Trans: Chí mạng
_______________________
"Cảm ơn Rishe!! Nếu có thể dùng thứ này, thời gian dọn dẹp sân khấu sẽ giảm đi, và việc chuẩn bị sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều!"
Trên sân khấu của nhà hát lớn, đôi mắt Sylvia lấp lánh khi nhìn thấy thứ Rishe mang đến.
Trong nhà hát không có khán giả, tiếng nói vang vọng rõ ràng.
Đoàn kịch đang trong giai đoạn điều chỉnh tích cực để nối lại buổi diễn đã bị hoãn do tình trạng sức khỏe của Sylvia.
Hôm nay, mọi người đều đến nhà hát, và họ đã thực hiện nhiều buổi tập luyện tỉ mỉ với hy vọng làm tốt hơn cho buổi diễn bị hoãn.
Rishe, người được mời đến nhà hát, đã giới thiệu thứ mà cô mang đến cho Sylvia và các thành viên của đoàn kịch trên sân khấu, nơi đã trở thành bàn làm việc của cô.
Thứ mà Silvia đang cầm trên tay là những cánh hoa nhân tạo được tạo ra bằng thuật giả kim của Rishe.
Khi cô giải thích rằng những cánh hoa này trông giống như tuyết và sẽ biến mất sau một thời gian, các thành viên của đoàn kịch rất vui mừng.
"R-Rishe-sama. Ừm, tôi có thể hỏi một câu được không...?"
"Vâng, cứ thoải mái hỏi đi!"
"Cảm ơn, vậy thì. Những cánh hoa này có màu trắng, nhưng có thể nhuộm màu được không?"
"Được! Tuy nhiên, tỷ lệ hóa chất sẽ thay đổi tùy thuộc vào màu nhuộm, nên cần kiểm tra trước. Quan trọng hơn, khi tan ra, chất nhuộm màu có thể sẽ còn lại, nên vấn đề chủ yếu là ở chỗ đó."
"Rishe-sama, vậy... nếu muốn làm số lượng lớn thì phải làm thế nào?"
"Khi trộn sẽ trở nên nặng, nên việc khó nhất có lẽ là làm sao để không bị vón cục. Đây thực sự là một thử thách về thể lực!"
Nhiều câu hỏi và ý kiến được đưa ra, và Rishe lần lượt trả lời từng câu một. Những ý tưởng từ phía đoàn kịch có nhiều góc nhìn mà Rishe, với tư cách một nhà giả kim, không nghĩ đến, khiến cô cảm thấy rất vui và đầy hào hứng.
Tuy nhiên, các thành viên trong đoàn kịch vẫn có phần e dè.
"Ri... Rishe-sama. Tôi có thể hỏi thêm một câu nữa được không...?"
Mặc dù rất quan tâm đến những cánh hoa nhân tạo này, nhưng một số người vẫn tỏ ra khó hỏi.
Nguyên nhân chính không phải là do cảm thấy e ngại với Rishe, mà là do một lý do khác, điều này ai cũng có thể nhận ra ngay lập tức.
(Điều này là đương nhiên thôi mà.)
Rishe nhìn về phía hàng ghế trung tâm ở hàng ghế đầu, nơi một người đang ngồi một cách lười biếng, tay chống cằm.
Ngay cả khi nhìn từ trên sân khấu xuống, dáng vẻ của người đó cũng đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở. Nếu nói rằng anh là diễn viên nổi bật của nhà hát này, thì ai cũng sẽ tin.
Nhưng tất nhiên người đó không phải là diễn viên.
(—Bởi vì Thái tử của một quốc gia đang có mặt ở buổi họp bàn về việc dàn dựng vở opera...!!)
Arnold, người đang có mặt tại buổi họp này, nhìn cuộc trao đổi giữa Rishe và đoàn kịch với vẻ mặt không mấy hứng thú.
(Ôi trời. Mình không ngờ rằng Arnold điện hạ thực sự có mặt ở đây...)
Điều này chỉ được quyết định vào ngày hôm qua, sau khi trú mưa tại lều nhỏ, trên đường trở về dinh thự sau khi thu dọn đèn lồng.
"Vậy thì, Arnold điện hạ. Em muốn giới thiệu với những cánh hoa nhân tạo mà em đã cho ngài thấy trước đó với Sylvia và đoàn kịch."
"...Ờ."
