Trans: Chí mạng
_______________________
***
Và như thế, vào ngày hai mươi chín tháng bảy.
Sau nhiều lần điều chỉnh với các thành viên trong đoàn kịch và triển khai một lượng lớn các hiệp sĩ, ngày công diễn chính thức của "kế hoạch mồi nhử" đã đến.
Vì đây cũng là ngày tái diễn của vở opera bị hoãn lại hôm trước, nên hôm nay khán phòng chật kín khán giả.
Sylvia trông hơi lo lắng trong phòng thay đồ được xây dựng phía sau sân khấu.
"Chị không cần phải lo lắng đâu, Sylvia."
Rishe, người ở bên cạnh, nắm lấy tay Sylvia và động viên cô ấy.
"Cảm ơn Rishe... Không biết đã bao lâu rồi chị mới cảm thấy lo lắng khi chỉ đứng trên sân khấu nhỉ. Hehe, những lúc như thế này, chị cần phải nhanh chóng thay trang phục thôi!"
Dù Sylvia nói đùa như vậy, nhưng sắc mặt cô ấy trông không được tốt lắm.
(Dù chị ấy cố tỏ ra bình thường, nhưng chắc chắn là đang rất sợ hãi.)
Điểm độc đáo của đoàn kịch này là không ai biết trước nội dung của buổi diễn cho đến khi buổi diễn bắt đầu.
Trong kế hoạch mồi nhử, họ đã quyết định tận dụng điều này.
Trong tiết mục hôm nay, trước hết, một lượng lớn diễn viên sẽ xuất hiện và nhảy múa che khuất nữ ca sĩ. Trong bóng tối mờ ảo, sau khi nhạc kết thúc, các diễn viên sẽ rời khỏi sân khấu.
Và nữ ca sĩ sẽ đứng một mình, dưới ánh đèn sân khấu chiếu sáng.
Từ đó, nội dung của vở opera là nữ ca sĩ sẽ hát một mình. Do tính chất này, thời gian biểu diễn sẽ ngắn, nên có lẽ không cần phải chờ đợi lâu.
Ngay từ đầu buổi diễn, sau khi một lượng lớn diễn viên rời sân khấu, thời khắc mà nữ ca sĩ được chiếu sáng một mình sẽ bị nhắm tới.
Vì khán giả và các gián điệp không biết nội dung của vở opera, không thể đoán trước được cơ hội tiếp theo sẽ đến khi nào, nên họ sẽ tiến hành cuộc tấn công ngay sau khi Sylvia còn lại một mình.
Đối với Sylvia, người đang đóng vai trò mồi nhử, một kế hoạch như vậy không thể không đáng sợ được.
"Lúc nào Gutheil-sama cũng sẽ ở bên cạnh Sylvia mà."
Khi Rishe nói với cô ấy như vậy, Sylvia mỉm cười buồn bã.
"Thật sự cảm ơn em, Rishe."
"...Sylvia?"
"Chị nghĩ là... Nếu kế hoạch này thành công và chị thực sự được tự do, chị sẽ rời khỏi Guthheil-sama."
Rishe nín thở khi nghe những lời đó.
"Tại sao? Gutheil-sama đã nói rằng dù biết tất cả mọi thứ, anh ấy vẫn sẽ bảo vệ chị mà."
"... Chính vì thế."
Sylvia nhẹ nhàng mỉm cười và nắm chặt tay Rishe. Những ngón tay của cô ấy rất lạnh.
"Khi nghe rằng cha của anh ấy bị xử tử vì tội tiết lộ bí mật, chị đã rất sợ hãi."
Gutheil cũng đã nói vậy. Khi anh ta kể về hoàn cảnh của mình, Sylvia đã tỏ ra đau khổ.
Khi chưa biết gì, Gutheil nghĩ rằng đó là vì Sylvia là trẻ mồ côi do chiến tranh. Nhưng ý nghĩa thực sự chắc hẳn khác.
"Gutheil-sama luôn bị tổn thương bởi những tội lỗi mà cha anh ấy đã gây ra... Nếu có một người phụ nữ như chị ở gần, cuộc đời của anh ấy sẽ bị tổn thương sâu sắc hơn."
"Nhưng Sylvia..."
"…Đêm đó, chị đã chuẩn bị sẵn sàng rằng tội lỗi của mình sẽ bị phơi bày, và đó là lý do tại sao chị muốn Gutheil-sama đến... Bởi vì chị không có đủ can đảm để tự mình thú nhận tội lỗi với anh ấy."
Lần này Sylvia buông tay Rishe ra và ôm cô thật chặt.
"Cảm ơn em vì đã nói thay bí mật của chị đêm đó, Rishe."
"...Sylvia..."
"Khi ngày hôm nay kết thúc, chị phải chia tay anh ấy... Và cũng phải rời xa cả em nữa, Rishe."
Rồi cô ấy nhìn vào mặt Rishe và lại nở một nụ cười cô đơn.
Ngay cả trong lúc này, giọng nói của Sylvia vẫn hay đến nao lòng.
"Dù chị đã gây ra rất nhiều rắc rối cho cả Rishe và Gutheil-sama, nhưng... Hãy nhìn xem. Ít nhất chị sẽ cố gắng để có thể hữu ích một chút."
"..."
"Nào, chị phải thay trang phục thôi!"
Rishe nắm lấy tay Sylvia khi cô ấy cố gắng hết sức để tỏ ra vui vẻ.
"Như vậy thì không được, Sylvia."
"…Hả?"
Rồi cô nhìn thẳng vào Sylvia và mở lời.
"-Bởi vì em chính là..."
