Chú thích (极品): cực phẩm, chỉ những người tự cho mình là thượng đẳng.
Ứng Thư Hoán cười giễu cợt một tiếng, sau đó bình tĩnh trở lại, hắn vẫn muốn xem thử Kỷ Nguyên lần này ở trước mặt hắn biểu diễn như thế nào, còn có mưu mô quỷ kế gì chưa có dùng đến.
“Tốt nhất là anh thật sự muốn ly hôn. Đừng có giở trò gì.”
Kỷ Nguyên: “Tôi không cần giở thủ đoạn với cậu, ly hôn xong, đều tốt cho cả cậu và tôi.” Anh dừng lại một lúc, nghĩ đến cái tính tình này của Ứng Thư Hoán — chỉ có thể vuốt lông trêu ghẹo, không thể cùng hắn đối nghịch.
Chú thích Vuốt lông: phép ẩn dụ có nghĩa là cưng chiều con mèo/ chó bằng cách vuốt lông chúng cho thẳng lên, chữ lành cảm giác tiêu cực.
Trước có thể khiến cho hắn hạ thấp cái đầu cao quý của mình, sau chỉ có thể làm ra cá chết lưới rách.
Thái độ của Kỷ Nguyên đối với chuyện ly hôn chính là hy vọng nhanh chóng giải quyết, không nên dài dòng dây dưa. Khiêu khích Ứng Thư Hoán không có lợi ích gì với anh, hơn nữa trước mắt anh cũng không có năng lực đối phó với nhà họ Ứng, cách tốt nhất là trước tiên cứ thuận theo Ứng Thư Hoán, để hắn ký giấy thỏa thuận ly hôn.
Nhưng mà, Kỷ Nguyên thật sự không ngờ được ly hôn ở thời đại này cần cả hai người đi cùng nhau đến Cục Dân Chính.
Khó trách được Ứng Thư Hoán sẽ hiểu lầm anh chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Ở kiếp trước, Kỷ Nguyên đã chứng kiến việc ly hôn của Hoàng huynh mình, ném tờ hưu thư đến ngoài cửa, từ đó Hoàng huynh và Hoàng tẩu không còn là vợ chồng trên danh nghĩa.
Nếu như anh biết cần phải đến Cục Dân Chính cùng Ứng Hoán Thư, anh đã không chạy đi lâu như vậy, chắc chắn đã sớm thực hiện thỏa thuận ly hôn xong.
Ứng Thư Hoán mở miệng: “Anh lại đang suy nghĩ thêm quỷ kế gì đó?”
Kỷ Nguyên đi thẳng vào vấn đề: “Khi nào cậu có thời gian rảnh đi cùng tôi đến Cục Dân Chính.”
Cả người Ứng Thư Hoán hơi sửng sốt, mất kiên nhẫn nói: “Lúc nào tôi đi cũng được cả. Nhưng mà Kỷ Nguyên, anh thật sự nghĩ rằng chuyện ly hôn tôi và anh nói thì có thể tính sao?”
Kỷ Nguyên lạnh lùng đáp: “Có ý gì.”
Ứng Thư Hoán cười nhạo một tiếng: “Nếu việc ly hôn có thể tôi và anh có thể tự quyết định được, anh cho rằng tôi và anh còn ngồi ở chỗ này êm đẹp nói chuyện?”
Kỷ Nguyên trong nháy mắt đã hiểu được.
Đúng vậy, chuyện ly hôn này của anh và Ứng Thư Hoán thật sự không phải tự mình quyết định được.
Hôn nhân của người khác đều bắt đầu từ tình yêu, mà hôn nhân của bọn họ bắt đầu từ ân tình.
Lúc Kỷ Nguyên vừa mới xuyên đến đây, trong trí nhớ của nguyên chủ tìm hiểu được, gia đình của nguyên chủ là những người bình thường, có thể có quan hệ kết thân cùng nhà họ Ứng hào môn gia thế bởi vì cha của Kỷ Nguyên đã cứu Ứng Thư Hoán một mạng.
