Nghỉ hè nên không ai đến quét tước phòng học, cửa sổ pha lê đã tích không ít bụi. Một lát sau, thùng nước đã bẩn không thấy đáy.
Dù không phải trải qua cuộc sống như này nhưng Chu Ngộ Thần trời sinh đã có thói ở sạch sẽ. Anh liếc mắt nhìn thùng nước, cau mày chẹp chẹp miệng, nhận mệnh mà nhảy từ trên bàn xuống, xách theo thùng nước ra khỏi phòng.
Thấy lão đại rời đi, Phạm Vũ Triết vốn bị đày sang thế giới bên kia lập tức vòng vèo trở về. Lén lút mà tiến đến bên cạnh Chúc Vãn, vươn móng heo mà chọc chọc bả vai cô gái, nói:
“Tiểu nha đầu”
“Làm sao vậy?”. Chúc Vãn vốn đang đứng im tại chỗ chờ Chu Ngộ Thần trở về, nghe thấy cách gọi quen thuộc, cô hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ, hỏi.
“Biết tại sao đám kia ngoan như thế không?”. Hắn dùng cằm hướng về phía kia, chính là một đám giữa trưa cười nhạo Chúc Vãn.
“Biết tại sao bọn họ cướp việc để làm không?”
Không biết hắn muốn nói gì, Chúc Vãn thành thành thật thật lắc đầu, tò mò nhìn.
Thấy Phạm Vũ Triết cười xấu xa, khom lưng nói nhỏ vào bên tai cô, cố tình đè thấp âm thanh trộm mật báo:
“Buổi chiều tôi cùng Thần ca đến lớp vào lúc cậu đã ngủ rồi. Vừa vào cửa liền nghe mấy bọn kia nói mấy lời khó nghe, cậu không biết đấy thôi. Mặt Thần ca lúc đấy đen sì lại, tôi nhìn còn thấy sợ.”
Phạm Vũ Triết trời sinh đã diễn giỏi, giờ đây là nói chuyện nghe nửa thật nửa giả lại thêm mắm thêm muối. Chúc Vãn nửa tin nửa ngờ, lại nghe hắn nói tiếp:
“Không đến vài giây, có vài người còn run rẩy gọi điện thoại về nhà, khóc hu hu bảo bố mẹ mang giẻ lau với thùng nước tới trường học.”
“Nhưng lúc Thần ca nóng giận rất đáng sợ đó, ai nhìn cũng hoảng.”
Hắn lại bổ sung thêm một câu, theo sau chọc chọc Chúc Vãn, vẻ mặt đầy ái muội.
“Không ngờ tiểu nha đầu như cậu, Thần ca lại để bụng như vậy. Chậc chậc chậc.”
Chúc Vãn còn đang đắm chìm trong lời nói trước của Phạm Vũ Triết, nên mấy câu sau hắn nói căn bản không nghe thấy.
Tiếu Hoặc nhìn không thuận mắt, bèn nhắc nhở Phạm Vũ Triết:
“Mày đừng có mà động tay động chân, mày cho rằng Thần ca ngoan ngoãn hai ngày là mày có thể lên mặt à? Mà tiểu nha đầu là người mày có thể chọc chọc à? Mày không nhìn ra trên mặt của Thần ca như muốn in to chữ: Cô ấy là của tao à?”
“Tí nữa Thần ca đi vào, mày chết chắc. Nhưng yên tâm, đến lúc đó tao sẽ chạy trốn thật xa, không cứu mày đâu.
Trong từ điển của Phạm Vũ Triết vốn không có hai từ “cốt khí”, nghe Tiếu Hoặc nói vậy thì lập tức lúng túng.
“Ừ đúng thật, cuộc đời không nên đắc ý sớm mà phải cẩn thận.”
Nói xong liền lập tức chạy nhanh chỗ khác, cách chỗ Chúc Vãn tận năm cái bàn. Phạm Vũ Triết lấy giẻ lau đứng sát Hứa Dạng, cợt nhả nói:
“Bạn học Hứa Dạng! Tôi giúp cậu lau nhé, cậu xuống dưới giúp tôi giặt giẻ lau với!”
Tiếu Hoắc thấy bộ dạng này của hắn, không nhịn được mà cười cợt trêu ghẹo:
“Tao khinh, Triết cẩu, trợ thủ cho ủy viên học tập. Mặt mũi thật lớn nha...”
