Tuy rằng tài chính của Giang Ngọc bị đóng băng, nhưng chút tiền thì vẫn có.
Nhà của hắn ở Kiến Kinh, là một tiểu khu vừa, Kỷ Nguyên lúc tiến vào tiểu khu thì không ngừng quan sát, cuối cùng đưa ra kết luận: Nhà họ Ứng thật sự rất có tiền.
Ứng Thư Hoán ở trong biệt thự tại trung tâm thành phố, là nơi tấc đất tấc vàng, có thể ở nơi lớn như thế, đây không phải chuyện có tiền là làm được, thậm chí phải có quyền.
Nhưng mà, mặc kệ là ngôi nhà có ban công lớn của Giang Mạc, hay là biệt thự lớn của Ứng Thư Hoán, Kỷ Nguyên cũng không thèm để vào mắt.
Sau tất cả…
Lại nói tiếp, kiếp trước một khu đất lớn trong Kiến Kinh là của anh, trung tâm thành phố cũng là nhà của anh, à đúng rồi, nghe nói hiện tại đã thành viện bảo tàng, nếu anh muốn đến tham quan nhà của mình, còn phải mua phiếu.
Nghĩ đến đây, trên mặt Kỷ Nguyên hơi có ý cười, anh chân chính cảm giác được cảnh còn người mất, cảnh đời đổi dời, bản thân sống lại một đời cũng thật thê thảm…
Sau khi xuyên vào cơ thể này được tám tiếng, Kỷ Nguyên mới chậm rãi bắt đầu quen thuộc thế giới này.
Anh còn tưởng rằng thế giới mình đến là một trong ba ngàn thế giới khác nhau, nhưng từ sự hiểu biết trong trí nhớ của nguyên chủ, thế giới này dường như cũng là thế giới của anh, là cùng một thế giới, chỉ là ở bất đồng về thời gian.
Đúng ra mà nói, anh sống ở thế kỷ thứ tư, mà hiện tại khoảng cách từ thế kỷ đó đến nay đã đi qua mấy trăm năm, triều Đại Chu do một tay anh lập ra đã biến mất theo lịch tháng năm lịch sử, trong đó còn trải qua mấy lần thay đổi triều đại, sau đó mới đến hiện tại ngày nay.
Trong lòng Kỷ Nguyên cũng không biết là thổn thức nhiều, hay là hoài niệm nhiều, kiến thức về lịch sử trong trí nhớ của nguyên chủ thật sự quá ít ỏi, Kỷ Nguyên cũng chỉ có thể thu hoạch được một ít kiến thức, anh biết mình hiện tại đang sống ở đời sau, mà bản thân mình… Sớm đã chết ở mấy trăm năm trước.
Nếu như anh muốn biết thêm nhiều tin tức, chắc chắn phải tìm kiếm thêm nhiều tư liệu lịch sử.
Nhưng mà… Kỷ Nguyên không có đủ dũng khí mở ra những trang lịch sử đầy bụi ấy, đối người khác mà nói, đó chỉ là một trang sách giáo khoa mỏng manh, nhưng đối Kỷ Nguyên tới nói, đó là cả cuộc đời máu chảy thành sông, miệng vết thương thay phiên kết vảy, vết thương máu chảy không ngừng khiến anh đau đớn vô cùng.
Kỷ Nguyên thừa nhận mình bảo thủ, không dám nhìn thẳng vào kết quả rằng mình đã chết, không biết Quý phi, Thích Vương, Phó Tướng quân, Giang Ánh Nguyệt bọn họ sau này như thế nào, đã không vì tên bạo quân như anh làm nhiều việc ác, hẳn là bây giờ rất hạnh phúc…
Còn có…
Nghĩ đến thất thần, Giang Ngọc kêu rất nhiều lần anh đều không nghe thấy.
“Trong nhà chưa dọn dẹp, có hơi lộn xộn. Anh ở phòng cho khách được chứ?”
Kỷ Nguyên lấy lại tinh thần, gật đầu: “Tôi không thành vấn đề.”
Giang Ngọc dọn dẹp phòng cho khách rất sạch sẽ, ít nhất tốt hơn cái phòng ngủ của anh ở nhà Ứng Thư Hóa rất nhiều.
Hướng nam là một cái cửa sổ sát đất lớn, bên cạnh là một chiếc giường mét , sau đó là tủ, bàn làm việc, nhà vệ sinh trong phòng cho khách thông với phòng tắm.
Giang Ngọc mở miệng: “Muốn uống nước có thể trực tiếp đi đến phòng khách. Đây là cái chìa khóa phòng, cần máy vi tính có thể vào phòng làm việc. Phòng làm việc của tôi không khóa.”
