Kỷ Nguyên nghiêng người về phía trước, dựa vào cạnh bàn, nở nụ cười siêu cấp hiền lành, lên tiếng: “Chồng à, anh chạy cái gì?”
Tiếng “chồng à” được kêu đến bình đạm không chút gợn sóng, thậm chí còn mang theo ý cười nhè nhẹ, khiến cho Ứng Thư Hoán không cảm thấy vợ mình dịu dàng, mà lông tơ dựng ngược hết cả lên, phía sau lưng tê dại một mảng.
Bước chân Ứng Thư Hoán ngừng lại, không thể không xoay người, nuốt nước miếng nói: “Tôi chạy cái gì nhỉ? ………. Tôi chạy bộ.”
Kỷ Nguyên nhìn nhìn đồng hồ, ý cười nhàn nhạt vẫn treo trên khóe miệng: “Không phải chạy xong rồi sao? Thấy cậu đứng ở cửa lâu như vậy, sao không tiến vào uống miếng nước.”
Ứng Thư Hoán: “……… Không khát.”
……. Hóa ra Kỷ Nguyên đã sớm biết hắn đứng ở cửa.
Thế hắn còn diễn cái giề!
Mắt thấy trốn không được, Ứng Thư Hoán không muốn bản thân quá mất mặt.
Huống chi Thẩm Diễm còn đang quỳ rạp trên mặt đất nhìn hắn bằng ánh mắt ân cần, Ứng Thư Hoán cảm thấy tình cảnh này quá mức xấu hổ, hắn cần phải tìm một đề tài gì đó để đánh tan cảm giác ngượng nghịu này.
Tốt nhất là nói vài câu với Kỷ Nguyên để biểu đạt thiện ý của bản thân, thuận tiện còn có thể phân rõ quan hệ với Thẩm Diễm, miễn cho Kỷ Nguyên thẹn quá hóa giận lại tẩn hắn một trận thì hỏng chuyện…….
Đúng vậy, nếu là trước thời điểm bị ăn đòn từ Kỷ Nguyên, Ứng Thư Hoán chắc hẳn sẽ cảm thấy Kỷ Nguyên chính là ghen tị, cho nên mới nói như vậy để giành tình cảm từ hắn.
Nhưng lúc này tận mắt chứng kiến Kỷ Nguyên đập Thẩm Diễm cùng Thẩm Kiến Thành một trận, suy nghĩ của Ứng Thư Hoán dành cho Kỷ Nguyên đã hoàn toàn đổi mới.
Kỷ Nguyên tuyệt đối không phải ghen ghét hay ghen tỵ cái giề, anh……….. anh ta chính là thức tỉnh thuộc tính bạo lực gì rồi!
Tuy rằng từ bé đến lớn Ứng Thư Hoán đều học tán quyền, có thể đối phó đàn ông một cách nhẹ nhàng…….
Nhưng mà vừa rồi nhìn thấy cảnh Kỷ Nguyên đá bay Thẩm Kiến Thành – một người đàn ông nặng kg này chẳng khác gì đá cái túi đựng rác, Ứng Thư Hoán cũng không dám coi thường Kỷ Nguyên nữa.
Trực giác mách bảo rằng, hắn hơn phân nửa không đánh lại Kỷ Nguyên.
Mặc dù đánh không lại Kỷ Nguyên là một chuyện rất mất mặt, nhưng ngẫm lại một chút, hiện tại Kỷ Nguyên tốt xấu gì cũng là vợ hắn, một đấng nam nhi mà đánh không lại vợ mình, không phải liền bình thường sao!
Ứng Thư Hoán mím mím môi, khiến bản thân không thua về khí thế, tìm cái đề tài mở miệng: “Mới vừa chạy xong, có phải anh với mẹ kế có hiểu lầm gì không?”
Hắn quan sát biểu tình của Kỷ Nguyên, xác nhận đối phương không có ý định đánh hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Nguyên khẽ mỉm cười không nói gì, Thẩm Diễm tự mình bò dậy từ trên mặt đất, vừa la lối vừa khóc lóc: “Con rể Ứng, con nhất định phải nói một chút công đạo! Kỷ Nguyên chính là không có vương pháp nữa rồi! Ngay cả mẹ cùng cậu mà nó còn dám đánh!”