Kể từ đó, cuộc đời của Ứng Thư Hoán đã bị buộc phải gắn chặt với “anh”.
Mà buộc bọn họ lại với nhau, ngoại trừ tính mạng của cha Kỷ Nguyên còn có những lời vàng ngọc của ông cụ Ứng.
Kỷ Nguyên khẽ cau mày.
Ứng Thư Hoán nhìn thấy anh như vậy, trong lòng càng tỏ vẻ khinh thường, đồng thời càng thêm kiên định ý nghĩ của mình: Giả vờ cái gì, anh không phải biết rõ bởi vì ông nội sẽ không đồng ý cho chúng ta ly hôn nên mới dám làm như vậy sao.
Hắn nói lời châm chọc: “Nếu như anh thật sự muốn ly hôn, tự mình đi nói với ông nội đi. Tránh đến lúc đó chỉ có mình tôi là bị ông nội đánh. Ông rất thích anh, nhất định sẽ không nỡ đánh anh.”
Ứng Thư Hoán nói, còn có hơi không phục, bởi vì hắn cảm thấy ông nội luôn bất công, luôn chỉ đánh hắn không đánh Kỷ Nguyên, mẹ nó, ông nội già, thật là không có quy tắc chút nào! Chẳng lẽ không có một cái luật nào quản ông ấy, để ông ấy ít đánh đập cháu trai ruột của mình sao?
“Cũng đỡ việc ông nội nói tôi ép anh ly hôn.” Hắn tức giận nói thêm.
Xem ra, vấn đề ly hôn vẫn phải xoay quanh ông nội Ứng.
Chân mày của Kỷ Nguyên càng nhăn sâu hơn, rơi vào trong im lặng.
Ứng Thư Hoán nhàm chán ngồi ở trên ghế, chốc lát lại bắt chéo chân nhìn Kỷ Nguyên.
Ai ngờ cái liếc mắt vừa chạm đến, ánh mắt thế mà dán lên người của Kỷ Nguyên không rời được.
Cũng không phải bị nhan sắc của Kỷ Nguyên làm cho mờ mắt, mỗi ngày hắn đều soi gương còn chưa đủ rèn luyện thị lực sao?
Chỉ cảm thấy Kỷ Nguyên… đã thay đổi quá lớn rồi.
Hắn chưa từng nghiêm túc đánh giá kỹ càng khuôn mặt của Kỷ Nguyên.
Hôm nay hắn mới biết được, khuôn mặt của Kỷ Nguyên hóa ra lại nhỏ như vậy, dường như một bàn tay của người đàn ông cũng có thể che khuất được.
Làn da có vẻ con trắng hơn da hắn, hừ, nghe nói người béo đều rất trắng, vậy giảm cân xuống cũng rất trắng…
Cổ thon dài mảnh mai, giống như những cái cổ của các nữ tu sĩ hắn nhìn thấy ở viện bảo tàng.
hình như giữa môi anh ta có vảy? Là đã cắn rách môi sao?
Ứng Thư Hoán không nói không rằng bình tĩnh thay đổi tư thế, càng nhìn càng tò mò, mới phát hiện ra bên trong môi dưới của Kỷ Nguyên, thứ ẩn ở môi dưới không phải là vết vảy sau khi cắn rách môi, mà là một nốt giống như nốt ruồi son.
Trưởng thành ở một nơi như vậy, khiến cho toàn bộ khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Nguyên tự nhiên sinh ra một chút quyến rũ.
Giống như những cánh hoa…
Ồ, mấp máy môi.
Trong đầu Ứng Thư Hoán bật ra những lời này.
Qua một lúc, hắn mới nghe thấy âm thanh nói chuyện của Kỷ Nguyên.
Đối phương đã gọi hắn mấy lần, thậm chí gọi đến khi trên mặt đã lộ ra biểu cảm khó hiểu.
