"Thầy Đinh."
Canh An Diệu đứng ở cửa văn phòng, nhỏ giọng nói: "Thầy có thể ra tới một chút không?"
Đinh Kiện Huy buông đang ở chấm bài tập, cùng Canh An Diệu đi vào cuối hành lang, hỏi: "Làm sao vậy?"
Canh An Diệu ngẩng đầu mắt nhìn bốn phía, xác định không có người sẽ đi qua, mới nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Là thế này, thầy Đinh, em, à...... dục kỳ của em sắp tới, mấy ngày nay em có thể xin đi phòng học cách ly sao?"
Các Omega bình thường chỉ cần tiêm vào ức chế tề là có thể vượt qua cả thời gian dục kỳ bình thường, chỉ cần tiêm vào kịp thời, lại làm thêm nhiều phương pháp phòng hộ, những người khác căn bản sẽ không phát hiện, đây cũng là nguyên nhân trước kia Canh An Diệu vẫn luôn có thể ngụy trang chính mình là beta kín đáo không kẽ hở.
Nhưng ngẫu nhiên, vẫn là sẽ có tình huống ngoài ý muốn xảy ra. Để ngừa chuyện đó, Nhất Trung chuyên môn xây phòng học cách ly cho Omega, có tất cả 5 phòng, Omega có thể ở trong dục kỳ xin ở phòng học cách ly tiếp tục đi học, các chương trình học sẽ tiến hành đồng bộ livetream, không cần lo lắng ảnh hưởng Alpha khác, cũng sẽ không chậm trễ việc học.
Đinh Kiện Huy dò hỏi vài câu đại khái về tình huống, biết được trước kia Canh An Diệu ở dục kỳ cũng chưa ra vấn đề lớn, chỉ là bởi vì gần nhất thân thể không thoải mái, lại mới lên lớp 12, lo lắng ảnh hưởng những người khác, mới cần xin.
"được rồi, thầy đi giúp em làm tờ đơn xin." Đinh Kiện Huy đồng ý.
"thầy." Canh An Diệu bỗng nhiên gọi lại Đinh Kiện Huy, áy náy nói, "Xin lỗi, trước kia vẫn luôn không nói cho thầy."
"Không có việc gì." Đinh Kiện Huy lộ ra tươi cười hòa ái, "thầy biết, em là lo lắng Omega sẽ chịu coi khinh."
"Nhưng là, em phải hiểu được, giới tính thứ hai là không thể chọn, cho nên cái này cũng không phải vấn đề của em."
"em có thể yên tâm, An Diệu, chỉ cần em còn gọi tôi một tiếng thầy, tôi liền không khả năng làm em bởi vì thân là Omega mà đã chịu bị hại!"
Canh An Diệu hơi giật mình.
Cho tới nay mới thôi, hễ là nhắc tới Omega, đều nhận lấy khinh thường cùng xem nhẹ, Đinh Kiện Huy là người thứ nhất nói ra lời này với cô.
Canh An Diệu hốc mắt hơi ướt: "Cảm ơn thầy."
Trình tự làm đơn xin cũng không rườm rà, tìm mấy cái lãnh đạo trường ký tên là được.
Chỉ cần thời gian một tiết học, Đinh Kiện Huy liền xin xong phòng học, báo cho Canh An Diệu trước đi chỗ đó, ông sẽ lấy giúp món đồ cần thiết.
Trên đường, Đinh Kiện Huy nhìn đến trạng thái Khâu Biên có chút hoảng loạn đi qua.
Mấy ngày nay trạng thái tinh thần của Khâu Biên vẫn luôn không phải rất tốt, sắc mặt tái nhợt, đi đâu cũng chỉ có một mình, không muốn cùng bất cứ kẻ nào giao lưu.
Nhớ không lầm thì, bạn học Khâu Biên cũng là Omega.
Đinh Kiện Huy lo lắng trạng thái hiện tại của Khâu Biên, gọi lại cậu ta, hỏi: "bạn học Khâu Biên, em gần đây làm sao vậy, có phải bị bệnh không?"
