năng kiếm thuật của Yoel ngày càng trở nên hoàn thiện.
Có lẽ kiếm thuật "đúng đắn" đòi hỏi sự hợp tác và di chuyển theo đội hình của một hiệp sĩ vốn không phù hợp với Yoel ngay từ đầu.
(Người mạnh trở nên yếu đi khi bị người yếu kìm hãm. Người yếu cũng sẽ trở nên phụ thuộc vào người mạnh và yếu đi.)
Đó là điều anh đã nghĩ.
Nhưng hiện tại, hình ảnh của Arnold Hein và Rishe chiến đấu trên tàu lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của Yoel.
(Dù đang bảo vệ mà vẫn chiến đấu, tại sao Hoàng tử Arnold lại mạnh như vậy?)
Run rẩy trong sự không thể tin nổi, Yoel vẫn chém gục kẻ thù trước mặt mình.
Không chỉ có Arnold. Rishe cũng vậy, cô ấy đứng thẳng hơn, hành động ổn định hơn và bắn tên hạ gục bọn hải tặc hiệu quả hơn so với trước.
(Cô gái đó cũng vậy. Tiếng bước chân khi chiến đấu một mình mạnh hơn nhiều.)
Trong khi nén cơn buồn nôn từ cú va đập vào đầu, Yoel nheo mắt lại.
(Và... thậm chí cô ấy mạnh hơn so với khi chiến đấu cùng với mình.)
Rishe, khi ở bên cạnh Arnold, tỏa ra một sức mạnh kiên cường mà ngay cả Yoel cũng nhận thấy rõ.