Trans: Chí mạng
_________________________
Rishe đã nói với Arnold về "sự quyết tâm trở thành vợ anh" trong nhà thờ.
Lúc đó, Arnold đã đáp lại bằng một nụ hôn bất ngờ và nói rằng điều đó không cần thiết.
"…Nếu đó không phải là quyết tâm mà là mong muốn."
Rishe nhận ra rằng lực từ những ngón tay đan vào nhau rất yếu ớt.
"Điện hạ có thể không trách mắng mà tha thứ cho em không...?"
"…"
Arnold nhẹ nhàng nắm lại tay Rishe đang đan vào tay mình.
Cô rụt rè ngẩng đầu lên từ cổ anh với những vết sẹo. Arnold nhìn Rishe với đôi mắt xanh màu biển và khẽ nheo mắt.
Ánh mắt của anh giống như lúc anh hôn cô trong nhà nguyện.
(Mình muốn ngài ấy gật đầu nhẹ nhàng và nói "Ta hiểu".)
Cô lại cầu nguyện trong lòng.
Nhưng những gì anh mang đến cho cô có hình dáng khác. Arnold nhẹ nhàng nhắm mắt lại, kéo tay trái của Rishe và đan ngón tay của họ lại với nhau.
"――――!"
Sau đó, một nụ hôn nhẹ nhàng được đặt bên cạnh chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
"...Điện hạ..."
Đối với Rishe và Arnold, điều đó giống như một lời cầu hôn.
Đó là một quy định không tồn tại ở bất cứ nơi nào khác trên thế giới này.
Mặc dù vậy, khi Arnold trao nhẫn cho cô, cũng như tại bờ biển lúc hoàng hôn khi Rishe cầu xin Arnold trở thành chồng của mình, anh đã hôn lên ngón áp út của cô.
Không thể nào Arnold lại quên điều đó được.
Nhưng đôi mắt của Rishe vẫn run rẩy, vì nụ hôn này không phải là từ chối mong muốn của cô.
(Lời hứa bằng lời nói, ngài ấy sẽ không trao――...)
Dù vậy, Arnold vẫn ôm chặt Rishe một lần nữa.
"Rishe."
"..."
Rishe cảm nhận được điều gì đó giống như một nguyện vọng trong vòng tay của Arnold. Nhưng Arnold sẽ không bao giờ nói ra điều đó.
Tất cả những gì cô có thể nghe thấy là tiếng đập của trái tim.
(Dù điện hạ chán ghét cách sống của cha ngài ấy. Nhưng điện hạ vẫn cầu hôn mình, giữ mình ở bên cạnh và cũng không từ chối mình.)
Và có lẽ Arnold thậm chí còn coi sự thật đó là tội lỗi của chính mình.
(...Thật sự, điện hạ là một người rất tốt bụng...)
Vì sự ấm áp đó mà nước mắt cứ rưng rưng, và cuối cùng cô đã không thể kiềm chế được nữa.
Đối với Rishe, chỉ có sự dịu dàng của Arnold là khiến cô cảm thấy vô cùng cô đơn.
(Mình không muốn Arnold điện hạ phải trải qua đau đớn thêm một lần nào nữa.)
Arnold đã bị thương vì Rishe.
Arnold nhìn Rishe và dùng ngón tay cái chạm đang vào má cô, nhẹ nhàng vuốt qua hàng mi ướt đẫm.
"..."
"Rishe."
Tên của cô được gọi một cách dịu dàng, và Rishe lắc đầu.
Trong một khoảng thời gian, Rishe cảm thấy mình được chiều chuộng như thể sẽ tan chảy, giống như đêm cô đã khóc trước mặt Arnold.
Nhưng dù có được vuốt ve bao nhiêu lần, dù có được gọi tên một cách dịu dàng bao nhiêu lần đi nữa, nước mắt của cô vẫn không thể ngừng rơi.
Và trong một khoảng thời gian, Rishe đã khiến Arnold, người vô cùng dịu dàng với cô, phải lo lắng.
***
"…Em đã bình tĩnh lại chưa?"
"...Vâng..."