"Không sao." Khâu Biên vốn nghĩ nhanh chóng rời đi, cậu không muốn cùng bất cứ kẻ nào tiếp xúc, vừa quay đầu, lại nhìn đến tờ đơn Đinh Kiện Huy cầm trên tay, chữ rất lớn, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ, "Đây là đơn xin phòng học cách ly?"
Đinh Kiện Huy: "phải, làm sao vậy?"
"lớp 1, lớp 1 chỉ có một Omega là An Diệu đi?" Khâu Biên giữ chặt Đinh Kiện Huy, "Vì sao lại xin phòng học cách ly? An diệu cùng thầy nói mấy ngày nay là độ/ng dục kỳ của cô ấy? Đây là xin cho cô ấy? cô ấy đã đi phòng học cách ly?"
"phải." Đinh Kiện Huy thấy vẻ mặt vội vàng của Khâu Biên, nói, "Không cần quá lo lắng, tình huống thân thể An Diệu không.....tệ."
Lời còn chưa dứt, bị Khâu Biên đột nhiên đánh gãy, ngữ khí phẫn nộ: "Thầy, sao thầy có thể để một mình cô ấy ở tại nơi đó? cô ấy nói cho thầy chuyện này còn không phải là muốn cho thầy bảo vệ cô ấy sao??"
Đinh Kiện Huy cười: "Cho nên không phải thầy xin phòng học cách ly đây rồi sao."
"Không phải, không phải! thầy căn bản không hiểu!!" Khâu Biên lại bắt đầu cào sau cổ, càng cào càng dùng sức, làn da rách nát, còn có máu đông đến một nửa giữ ở kẽ móng tay.
Cậu ta không hề tiếp tục nói, thay đổi phương hướng, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới phòng học cách ly.
Phùng Trí đang ở văn phòng viết kế hoạch công tác tuần tiếp theo, từ đầu rất bình thường, thời khắc nào đó, ngòi bút lại chợt dùng sức, đem kế hoạch viết xong gạch thành một đống.
Phùng Trí ném bút xuống, đạp thật mạnh lên nắp bút.
Nắp bút plastic căn bản không thể thừa nhận một chân tức giận của đàn ông trưởng thành, một tiếng "Răng rắc" bẹp đi xuống.
"Đ*t mợ!"
Phùng Trí chửi ầm lên.
Hắn ta dồn nén bực bội lâu nay đã đến điểm cuối.
Không có một chuyện khiến hắn hài lòng, tất cả đều thoát khỏi khống chế của hắn, thoát khỏi kế hoạch của hắn.
Dù thêm một chút nữa hắn cũng không nhịn được!
Vừa lúc, đồng hồ hẹn giờ vang lên.
3 giờ chiều, là thời gian hằng ngày hắn phải tuần tra khu dạy học.
Phùng Trí mạnh mẽ nhịn xuống tức giận, bạo lực sửa lại cổ áo, đi ra văn phòng.
Đinh Kiện Huy trùng hợp lúc này đi qua, gật gật đầu với Phùng Trí, chào hỏi: "chủ nhiệm Phùng."
Phùng Trí nhanh chóng thay biểu tình ôn hòa, hỏi: "Thầy định đi đâu đây?"
Đinh Kiện Huy nói: " bạn học An Diệu lớp chúng tôi ở phòng học cách ly, tôi đang định giúp cô bé lấy mấy đồ dùng cần thiết."
Canh An Diệu.
Phòng học cách ly.
Phùng Trí nghe thế, đôi mắt cong lên chút.
" đám học sinh Omega đều rất mảnh mai." Phùng Trí cười, dưới ánh mắt ôn hòa che giấu tia âm hoạt, "thầy cần phải chiếu cố cô bé thật tốt."
"Đương nhiên." Đinh Kiện Huy cười đồng ý, "Tôi đi trước?"
Phùng Trí: "Tôi muốn đi khu dạy học, cùng nhau đi."
Phùng Trí cùng Đinh Kiện Huy cùng đi một đoạn đường, ở cửa thang lầu nào đó tách ra, đổi hướng.