***
Vào lúc bảy giờ tối, một lượng lớn khán giả đã tập trung tại nhà hát lớn nhất của thủ đô Garkhain.
Có tin đồn lan truyền trong khán phòng rằng: "Việc tăng cường an ninh hôm nay là do thái tử của Vương quốc Hermiti đến thăm để ngoại giao." Tuy nhiên, việc kiểm tra hành lý vẫn chỉ mang tính hình thức như mọi khi, và tất cả mọi người đều nhẹ nhõm vì việc vào cửa không mất nhiều thời gian.
"Hôm nay vở diễn sẽ như thế nào nhỉ?"
"Em vẫn muốn nghe giọng hát của Sylvia. Lần trước khi cô ấy ngất xỉu, em đã rất lo lắng, nhưng thật may mắn là cô ấy đã khỏe lại."
"Chuông khai mạc vang lên rồi... Màn sẽ kéo lên."
Ánh đèn trong nhà hát dần tắt, và theo đó là tiếng xôn xao cũng dần lắng xuống.
Trong nhà hát im lặng, tấm màn màu đỏ thẫm từ từ được kéo lên.
Trên sân khấu, nhiều nữ diễn viên đang đứng trong những bộ váy màu hồng rực rỡ.
Trong ánh sáng mờ nhạt, hình dáng của họ chỉ hiện ra lờ mờ. Tuy nhiên, khi nhạc sống bắt đầu vang lên, các nữ diễn viên trong những bộ váy trắng tinh khôi bắt đầu nhảy múa.
Những chiếc váy mỏng manh được làm từ nhiều lớp voan tung bay và để lại những dải lụa mờ ảo khi họ nhảy múa. Âm nhạc tuyệt vời và những động tác múa nhẹ nhàng như không cảm nhận được trọng lượng của cơ thể đã thu hút ánh nhìn của khán giả.
Điều làm nổi bật vẻ đẹp của điệu múa chính là những cánh hoa rơi từ trên cao xuống.
Những cánh hoa trắng như tuyết, dưới ánh đèn mờ, trông như đang phát sáng yếu ớt.
Khi chúng rơi xuống sân khấu, chỉ cần các nữ diễn viên khẽ chuyển động, những cánh hoa sẽ bay lên, xoay quanh theo từng luồng không khí.
Sự lộng lẫy của điệu múa kết hợp với vẻ đẹp tinh tế của những cánh hoa đã khiến khán giả nín thở theo dõi.
Cuối cùng, khi giai điệu trở nên mỏng manh, các vũ công dừng chuyển động.
Sau đó, họ tung cánh hoa và biến mất vào cánh gà sân khấu.
Tất cả những gì còn lại trên sân khấu là nữ ca sĩ, người đã bị các vũ công che khuất.
Cô ấy đang quỳ ở giữa sân khấu, với một tấm màn trong suốt che đầu.
Khoác trên mình chiếc váy đỏ thẫm và đeo găng tay đen, cô ấy chắp tay lại như đang cầu nguyện.
Khán giả hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc bài hát hay bắt đầu.
Đèn chiếu dùng vải trắng được thắp sáng mạnh mẽ. Khi sân khấu được chiếu sáng, nữ ca sĩ với những động tác duyên dáng, vươn tay về phía thanh kiếm bên hông.
Sự kết hợp lạ lẫm giữa "Nữ ca sĩ và thanh kiếm." khiến khán giả mở to mắt.
Và rồi khoảnh khắc tiếp theo.
"――……!?"
Từ góc khán phòng, vang lên âm thanh như cắt qua không khí.
Một mũi tên lao về phía sân khấu. Khán giả chưa kịp hiểu ai đó đã bắn vào nữ ca sĩ.
Nữ ca sĩ nhanh chóng rút kiếm ra và không chút do dự chém ngang."Kia là..."
Một âm thanh ngắn vang lên.
Mũi tên bị chém bật ra và rơi xuống, nữ ca sĩ bình thản nhìn xuống. Theo động tác của cô ấy, những cánh hoa trên sân khấu tung bay.
Một khán giả không thể kìm nén mà thốt lên thành tiếng.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy…!?"
Tuy nhiên, bị những người xung quanh nhìn chằm chằm, khán giả đó vội vàng ngậm miệng lại.
Giữa vô số cánh hoa rơi, nữ ca sĩ nhẹ nhàng vung kiếm.
Ngay khoảnh khắc đó, tấm mạng che mặt bay lên và khán giả ở hàng ghế đầu không bỏ lỡ khoảnh khắc thoáng nhìn thấy những gì bên dưới.
"Mái tóc màu san hô…?"
Người đứng trên sân khấu không phải là nữ ca sĩ Sylvia thật.
Trong tình huống này, không ai có thể nhận ra điều đó. Khán giả nhìn ngắm "nữ ca sĩ" vén tấm mạng che mặt bằng tay trái, miệng há hốc.
"Chuyện gì đây? Màn trình diễn này là gì vậy?"
Cô gái có mái tóc màu san hô được che giấu, chĩa mũi kiếm về phía khán giả.
Dáng vẻ uyển chuyển mà mạnh mẽ, đầy vẻ oai phong đó khiến một khán giả thốt lên.
"... Thay vì gọi là nữ ca sĩ, phải chăng đó là nữ thần chiến tranh..."
Nữ ca sĩ giả có tóc màu san hô không biết khán giả đã lẩm bẩm điều gì.
(...Sylvia sẽ không bao giờ bị tổn thương.)
Rishe, người đã cải trang thành nữ ca sĩ, đang tuyên chiến trực diện với những kẻ thù của bạn mình.