Ứng Thư Hoán cảm thấy không tài nào hiểu nổi, nghĩ thầm: Tôi nói lời công đạo cái giề, tôi có bị đánh đâu trời?
Hơn nữa, Ứng Thư Hoán còn tức Thẩm Kiến Thành kìa.
Hắn biết Thẩm Kiến Thành liên hợp với Kỷ Nguyên hạ thuốc cho hắn, lúc đấy vì không muốn Mộ Ấu Lan tìm Kỷ Nguyên gây phiền toái, hắn còn cố ý giấu giếm chuyện này.
Dẫu sao Mộ Ấu Lan cực kỳ không ưa Kỷ Nguyên, một ngày giờ luôn muốn bới lông tìm vết các lỗi sai của Kỷ Nguyên, nếu biết Kỷ Nguyên hạ thuốc cho hắn, nhất định sẽ nhấn đối phương xuống hồ.
Ứng Thư Hoán cũng giống như đa số đàn ông, đối mặt với vấn đề mẹ chồng nàng dâu còn sót lại từ lịch sử ngay cả một tí biện pháp cũng không có.
Vì không để Mộ Ấu Lan thẹn quá hóa giận mà làm rớt Kỷ Nguyên, Ứng Thư Hoán liền lấy ra tấm lòng bồ tát hiếm hoi của bản thân, đại phát từ bi làm một chuyện tốt.
Kỷ Nguyên là vợ hắn, nếu đối phương muốn lên giường với mình, ừm, về tình là có thể tha thứ—— mặc dù Ứng Thư Hoán cực kỳ ghét tiếp xúc thân thể với người khác.
Nhưng loại quan hệ thân thích quăng tám sào cũng không tới như của Thẩm Kiến Thành với Ứng Thư Hoán liền có vấn đề.
ý chỉ không có quan hệ thân thích, xa lắc xa lơ.
Ứng Thư Hoán không đề cập đến chuyện này, không đại biểu cho việc hắn không mang thù, loại người như Thẩm Kiến Thành, hắn nhất định phải thu thập, còn là kiểu thu thập cho một vé vào tù bóc lịch suốt nửa đời còn lại.
Thẩm Diễm thấy Ứng Thư Hoán ở chỗ này liền thả lỏng một chút, tập tễnh bước đi như bị què, hẳn là thời điểm nện trên đất mẹ nên bị bong gân.
Bà ta nhìn thoáng qua Ứng Thư Hoán, nhanh chóng quyết định dựa vào người hắn, trông cậy đứa con rể đỡ mình một phen, đồng thời cảnh cáo Kỷ Nguyên một chút, làm cho đối phương biết địa vị chính mình trong lòng Ứng Thư Hoán.
Thẩm Diễm biết quan hệ giữa Ứng Thư Hoán và Kỷ Hi cực kỳ tốt, Kỷ Nguyên luôn luôn nghe Kỷ Hi nhắc tới Ứng Thư Hoán, có không nghe nói xong cũng tốt. Ứng Thư Hoán và Kỷ Hi ngẫu nhiên cũng sẽ gặp bà a, thái độ còn không tồi, điều này khiến cho Thẩm Diễm tràn ngập tự tin trong lòng.
Sự nghiệp và tương lai của Kỷ Hi, đều có Ứng Thư Hoán giúp đỡ, Thẩm Diễm đối với việc con trai mình có thể tìm được một người bạn lợi hại như vậy liền cực kỳ vui vẻ. Mỗi khi nhắc đến Ứng Thư Hoán, đều nhịn không được mà mặt mày hớn hở, lại nghĩ đến thái độ không nóng không lạnh của Ứng Thư Hoán dành cho Kỷ Nguyên, bà ta liền càng cao hứng.