Kỷ Nguyên tuy rằng không hiểu rõ “Máy tính” là cái gì, nhưng mà anh vẫn bình tĩnh xem như mình đã hiểu.
Giang Ngọc đưa anh đến cửa để ghi lại dấu vân tay của anh, nói cho Kỷ Nguyên say này về nhà chỉ cần dùng vân tay là có thể mở khóa, Kỷ Nguyên quan sát trong chốc lát, cảm thấy rất thú vị, nhịn không được ấn thêm vài cái.
Giang Ngọc giới thiệu tất cả các vị trí cụ thể của ngôi nhà, sau đó cứ để Kỷ Nguyên tự nhiên.
Sau khi về phòng của mình, Giang Ngọc bỗng nhiên dừng bước: “Đúng rồi, Wechat của anh là gì, số điện thoại cũng được, cho tôi một cái, chúng ta tiện liên lạc hơn.”
Kỷ Nguyên hơi nghiêng đầu, lộ ra biểu cảm “?”.
Giang Ngọc hơi sửng sốt: “Số điện thoại, WeChat…” Hắn hơi chần chờ: “Anh không có à?”
Kỷ Nguyên:…
Anh thực sự không hiểu nó là gì, mỗi từ anh đều có thể hiểu được, nhưng lại không biết nó có nghĩa gì khi kết hợp với nhau.
Giang Ngọc kỳ quái nhìn anh, sau đó từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen.
Nó giống hệt cái hộp mà Kỷ Nguyên đã nhìn thấy trước đó, ngoài đường phố, tất cả mọi người trên tay đều cầm một cái, hơn nữa, anh nhìn thấy bọn họ đều đặt nó lên tai thì thào gì đó, như thể đang nói chuyện.
Lúc trước Kỷ Nguyên vẫn luôn tự hỏi: Chẳng lẽ đây là công cụ trao đổi liên lạc sao? Giống như viết một lá thư? Nếu không thì vì sao bọn họ lại phải nói chuyện với một cái hộp.
Hiện tại nghe xong Giang Ngọc nói, sau những suy đoán, anh đã xác định, cái này chính là “điện thoại di động”, là công cụ liên lạc của thời đại này.
Kỷ Nguyên từ trong trí nhớ biết được, nguyên chủ cũng có một cái điện thoại.
Chỉ là không biết cậu ta đã ném nó đi đâu, tóm lại từ lúc anh xuyên qua đã không nhìn thấy nó.
“Được rồi, nếu không phải anh đã cứu tôi một mạng, tôi thật sự sẽ nghi ngờ anh có phải là tội phạm bất hợp pháp hay không.” Giang Ngọc nhìn dáng vẻ của Kỷ Nguyên, biết anh không có điện thoại, vì thế bất đắc dĩ nói: “Thẻ căn cước, anh có thẻ căn cước chứ, tôi đi mua cho anh một cái.”
Kỷ Nguyên: “Cảm ơn.”
Anh lấy thẻ căn cước ra đưa cho Giang Ngọc, động tác thuần thục, giống như là một thiếu gia đã quen được hầu hạ.
Giang Ngọc cầm thẻ căn cước đi xuống dưới lầu, vừa đi vừa nghĩ: Người này thật là kỳ lạ, rõ ràng khí chất tốt như thế, nhưng dường như không biết một chút gì về đồ vật hiện đại cả, ngay cả điện thoại di động cũng không có, chẳng lẽ anh ta lớn lên ở trong núi à?
Quên đi, trước tiên mình cứ mua cho anh ta một cái điện thoại đã, sau đó lấy sô điện thoại đó liên lạc, miễn sau này muốn liên hệ cũng khỏi phiền phức…
Lúc ra tới cửa, Giang Ngọc đột nhiên sửng sốt: “Không đúng! Vì sao mình lại đi mua giúp anh ta! Mình có bệnh à!”
Tám giờ tối, ánh đèn xanh đỏ trên phố Kiến Kinh chiếu sáng, vô số người trẻ tuổi đi qua đi lại trong những ngôi nhà cao chọc trời.
Từ con đường của Kiến Kinh đi thẳng về phía trước, phố xá nhộn nhịp dần trở nên yên tĩnh hơn, hai bên đường nổi lên những cây cao, bởi vì theo mùa nên vẫn tươi tốt.
Càng đi xa thì càng ít người, dần dần có thể thấy mấy chiếc ô tô hạng sang trị giá hàng chục triệu đô đậu bên đường, đây là đoạn đường đắt đỏ nhất ở Kiến Kinh.