Rốt cuộc có một việc trở về quỹ đạo.
Phòng học cách ly chỉ cho phép một mình Omega đi vào, hơn nữa không có cameras.
Mà hắn ta là chủ nhiệm giáo dục, phát hiện học sinh Omega ở phòng học xuất hiện tình huống chạy đến ——
Mặc kệ xảy ra cái gì, đều hợp tình hợp lý.
Trong phòng học cách ly, Canh An Diệu đang nghe giảng online, cửa sổ bị dùng sức gõ vang, Canh An Diệu mở cửa: "Khâu Khâu?"
Khâu Biên ngữ khí dồn dập, nắm chặt Canh An Diệu, đôi tay run rẩy: "vì sao cậu muốn ở chỗ này? còn một mình? nếu ông ta tới thì làm sao bây giờ!"
"Khâu Khâu, cậu nghe tớ nói." Canh An Diệu không biết Khâu Biên là từ đâu biết cô ở đây, trấn an nói, "Sẽ không có việc gì."
Đang muốn giải thích đơn giản, trên hành lang lại truyền đến tiếng bước chân.
Giày da đạp lên trên mặt đất, ở hành lang phòng cách ly an tĩnh có vẻ dị thường rõ ràng.
Cả người Khâu Biên đều rùng mình lên, giọng nói vì quá mức sợ hãi mà trở nên bén nhọn: "hắn tới hắn tới hắn tới. An Diệu, là Phùng Trí, là Phùng Trí ——!!"
"Tớ biết, tớ biết, Khâu Khâu, cậu bình tĩnh một chút." Canh An Diệu ý muốn vuốt phẳng cảm xúc của Khâu Biên, hạ giọng, "cậu nghe tớ, trước trốn đi, dù gì đừng ra tới, sẽ không có việc gì."
Khâu Biên ý thức được không đúng, cậu hiểu rõ tính cách Canh An Diệu, lúc này không nên bình tĩnh như vậy: "An Diệu, có phải cậu đang muốn làm cái gì hay không?"
Tiếng bước chân dần dần tới gần.
Không kịp nói thêm nữa, Canh An Diệu mở ra tủ chứa đồ, tủ chứa đồ có thể nhét một người vào, cô đem ức chế tề giao vào tay Khâu Biên, nghiêm túc dặn dò: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không cần đi ra."
Canh An Diệu mới vừa trở lại chỗ ngồi, còn không có tới kịp thở ra một hơi, cửa phòng học bị đẩy ra, Phùng Trí vẻ mặt mỉm cười đi vào phòng học cách ly, từ phía sau lưng đè xuống khoá cửa.
Hắn gọi: "An Diệu."
Không gian tủ chứa đồ chật chội, vài chỗ thông khí trước mắt, miễn cưỡng làm Khâu Biên có thể nhìn đến tình cảnh bên ngoài.
Chỉ thấy Phùng Trí đi bước một tới gần Canh An Diệu, lại móc ra phun sương.
Lúc ấy chính là cái kia phun sương làm cậu dục!
Khâu Biên không nhịn được muốn lao ra ngoài.
Canh An Diệu giả bộ sợ hãi, đôi tay đồng thời che lại sau cổ cùng miệng mũi, liên tục lui về phía sau, chân lại đụng vào chiếc ghế đặt một bên, nó bay tới trước tủ chứa đồ, đập mạnh ở trên cửa sắt mỏng.
Canh An Diệu quay đầu lại, xuyên thấu qua chỗ thông khí, lắc đầu với Khâu Biên.
Phùng Trí đang đứng ở trạng thái hưng phấn, hắn không có khả năng, cũng sẽ không chú ý tới giờ phút này trong phòng học cư nhiên còn có một người khác, cả mắt chỉ có Canh An Diệu đang hoảng sợ hoảng loạn.
Hắn ấn xuống phun sương.
Mùi gay mũi ập vào trước mặt, thân thể Canh An Diệu dần dần nóng lên, hô hấp nhanh hơn, tin tức tố Omega trong phút chốc tràn đầy cả gian phòng học.