Không sai, Kỷ Nguyên gả cho Ứng Thư Hoán thì thế nào, chẳng phải địa vị trong Ứng gia không khác gì con chó hả, thật sự cho rằng bản thân có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng sao, cũng không tự nhìn xem loại gà trống không đẻ nổi trứng như nó có lợi ích gì!
Ha hả……. Vẫn là thứ đồng tính luyến ái……
Nghĩ đến đây, biểu cảm trên mặt Thẩm Diễm càng trở nên vặn vẹo, còn toát ra một tia ghê tởm.
Mặc dù Luật hôn nhân đồng tính đã được ban hành mười ba năm, dưới sự nỗ lực của mọi người và sự tiến bộ của xã hội, lòng bao dung của mọi người đối với đồng tính luyến ái càng ngày càng cao, hơn nữa cũng dần thay đổi quan điểm về tình yêu đồng giới.
Bọn họ cũng không cảm thấy đây là loại tình yêu say đắm đặc biệt, mà chỉ là một loại cảm tình bình thường thuận theo tự nhiên.
Nhưng cũng có một bộ phận trước sau vẫn không có cách nào tiếp thu người đồng tính luyến ái, như Thẩm Diễm chẳng hạn, bà ta cảm thấy đồng tính luyến ái là thứ đáng xấu hổ, là biến thái, là loại con trai bất hiếu không thể nối dõi tông đường.
Đúng vậy, Thẩm Diễm không biết Kỷ Hi thích Ứng Thư Hoán, mà dưới sự dạy dỗ khắc nghiệt từ nhỏ của Thẩm Diễm, Kỷ Hi cũng không có dũng khí thừa nhận bản thân thích đàn ông.
Ở trong lòng Thẩm Diễm, loại con trai do tiểu tam sinh ra như Kỷ Nguyên chẳng có gì kỳ quái, thời điểm biết anh là gay, trái lại còn có cảm giác quả nhiên là thế, dù sao, Kỷ Nguyên chính là một kẻ biến thái!
Hiểu con không ai bằng cha, Kỷ Khải Tuấn trước lúc chết cũng ra lệnh không được cho Kỷ Hi có bất kỳ quan hệ hôn nhân nào với Ứng Thư Hoán, vì chặt đứt ý niệm của Kỷ Hi, cho nên thời điểm đưa ra di nguyện với Ứng lão gia tử, Kỷ Khải Tuấn không chút do dự đẩy Kỷ Nguyên cho Ứng Thư Hoán, hoàn toàn dập tắt hy vọng của Kỷ Hi.
Ai ngờ, Ứng lão gia tử thế mà lại đáp ứng thỉnh cầu của hắn! Khiến cho toàn bộ Ứng gia chấn động!
Bất quá, Thẩm Diễm đối với đồng tính luyến ái vẫn có tiêu chuẩn kép.
Bà ta chướng mắt Kỷ Nguyên, nhưng lại rất để tâm Ứng Thư Hoán, dẫu sao người con rể này vừa đẹp trai lại vừa có tiền, cũng nhân tiện biến cái “vết nhơ” nho nhỏ đồng tính luyến ái này của Ứng Thư Hoán trở nên tốt đẹp.
“Con rể Ứng……” Thẩm Diễm rất vui vẻ, hướng về phía Ứng Thư Hoán.
Ứng Thư Hoán thấy bà ta lại đây liền vội vàng di chuyển nhanh một chút, bước về phía trước một bước, khiến cho Thẩm Diễm nhào vào khoảng không.
Ứng Thư Hoán chẳng khác nào bị lửa đốt sém mông, ba bước gộp thành hai phi vào trong phòng, Thẩm Diễm cũng vì thế mà sững sờ ngay tại chỗ, biểu tình hơi ngây ra.
Kỷ Nguyên thấy Ứng Thư Hoán đã trở lại, liền thu liễm một chút địch ý với Thẩm Diễm và Thẩm Kiến Thành.
Anh biết, hai người này là mẹ và cậu của Kỷ Hi, nể tình mặt mũi Kỷ Hi, nhất định Ứng Thư Hoán sẽ không mặc kệ bọn họ.