Ứng Thư Hoán sửng sốt một chút, sau đó cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Đệt mẹ…
Hắn bị điên rồi, đi nghiên cứu môi của Kỷ Nguyên làm gì?
Mấu chốt là muốn nhìn thì nhìn thôi, còn bị người ta vô tình bắt được. Bắt lấy còn không đủ mất mặt ư, con mẹ nó, hắn lại có thể nhìn Kỷ Nguyên đến ngây người!
Con mẹ nó, vô cùng nhục nhã!
Ứng Thư Hoán nhanh chóng đứng thẳng người, vẻ mặt thẹn quá thành giận, ánh mặt hình viên đạn lạnh như băng.
Kỷ Nguyên thấy vị này công chúa lại bắt đầu tức giận rồi — Hơn nữa cũng không biết vì sao hắn lại tức giận, anh cảm thấy việc này vô cùng khó hiểu.
“Tôi vừa nói cái gì, cậu có chú ý nghe không?”
Ứng Thư Hoán lạnh lùng mà mở miệng: “Đương nhiên nghe, tôi không phải là kẻ điếc.”
Kỷ Nguyên vì muốn nhanh chóng giải quyết việc hôn nhân đại sự, anh đã nhẫn nại không so đo với tính cách khó chịu của Ứng Thư Hoán.
“Được, đợi cậu liên lạc với ông nội, tôi sẽ quay về giải quyết thỏa thuận ly hôn cùng cậu.”
Đợi mình liên lạc với ông nội? Là ý gì đây?
Ứng Thư Hoán thầm nghĩ: Có nghĩa là đợi mình liên lạc được với ông nội anh ta sẽ quay về, hơn nữa nhìn tình huống vẫn là chỉ trở về quay về một ngày, chỉ vì ly hôn.
— Chẳng lẽ hôm nay anh ta không tính toán về nhà với mình sao?
“Không thể được.”Ứng Thư Hoán gần như trợn tròn mắt: “Anh cho rằng anh là ai, đáng để ông nội tôi vì anh hao tâm tổn sức chạy đến. Ông ấy bận rộn như vậy, dựa vào đâu mà phải dành thời gian cho anh?”
Hừ hừ, Ứng Thư Hoán nhăn mũi, rất khó chịu với thái độ của Kỷ Nguyên, lạnh lùng nói: “Hơn hai tháng bỏ nhà đi, anh cũng nên biết chơi đủ rồi chứ. Bây giờ đã tìm được người đàn ông bên ngoài, không để tôi vào mắt nữa đúng không?”
Kỷ Nguyên không hiểu được logic phía sau câu nói của Ứng Thư Hoán, nhưng mà lời cảnh báo của câu trước anh nghe hiểu được.
Ý của hắn là, một nhân vật lớn giống như ông nội Ứng, chủ gia đình, một người thế hệ sau như anh về tình về lý đều không nên bắt người lớn trong nhà chờ đợi anh.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, tuy ấn tượng về ông nội đối với anh không sâu, nhưng ông nội lại là người tốt nhất với anh trong nhà họ Ứng.
Có đôi lúc nguyên chủ bị ức hiếp quá mức cũng sẽ đi tìm sự giúp đỡ của ông nội, ông nội sẽ giúp anh.
Chỉ là sau đó, Mộ Ấu Lan và Kỷ Hy đã thay đổi luật để giày vò nguyên chủ, làm cho nguyên chủ cũng ngượng ngùng, xấu hổ khi làm phiền ông nội, lúc này còn bị cậu của mình là Thẩm Kiến Thành bức bách, hạ thuốc với Ứng Thư Hoán xong thì đi đời nhà ma, tiếp theo đó, chính là việc Kỷ Nguyên xuyên qua thân thể của nguyên chủ.
Ông cụ Ứng cũng coi như có ơn với nguyên chủ, nếu như bản thân đã chiếm lấy thân thể nguyên chủ, ân tình đền đáp được thì vẫn nên đền đáp.