Phạm Vũ Triết cười khinh thường:
“Tao nào dám chứ”
Vừa nói vừa thở hổn hển ra sức lau chùi.
Cả ba năm sơ trung Hứa Dạng đều cùng lớp với mấy tên này, cũng giữ chức uỷ viên trong ba năm nên cảnh tượng này được thấy quá nhiều. Nghe thấy Tiếu Hoắc trêu chọc, sắc mặt cũng không biến hoá gì lớn, yên tĩnh mà đi đến bên cạnh thùng nước. Hơi hơi nhấp môi, ngón tay nắm chặt thùng nước bên cạnh, không ngẩng đầu.
Toàn bộ học sinh cùng quét tước vệ sinh, trong nháy mắt lớp đã rực rỡ hẳn lên.
Lúc trước mấy tên này thừa dịp chủ nhiệm lớp không đến, bèn đi cùng bạn bè đến quầy bán đồ ăn vặt gần trường. Lúc trở về còn mang đồ uống, ngồi chỗ trống trong lớp uống trước mặt các bạn, rồi cho bạn học tuỳ ý lấy đồ uống.
Một buổi trưa ở bên cạnh lớp, cũng có người dám cho ra đề nghị.
Nhưng cũng mang theo một ý tứ muốn xin lỗi.Mùa hè nắng chói chang, dù trong phòng học bật điều hoà nhưng trên người các bạn học trước sau vẫn toàn là mồ hôi. Sau khi nghe có được phần thưởng, bèn chen chúc đi xuống, lấy một chai nước, ngửa đầu uống.
Chúc Vãn và một vài bạn học không biết, thấy có động tĩnh nhưng cũng nghĩ là không liên quan đến mình.
Bàn tay nhỏ của cô gái ghé vào trên bàn Thời Lạc, hai người đối mặt nhìn nhau, lẳng lặng mà nghe cô nàng nói muốn tặng ngôi sao nhỏ cho một người.
Thời Lạc không quen tay, thường ngày cũng không chơi mấy thứ này. Hai ngày trước xem hướng dẫn giờ đã quên, từ nãy đến giờ cô nàng cứ lăn qua lộn lại nhưng cũng không ra được hình dáng vốn có của ngôi sao.
Chúc Vãn không nhịn được che miệng cười, còn người kia vốn đang tập trung tinh thần thì lại ngước mắt lên nhìn cô gái nhỏ. Thấy được cô đang cười, vẻ mặt như được gặp vị cứu tinh:
“Vãn Vãn, cậu biết gấp mấy cái này đúng không?”
“Ừm”. Chúc Vãn ngoan ngoãn gật đầu, nhìn ánh mắt chờ mong của Thời Lạc, bèn nhận lấy ngôi sao nhỏ bị chà đạp đáng thương đến nỗi không nhìn ra hình dáng.
Đôi mắt tròn xoe của hai người nhìn chằm chằm bàn tay đang gấp. Thấy Chúc Vãn lật lật qua vài lần, ngôi sao nhỏ đáng yêu đã quay trở lại hình dáng ban đầu.
Cái khác có lẽ không được, nhưng đối với thủ công lành nghề thì Chúc Vãn lại rất giỏi. Ở nhà cô gái hồi trước, không giống như trong thành phố, bọn trẻ con đều không hiếm lạ thứ này. Mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì làm thì đi tìm vật liệu thừa làm thủ công giết thời gian.
Một lát sau, một ngôi sao nhỏ xinh đã rơi vào trong tay Thời Lạc. Tiểu công chúa nhìn chằm chằm đồ vật trong lòng bàn tay. Miệng không ngừng khen Chúc Vãn lợi hại, còn mong đợi cô gái nhỏ dạy mình.
Bên kia là Phạm Vũ Triết, Tiếu Hoắc cùng Chu Ngộ Thần. Nghe thấy hai cô gái nói với nhau, không nhịn được dưới. Dù đôi mắt vẫn dán vào di động, nhưng miệng vẫn không yên mà tìm náo nhiệt:
“Tớ nói này, gấp ngôi sao thì có ích lợi gì đâu chứ. Cho tớ hai bình đựng ngôi sao, tớ đây liền giúp cậu đạt được cấp vương giả.”