Mà bây giờ Kỷ Nguyên cũng có điều “cầu” đối với Ứng Thư Hoán —— dù sao một mình anh chắc chắn không thể ký đơn ly hôn, bởi vậy mà thái độ cũng trở nên hòa hoãn hơn chút ít, không còn bộ dáng muốn trực tiếp đẩy Thẩm Diễm cùng Thẩm Kiến Thành vào chỗ chết.
Đương nhiên, này cũng là vì hồi nãy Kỷ Nguyên đã tẩn hai kẻ cực phẩm này một trận, hả giận không ít, hiện tại tâm bình khí hòa, khoan hồng độ lượng, tấm lòng của hoàng đế bệ hạ lại rộng rãi đến độ có thể cho thuyền trôi ở bên trong.
Ứng Thư Hoán không để cho Thẩm Diễm đứng ở cửa quá lâu, cô bảo mẫu sau khi nhận được tín hiệu mới nơm nớp lo sợ mời Thẩm Diễm vào cửa, ngồi ở trên sô pha.
Thẩm Diểm vừa đặt mông xuống liền muốn cáo trạng với Ứng Thư Hoán, muốn đối phương lấy lại công đạo cho mình.
Kết quả Ứng Thư Hoán lại nhanh mồm hơn một bước, nói: “Có chuyện gì mà không thể ngồi xuống nói, nhất định phải động thủ?”
Lời của Thẩm Diễm mắc kẹt ngay cổ họng, Ứng Thư Hoán nhớ lại một chút lời thoại trong mấy bộ phim truyền hình lúc người ta giải quyết mâu thuẫn gia đình, áp dụng vào thực tế: “Dì à, đây là dì không đúng rồi. Kỷ Nguyên còn nhỏ tuổi như vậy, dì lại lớn như thế, sao lại không biết nhường dưới một chút?”
Thẩm Diễm xém chút nữa tức đến hộc máu!
Mặc dù bà ta biết Ứng Thư Hoán vừa độc miệng vừa EQ thấp, nhưng không ngờ hắn lại có thể phun ra mấy câu nói mát như vậy!
Ứng Thư Hoán còn cảm thấy bản thân mình học được khá tốt, dẫu sao Thẩm Diễm cũng chẳng phải là mẹ vợ hắn, về tình về lý hắn nói giúp cho Kỷ Nguyên là đúng rồi.
Tuy rằng Kỷ Hi là bạn hắn, nhưng lúc này anh ta có ở đây đâu!
Hiện tại ở chỗ này là Kỷ Nguyên, còn là Kỷ Nguyên cuồng bạo lực kìa!
Ừm……. Hắn lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, hiển nhiên vẫn biết một ít đạo lý đối nhân xử thế! Nói bậy cũng không thể nói trước mặt được!
Ứng Thư Hoán uống ngụm nước, khuôn mặt xinh đẹp sinh động hẳn lên, mang theo chút ít tự tin: “Một trưởng bối như dì cũng không nên so đo với người ta nhỉ.”
Thẩm Diễm: “…”
Cái này cùng lời “trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện” của cha mẹ mấy đứa ranh con khác éo gì nhau hả!
Càng khiến cho Thẩm Diễm tức sôi máu chính là, trước kia bà ta còn dùng lời nói y hệt vậy để châm chọc Kỷ Nguyên…… Lúc đó thời điểm con trai Thẩm Kiến Thành tới ăn tết đã đem đồ ăn đổ trên đầu Kỷ Nguyên, Thẩm Diễm cũng là dùng cách này để giả bộ làm hòa…..
Nếu không phải biết rõ quan hệ giữa Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên, bà ta còn hoài nghi hai vợ chồng nhà này cố ý hợp lực để chỉnh mình kìa!
Không so đo cũng đúng, Thẩm Diễm âm thầm cắn răng, nuốt ngụm máu tức giận vào trong.
Vậy hắn cũng phải gọi bác sĩ cho bà ta! Em trai bà ta đều bị Kỷ Nguyên đánh thành cái dạng này, Kỷ Nguyên còn là con dâu Ứng gia nhà mấy người, hẳn không thể dửng dưng như không đi?!