Mặc kệ nguyên chủ ở nhà họ Ứng sinh hoạt như thế nào, ước nguyện ban đầu ông nội Ứng muốn đưa nguyên chủ đến nhà họ Ứng là đền đáp rồi.
Bàn về ổ sói nhà họ Ứng, gia đình nguyên chủ chính là hang cọp.
Đều là một dạng tra tấn khiến nguyên chủ đau khổ không nói nổi.
Kỷ Nguyên thở dài một hơi khó có thể phát hiện được, xem ra chỉ có thể tự mình chọn lựa còn đường không muốn đi nhất.
Anh nói: “Tôi về nhà với cậu.”
Vẻ mặt của Ứng Thư Hoán rất khó hiểu, bởi vì lúc Kỷ Nguyên nói muốn cùng hắn về nhà, tự nhiên đã thở dài.
Tiếng thở dài kia không thoát được lỗ tai hắn, hơn nữa biểu cảm và ánh mắt bất đắc dĩ của Kỷ Nguyên, giống như là thật sự bị hắn bắt về nhà.
… Diễn xuất như thật.
Ứng Thư Hoán cảm giác cơn giận bản thân rất vất vả mới dập tắt được lại bị bùng lên lại.
Khó trách Kỷ Nguyên muốn đi làm diễn viên, diễn tốt vậy nên đi làm Ảnh Đế luôn đi!
Anh cho rằng hắn muốn cho anh về nhà sao? Nếu không phải vì việc ly hôn, Ứng Thư Hoán ước gì cả đời này không gặp lại Kỷ Nguyên.
Vì vậy, sau khi Kỷ Nguyên nói ra câu đó, Ứng Thư Hoán đột ngột đứng dậy đi ra khỏi cửa mà không nói một lời nào, tức giận đóng sầm cửa lại.
Đập vào mắt, chính là biểu cảm nôn nóng của Kỷ Hy — Vừa rồi Kỷ Nguyên và Ứng Thư Hoán ở bên trong lâu như vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Biểu cảm của Kỷ Hy không thể dùng bối rối để miêu tả, nội tâm của anh ta như sông cuộn biển gầm, cú sốc anh ta nhận được cũng không kém hơn Ứng Thư Hoán.
Tại sao Kỷ Nguyên lại trở nên xinh đẹp như vậy?
Tại sao Ứng Thư Hoán muốn nói chuyện riêng với Kỷ Nguyên? Vì sao anh ta không thể nghe?
Nhìn thấy Kỷ Nguyên hiện tại, Ứng Thư Hoán còn muốn cùng anh ly hôn không?
Kỷ Hy có cảm giác mãnh liệt là sắp mất đi Ứng Thư Hoán.
Tất nhiên, anh ta cũng không dám tùy tiện đi vào, chỉ dám ở bên ngoài thể hiện vô cùng sốt ruột.
Suy cho cùng, hôn nhân của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên không được công khai ra bên ngoài, hiện giờ Viên Huy Hoàng còn có Giang Ngọc đều ở đây… Anh ta không rõ Giang Ngọc có biết hay không, nhưng mà lão già Viên Huy Hoàng là cái loa lớn có tiếng trong giới giải trí.
Hôm nay nếu ông ta biết được, tương đương với top hot search Weibo, ngày mai người dân cả nước sẽ biết.
Như vậy làm sao được chứ!
Nghĩ đến đây, Kỷ Hy càng thêm sợ hãi.
So với việc Ứng Thư Hoán đã thích Kỷ Nguyên, điều khiến anh ta trở nên sợ hãi là thể diện của mình đều mất sạch.
Người đại diện của giải trí Đào Tử đã dựa của sự ngầm đồng ý của Ứng Thư Hoán, ràng buộc anh ta với Ứng Thư Hoán, đồng thời lăng xào couple hơn một năm, nếu việc kết hôn của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên bị phơi bày ra, vậy anh ta ở trong giới giải trí thật sự thành cái tên viết hoa bị người khác chê cười.
