Trans: Chí mạng
_______________________
***
Sau khi kết thúc cuộc họp bàn chiến lược, Sylvia được Gutheil hộ tống về quán trọ nơi đoàn kịch đang lưu trú.
Các hiệp sĩ cận vệ của Arnold cũng đang bí mật bảo vệ cô ấy như trước. Có vẻ như các thợ săn cấp dưới của Raul cũng đang tham gia, tao nên một hàng phòng thủ bất khả xâm phạm.
Rishe cảm thấy nhẹ nhõm khi cô và Arnold cùng đi qua hành lang của lâu đài hoàng gia.
"Dù sao thì..."
Giữa tiếng côn trùng mùa hè và làn váy bị gió đêm làm lay động, Rishe nói.
"Suy nghĩ của Gutheil-sama đã thay đổi khá nhiều."
"Điều đó là hiển nhiên. Một hiệp sĩ không ham muốn và cao thượng không đáng tin cậy với ta."
Arnold nói một cách thản nhiên.
"Những người mang trong mình dục vọng mạnh mẽ thì sẽ càng sống sót trên chiến trường và phù hợp trở thành lính hơn."
(Nếu những người mạnh mẽ trên chiến trường mang trong mình "dục vọng" mạnh mẽ...)
Rishe nhìn lên khuôn mặt nghiêng của Arnold và tự hỏi trong lòng.
(Vậy còn điện hạ đã nói rằng không mong muốn gì, dục vọng của ngài ở đâu?)
Tuy nhiên, cô không nói ra những lời đó.
"...Nhân tiện. Cảm ơn ngài, Arnold điện hạ."
"Vì chuyện gì?"
"Vì ngài đã tin rằng Sylvia muốn từ bỏ việc làm tình báo, đúng không?"
Arnold đứng cạnh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ.
"Không phải là ta tin điều đó. Ta chỉ tổng hợp những thông tin hiện có và đi đến kết luận đó."
"Như thế cũng được rồi."
Nếu Sylvia là kẻ thù của Garkhain thì đối với Arnold cô ấy là mục tiêu cần loại bỏ. Tuy nhiên, anh đã lắng nghe sự ích kỷ của Rishe và giúp cô nghĩ ra kế hoạch để cứu Sylvia.
Kế hoạch mồi nhử có nguy cơ khiến mục tiêu bị đe dọa.
"Việc em có thể lập ra kế hoạch này là nhờ có Arnold điện hạ. Dù em cũng dự định sẽ chiến đấu, nhưng trên hết, kỹ năng kiếm thuật của ngài thì không ai có thể sánh bằng."
Khi Rishe nói với lòng đầy ngưỡng mộ, Arnold khẽ thở dài.
"Chính em mới là người tin tưởng ta quá mức."
"Hả? Em không có lý do gì để không tin vào năng lực của điện hạ."
"..."
Lời nói dứt khoát của Rishe khiến Arnold. hơi cau mày.
"Nhưng Arnold điện hạ cũng đã tin tưởng em."
Rishe rất vui vì điều đó nên cô mỉm cười.
Việc Rishe trở nên thân thiết với Sylvia chắc hẳn là một tình huống không lường trước đối với Arnold.
Trong khoảng hai tháng kể từ khi đến Garkhain, Rishe đã biết được nhiều bí mật. Một trong số đó có những bí mật nếu bị lộ ra ngoài sẽ gây hậu quả nghiêm trọng.
Tuy nhiên, vào ngày Sylvia ngất xỉu tại nhà hát, Arnold đã ngay lập tức cho phép Rishe đi cứu cô ấy.
Và Arnold thậm chí cũng không ngăn cản Rishe khi cô trở nên thân thiết với Sylvia.
Ngược lại, việc Arnold giấu kín những nghi ngờ về Sylvia với cô có vẻ như để tránh Rishe khỏi bị tổn thương.
Chắc hẳn, anh đã cân nhắc đến cảm xúc của Rishe và quyết định rằng cô sẽ không tiết lộ bí mật cho Sylvia.
Arnold tin tưởng Rishe và lặng lẽ dõi theo cô mà không nói gì.
Sự thật đó khiến trái tim Rishe ấm áp và đập rộn ràng trong lồng ngực.
"...À. Nhưng mà."
Rishe dừng lại khi nhớ ra một điều.
"Em xin lỗi, Arnold điện hạ...Thật ra, em đã nói một chuyện bí mật với Sylvia."
"Em sao?"
Arnold cũng dừng lại và quay lại nhìn Rishe với vẻ ngạc nhiên.
"Chuyện gì vậy?"
"Ừm... Ờ, đó là..."
Ngọn đèn treo trên cột hành lang chắc chắn đang chiếu sáng khuôn mặt đỏ bừng của Rishe.
"Về Arnold điện hạ..."
"Về ta?"
Mặc dù cảm thấy xấu hổ vì gương mặt có lẽ đang đỏ bừng, nhưng Rishe biết rằng bản thân phải thẳng thắn xin lỗi về những điều đã làm sai.
Cô cúi đầu xấu hổ, thành thật thú nhận lỗi lầm của mình.
"…Em đã kể về việc chúng ta từng hôn nhau… chỉ một lần…"
"…"
Arnold chắc hẳn đang có vẻ mặt ngạc nhiên.
Không đủ can đảm để nhìn vào khuôn mặt của anh, Rishe nhắm chặt mắt lại. Một vài giây im lặng trôi qua, và khi Rishe cảm thấy càng thêm xấu hổ, Arnold cuối cùng cũng lên tiếng.
"…Chuyện đó…"
Arnold định nói gì đó nhưng rồi dừng lại.
Dường như anh không giận, nhưng Rishe tự hỏi liệu bầu không khí hơi ngượng ngùng này có phải chỉ là cảm giác của cô không.
(... Có lẽ ngài ấy đang hối hận…?)
Cô ngẩng đầu lên và chớp mắt.
Nụ hôn trong nhà thờ là một điều bất ngờ đối với Rishe. Cô đã vô cùng ngạc nhiên và bối rối không hiểu tại sao anh lại làm như vậy. Thêm vào đó, cảm giác như anh rất thành thạo trong việc đó khiến cô không thể ngừng nghĩ về điều đó sau này.
Tuy nhiên, liệu có phải hành động đó cũng là điều mà Arnold đã suy nghĩ kỹ?
"Fufu."
"...Em cười cái gì?"
Khi Rishe che miệng và cười khúc khích, một giọng nói có vẻ lúng túng vang lên.
Arnold tỏ ra ngượng ngùng như thế này là rất hiếm thấy.
"Em chỉ thấy, Arnold điện hạ thật dễ thương..."
"…"
Rishe mỉm cười khi nói vậy, Arnold nhăn mặt nhìn cô như thể đang thấy điều gì đó không thể hiểu nổi.
Dù có vẻ không thoải mái đối với anh, nhưng Rishe vẫn không thể giấu được niềm vui và gương mặt cô nở nụ cười.