Edit: Kuro
Beta: Ka
Nói đến chuyện Raton nhận được nhiệm vụ bí mật từ Boss – bắt mèo nhỏ của Trương Tri Âm về nuôi dưỡng một ngày, buổi tối lặng lẽ mang nó trở về.
Vấn đề chính là không để nó bị thương
Raton tay chân luống cuống nhìn mèo nhỏ mềm nhũn ở rong tay, không biết làm thế nào cho đúng.
Mèo nhỏ không yên phận nhìn chằm chằm hắn, không ngừng ói ra nước đá.
Mông Tạp Lập không biết từ đâu chui ra, thấy trong tay hắn có mèo nhỏ khoa tay múa chân hỏi: “Ta có thể sờ nó không?”. Tâm trạng giống như là một thiếu nữ vậy, lại cùng cái mũ trùm kín nửa mặt, Raton không thể nhìn rõ hắn.
Mông Tạp Lập là một nhân vật rất bí ẩn, điều đó thể hiện rõ ở y phục hắn mặc.
Hắn cao chưa tới m, cả người mặc một áo choàng đen, mũ trùm đầu che khuất nửa khuôn mặt chỉ hở ra cái cằm, ỷ mình có dị năng không gian mà bay giữa không trung, thoắt ẩn thoắt hiện như ma trơi.
Hắn không nói lời nào, không thể thấy thế giới bên ngoài. Boss cũng không thể chữa mù cho hắn bởi nó là do dị năng của hắn sinh ra, nếu muốn chữa khỏi phải phế bỏ dị năng.
Raton cũng không vì thế mà khinh thường hắn.
Mông Tạp Lập nắm giữ dị năng không gian và dị năng tinh thần. Thông qua thần lực có thể thấy mọi việc xảy ra trong phạm vi trăm dặm, còn có thể dùng thần lực thần giao cách cảm với mọi vật. Nhưng Mông Tạp Lập lại cứng đầu chỉ ra hiệu bằng tay với Raton.
Boss không quản chuyện của họ, đạo cụ không gian của Raton đều à do Mông Tạp Lập luyện thành.
Raton đưa tay ra: “Ngươi sờ đi”
Mông Tạp Lập vừa mới chạm vào, Ân Tiểu Tưởng liền phun ra nước đá.
Nhưng Mông Tạp Lập vẫn vui vẻ, ra dấu tay nói: “Nó có tên không? Ngươi thấy cái tên Tiểu Bạch thế nào?”
Raton nghiêm mặt nhìn hắn, chưa kịp nói thì một thanh âm lạnh lẽo truyền đến
“Nó có tên”
Boss mặc y phục đơn giản dựa ở cửa, nhìn chăm chú vào mèo nhỏ trên tay Raton.
Cả Raton và Úc Hỏa đều ngây người.
Một lúc sau, Mông Tạp Lập không nhịn được đánh bạo khoa tay múa chân: “Nó tên gì?”
“Tên đầy đủ là ‘Con trai Y và Trương Tri Âm’, gọi tắt là Ân Tiểu Tưởng, gọi Tiểu Tưởng cũng được”. Hiếm khi thấy Boss nói dài như vậy tuy trên mặt vẫn không biểu cảm gì.
Bị gọi tên nhiều lần, Ân Tiểu Tưởng nhìn về phía Y mà gầm gừ.
Mộng Tạp Lập lập tức rụt tay đang vuốt mèo nhỏ lại, cũng không dám hỏi gì nữa.
Tay Raton đang bế Ân Tiểu Tưởng cũng run lên.
Lần đầu tiên tên của Trương Tri Âm đặt cho nó phát huy uy lực.
Ân Niệm tiếp lời: “Chăm sóc nó cho thật tốt, ta có chuyện phải đi một chuyến. Nó uống sữa tươi, chỉ ăn cá mà răng không dài, cá nhất định phải nấu thành canh, buổi tối nhất định phải tắm”. Nói xong liền rời đi, không quan tâm đến phản ứng của đám thuộc hạ.
Raton và Mộng Tạp Lập nhìn chằm chằm mèo nhỏ, thật sự không tin nó là con của Boss.
Ân Tiểu Tưởng vẫn không biết điều mà liên tục ói ra nước đá.
Mông Tạp Lập đứng ngơ trước mặt nó, qua nửa ngày rồi mới đánh bạo đặt tay lên người nó.
Ân Tiểu Tưởng nhe cái lợi màu hồng gầm gừ hắn.
Mộng Tạp Lập bị dọa bỏ chạy.
__________________
Trương Tri Âm tỉnh dậy, quơ tay không thấy Ân Tiểu Tưởng ở bên cạnh mình. Hắn bị dọa đến tỉnh cả ngủ.
Ân Tiểu Tưởng bình thường đều nằm ngủ trên cổ hắn, hơn nữa lại còn ngủ nướng, mỗi sáng đều không rời giường, đến khi bị bỏ vào trong túi vẫn nhắm hai mắt, đây là lần đầu không nhìn thấy nó.