Nhất quyết không thể phát sinh việc này, trái tim Kỷ Hy đập loạn xạ.
Kỷ Hy muốn tiến lên nói chuyện với Ứng Thư Hoán, nhưng từ sau khi Ứng Thư Hoán ra khỏi phòng, nhìn bằng mắt thường cũng thấy khuôn mặt hắn đen đi, bước thắng về phía trước mà không quay đầu lại.
Anh ta đuổi theo mấy bước, không nói được lời nào, nhưng nhìn thấy sắc mặt mất kiên nhẫn của Ứng Thư Hoán, Kỷ Hy có hơi yên tâm.
Còn may, còn may chưa có phát sinh loại chuyện cẩu huyết như Ứng Thư Hoán lập tức yêu Kỷ Nguyên, còn may hắn vẫn ghét Kỷ Nguyên.
Chỉ cần Ứng Thư Hoán một ngày vẫn còn chán ghét Kỷ Nguyên, Kỷ Hy sẽ có cách làm Ứng Thư Hoán cả đời đều chán ghét Kỷ Nguyên.
Ứng Thư Hoán vừa đi, Giang Ngọc ở ngoài cửa lo lắng ngăn Kỷ Nguyên lại.
Kỷ Nguyên thờ ơ nói: “Không có việc gì. Chỉ là mấy ngày nay tôi cần phải rời khỏi là nhà anh một chuyến, nếu như có việc gì, cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Giang Ngọc không hỏi anh có chuyện gì, Kỷ Nguyên không nói, hắn cũng không hỏi đến, tuy rằng trong miệng có trăm ngàn vấn đề muốn hỏi, nhưng cuối cùng Giang Ngọc cũng chỉ là dặn dò Kỷ Nguyên một câu: “Vậy anh chú ý đến bản thân mình chút. Tính tình của Ứng Thư Hoán không tốt, nếu không thể trêu vào hãy trốn đi. Ngày mai không có việc gì, anh nghỉ ngơi cho tốt.”
Hắn dừng lại một chút, nói: “Cho dù anh có ra đưa quyết định gì thì tôi sẽ ủng hộ anh.”
Suy cho cùng, theo hiểu biết của hắn, tính cách của Kỷ Nguyên khá bình tĩnh và cẩn thận, chỉ cần là anh ra quyết định, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Kỷ Nguyên gật đầu, ngay sau đó bước lên hành lang cùng Ứng Thư Hoán rời đi.
Từ nãy đến giờ Lục Gia Hành vẫn luôn im lặng, đột nhiên hỏi: “Anh tên là Kỷ Nguyên đúng không?”
Bước chân của Kỷ Nguyên khựng một chút rồi dừng lại, Lục Giác Hành nói: “Anh quen tôi à?”
Câu này nói xong, giữa hai người im lặng khoảng ba mươi giây.
Kỷ Nguyên lắc đầu: “Không quen biết.”
Có lẽ cảm thấy như vậy cũng không đủ thuyết phục lắm, Kỷ Nguyên nói thêm: “Anh trông giống một người bạn của tôi. Anh ấy là… đàn anh của tôi. Tôi nhận sai người rồi, xin lỗi.”
“Không có việc gì.” Tính cách của Lục Giác Hành rất dịu dàng, “Xem ra anh rất tôn trọng người đó. Nếu như các anh có hiểu lầm gì, nên sớm giải quyết đi.”
“Anh ấy chết rồi.” Kỷ Nguyên nhẹ nhàng mở miệng.
Lục Giác Hành không nghĩ tới mức độ này, sửng sốt, mở miệng nói: “Xin lỗi.”
Ở trung tâm thành phố Kiến Kinh, những căn biệt thự ba tầng bằng kính trong suốt hiện ra trước mắt.
Những chiếc kính này đã được xử lý đặc biệt, chống đạn, chống bạo lực, đập phá, chỉ có thể từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy bên trong.