Thời Lạc thật cẩn thận mà đưa cho Chúc Vãn bình thủy tinh đựng ngôi sao. Mặt không đổi sắc mà cười nhạo:
“Cho nên cậu đánh lâu như vậy, trò chơi còn có ích lợi gì. Còn không phải Chu Ngộ Thần giúp à.”
Tiếu Hoặc nghe xong cũng nở nụ cười, động tác trên tay cũng không dừng lại, cười to nói:
“Tiểu công chúa này lại chọc đến chỗ đau của Triết cẩu, hắn thật sự rất gà đó! Ha ha ha ha ha ha ha!”
Phạm Vũ Triết nghe mọi người nói hắn, có thể nói hắn gì cũng được nhưng lại nói hắn chơi gà, làm sao hắn chịu được. Nhưng vẫn không dám đụng tới Thời Lạc, liền cười tươi khoác lác:
“Mẹ nó, ông đây một giây đã giết được đứa, còn để Thần ca giúp á?”
Tiết Hoắc: “Mẹ nó”
Chu Ngộ Thần vẫn không có biểu cảm, không thèm cùng học sinh tiểu học cãi nhau. Ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên.
Chúc Vãn nghe không hiểu, chỉ len lén nhìn phản ứng của Chu Ngộ Thần.
Ngoài cửa sổ, phản quang của ánh nắng chiếu vào sườn mặt anh, trên trán là tóc mái màu đen. Anh nghiêm túc đến mức hấp dẫn động lòng người, như đang câu dẫn cô nhìn ngắm.
Không thấy rõ mặt, Chu Ngộ Thần yên lặng cong cong khoé miệng, cô gái nhỏ cũng không biết.
“A a a a! Thần ca, cứu em! Cứu cứu cứu!”. Phạm Vũ Triết gào thét, đánh vỡ yên tĩnh.
Thấy Chúc Vãn thu hồi ánh mắt, Chu Ngộ Thần liền lạnh lùng nói: “Không cứu.”
“Thần ca????? Đệch, em chết rồi.”
“Hẹn gặp lại!”
Phạm Vũ Triết kêu có hơi lớn, trong lớp học rất nhiều bạn quay lại nhìn hắn.
Tiếu Hoắc ngồi bên cạnh ôm quyển sách, Hứa Dạng không nhịn được mà cũng ngẩng đầu nhìn nhìn. Chỉ là vài giây sau liền nhanh chóng cúi đầu, bộ dáng không quấy rầy.
Tiếu Hoắc không bỏ qua cơ hội trêu học Phạm Vũ Triết: “Triết cẩu, gà quá!”
Phạm Vũ Triết tức muốn hộc máu: “Mày! Cút! Đi!!!”
Sau khi cười xong, Thời Lạc liền tập trung chú ý đến ngôi sao nhỏ, hăng say mà tiếp tục gấp.
Chúc Vãn đặt bình thủy tinh lên bàn, tò mò hỏi:
“Lạc Lạc, cậu định gấp bao nhiêu bình thế?”
“Chín bình.”
“Nhiều như vậy sao? Thế thì gấp đến bao giờ chứ....”
Chúc Vãn có chút giật mình, mở to hai mắt nhìn chằm chằm cô nàng.
“Cứ chậm rãi mà gấp thôi, chắc chắn là sẽ gấp xong. Tớ thấy trên mạng nói, đưa người mình thích chín bình ngôi sao, là có thể ở bên cạnh nhau lâu dài.”
“Ha ha!”. Phạm Vũ Triết khinh thường mà cười lạnh hai tiếng.
Chu Ngộ Thần gương mắt nhìn Chúc Vãn, giải quyết xong trò chơi liền cất di động. Lấy bình thủy tinh trong tay Chúc Vãn, đổ hết những ngôi sao nhỏ cô vừa gấp cho Thời Lạc, cầm ở trong tay, hỏi:
“Khi nào cậu thì học cái này thế? Hồi trước chưa từng thấy cậu gấp.”
Anh thưởng thức trong chốc lát, yên lặng lấy vài ngồi sao cho vào trong túi quần.
“Tớ sẽ gấp mà”. Chúc Vãn trả lời đương nhiên.
“Gấp cho ai?”. Sắc mặt Chu Ngộ Thần lạnh vài phần, giọng nói không hề thân thiện như trước.
Chúc Vãn vẫn không có phát hiện ra, vẫn chăm chú nhìn động tác gấp của Thời Lạc, chút chút lại nhắc nhở cô nàng.