"Buổi biểu diễn bị hoãn sẽ sớm được tiếp tục, và em cần phải giải thích cách làm những cánh hoa này, nếu chỉ mời riêng Sylvia đến lâu đài thì rất khó. Mà lại không thể mời cả đoàn kịch đến vào thời điểm này..."
Lý do Rishe ngập ngừng trong lời nói vì cô lo ngại về phản ứng của cha Arnold.
Việc tình cờ gặp phải ông ta trước đó, có khả năng khiến Rishe bị Hoàng đế hiện tại chú ý.
Và nếu Arnold cảnh giác với việc xâm nhập của các tình báo thì Hoàng đế cũng vậy. Rất có thể, từ một nguồn tin nào đó, Hoàng đế đã có cùng suy nghĩ với Arnold.
Hiện tại, việc Rishe mời khách từ bên ngoài vào có lẽ nên hạn chế.
Arnold dường như hiểu ngay điều cô đang ám chỉ.
"Em muốn đích thân đến gặp đoàn kịch à?"
"Vâng, nếu được ngài cho phép. Em muốn thăm đoàn kịch một cách bí mật và trao đổi với họ…"
"Ta đã nói rồi mà. Bất cứ điều gì em muốn làm, nếu ta có thể, ta sẽ thực hiện."
Rishe rất vui mừng trước lời của Arnold và mỉm cười cảm ơn anh.
"Cảm ơn ngài rất nhiều, Arnold điện hạ!"
"Em cần sớm phải không? Ta sẽ điều chỉnh vào sáng mai. Chuẩn bị sẵn sàng đi."
"...Hửm?"
Chính xác thì "điều chĩn" có nghĩa là gì nhỉ?
"À, thưa ngài, không cần phải lo lắng đâu. Em sẽ ra ngoài một cách kín đáo và trở về ngay, không cần phải sắp xếp hiệp sĩ hộ tống đâu…"
"Không cần hiệp sĩ hộ tống. Đông người sẽ thu hút sự chú ý."
"Vâng, đúng vậy nhỉ? Vậy thì, điều chỉnh mà ngài nói đến là…"
"Ta sẽ đi cùng."
Nghe những lời đó, Rishe mở to mắt.
"Việc công vụ cùng với tên hôn phu cũ của em có thể để vào buổi chiều. Mục đích của em có thể hoàn thành trong một ngày, như vậy có ổn không?"
"Chờ đã... xin hãy chờ chút!! Em không thể làm phiền Arnold điện hạ đang vô cùng bận rộn và để ngài phải tham gia vào việc đi bí mật của em được!!"
"Em đang nói gì vậy?"
Arnold đang cầm hai chiếc đèn lồng đã tắt bằng tay trái.
Sau đó, anh đưa tay phải cho Rishe và hộ tống cô để cô không bị vấp ngã trên đường vào ban đêm, nhưng dù nhìn cô, anh vẫn nói dứt khoát.
"Ta đã nói rồi, mỗi khi em ra khỏi lâu đài, ta sẽ luôn đi cùng em."
(Quả thật, ngài ấy đã nói vậy...!!)
Rishe không ngờ Arnold lại điều chỉnh công việc của mình để đồng hành trong một chuyến đi mà có vẻ như không có ý nghĩa gì đối với anh.
Và thế là Arnold mặc trang phục để đi bí mật, cùng với Rishe trong bộ đồ kín đáo, đến thăm nhà hát. Các thành viên của đoàn kịch tất nhiên rất sửng sốt.
(Mọi người chắc hẳn sẽ căng thẳng... Nhưng mà...)
Rishe lén lút quan sát xung quanh, xem xét tình hình của các thành viên đoàn kịch.
Mục đích đến nhà hát lần này, ngoài việc truyền đạt kỹ thuật làm cánh hoa, còn có một lý do khác. Tuy nhiên, việc tìm hiểu thêm về lý do đó có vẻ khó khăn, nên cô tạm thời nghỉ ngơi một lát.
"Arnold điện hạ."
Rishe nhẹ nhàng nhảy xuống từ sân khấu sau khi đã giải thích xong. Mặc dù cô có thể tiếp đất mà không gây ra tiếng động, nhưng vì là con gái của công tước, cô phải tạo ra một tiếng động nhẹ khi tiếp đất để không gây ra sự bất thường nào.