Ban đêm, những ánh đèn nê ông đủ màu sắc bao phủ căn phòng bằng kính, phản chiếu ra ánh sáng đẹp như mơ.
Ứng Thư Hoán đã về đến nhà, lập tức trở lại phòng, giận dữ đóng sầm cửa, tức giận đến mức ném toàn bộ chăn gối trên giường xuống đất.
Được rồi, Kỷ Nguyên đã trở lại!
Bây giờ về nhà, lại ở cùng với mình, cuối cùng mưu mô quỷ kế của anh ta vẫn thực hiện được!
Kỷ Nguyên vừa trở về đã nghe thấy tiếng đập cửa của hắn, quay đầu nhìn cô bảo mẫu nhỏ, cô bảo mẫu nhỏ cả người run lên, vội vàng chào hỏi rồi lập tức chạy về phòng.
Có vẻ lần trước bị anh dọa vẫn còn sợ.
Ứng Thư Hoán đáp cái gối xong, tâm trạng mới bình tĩnh trở lại, nằm trên giường tự hỏi chính mình, tại sao lại sập bẫy của Kỷ Nguyên.
Cuối cùng hắn cũng không quá giỏi né tránh quỷ kế của Kỷ Nguyên, anh ta có bản lĩnh như vậy vì sao không cân nhắc về công việc của mình kỹ một chút, tất cả tâm tư đều đặt ở trên người hắn là thế nào?
Thật là phiền phức.
Đúng rồi, hiện tại anh ta đã có công việc, là vì hắn tiến vào giới giải trí.
Ha ha, trước đây giả vờ có khí chất, hóa ra lại là nói một đằng làm một nẻo.
Ứng Thư Hoán không khỏi nhớ lại buổi chiều khi hắn và Kỷ Nguyên gặp nhau, một số chi tiết lúc ấy bởi vì phẫn nộ mà bỏ qua, bây giờ chậm rãi hiện lên ở trong đầu hắn.
Hắn ngồi dậy, có chút thắc mắc: Kỷ Nguyên quen biết Lục Giác Hành từ khi nào?
Có vẻ không giống như là Giang Ngọc giới thiệu cho anh ta…
Có điều, cái này ý nghĩ này chợt lóe qua, Ứng Thư Hoán không có suy nghĩ sâu xa.
Dù sao lúc này Kỷ Nguyên đã về nhà, hắn tìm thời gian gặp ông nội, để ông nội chấp thuận việc bọn họ ly hôn, tiếp theo sẽ kết thúc một cuộc hôn nhân tồi tệ này, từ nay về sau hắn và Kỷ Nguyên cầu ai người đó đi, đường ai người đó về, không bao giờ gặp nhau nữa!
Vì vậy, Kỷ Nguyên muốn làm gì, muốn quen ai, không liên quan đến hắn?
Ứng Thư Hoán nghĩ đến đây, cũng lười truy cứu xem mấy tháng này Kỷ Nguyên làm gì, cũng không muốn biết anh ta và Lục Giác Hành quen biết khi nào.
Chỉ là, trong lòng hắn vẫn không thoải mái, dù sao thì bây giờ Kỷ Nguyên vẫn là vợ hắn.
Kỷ Nguyên ngủ cả đêm ở nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh đã bị tiếng ding doong, ding doong ở dưới lầu đánh thức.
Đang mơ mơ màng màng ngủ thì nghe thấy có người ở gọi tên mình, còn rất lớn tiếng.
Một lát sau, cô bảo mẫu nhỏ vội vội vàng vàng lên lầu hai, gõ cửa, nói rằng Thẩm Diễm đã đến.
Thẩm Diễm — Mẹ kế của nguyên chủ, mẹ đẻ của Kỷ Hy.
Kỷ Nguyên lập tức tỉnh dậy, cau mày: Bà ta đến đây làm gì?
“Nói bà ta chờ một lát.” Kỷ Nguyên thong thả ung dung tỉnh ngủ.