Sau khi cất hộp điều trị của Arnold đi, Rishe khịt mũi rồi vùi đầu lên gối của anh.
Arnold, sau khi băng lại vết thương, đã mặc quần áo và sử dụng chiếc gối đặt cạnh gối của Rishe.
Tấm chăn nhẹ dùng cho mùa hè cảm giác như quá ấm khi cả hai người nằm cùng nhau. Nhưng vì nhiệt độ cơ thể của Arnold khiến cô cảm thấy thoải mái, Rishe không thể di chuyển khỏi chỗ này.
"Thật sự, em ngủ cùng ngài như thế này có ổn không...?"
Khi cô rụt rè hỏi, Arnold trả lời với giọng bình thản.
"Nếu em quay trở lại phòng mình và nghỉ ngơi một cách yên tĩnh thì không sao."
"Ưm..."
"Còn nếu em định không rời xa ta suốt đêm, ít nhất hãy ngủ thay vì thức trắng bên cạnh."
Một đêm nào đó, khi Rishe bị trúng một mũi tên độc, tình thế hoàn toàn đảo ngược.
Lúc đó, Arnold là người đã chăm sóc Rishe cả đêm mà không ngủ. Vì vậy, Rishe đã làm nũng để yêu cầu Arnold ngủ cùng cô trên cùng một giường, và nói rằng anh cũng cần phải ngủ.
(Mình không thể tin được rằng điện hạ sẽ trả lại những gì mình đã làm…)
Rishe, trốn dưới tấm chăn đã kéo lên đến tận miệng, liếc nhìn Arnold.
Cảm giác xấu hổ vì đã nói nhiều điều ích kỷ và nỗi buồn trước đó trộn lẫn, tạo thành một cảm xúc phức tạp.
(Đáng lẽ mình phải biết rằng, thay vì thuyết phục bằng lời nói, cần phải chứng minh một cách rõ ràng. --Không chỉ khóc và cầu xin điện hạ không bị thương, mà còn phải chứng minh điều đó.)
Cô tự nhủ và siết chặt chăn.
(Nếu điều mà điện hạ tốt bụng của mình đang cố gắng đạt được, ngay cả khi điều đó có nghĩa là bị thương, thì đó chính là mục đích chiến tranh. ---Mình nhất định phải ngăn chặn điều đó và đề xuất một khả năng khác.)
Rishe xem xét lại suy nghĩ của mình khi tự nhủ một lần nữa
(Dù sao thì, khi quay lại thủ đô, trước khi lễ cưới diễn ra, mình phải gặp người đó...)
Trong khi suy nghĩ về điều đó, Rishe trở mình và quay mặt về phía Arnold.
"Điện hạ..."
Arnold, người đang nằm ngửa, chỉ nhìn Rishe bằng ánh mắt.
"Vết thương của ngài đã thật sự ổn định chưa?"
Arnold đáp lại với giọng dịu dàng khi nhìn vào vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của Rishe.
"Không sao."
"…Ngài nói vậy để không làm em lo lắng đúng không?"
"Em là người đã băng bó lại cho ta. Em cũng đã nhìn rõ vết thương rồi."
"Nhưng còn cơn sốt lúc nãy thì sao...?"
"…"
Sau đó, Arnold đặt nhẹ tay trái của mình bên cạnh mặt của Rishe.
"Chạm vào đi."
"!"
Tim Rishe đập mạnh, nhưng cô cố gắng không để lộ ra ngoài.
Rishe từ từ đưa tay ra như thể đang vuốt ve tấm ga trải giường.
Ngay khi vừa chạm nhẹ vào tay Arnold, cô đã bị bàn tay anh tóm lấy.
"Hya...!"
"..."
Arnold nhắm mắt lại và áp tay của Rishe lên má của mình.
Anh nhẹ nhàng cọ má vào tay cô.
"~~~~"
Hành động của Arnold trông như đang làm nũng, nhưng cũng giống như anh đang chiều chuộng Rishe.
Sau đó, anh từ từ mở mắt. Trên đôi mắt xanh đẹp nhất thế giới, bóng của hàng mi dài buông xuống.
"――Em ấm áp hơn."
"Điều đó..."