Nơi này được hậu thuẫn bởi bảo tàng, dọc theo con đường không có các tòa nhà thương mại mà chỉ toàn là những tòa cao ốc chọc trời, là nơi sinh sống của doanh nhân giàu nhất Kiến Kinh, những minh tinh tai to mặt lớn, gia thế hiển hách.
Ông cụ Ứng sống ở cuối đường Kiến Kinh, là một tòa tứ hợp viện chiếm diện tích lớn, Kiến Kinh chỉ có độc nhất chỗ này là tứ hợp viện.
Nghe nói rằng trước kia nó từng là phủ đệ của Thân Vương, trải qua chín mươi mấy năm đến bây giờ được ông cụ Ứng mua lại. Đương nhiên, cũng có nghe nói nhà họ Ứng chính là huyết mạch đời sau của vị Thân Vương kia, trên các diễn đàn, tin tức duy nhất được công khai, chính là tứ hợp viện này trị giá hơn hai trăm triệu, giá cao đến mức khiến người khác phải líu lưỡi.
Khoảng sân vốn vắng lặng và yên bình ngày thường thì hôm nay lại rực rỡ ánh đèn.
So với phong cách cổ kính bên ngoài, lối trang trí bên trong tứ hợp viện mang phong cách phương Tây hơn, giúp sinh hoạt hàng ngày rất thuận tiện rất nhiều.
Trong phòng khách, ông cụ Ứng chống nạng, sắc mặt không vui, ngồi ở ghế trên.
Hai người Mộ Ấu Lan và Ứng Hứa ngồi bên trái và bên phải, Ứng Thư Hoán ngồi ở bên cạnh ông nội mình.
Cuối cùng là Kỷ Hy — Kỷ Hy vốn dĩ muốn ngồi bên cạnh Ứng Thư Hoán, nhưng anh ta luôn diễn trước mặt ông cụ, điều trước tiên cần chú ý nhất chính là quy củ, anh ta chỉ là người ngoài, cho nên ngồi ở vị trí xa nhất, lúng ta lúng túng mà nhìn, ông cụ lại không hề lên tiếng, sau khi anh ta vào cửa chào hỏi, đến bây giờ vẫn không dám động đũa.
Sau khi thức ăn trên bàn đều nguội lạnh, ông cụ kháy chén trà, thản nhiên lướt qua liếc nhẹ một cái, câu đầu tiên hỏi: “Vì sao Tiểu Nguyên lại không tới?”
Mộ Ấu Lan rũ mi xuống, bà ta đã sớm chuẩn bị lý do để đối phó: “Hôm nay cơ thể của nó không được thoải mái…” Sau đó lập tức chuyển chủ đề, cười nói: “Đúng rồi, cha, Tiểu Hoán đã lâu không gặp cha, cha lại không nghĩ đến nó đầu tiên, Tiểu Hoán ghen tị đó.”
Ông cụ liếc Ứng Thư Hoán một cái, hỏi: “Con cũng nói rằng cơ thể của Tiểu Nguyên không thoải mái?”
Ứng Thư Hoán không nói chuyện.
Ông cụ ứng dửng dưng nói: “Tuy rằng tôi đã già, nhưng tôi vẫn chưa hồ đồ. Trong bữa tiệc của nhà họ Ứng, từ khi nào đến lượt người ngoài vào thay thế. Hay là, các người coi tôi chết rồi, tùy tiện tìm người họ Kỷ đến lừa tôi?”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức căng cứng đến cực điểm.
Kỷ Hy lập tức lạnh sống lưng.
Anh ta đã từng nghe đến thủ đoạn cảu ông cụ Ứng, đó là một nhân vật cầm báng súng bò ra khỏi chiến trường, vào lúc còn trẻ, nhà họ Ứng còn chưa tẩy trắng, ở giới hắc đạo trong Hồng Kông tiếng tăm lừng lẫy, đến thế hệ của Ứng Hứa mới bắt đầu tẩy trắng, rồi đến thế hệ của Ứng Thư Hoán, mới hoàn toàn sạch sẽ.
Bởi vậy, những lời này của ông cụ Ứng hoàn toàn là nhằm vào Kỷ Hy, anh ta sợ tới mức cả người cứng đờ, không dám thở mạnh, mồ hôi lạnh từ sau gáy không ngừng chảy xuống.
Ông cụ Ứng nói: “Tiểu Nguyên khi nào tới, lúc đó chúng ta mới ăn cơm.”
“Cha…” Mộ Ấu Lan nóng nảy, bà tức không phải vì chưa được ăn cơm, mà là bất mãn với thái độ che chở Kỷ Nguyên của ông nội Ứng.