Thẩm Diễm khẽ đảo mắt, nghĩ đến lai lịch bác sĩ tư nhân của Ứng gia, liền có chủ ý khác.
Nghe nói bác sĩ tư nhân của Ứng Thư Hoán là con trai của Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới trung y – Trương lão tiên sinh, hoàn hảo kế thừa y thuật của ông nội, là danh y dù có tiền cũng chưa chắc đã mời được, thuộc dạng chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Kể từ lúc Thẩm Diễm bước vào giai đoạn mãn kinh liền xuất hiện rất nhiều bệnh phụ khoa, khám qua mấy danh y đều không nhanh nhẹn, bây giờ hiếm khi mới có thể quang minh chính đại mượn bác sĩ của Ứng gia…..
Đúng rồi, nghe đồn loại thuốc bác sĩ tư nhân của Ứng gia dùng cũng trân quý muốn chết, nhiều loại dược phẩm còn là ở nước ngoài mới có, loại nhân dân bình thường như bọn họ sao có thể bỏ qua được?!
Cho dù dùng không hết, cũng có thể mang một ít về nhà, lên mạng bán với giá cao liền có thể thu một đống hời!
Bà ta thèm khát một chiếc túi hàng hiệu màu xanh lam đã lâu lắm rồi, hơn một vạn chút chút, vẫn luôn không nỡ mua…….
“Con rể Ứng, dì biết con thiên vị Kỷ Nguyên……… Đúng là con trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi mà, nhưng hôm nay con vẫn phải cho chúng ta cái công đạo. Dì có lòng tới thăm Kỷ Nguyên, thế mà tới rồi lại gặp nỗi sỉ nhục lớn như vậy! Em dì bị Kỷ Nguyên đánh thành cái dạng kia, nếu không giải quyết dì sẽ không đi!” Thẩm Diễm lạnh lùng mở miệng, dù sao bà ta cũng đã trở mặt với Kỷ Nguyên, ngay cả mấy kỹ năng hời hợt bên ngoài cũng lười làm, mà thời điểm nhìn Ứng Thư Hoán càng trở nên vi diệu.
Rốt cuộc lúc nãy Ứng Thư Hoán còn không đứng ra vì bà ta —— mặc dù trước kia cũng như vậy, nhưng khi đó hắn cũng không đứng ra nói đỡ cho Kỷ Nguyên!
Vừa rồi nghe mấy lời kia của hắn, mỗi một câu một chữ đều là bênh vực Kỷ Nguyên…….. Này là có chuyện gì?
Thẩm Diễm ngẫm đến đây liền bắt đầu nghi hoặc, trước kia lúc Kỷ Nguyên gả cho Ứng Thư Hoán, tuy bà ta luôn toan tính đố kỵ, hận chính mình không có một đứa con gái để thay thế Kỷ Nguyên gả vào Ứng gia, nhưng khi nghĩ đến Ứng Thư Hoán phải cưới một kẻ mập mạp nhất định sẽ khó chịu vô cùng, dù Kỷ Nguyên được gả vào Ứng gia cũng không sung sướng gì, trong lòng liền cân bằng một chút.
Hơn nữa Kỷ Nguyên là loại nhát gan yếu đuối, dù gả vào Ứng gia, bà ta cũng có thể cân được.
——Ít nhất là trước hôm nay, Thẩm Diễm đều luôn cho rằng như vậy.
Chính là Kỷ Nguyên đã thay đổi.
Từ ngoại hình đến diện mạo, từ tính cách đến khí chất, hoàn toàn biến thành một người khác!
Ngay cả ánh mắt đầu tiên Thẩm Diễm nhìn đến cũng không nhận ra được……..
Đừng nói với bà ta đây là sức mạnh tình yêu gì gì đó, Thẩm Diễm ghét bỏ liếc Kỷ Nguyên, chỉ cảm thấy chắc hẳn đối phương nghẹn lâu rồi nên phát bệnh mà thôi.