“Chưa cho ai hết, tôi gấp cho bản thân chơi.”
Câu trả lời này làm Chu Ngộ Thần vừa lòng. Không có việc gì mà khoé miệng gương cao, trong lòng thầm cười nhạo bản thân trẻ con.
Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoặc xem hai người đến vui sướng. Nhìn cách thay đổi sắc mặt của Thần ca đi, thoải mái lắm!!!
Chu Ngộ Thần da mặt dày, biết hai người ngồi sau chê cười cũng không để ý. Chỉ lười nhác mà nhìn chằm chằm Chúc Vãn, thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn ghé vào bàn.
Một tay anh ở trong túi quần, một tay nắm chặt ngôi sao, như đang suy tư gì đó.
Hàng phía sau rất náo nhiệt, một thùng nước trong nháy mắt còn không đến một nửa. Chỉ là ngồi phía trước, vài lão đại không hề có động tĩnh, mấy tên kia bèn xô đẩy nhau. Xách mấy chai nước lạnh, hồi hộp mà đi lên.
Ở tam trung, bản lĩnh xem sắc mặt người khác nhất định phải có. Lấy lòng Chu Ngộ Thần so với lên trời còn khó hơn, một chút sai lầm còn dễ dàng tìm xui xẻo đến cho mình. Nhưng nhìn bạn cùng bàn mới của lão đại đi, đối tốt với cô mới là đạo lý!
Mấy bình nước xuất hiện trên bàn Thời Lạc. Người đưa nước tới rất ân cần, còn mang cả nước lạnh. Nhưng không chú ý, liền đụng tới cánh tay Chúc Vãn đang mải gấp sao. Lạnh đến mức khiến cô gái nhỏ rụt tay một chút.
Một chi tiết nho nhỏ không ai để ý, nhưng Chu Ngộ Thần lại hơi hơi nhíu mày.
Anh lười biếng mà dựa trên cửa sổ, ánh mắt không tốt hướng lên trên nhìn. Thấy trên mặt tên kia toàn là vẻ lấy lòng:
“Bạn học mới, uống chút nước đi, thời tiết rất nóng đó.”
Chúc Vãn lúc này mới phản ứng, nhìn thấy bạn học nói chuyện cùng mình. Lập tức cô liền ngồi thẳng lưng, nhìn đồ uống trước mặt, vội vàng xua tay, ngoan ngoãn mà cự quyệt:
“Cảm ơn cậu nhưng không cần đâu, tớ cũng mang nước theo.”
Nói xong liền xoay người lấy một bình nước màu hồng từ trong cặp xách ra, giơ trước mặt bạn học.
Chu Ngộ Thần biết việc tên kia đến đưa đồ uống là có ý, là muốn tỏ thái độ xin lỗi cho buổi chiều. Môi mỏng không nói lời nào, mặt không cảm xúc, nhìn hắn đến mức thanh âm phải nhỏ dần, hoảng loạn một đám.
Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoắc vừa mới chơi xong một ván. Đúng lúc đang khát, bèn không chút khách khí mà vặn nắp chai, đưa tới miệng uống.
Thời Lạc cũng vui vẻ nhận lấy, cười cười nói cảm ơn rồi đem hết sức lực tập trung với đồ vật trên tay.
Mọi người đều đã nhận, mà bạn học trước mặt lại có chút kiên trì. Chúc Vãn có chút ngượng ngùng, do dự một lúc rồi duỗi tay muốn nhận lấy. Một chút nữa là chạm đến chai nước, một bàn tay to bỗng duỗi đến trước mặt, trực tiếp lấy chai nước đi. Vặn nắp ra, mở miệng uống vài hớp rồi cau mày nói:
“Quá lạnh.”
????
Đây là mùa hè, mỗi người đều mang nước lạnh đi uống. Thói quen của lão đại đúng là không giống người thường......
Chu Ngộ Thần lười nhác, giương mắt nhìn tên kia:
“Mua bình sữa bò không lạnh tới đây.”
“Ừ ừ, Thần ca, em đi luôn đây”. Sợ lão đại đổi ý, giờ phút này thấy anh không lạnh lùng mà còn mở miệng phân phó, tên kia bèn kích động cảm thấy bản thân thật may mắn, bèn ra sức biểu hiện ưu tú.
“Từ từ, thuận tiện giúp tao mang cái này, là cái gì thì tí nữa nói trong di động.”
“Dạ dạ dạ.”