"Khó chịu sao? rất xin lỗi, là thầy đã tới chậm."
"thầy không thể làm loại chuyện này."
"em đang cầu xin thầy sao?"
"Là em tự nguyện, đúng không?"
Đông tử Khâu Biên co lại.
Cậu nhìn đến Phùng Trí từng bước một tới gần Canh An Diệu, dùng một bộ cực kì ghê tởm kia hướng dẫn Omega nói ra điều khác ý muốn của bọn họ, khiến lúc sau bọn họ không thể phản bác thậm chí giải thích rõ ràng.
Lần này Canh An Diệu không có phối hợp hắn.
Cô liều mạng, liều mạng giãy giụa.
Bàn tay đánh vào ngực Phùng Trí.
Cổ tay bị Phùng Trí nắm lấy, vậy dùng chân, Canh An Diệu dùng hết sức lực cuối cùng đá phía bụng nhỏ.
Bụng ăn đau, Phùng Trí hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, trực tiếp bóp chặt cổ Canh An Diệu.
Tin tức tố từ trên người hắn ta cuồn cuộn không ngừng tràn ra, Phùng Trí đôi mắt đỏ.
—— dễ cảm kỳ!
Phùng Trí bị dẫn ra dễ cảm kỳ!
Hắn ta xách lên Canh An Diệu, vỗ thân dưới cứng lên.
Khâu Biên bắt đầu phát run, cậu không thể lại nhịn.
—— tất cả Alpha ở dễ cảm kỳ đều là kẻ điên!!
Canh An Diệu dặn dò qua, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không cần ra tới, nhưng cậu không làm được.
Đang muốn phá cửa tủ chứa đồ, động tác của Phùng Trí lại vào giờ phút này cứng lại.
—— một hương vị cực kỳ thơm ngọt dọc theo cửa sổ cùng kẹt cửa bay vào.
Giống rượu, rượu trái cây.
Alpha ở dễ cảm kỳ Alpha cực kỳ mẫn cảm với tin tức tố.
Phùng Trí hít một hơi thật sâu, tỉ mỉ phân biệt cổ khí vị này, sau đó, điên cuồng cười to.
Là Omega kia!!
Omega mà hắn ta thường là có thể ngửi được, lại luôn tìm không thấy kia!!
Hướng tin tức tố truyền đến...... Là một phòng học cách ly khác gần đây!
Căn bản không cần hắn ta ra tay, cũng không cần hắn ta lại tìm —— Omega này, đang dục!!
Phùng Trí đột nhiên buông ra bàn tay bóp chặt Canh An Diệu.
Ha ha ha ha ha ha ha ha!
Ai nói không thuận lợi?
Hai cái, hắn ta hôm nay có thể đồng thời chứng kiến hai cái tác phẩm nghệ thuật!!!
Canh An Diệu? Cái này không vội.
Cô ta đã chạy không thoát.
Hắn ta muốn làm cái Omega chọc hắn tức giận kia phải nghe lời trước.
"Ngoan." Phùng Trí nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Canh An Diệu, "một lát nữa tôi lại qua đây tìm em."
Cửa phòng học bị khóa trái từ bên ngoài.
Cả người Canh An Diệu toát mồ hôi lạnh, ngã vào một bên.
Khâu Biên hoang mang rối loạn từ trong tủ chứa đồ ra tới, thay Canh An Diệu tiêm vào ức chế tề.
Canh An Diệu dần dần tỉnh táo, ngực phập phồng, suy yếu cười cười: "Không có việc gì, Khâu Khâu, ông ta đi qua, ông ta sắp xong rồi."
Phùng Trí ngừng ở trước một phòng cách ly gần đây.
Tin tức tố chính là từ phía sau cánh cửa này bay ra.
Omega chính là sinh vật như vậy đó, khi dục kỳ tới căn bản khống chế không được.
Hắn ta đã bắt đầu chờ mong, sau khi mở cửa, sẽ nhìn đến một cảnh đẹp như thế nào.