Nếu không sao lại có khả năng làm ra mấy loại chuyện như vậy!
Biểu cảm Thẩm Diễm lại thay đổi —— bây giờ có Ứng Thư Hoán ở đây, chắc chắn Kỷ Nguyên sẽ không dám tiếp tục động thủ.
Mà biểu hiện của Kỷ Nguyên cũng xác nhận suy nghĩ của bà ta, giờ phút này, Kỷ Nguyên đang ngồi trên sô pha, mặc dù không có biểu tình gì, nhưng cũng không bộc lộ sát ý mãnh liệt như hồi nãy.
“Con rể Ứng, dì đã lớn tuổi như vậy, muốn có một lời giải thích cũng không khó hiểu đi.” Thẩm Diễm lạnh lùng lên tiếng.
Ứng Thư Hoán nghe chẳng hiểu mô tê gì, hắn có đánh người đâu trời, giờ còn bị người ta dán cho một cái mặt lạnh như vậy, tính xấu của hắn nhanh chóng bộc phát: “Sao lại tìm tôi nói lý hả, lại không phải tôi đánh người, dì cứ tìm Kỷ Nguyên ấy.”
Thẩm Diễm cứng người, cũng không dám nhìn Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên nghe xong liền có chút hứng thú, buông ly nước thủy tinh nghiên cứu cả buổi xuống, thích chí nói: “Tìm tôi nói lý?”
Anh thả lỏng năm ngón tay, lại nắm thành quyền, hiền lành nói: “Mấy người có thể thử cách giải thích của tôi một lần.”
Miệng vết thương trên người Thẩm Diễm và Thẩm Kiến Thành nháy mắt liền có phản xạ réo lên đau đớn!
Thẩm Diễm nhìn chằm chằm Ứng Thư Hoán, dự tính ăn vạ.
“Con rể Ứng, con là có ý gì? Nếu hôm nay không có một lời giải thích, chúng ta liền gặp mặt trên tòa. Hôm nay vết thương trên người dì với Kiến Thành, nhất định dì sẽ chụp lại làm bằng chứng.”
Chiêu này của bà ta cực kỳ cao minh, biết rõ một đại minh tinh như Ứng Thư Hoán kỵ nhất là dính phải kiện tụng, mặc kệ là cái kiện tụng gì, cuối cùng đều không thể thoát khỏi cái mác “pháp chế ca”.
ý chỉ minh tinh vi phạm pháp luật
Ứng Thư Hoán khẽ nhíu mày, Thẩm Diễm nhìn thấy biểu tình hắn thay đổi liền khiến cho ngữ khí bình tĩnh trở lại, không có hùng hổ dọa người như trước: “Con rể Ứng, không phải dì không cho con mặt mũi. Nể tình con là bạn tốt của Kỷ Hi, dì cũng không muốn làm khó. Hôm nay dì với Kiến Thành xảy ra chuyện ở Ứng gia, theo lý mà nói thì Ứng gia cũng nên phụ trách. Nhưng dù sao Kỷ Nguyên cũng mang họ Kỷ, không dạy dỗ tốt cũng có một phần trách nhiệm của dì, đương nhiên dì sẽ không đưa ra những yêu cầu quá đáng. Nhưng việc bồi thường thì Ứng gia không thể nào chối bỏ được!”
“Đúng vậy!” Thẩm Kiến Thành phụ họa: “Còn có phí tổn hại tinh thần!”
Thẩm Diễm tiếp tục trào phúng: “Tôi đúng là nuôi ra một đứa bạch nhãn lang mà, Kỷ Nguyên, cậu thật khiến tôi phải lau mắt mà nhìn, vào được Ứng gia liền trở mặt không nhận người, không nhận tổ tông Kỷ gia nữa đúng không? Lúc trước là ai đưa cậu về nhà lúc người mẹ tiện nhân kia chết hả, là ai cho cậu ăn cho cậu mặc, sau khi cậu trượt đại học, lại là ai tìm việc làm cho cậu, cho cậu an ổn làm thuê, ai ngờ cậu còn bày đặt ghét bỏ công việc này. Phải rồi, leo lên cành cây lớn của Ứng gia, tự nhiên liền chướng mắt chúng tôi!”