"Em xin lỗi vì đã để ngài phải chờ đợi. Họ muốn thử nghiệm thực tế, nên chỉ một chút nữa thôi."
"Không sao đâu. Không cần phải vội, cứ làm đến khi em cảm thấy hài lòng thì thôi."
Dù anh nói vậy, nhưng Rishe vẫn cảm thấy áy náy.
Lúc đó, Oliver, người hầu của Arnold, bước đến. Vì sau đó Arnold sẽ chuyển sang công vụ, nên dù đang trong trang phục bí mật, Oliver vẫn đi cùng.
"Arnold điện hạ. Về việc ngài đã yêu cầu, sự điều chỉnh đã hoàn tất. Ngài sẽ gặp họ vào buổi chiều."
"Được rồi. Ta đã hiểu."
(Họ? Ý Oliver-sama là Vương tử Dietrich sao?)
"Và còn một việc nữa. Thần muốn tránh sự chú ý, ngài có thể đứng dậy một chút không?"
"..."
Arnold đứng dậy với vẻ mặt khó chịu.
"Chúc ngài đi mạnh giỏi, Arnold điện hạ."
Khi Rishe nói lời chào tạm biệt, Arnold nhìn chằm chằm cô vài giây bằng đôi mắt xanh của mình.
"...Điện hạ?"
Đột nhiên, Arnold ôm Rishe vào lòng.
Anh cúi xuống, như thể sẽ đặt một nụ hôn lên tai cô.
"...Rishe."
"H...hyaaa!!"
Cảm giác buồn cười làm Rishe giật mình, phát ra một tiếng kỳ lạ. Arnold cười nhẹ khi nghe thấy điều đó.
(Chuyện, chuyện gì đây!?)
Nhưng những lời Arnold nói tiếp theo khiến Rishe ngạc nhiên.
"—Ta sẽ gọi Gutheil đến. Buổi chiều anh ta sẽ ở cùng em, vì vậy hãy ghi nhớ điều đó."
"Ơ…"
Arnold không phải đã phủ nhận Gutheil sao?
Khi Rishe nín thở, Arnold đứng lên, nhìn xuống cô và mỉm cười.
"Ta sẽ quay lại ngay."
"... Đi mạnh giỏi…"
Rishe thì thầm chúc, khi nhìn Arnold và Oliver rời khỏi hàng ghế khán giả với vẻ bối rối.
(Tại sao? Chẳng lẽ Arnold điện hạ sẽ bổ sung Gutheil-sama vào đội cận vệ của bản thân, giống như cách mà ngài ấy đã làm từ trước đến giờ sao...?)
Nhưng lý do gì khiến anh thay đổi quyết định chỉ sau một đêm? Trong khi còn đang bối rối, Rishe cảm nhận một cú va chạm mạnh vào lưng.
"Mồoooooooooo, Rishe!"
"Hyaaa! Chị... Chị làm em hết hồn...!!"
Rishe hoàn toàn bị bất ngờ khi Sylvia, với vẻ mặt phấn khích, ôm chầm lấy cô từ phía sau."Này, này, chuyện gì vừa xảy ra vậy?! Hoàng tử điện hạ vừa hôn vào tai em sao?! Đó có nghĩa là nụ hôn tạm biệt phải không?"
"!?Không, không phải đâu! Không phải như chị nghĩ đâu!!"
Rishe nghĩ lại, những gì vừa diễn ra có lẽ không chỉ có Oliver và Sylvia nhìn thấy, mà tất cả các thành viên đoàn kịch trên sân khấu cũng có thể đã nhìn thấy.
(Chính vì có người khác nhìn nên Arnold điện hạ đã giả vờ như đang đùa giỡn với hôn thê của mình để che giấu cuộc trò chuyện bí mật, phải không!? Đúng là như vậy... Nhưng mà...!!)
"Hehehe. Mặt em đỏ bừng rồi nè, Rishe dễ thương quá đi! Lúc trước còn lo lắng về nụ hôn trong lễ cưới, mà bây giờ lại có vẻ như thường xuyên hôn Hoàng tử Arnold lắm đấy!"
"E-em không có làm điều đó!! Thực sự không có đâu...!!"
Sylvia vẫn ôm chặt từ phía sau, chọc vào má đỏ bừng của Rishe, khiến cô phải vội vàng giải thích.
Cô cảm thấy xấu hổ đến mức muốn ngồi bệt xuống sàn.