Bà khẽ cắn môi, căng da đầu nói thẳng: “Cha, cha đừng chờ nó nữa, cha không biết hôm nay cháu dâu của cha lớn tiếng thế nào đâu, ở nhà chúng ta nói năng bừa bãi, bảo rằng muốn ly hôn với A Hoán!” Bà nhỏ giọng thì thầm: “Con nghĩ cha nhìn nhầm người rồi, chọn một người như vậy mà giao cho A Hoán…”
Ông cụ Ứng mặt không chút cảm xúc nói: “Là mấy người buộc nó ly hôn, nó vẫn chưa nói muốn ly hôn.”
Mộ Ấu Lan biện hộ: “Cha, là chính miệng nó nói muốn ly hôn, nếu cha không tin con, vậy cha phải tin tưởng A Hoán chứ. Ứng Hứa, anh nói giúp một câu đi!”
Ứng Hứa gật đầu: “Cha, Kỷ Nguyên thật sự nói như thế. Chúng ta cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, có thể hai đứa nhỏ thật sự không hợp nhau, hơn nữa, cha Kỷ Nguyên cứu A Hoán của chúng ta, chúng ta chiếu cố nhà bọn họ là được, cũng không cần lấy hạnh phúc của con cháu mà báo ân…”
Ông cụ Ứng mặc kệ con trai mình, quay đầu nhìn Ứng Thư Hoán, tỏ vẻ chính ông muốn nghe Ứng Thư Hoán giải thích.
Ứng Thư Hoán không gật đầu, mà cau mày, lộ ra biểu cảm không kiên nhẫn: “Anh ta nói mà ông cũng tin? Ông nội, Kỷ Nguyên bao nhiêu lần náo loạn rời khỏi nhà, ông đếm cũng trên mười đầu ngón tay đi? Có lần nào là thật sự không? Chỉ cần con khiến anh ta tủi thân một chút sẽ chạy ra ngoài, qua hai ngày thì trở về, ông còn không thấy anh ta đang diễn trò sao?”
Sắc mặt ông cụ Ứng trầm xuống: “Lúc trước nó bảo muốn ly hôn? Chẳng lẽ không phải các người ép hắn nóng nảy nói ra câu ly hôn sao? Còn dám nói với tôi thân thể nó không thoải mái, thật ra là bị các người đuổi đi.” Ứng Thư Hoán cau mày càng sâu, tính tình có hơi nóng nảy hơn: “Đó là lời anh ta nói khi tức giận, có thể tin sao? Hơn nữa không có ai đuổi anh ta đi cả, anh ta hiện tại vẫn đang ở nhà.”
Ông cụ ứng giọng điệu không nhịn được nói: “Vậy thì gọi điện thoại cho nó, tôi muốn nhìn thấy nó. Ly hôn? Ngược lại tôi muốn nghe xem, cuối cùng là chính miệng nó nói muốn ly hôn, hay là các người ép nó ly hôn.”
Ông quay đầu, ra lệnh Ứng Thư Hoán: “Gọi, gọi ngay lập tức, ông nhìn con gọi.”
Ứng Thư Hoán không tình nguyện mà lấy điện thoại ra, nhanh chóng ấn số điện thoại, gọi cho Kỷ Nguyên.
Trong lòng Mộ Ấu Lan tức giận, ở một bên châm ngòi thổi gió: “Cha cũng thật là, người một nhà thật vất vả mới tụ họp một lần, bầu không khí như thế nào là sao? Hơn nữa A Hoán nói cũng không sai, Kỷ Nguyên làm sao dám bỏ rơi con trai của con, nó có bản lĩnh à… Nó như sinh vật hút máu, hận không thể bám lấy con trai con, cả đời không buông tay.”
Ứng Hứa nghe không lọt tai nữa, nắm tay áo Mộ Ấu Lan: “Bà bớt tranh cãi lại đi.”
Mộ Ấu Lan oán trách nói: “Tôi nói sai cái gì sao? Kỷ Nguyên làm ra chuyện như vậy không phải muốn chỉnh con trai tôi à? Ông thì hay rồi, ông và hắn đều như con chó quẫy đuôi, con trai tôi vẫy tay nó sẽ chạy tới ngay.”
Sau khi điện thoại reo “bíp—bíp—bíp”, hình như có người đang nghe máy.
Ứng Thư Hoán giọng điệu lạnh như băng, mở miệng nói: “Kỷ Nguyên, anh ở đâu —”
Đầu dây bên kia không phải là giọng nói của Kỷ Nguyên, mà là âm thanh cứng ngắc: Xin chào, thuê bao của quý khách hiện tại đã tạm dừng…