Kỷ Nguyên cũng không tức giận, nhìn thấy trên mặt Thẩm Diễm xanh xanh tím tím, sưng phù như lợn, cãi không lại liền cắn không nhả, lại có vẻ xấu xí độc ác.
“Phải không?” Kỷ Nguyên rà soát lại ký ức của nguyên chủ một lượt, đạm nhiên mở miệng: “Nếu cho tôi ăn cho tôi mặc, chính là ăn cơm thừa canh cặn, mặc quần áo độn bông hỏng, thi không đậu đại học chính là để Kỷ Hi cố ý trộm thẻ dự thi của tôi, khiến hai môn toán văn đều thiếu điểm, tìm được công việc chính là làm thuê ở nhà xưởng cận bãi rác vùng ngoại ô của Thẩm Kiến Thành, buổi tối co ro nằm ngủ trong căn phòng ngay cạnh bãi rác, bà chăm sóc cũng có tâm quá nhỉ?”
Vừa dứt lời, Ứng Thư Hoán hơi sửng sốt, biểu cảm cũng vì thế mà thay đổi, hơi hơi quay đầu nhìn về phía Kỷ Nguyên.
——Trước nay Kỷ Nguyên chưa hề nói mấy chuyện này cho hắn!
Hắn lại quay đầu, nhìn đến gương mặt lúc xanh lúc trắng của Thẩm Diễm, liền hiểu rõ lời Kỷ Nguyên nói là thật!
Nhưng mà —— sao có thể……
Ứng Thư Hoán có chút mờ mịt: Nghe Kỷ Hi nói, Kỷ Nguyên là con riêng vẫn luôn ở nhờ trong nhà bọn họ, từ nhỏ được ăn ngon liền trở nên lười biếng không chịu làm việc, cũng không nỗ lực học hành, cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì, còn muốn leo lên quyền quý, thiết kế để bản thân được gả tới Ứng gia.
Hắn sao lại nghe hai phiên bản hoàn toàn khác nhau thế?
Thẩm Diễm nghiến răng nghiến lợi: “Vậy thì sao chứ, không để loại con trai của tiểu tam chết đường chết chợ là đã khách khí lắm rồi!”
Lời này vừa phun ra, Ứng Thư Hoán liền chắc chắn lời Kỷ Nguyên nói là thật.
Đồng thời, thâm tâm hắn bắt đầu chấn động, cũng không phải lòng thương xót Kỷ Nguyên vừa xuất hiện trong nháy mắt, mà là lần đầu tiên hắn nghi ngờ nhân phẩm của Kỷ Hi.
Trong ấn tượng của hắn, Kỷ Hi luôn luôn dịu dàng —— mặc dù dông dài lắm lời đến mẹ nó phát phiền.
Nhưng cũng tốt hơn nhiều so với tính cách hư hỏng của hắn, hơn nữa hồi còn nhỏ, Kỷ Hi vì cứu hắn mà nhảy vào dòng nước chảy xiết giữa hồ, thậm chí còn để lại vết sẹo xấu xí trên đùi…….
Có thể nói bọn họ là cùng nhau lớn lên, Ứng Thư Hoán tự nhận mình cũng hiểu biết con người Kỷ Hi, rốt cuộc một Kỷ Hi nguyện ý xả thân cứu người như vậy, sao nhân phẩm lại không tốt được?
Nhưng, trước mắt cũng không phải luôn luôn như vậy.
Nếu lời Kỷ Nguyên nói là sự thật, vậy tại sao Kỷ Hi lại lừa dối hắn?
Nếu lời Kỷ Nguyên nói là sự thật……… Ứng Thư Hoán đột nhiên cảm thấy chột dạ, đồng thời có chút áy náy: Vậy không phải trước kia hắn luôn hiểu lầm người ta sao?
Hơn nữa trong nhận thức của hắn, Thẩm Diễm cũng chưa bao giờ cay nghiệt như vậy.
