Ô Mộc vớt từ dưới biển lên một mảng bè gỗ đã mục.
Thoạt nhìn cái bè gỗ này hơi thô sơ, nhưng bù lại vừa to vừa chắc chắn, mấy dây mây bên ngoài trói vừa nhiều vừa chặt chẽ, giúp nó chìm trong biển lâu như vậy cũng không hoàn toàn tan rã.
Nó chìm dưới đáy biển cách bờ một khoảng không xa, lúc Ô Mộc vung lưới đi bắt cá, không cẩn thận lôi lên theo.
Tống Hứa rất thích đợi Ô Mộc kéo lưới lên rồi chạy tới gỡ cá.
Đối với hoạt động mang hơi thở đi tìm kho báu này, nàng có hứng thú không gì sánh kịp.
Cứ nhìn nàng chủ động đan chiếc lưới đánh cá càng lúc càng to ra là biết rồi.
Nhìn chiến lợi phẩm kỳ quái của ngày hôm nay, Tống Hứa nghi hoặc dùng tay chọt chọt vào mảnh bè gỗ kia, phán đoán là do ai đó tạo ra vì muốn vượt biển.
Còn ai thuộc diện tình nghi ấy à, nàng ngoái đầu nhìn về hướng đại lão hổ đang ngủ gật trên tảng đá ngầm.
Khỏi phải nghi ngờ, chắc chắn là Hắc Sâm làm, ở đây ngoại trừ bà ấy ra chẳng còn thú nhân nào khác.
"Xét theo địa điểm mà bè gỗ này bị đắm, có thể thấy ngày đó cái bè này ra khơi chưa được một ngàn mét đã chìm nghỉm rồi.
Là cái bè quá nặng hay đại lão hổ quá nặng? Lại xét theo diện tích của bè, hình thể của đại lão hổ ngày xưa cũng không lớn như bây giờ."
Tống Hứa đã sớm xác nhận với Ô Mộc, ngày xưa Hắc Sâm không to lớn đồ sộ như bây giờ.
Thân hình của bà hiện tại hoàn toàn là do ăn quá nhiều chất k1ch thích (thú nguyên thủy) mà ra.
Trừ mảng bè này, Ô Mộc còn tìm được những dấu vết khác về ý đồ muốn ra khơi của đại lão hổ.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Vì để bắt được càng nhiều cá cho đại lão hổ ăn, Ô Mộc chủ động ra xa bờ, đến vùng nước sâu.
Hắn không nói, Tống Hứa cũng không phát hiện.
Chỉ là khi đến vùng nước sâu, hắn vô tình mò được một cái thuyền bằng xương bị vùi sâu trong bùn.
Dù Ô Mộc có sức mạnh kinh người cũng phải tốn một khoảng thời gian mới có thể mang cái thuyền xương này ra ngoài, rồi đưa vào bờ.
Những cái xương hình cung được cột chắc vào với nhau, hợp thành hình dạng cái thuyền, những chiếc xương trái phải hai bên sắp xếp đều nhau tạo thành xương sườn cho con thuyền.
Tống Hứa ngồi trên bờ cầm một khúc xương lên đánh giá, khẽ cảm thán:
"Cái khúc xương này nhẹ quá đi!"
Rõ ràng là dài gần hai mét, rộng gần bằng bàn tay nàng, mà nhẹ đến mức nàng có thể cầm thoải mái bằng một tay, quả thật là nhẹ đến không tưởng.
Cái thân tàu bất quy tắc này, đều là do loại xương này tạo thành.
"Có lẽ đây cũng là Hắc Sâm làm, xem ra bà ấy thực sự rất muốn ra khơi...!Bà ấy muốn đi tới đâu?" Tống Hứa hỏi vậy nhưng trong lòng cũng đã có đáp án sẵn rồi.
Vì tìm kiếm thứ có thể giúp bán thú nhân hoàn toàn trở thành thú nhân mà Hắc Sâm tới đây, vậy có lẽ bà muốn ra biển cũng chỉ có lý do này.
Chỉ là bà mắc kẹt tại đây, đến trí nhớ cũng mất luôn, biến thành bộ dạng như bây giờ.
Đại lão hổ đi tới, nhìn hai người loay hoay với đống xương cốt kia.