Anh đứng dậy rửa mặt xong, đi xuống dưới lầu, người còn chưa bước xuống bậc thang cuối cùng, giọng nói chanh chua đầy châm biếm của Thẩm Diễm đã truyền tới lỗ tai anh.
“Kỷ Nguyên! Ai cho phép cậu và con rể Ứng ly hôn? Tại sao cậu lại không hiểu chuyện, thật nhẫn tâm, cậu ở nhà họ Ứng quá thoải mái, hoàn toàn quên có người mẹ kế như tôi, hoàn toàn quên cậu ruột của mình sao? Còn để chúng ta đợi ở dưới lâu như vậy, cậu có biết hiếu thuận không? Cha cậu cầm tiền của tôi nuôi cậu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không có một chút cảm kích nào sao? Nếu không phải tôi, bây giờ còn không biết cậu đang ở chỗ nào xin cơm đâu!”
Diện mạo của Thẩm Diễm có thể xem là người phụ nữ xinh đẹp, nhưng nét mặt lại có hơi xấu xa, hai mắt nhếch lên, mắng người đến mức nước bọt bay tứ tung.
Khi bà nhìn thấy Kỷ Nguyên trong nháy mắt, dù cho trước đó đã được Kỷ Hy nhắc nhở, cũng chẳng thể dừng lại, trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét đến cực điểm.
Kỷ Nguyên đã giảm cân, anh càng lúc càng giống kỹ nữ tiểu tam chuyên đi quyến rũ chồng mình.
Trên sô pha còn đang có một người đàn ông trung niên đang ngồi, là cậu của Kỷ Hy, Kỷ Kiến Thành.
Cũng là kẻ đã bỏ thuốc Ứng Thư Hoán, ông chủ của nhà xưởng đang thiếu một đống nợ.
Nhưng mà, sáng sớm đã nói bản thân mình muốn ly hôn với Ứng Thư Hoán, tại sao hôm nay Thẩm Diễm mới đến nhà họ Ứng gây rối?
Kỷ Nguyên sau khi nghĩ lập tức hiểu ra, ngoại trừ anh trai tốt Kỷ Hy, còn có ai trở về mật báo cho Thẩm Diễm.
Kỷ Hy có lẽ lo lắng Kỷ Nguyên dọn về nhà họ Ứng, sau đó sẽ phát sinh những va chạm thân thể cùng Ứng Thư Hoán, dù gì bọn họ là vợ chồng, cho nên sáng sớm này đã dẫn Thẩm Diễm đến đây gây chuyện.
“Kỷ Nguyên, cậu vì sao dám chủ động ly hôn với Ứng Thư Hoán? Đầu óc của cậu bị nhúng nước à? Tại sao cậu lại không có lương tâm như thế chứ? Cha cậu dùng mạng mình mới đổi lấy cuộc sống giàu có cho cậu, chẳng gửi một đồng trợ cấp về nhà thì không nói làm gì, hiện tại còn muốn ly hôn với con rể Ứng?” Thẩm Diễm hùng hổ: “Hôm nay tôi đến đây nói cho cậu biết, tôi không cho phép các người ly hôn, bây giờ cậu cùng tôi đi xin lỗi con rể Ứng!”
Kỷ Nguyên từ trước đến vẫn luôn yếu đuối và nghe lời bà ta.
Vì vậy, Thẩm Diễm nói chuyện rất kiêu căng ngạo mạn.
Kỷ Nguyên nghe xong một lúc lâu, vẫn chưa trả lời.
Điều này khiến nội tâm Thẩm Diễm hơi hồi hộp một chút, khi nhìn về phía Kỷ Nguyên, mới phát hiện dáng vẻ của Kỷ Nguyên hiện tại hoàn toàn khác với dáng vẻ của Kỷ Nguyên trước đây, ngay cả khí chất trên người cũng thay đổi đáng kinh ngạc.