Phùng Trí lấy ra chìa khóa, khoá cửa chuyển động, một tiếng"kẹt", cửa mở ra một cái khe hở.
Phùng trí đẩy cửa ra.
Trong một góc, có một bóng người.
Là Omega hắn ta không tìm được!!
Là một nữ sinh, nhìn không thấy mặt, tóc rất dài, cô đang vô lực ngã vào nơi đó, gắt gao bóp chặt cổ chính mình, cả người run rẩy, tin tức tố sau cổ phóng thích.
Cả gian phòng học, rót đầy hương khí rượu trái cây làm hắn ta cảm thấy cực độ hưng phấn!
Phùng Trí click mở ghi hình, đưa điện thoại di động dựng đứng ở trên bàn, chậm rãi tới gần.
Thật đẹp, thật xinh đẹp a.
Phùng Trí say mê ở bên trong Omega tin tức tố.
Hắn ta đụng tới bả vai Omega, thân mình Omega run lên, muốn thoát đi, rồi lại không muốn, làm như muốn tới gần hắn ta.
Omega ở dục kỳ luôn là khó có thể tự ức chế mà khát cầu Alpha!
Phùng Trí muốn chính là loại phản ứng này!!
"Không phải sợ, là thầy tới." Hắn ta nói.
"Cùng nói với thầy đi, làm thầy đánh dấu em, đánh dấu xong liền không khó chịu."
"Thật đáng thương, thân là Omega, vất vả."
Hắn ta vén lên tóc dài của nữ sinh.
Omega có cổ xinh đẹp, trắng nõn như sứ.
Hắn ta từng chút, kéo xuống cổ áo Omega, cúi đầu.
Hắn ta lại một lần chứng kiến thời khắc mý lệ nhất của Omega!
Nhưng mà, giây tiếp theo, một dấu răng lại xuất hiện ở trước mắt hắn ta.
"Đ*t?!"
Cổ hưng phấn kia, cổ kích động không thể ức chế kia vào giờ phút này tất cả đình trệ.
"mẹ nó mày cư nhiên bị đánh dấu qua?"
Phùng Trí duỗi tay liền muốn đẩy ra Omega.
Nhưng hắn ta cũng không kịp ra tay.
Một cổ tin tức tố cực kỳ áp lực như mây đen áp đỉnh từ đỉnh đầu đè xuống, ngay sau đó, có người một chân đá phía sau lưng hắn ta, cả người hắn ta nghiêng về phía trước, nằm trên mặt đất.
"A!!!"
Thậm chí không kịp thấy rõ người ra tay với hắn rốt cuộc là ai, Phùng Trí lại hét thảm một tiếng.
Người nọ gạt ngã hắn ta lại dẫm lên tay hắn —— cái tay chạm qua Omega, lấy lực mạnh gần như muốn cho hắn gãy xương, xoay trái xoay phải dí xuống.
Đau đớn như xé tim nứt xương, ngón tay Phùng Trí cơ hồ muốn mất đi tri giác, hắn ta dùng hết sức lực toàn thân ngẩng đầu, rốt cuộc thấy rõ người ra tay với hắn.
Là Nhan Mộ.
Mang găng tay cùng bao cổ tay, toàn thân đều lôi cuốn không chút nào giữ lại, táo bạo tựa như muốn đem cả người hắn nuốt hết.
Nhan Mộ thả chân, đi hướng Omega bên kia, kéo xuống tóc giả của người kia, nâng lên gương mặt, nhẹ nhàng xoa bóp vành tai, sau đó, cúi đầu hôn môi.
Mà cái "Omega" kia, cực kỳ tự nhiên và quen thuộc vòng lại cánh tay hắn.
Tin tức tố giao triền.
Phùng Trí ngay lập tức sững sờ ở chỗ cũ.
Giang Tri Hỏa?!
Omega kia, Omega hắn ta tìm nhiều ngày như vậy, cư nhiên là Giang Tri Hỏa?!
Đỉnh đầu phảng phất giống như có tiếng sấm nổ tung, sắc mặt Phùng Trí nháy mắt thay đổi, cơ bắp hai má gần như tùng rũ, cơ hồ căng không dậy nổi cằm hắn.