Tống Hứa có cảm giác như đây là một nghi lễ, đống xương cốt kia nằm loạn trên bờ cát, nhưng vẫn toát ra vẻ nghệ thuật.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Giữa trưa, đại lão hổ tha xác một con thú nguyên thủy về.
Đã một khoảng thời gian rồi bà không còn mang thịt thú về nhà.
Dưới sự nỗ lực hết mình của Ô Mộc và Tống Hứa, số lần ra ngoài ăn thịt thú của bà cũng ít đi, mấy ngày gần đây Tống Hứa cũng không thấy bà đi săn thú nữa, chẳng hiểu sao giờ lại tái diễn.
Tống Hứa nướng cá bên đống lửa, đang suy nghĩ xem làm sao để tạo ra cái máy nướng cá tự động thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái xác thú nguyên thủy, sau khi phản ứng lại, nàng lắc đầu:
"Không được, má ơi, thú nguyên thủy có nướng chín cũng không thể ăn.
Hơn nữa, tiệm chúng ta không nhận chế biến nguyên liệu do thực khách mang tới."
Đại lão hổ gầm nhẹ một tiếng, xé bụng thú nguyên thủy một cách hung tàn.
Móng vuốt bà đè lên bụng thú nguyên thủy, móc một khúc xương cong cong ra ngoài, ném trước mặt Tống Hứa.
Tống Hứa nghiêm mặt nhìn khúc xương đẫm máu:
"Canh xương hầm cũng không!"
Đại lão hổ trầm mặc, sau đó vẫy đuôi quay đầu đi.
Tống Hứa luôn cảm thấy ánh mắt bà nhìn mình trước khi quay đầu đi cứ như nhìn một kẻ ngốc, là một ánh mắt đầy biểu cảm, ẩn chứa thái độ và rất là có nhân tính luôn.
Canh xương hầm gì chứ, đương nhiên là nói đùa rồi.
Theo thói quen, Tống Hứa đưa tay ra sờ đoạn xương kia, cảm thấy hình dạng này rất quen thuộc, nàng lập tức hiểu ra.
Khúc xương này giống y như khúc đã tạo nên cái thuyền mà Ô Mộc tìm được, thậm chí còn nhẹ hơn khúc xương vốn đã chìm lâu dưới nước kia.
Nghĩa là hổ mẹ thấy nàng cứ loay hoay với đống xương cốt kia, nên tìm về cho nàng chơi?
Nàng nhìn kỹ con thú nguyên thủy kia, chân dài cổ dài, thân hình có hơi giống đà điểu, chỉ là lớn hơn đà điểu nhiều lần, mỏ dài hẹp, răng nanh mọc đều như cây cưa.
Tống Hứa thường xuyên nhìn thấy loại thú nguyên thủy này chạy trong rừng rậm.
Thân thể bọn chúng khổng lồ nhưng lại chạy rất nhẹ nhàng.Nguyên nhân có lẽ là do xương cốt nhẹ.
Vì thân thể chúng được lông vũ bao bọc nên Tống Hứa từng hoài nghi không biết chúng có phải thú nguyên thủy không, về sau nàng phát hiện ở đây có rất nhiều loài thú nguyên thủy có lông vũ mọc dài.
Nhờ đó cũng lý giải một vài nghi hoặc của nàng.
Ví như nàng và Ô Mộc ra ngoài gặp phải thú nguyên thủy, bọn chúng đều đặc biệt hung hãn.
Nhưng ra ngoài cùng với hổ mummy thì chúng vừa nghe tiếng đã chuồn mất rồi.
Rất có khả năng là do ngày xưa đồng bạn của chúng bị đại lão hổ giết lấy xương mang đi đóng thuyền.
Nếu như bọn chúng có thể giao lưu với nhau, vậy trong mạng lưới của chúng, mummy tồn tại như một sát nhân cuồng ma.
Quá hung tàn! Vì vậy, nàng có nên thử làm một chiếc thuyền không?
Trước khi mò được thuyền xương, Tống Hứa đã thương lượng với Ô Mộc về chuyện rời đi hay ở lại.
"Không biết mẹ chúng ta có muốn về thăm bộ lạc hay không.
Nhưng với bộ dạng lục thân không nhận của bà ấy hiện giờ, nếu về có khi còn bị xua đuổi, haz, sầu quá đi." Tống Hứa nói..