Trương Tri Âm tìm trong động một vòng không thấy, nhanh chóng đi ra ngoài tìm, cuối cùng phát hiện ngồi ở cạnh suối nhỏ, nhìn rất ảo não, cả người tỏa ra khí lạnh.
Tiểu Tưởng nhà ta tuy nhỏ nhưng cũng có tâm sự mà. Trương Tri Âm nghĩ như vậy
Hắn đến gần mới phát hiện lông ở mông bị ướt.
Trương Tri Âm từ đó đọc ra được sự lo lắng “Làm sao mang bộ dạng ướt nhẹp này về gặp Trương Tri Âm đây”
Hắn vì vậy mà cười thầm, nghĩ trí tưởng tượng của mình vẫn rất phong phú.
Sau đó nhanh chóng tiến tới, ôm mèo nhỏ vào ngực, xoa đầu nói: “Ngoan, đừng buồn nữa, dù ngươi ra sao ta vẫn yêu ngươi”
Bị Trương Tri Âm ôm bất ngờ, mèo nhỏ đơ người trong chốc lát. Nghe hắn nói như vậy đôi mắt xanh lam chớp chớp, cọ mặt vào tay hắn. Dường như chưa vừa lòng, nó lăn qua lăn lại trên cánh tay Trương Tri Âm, dùng lông của mình xoa xoa vào ngực Trương Tri Âm, chợt ngẩng đầu liếc hắn một cái, thấy không nói gì liền yên lòng tiếp tục cọ. Dáng người nho nhỏ, thật giống làm nũng.
Trương Tri Âm thấy lạ, vỗ vỗ nói: “Ngươi làm sao vậy?”. Đồng thời đưa tay sờ sờ mông nó, cười nói: “Chỗ bị ướt đã khô rồi”
Mèo nhỏ lập tức quay đầu lại, dùng hai con mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm vào hắn vẻ hiên ngang.
Trương Tri Âm bật cười, lấy ngón tay búng đầu nó: “Tiểu tử”
Mèo nhỏ lập tức thu mình, co vào ngực Trương Tri Âm, lộ ra đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào hắn.
Thật giống như nhìn thấy sinh vật lạ.
Trương Tri Âm đem nó về động để bên cạnh chân mình, bắt đầu lên kế hoạch khiêu chiến dê đầu đàn. Cần chuẩn bị thuốc tăng HP cao cấp, còn phải có một găng tay hệ “Băng” mua ở thương thành.
Gọi là găng tay nhưng thực ra nó là vũ khí, có thể hỗ trợ cho dị năng, đồng thời tăng phòng ngự, có thể nói là trang bị tốt bậc thấp nhất. Hệ thống vũ khí của Minh Thiên rất phong phú, đủ các loại vũ khí như vũ khí nóng, vũ khí lạnh, …
Trương Tri Âm chuẩn bị đeo găng tay, mèo nhỏ đột nhiên lon ton chạy tới, thè lưỡi, liếm nhẹ đầu ngón tay trỏ.
Trương Tri Âm không để ý đến nó, Ân Tiểu Tưởng thích liếm ngón tay hắn không phải là lạ.
Mèo nhỏ thấy hắn không phản ứng liền chuyển sang ngón giữa, sau đó lại chuyển sang ngón đeo nhẫn. Cuối cùng lập tức ngậm nửa ngõn tay trỏ, cắn nhẹ.
Trương Tri Âm bất đắc dĩ nâng nó lên: “Tiểu Tưởng, đừng nghịch”
Mèo nhỏ ủy khuất nhìn hắn, xem ra rất oan ức.
“Ngoan, chúng ta đi đánh tiểu Boss, ngươi phải ngoan đừng nghịch”. Trương Tri Âm đem nó nhét vào trong túi, chuẩn bị đi.
Mèo nhỏ không cam tâm ra sức bò ra ngoài, nhanh chóng leo lên vai, sau đó nhảy vào tròn áo Trương Tri Âm, hai móng vuốt nhỏ níu cổ áo thò đầu ra ngoài, ngước lên nhìn Trương Tri Âm.
Trương Tri Âm cúi đầu xuống có thể nhìn thấy cái đầu nhỏ của nó.
Hắn nhanh chóng lấy mèo nhỏ ra, bỏ lại túi quần, vỗ đầu: “Nơi này mới là chỗ của ngươi, ngoan ngoãn đi”
Ba giấy sau mèo nhỏ lại chui vào áo
Đây là tạo phản sao!?
Trương Tri Âm hít một hơi, cuối cùng bất lực, đành để mèo nhỏ làm theo ý mình.
Đôi mắt màu xanh lam có ý cười, mèo nhỏ cố gắng vươn lên, khẽ liếm lên cổ Trương Tri Âm.
Trương Tri Âm chỉ có thể đầu hàng mặc cho nó liếm, bất đắc dĩ: “Bây giờ cứ liếm cho đã đi, lát đánh quái phải nghe lời ta”
Con mèo gừ một tiếng, rồi bị chính mình dọa đột nhiên im bặt, khéo léo giương lên móng vuốt.
Trương Tri Âm xoa xoa đệm thịt của nó, cười nói: “Đã kí khế ước”.