Bà ta đối với hắn luôn một bộ dạng thân thiết, đâu giống như giờ, đối với Kỷ Nguyên là lạnh lùng quyết liệt, lộ rõ vẻ mặt hung ác. Đối với mình còn không giấu tham lam, ánh mắt đầy toan tính, cư nhiên biến thành một bà dì hắn không hề quen biết.
Thái độ ngày thường Thẩm Diễm đối với hắn cũng là giả bộ sao?
Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của bà ta?
Thẩm Diễm nói năng có khí phách, đúng tình hợp lí: “Dù sao các người cũng phải gọi bác sĩ tới xem vết thương trên người tôi với Kiến Thành, không được gọi bác sĩ ngoài, phải là bác sĩ tư nhân nhà mấy người. Còn có, gần đây Kiến Thành làm ăn thất bại, thiếu hơn một ngàn vạn, mấy kẻ đòi nợ đều đã tìm đến tận cửa nhà chúng tôi, các người phải giải quyết giúp chúng tôi. Con rể Ứng, yêu cầu này cũng không quá phận đi, cậu tùy tiện nhận cái đại ngôn cũng là loại vài ngàn vạn, chút tiền ấy chẳng khác gì mưa bụi, cho chúng tôi một ít cũng không quá đáng.”
Thẩm Kiến Thành vội vàng bổ sung: “Đúng vậy đúng vậy, năm nay con trai tôi học cao trung cũng cần chút học phí, một năm mười ba vạn, đừng ngại học phí đắt, dù sao nó chính là trụ cột quốc gia, sau này còn muốn xuất ngại! Hơn nữa tốt xấu gì cũng là thân thích Ứng gia, Kỷ Nguyên cũng đã gả cho cậu, cấp bậc Kỷ gia chúng tôi cũng không thể quá kém. Con trai tôi tuyệt đối không thể học mấy trường bình thường được. Tôi đã chọn rồi, trường cao trung số Kiến Kinh, con trai của thị trưởng cùng thư ký đều học ở trường cao trung quốc tế tư thục đó, bên trong đều là con cái của các đại nhân vật, con trai tôi vào đó cũng tiện bề kết giao với người ta, không làm cho Ứng gia mất mặt.”
Sau đó còn bổ sung tiếp: “Tiếp đó còn cần một căn phòng gần trường. Không phải Ứng gia mấy người có một miếng đất cạnh cao trung số sao, là tiểu khu cao cấp Cá Voi Xanh, dù sao cũng là nhà các người khai phá, liền cho tôi một miếng để xây nhà vậy, chuyện này đối với mấy người cũng đâu có gì khó.”
Sắc mặt Ứng Thư Hoán càng nghe càng trở nên khó coi.
Đúng vậy, chút tiền đó đối với hắn không tính là gì, nhưng mà thái độ đúng tình hợp lý của Thẩm Diễm cùng Thẩm Kiến Thành khiến hắn phát bực!
Này mẹ nó không phải cướp đoạt trắng trợn sao?!
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao hồi nãy Kỷ Nguyên lại động thủ, mẹ nó chứ, không tức giận với đám người ghê tởm này còn là người sao? —— Phút chốc, mặt Ứng Thư Hoán âm trầm đến đáng sợ.
Thẩm Diễm đắc ý dào dạt, không phát hiện giá trị tức giận của Ứng Thư Hoán đang tăng vọt, há miệng nói: “Con rể Ứng, nghĩ kỹ chưa?”
Ứng Thư Hoán đột nhiên đứng lên, đá một phát vào bàn trà, thủy tinh vỡ vụn rơi đầy đất, phát ra một tiếng “rầm” thật lớn, dọa cho Thẩm Diễm ngã ngồi trên sàn nhà.
Vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi chân dài thẳng tắp cùng gương mặt nổi giận đùng đùng của Ứng Thư Hoán: “Bà mẹ nó đang đùa tôi đấy à? Con mẹ nó sao bà không đi cướp ngân hàng luôn đi?!”