Nhan Mộ ánh mắt nghiêng rũ, nhìn về phía hắn ta.
Ánh mắt lạnh băng như lưỡi đao sắc bén, không có nửa điểm độ ấm.
Đinh Kiện Huy nghĩ như thế nào đều cảm thấy không thích hợp.
Phản ứng của Khâu Biên quá kỳ lạ.
Đinh Kiện Huy lấy xong mọi thứ, nhanh chân hơn chạy lại phòng học cách ly.
Vốn là muốn hiểu rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ai ngờ, mới vừa đẩy cửa ra, nhìn đến lại là hỗn độn.
Livetream tiết học còn đang tiếp tục, bàn ghế trong phòng học lại là hỗn loạn, sách vở rơi rớt đầy đất, Canh An Diệu được Khâu Biên nâng dậy ỷ ở bên cạnh bàn, trên cổ còn tiêm một ống ức chế tề, mặt tái đi.
"An Diệu?!" Đinh Kiện Huy tùy ý đem đồ trên tay ném đến một bên, nôn nóng nói, "Nơi này sao thế?!"
Đến gần vừa thấy, tâm tình càng là nôn nóng.
—— trên cổ Canh An Diệu cư nhiên có hai vết bóp cổ cực kỳ rõ ràng!!
"thầy Đinh." Canh An Diệu xua xua tay, nói, "em không sao."
Cần lo lắng không phải cô, là cách vách.
—— Giang Tri Hỏa ở phòng cách ly khác.
"thầy Đinh? Sao thầy lại tới đây?" Khâu Biên ngơ ngác nhìn Đinh Kiện Huy, suy nghĩ như cũ ở vào trạng thái dại ra.
Liền ở trước khi Đinh Kiện Huy đi vào, Canh An Diệu mới giải thích tình huống trước mắt.
"Tớ thật sự không sao." Lúc ấy tiếng Canh An Diệu vẫn là rất suy yếu, "Xin phòng học, một mình ở tại nơi này, đều là cố ý."
"Vì sao chứ?!"
"Hiện tại không có biện pháp lập tức giải thích rõ ràng." Canh An Diệu nói, "Tóm lại, là vì dẫn dắt chủ nhiệm Phùng ra tay."
"Có ý gì?" Khâu Biên hỏi.
Canh An Diệu biết Khâu Biên sẽ có nghi hoặc, giải thích nói: "Đơn giản tới nói, chính là Hỏa ca cùng học thần dùng một ít biện pháp, làm chủ nhiệm Phùng cho rằng lớp 12 còn có Omega giấu đi, phải làm, chính là làm tất cả mọi người biết chủ nhiệm Phùng ra tay với cái "Omega" này."
"Chỗ có thể ra tay không nhiều lắm, cho nên bọn họ định sẵn ở chỗ này, phòng học cách ly."
"Không có cameras, Omega ở một mình, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện, là địa điểm xuống tay tốt nhất."
"Nhưng chủ nhiệm Phùng ngày thường quá biết giả bộ, chúng ta cũng chưa nhìn ra tới, tâm tư nhất định mười phần kín đáo, trực tiếp nói cho ông ta nơi này có cái Omega có vẻ quá đột ngột, rất giả."
Khâu Biên: "Cho nên cậu cố ý nói cho thầy Đinh cậu là Omega, còn làm Phùng Trí biết cậu ở phòng học cách ly? Buộc hắn ta ra tay đối với cậu?! Như này quá nguy hiểm! Hắn ta vừa mới nếu là thật sự cắn xuống làm sao bây giờ!!"
Canh An Diệu nói: "Sẽ không, tớ tin tưởng suy đoán của Hỏa ca, Hỏa ca nói ông ta nhất định sẽ không đánh dấu tớ, cho dù cậu ấy suy đoán ra lỗi, ở trước khi đánh dấu, tất nhiên sẽ có người đi vào giúp tớ, sẽ không làm tớ xuất hiện ngoài ý muốn."