À… Trong bụng Thẩm Diễm tức giận không thôi, quả nhiên kết hôn với hào môn là tốt nhất, có tiền nuôi dưỡng, khí chất có thể không tốt sao?
“Không phải tôi nói cậu.” Thẩm Diễm trợn trắng mắt: “Cậu sống ở đây tốt, có thể nào nhớ về cậu ruột của mình không? Hắn bây giờ thiếu một đống nợ, kẻ đòi nợ đã đến nhà của chúng ta, nhờ cậu lấy ra ít tiền không lấy, hiện tại còn muốn ly hôn với con rể Ứng, tôi thấy cậu điên rồi. Cậu trơ mắt nhìn cậu ruột của mình bị người ta đánh? Cậu còn có lương tâm sao?”
Kỷ Nguyên chờ bà nói xong, chậm rãi ngồi ở trên sô pha, nghe câu nói sau cùng của Thẩm Diễm, có hơi hứng thú, nhướng mí mắt: “Tôi không trơ mắt nhìn Thẩm Kiến Thành bị người đánh. Chẳng lẽ còn muốn gia nhập với bọn họ?”
Anh đứng thẳng dậy, trên mặt còn mang theo ý cười: “Đời này của tôi chưa từng nghe qua yêu cầu nào kỳ quái như vậy.”
Thẩm Kiến Thành nghe thế, mặt đỏ bừng, bỗng từ trên sô pha nổi trận lôi đình bật dậy, giống một chiếc xe tăng lao tới Kỷ Nguyên: “Mày, con mẹ mày! Nhãi ranh mày tìm đường chết à!”
Kỷ Nguyên mặt không biến sắc, khi thân thể thấp bé chắc nịch của Thẩm Kiến Thành lao đến đây, anh nhanh nhẹn đứng lên, nhấc chân đá cho Thẩm Kiến Thành một cái.
Lồng ngực của Thẩm Kiến Thành bất thình lình bị đạp mạnh một cái, từ đầu sô pha bên này lăn đến đầu sô pha bên kia, trong miệng đột nhiên phun ra mật vàng, lăn lộn bốn năm vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại, phát ra tiếng như heo bị chọc tiết.
Sau đó, tiếng hét muộn màng của Thẩm Diễm vang lên chói tai, dường như hét lật toàn bộ trần nhà.
Kỷ Nguyên đánh người từ trước đến nay không giống như người thường, chẳng có báo trước, cho nên tốt nhất không cần giảng đạo lý và cãi nhau với anh, bởi vì anh sẽ cho đối phương một quyền ngay lúc người ta hoàn toàn sơ ý.
Đánh người không kịp trở tay.
Ứng Thư Hoán trở về vào ngay lúc này.
Hắn thức dậy sớm, đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng, mới vừa chạy xong về đến nhà, mở cửa ra, đã nhìn thấy Kỷ Nguyên đang đánh người.
Im lặng một giây.
Phản xạ có điều kiện giống nhau, việc đầu tiên Ứng Thư Hoán làm không phải ra mặt cho mẹ và cậu ruột của Kỷ Hy.
Thân thể nhanh nhẹn, chuẩn xác, lưu loát sạch sẽ, bình tĩnh đóng cửa lại, nhanh chóng tựa vào cánh cửa, coi như chưa từng bản thân chưa từng trở về.
Sau khi mặt không biểu cảm khép cánh cửa lại, Ứng Thư Hoán ở trong lòng nghĩ mà sợ, nói: Bây giờ mình đi vào, chắc chắn sẽ bị đánh cùng.
Cùng lúc đó, ký ức chết tiệt truyền về cơ bắp của Ứng Thư Hoán, khiến má phải của hắn lại ân ẩn đau.
Ký ức về việc bị Kỷ Nguyên tát lập tức hiện lên.
Ứng Thư Hoán quay đầu, yên lặng nhìn con đường nhỏ bên ngoài biệt thự.
… Hay là mình chạy thêm một vòng nữa nhỉ.