Canh An Diệu lời nói hơi dừng, tiếp tục nói, "Kỳ thật vừa rồi...... Cũng không đơn giản chỉ là muốn đem chủ nhiệm Phùng dẫn lại đây, tớ vừa mới......Ummm......" Canh An Diệu cười cười, "Hỏa ca nói, cái này gọi là thao tác tâm lý vai ác ngu ngốc."
Phùng trí tâm tư tỉ mỉ, cho dù thật sự đến bên kia, có lẽ vẫn là sẽ bị hắn ta nhìn ra manh mối, cho nên, Canh An Diệu vừa rồi, trên thực tế là ở dẫn dắt Phùng Trí đi vào dễ cảm kỳ.
"Alpha tiến vào dễ cảm kỳ có hai loại khả năng." Canh An Diệu giải thích nói, "Một loại là đã chịu ảnh hưởng của Omega đang ở dục kỳ, nhưng lần trước xảy ra chuyện, chủ nhiệm Phùng vô cùng thanh tỉnh, hắn ta khẳng định là dùng thuốc, cho nên phải dùng phương pháp thứ hai, ở dưới tình huống cảm xúc cực độ không ổn định đụng vào bộ vị mẫn cảm."
"lúc giãy giụa, tớ chính là nhìn chằm chằm những cái chỗ đó mà đánh."
Canh An Diệu thuật lại với Khâu Biên những lời Giang Tri Hỏa nói với cô: "Alpha ở dễ cảm kỳ mới sẽ không chú ý nhiều như vậy, thấy Omega liền muốn nhào qua đi, chỉ số thông minh có thể thấp hơn một nửa so với bình thường, giống cái thiểu năng trí tuệ, có hố liền nhảy vào trong."
"......"
"An Diệu? Khâu Biên?" Đinh Kiện Huy ngữ khí nghiêm túc, "Nơi này, rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Không cho giấu thầy!"
"thầy, thật ra......"
Canh An Diệu vừa mới mở miệng, trong phòng học màn hình đang ở chiếu phát sóng trực tiếp tiết học bỗng nhiên vang lên một trận chói tai "Tịt tịt",màn hình tối đi, lại chậm rãi sáng lên.
Màn hình là một gian phòng học khác, mỗi một chỗ cảnh tượng —— tường giấy, bàn ghế, tủ chứa đồ, đều cùng nơi này giống nhau như đúc.
—— đây cũng là một gian phòng học cách ly!!
Mà người trong màn hình, không phải Canh An Diệu, cũng không phải Khâu Biên, là Phùng Trí, cùng một cái Omega khác không lộ ra toàn mặt.
Sắp tới.
Canh An Diệu nắm lấy tay Khâu Biên.
Đinh Kiện Huy kinh ngạc, nhìn chằm chằm người trong màn hình: "chủ nhiệm Phùng?!"
Cùng lúc đó, mười hai lớp khối 12 tất cả đều dừng giảng bài.
Hoàn toàn không thể tiếp tục giảng bài.
Chỉ cần ở sử dụng màn hình TV của lớp, hình ảnh bị toàn bộ thay đổi, biểu hiện ra đều là cùng cảnh tượng.
Chủ nhiệm Phùng đang ở ra tay với Omega.
Không có nửa phần ôn hòa dễ thân ngày thường, chỉ có tràn đầy vọng, đầu lưỡi dầu mỡ liếm ở khóe miệng, quả thực giống dã thú đang ở dục!
Hắn ta tới gần Omega.
Dẫn dắt cô khẩn cầu chính mình, đụng vào cô, vén lên tóc cô, cúi người xuống, nhào tới cô ——
Hình ảnh tại đây đột nhiên im bặt.
Một màn một màn, đều bị ghi lại đến rõ ràng.
Mọi người lâm vào một mảnh trầm mặc.
Hồi lâu lúc sau, mới có người chậm rãi, khó có thể tin hỏi: "cái này, đây là...... chủ nhiệm Phùng?"!
- -----
Tác giả có lời muốn nói: Chỉ là vạch trần, còn không có xong.